Lúc trời tối, A Hoa và Vượng Tài còn có Đại Hắc sau khi được giải cứu trở về ba đứa tụi nó tạm thời ở lại trong bãi cỏ bệnh viện. Lâm U kêu Mục Ngũ mua một cái lều trẻ em về, đặt trên mặt cỏ, từ xa nhìn lại, thật sự rất dễ thương.
Nhưng mà khi bọn họ ráp lều, lại có mấy bảo vệ của bệnh viện đi tới ngỏ lời không thể tùy tiện ráp lều trên mặt cỏ trong bệnh viện, chỉ là lời còn chưa nói hết đã bị Mục Ngũ lấy ra một thẻ vip màu bạc dọa sợ, lập tức mấy nhân viên an ninh này co rút khóe miệng, gì cũng không nói xoay người bỏ đi. Tuy nhiên lúc đi trong lòng họ đều nghĩ rằng, bọn có tiền này thật sự là ăn no rãnh rỗi, rõ ràng có nhà cao cấp không ở, hết lần này tới lần khác muốn ráp lều chơi trên mặt cỏ của bệnh viện!
Nói thế nào thì thế giới người giàu họ mãi chẳng bao giờ hiểu được đâu!
Lâm U trở về rồi kể lại cho Mục Viêm Khiếu nghe chuyện ở Trần gia, đương nhiên trọng điểm câu chuyện là nói mấy tên bảo vệ ở nhà họ Trần kia đích xác không có mắt nhìn người, chả thèm suy nghĩ xem muốn quang minh chính đại dẫn theo một đám động vật đi Trần gia cứu chó, sao có thể chỉ là hạng nuôi chó cho được.
“Mà này, nhà nào mua biệt thự Trần gia đó vậy? Nghe giọng điệu bảo vệ nhà họ, hình như là một gã trâu bò hắc bạch đều ăn thì phải?” Lâm U một bên lật sách cổ Thiên Môn đạo thuật một bên hỏi chủ nhân ngu ngốc nhà mình. Kết quả thì thấy Mục Viêm Khiếu không biết nên nói gì liếc mắt mà nói: “Đó là một hộ giàu mới nổi, cho rằng biệt thự thành danh mới trân quý, giành mua lại. Không thèm nghĩ xem nếu như thế gia vọng tộc muốn, còn đến lượt bọn họ sao? Mấy người đó chủ yếu vì việc lần này Trần gia làm ra khá xui xẻo không muốn dính tới mà thôi.”
Lâm tiểu gia có chút câm nín, thì ra lại là một câu chuyện như thế. Suy nghĩ một chút lại gật đầu một cái nói: “Đúng là có xui một chút, khuya nay sẽ có chuyện ma quái rồi đó.”
Mục Viêm Khiếu ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt ý cười xấu xa của người thương trong lòng, bắt tay làm theo một trang trong cuốn sách cổ ánh vàng, nhìn y chang sắp làm chuyện xấu vậy.
“Em kiềm chế một chút, đùa ra tai nạn chết người không tốt đâu.”
Lâm U bĩu môi, “Tôi không có cái lòng dạ thảnh thơi đó đâu. Chuyện ma quỷ ầm ĩ thêm mấy bữa nữa bọn họ sẽ tìm người đến mời tôi mua nhà.”
Nói như vậy, hai tay Lâm U nhanh chóng làm vài thủ thế pháp quyết kì quái, tiếp đó hai tay đưa ra ngoài, Mục Viêm Khiếu lập tức cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua trong phòng, có lẽ thứ gì đó kỳ quái thoát ra rồi.
“Hắc hắc, hy vọng khuya hôm nay bọn họ có thể mơ mộng đẹp.”
Mục Viêm Khiếu nhìn bộ dạng có chút hả hê của Lâm U, giật khóe miệng, hy vọng cả nhà nọ không có bệnh gì, không thì làm không tốt còn dọa ra bệnh.
Buổi tối, chủ nhân mới của biệt thự Trần gia sau khi ăn uống xong xuôi về tới nhà, nhân tiện gọi thủ lĩnh bảo vệ thân thích nhà mình tới, say mèm mà hỏi thăm: “Hôm nay sao không nghe thấy tiếng chó sủa nữa rồi?”
Thủ lĩnh bảo vệ hoảng sợ trong lòng, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình, mang theo giọng lấy lòng nói: “Ngài không phải nói trưa nay muốn ăn thịt chó hay sao? Chúng tôi đã giết hai con chó kia, bây giờ đã cho vào nồi để lửa nhỏ hâm nhừ, không bằng ngài ăn một miếng đi?”
Tôn lão đại nghe vậy thỏa mãn gật đầu: “May là cậu nói trước! Đi, đem cái lẩu thịt chó kia ra, tôi ăn một miếng còn lại thưởng cho các cậu!”
Thủ lĩnh bảo vệ nghe vậy vui vẻ trong lòng, biết chuyện hôm nay đã qua, nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, về sau sẽ chẳng còn chuyện gì nữa.
Chỉ là lý tưởng tốt đẹp nhưng hiện thực luôn rất tàn khốc, sau khi ăn lẩu thịt chó xong, mọi người đi ngủ, lúc hơn một giờ đêm, một tiếng hét thảm thiết chói tai phát ra từ trong phòng ngủ chính.
“Quỷ! Quỷ, người đâu rồi, mau tới đây!”
Thủ lĩnh bảo vệ nghe động tĩnh cả kinh lật đật bò dậy từ trên giường, dẫn người vọt tới phòng ngủ chính, liền thấy lão đại cùng em gái ông ấy vẻ mặt kinh hoàng, chỉ vào một búp bê em bé nho nhỏ ở đầu giường nói: “Nó, con búp bê giữa đêm vừa mới cười! Vật chết sao lại cười! Cậu mau nhìn xem là chuyện gì xảy ra thế! Mau ném thứ kia đi cho tôi!!!”
Thủ lĩnh bảo vệ bị bộ dạng kinh hoàng của hai người họ làm bộc phát từng cơn sợ hãi trong lòng, nhưng mà vẫn kiên trì tiến lên cầm con búp bê kia, cẩn cẩn thận thận lật qua lật lại nhìn nhưng không phát hiện ra chỗ nào không ổn cả, lại để cho mấy bảo vệ khác nhìn thử cũng y như vậy không phát hiện gì, thủ lĩnh bảo vệ nói với Tôn lão đại Tôn lão đại: “Lão đại thứ này có vẻ không có vấn đề gì, có phải anh và Tiểu Ngọc thấy ác mộng không?”
Tôn lão đại nghe vậy lại bán tín bán nghi nhìn con búp bê kia, thấy thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nên khoát tay nói: “Được rồi, gì thì cũng ném nó đi đi, làm người ta ngủ cũng không yên.”
Thủ lĩnh bảo vệ đành vậy, tiếp đó chỉ có thể cầm búp bê ra ngoài. Nhưng hắn cũng không định ném con búp bê này đi, nói làm sao thì đây cũng là một mặt hàng cao cấp, em gái hắn nói, người ta bảo trị giá một vạn lận, ném rồi tiếc lắm để về cho con gái hắn chơi.
Đem búp bê ra ngoài, thủ lĩnh bảo tiêu vốn tưởng rằng đêm nay không còn chuyện gì nữa, kết quả họ vừa nằm xuống ngủ không tới một giờ lại nghe phòng ngủ chính truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Lần thứ hai rầm rầm chạy tới, Tôn lão đại cùng em gái gã đã ôm nhau thành một đoàn trên giường, vẻ mặt sợ hãi run rẩy nói với hắn: “Có quỷ! Thật sự có quỷ đó! Chúng tôi vừa mới nghe cả phòng đầy tiếng cười! Không được! Chúng tôi không ngủ ở đây, chúng tôi muốn đi phòng khác ngủ!”
Nghe nói thế, thủ lĩnh bảo vệ nghĩ trong lòng đêm nay Tôn lão đại cùng em gái ông ấy khẳng định bị gì rồi, rõ ràng bầu không khí trong phòng rất tốt, nói có quỷ không đúng lắm. Nhưng bộ dạng bọn họ cũng biết là không khuyên nổi, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn bước lên giúp đỡ, để Tôn lão đại và em gái mình chuyển sang phòng khác.
Trở lại phòng mình, thủ lĩnh bảo vệ nghĩ thầm, lúc này rồi chung quy chắc không còn việc gì đâu nhỉ? Kết quả không đến một giờ sau, lần thứ hai bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức, chỉ là lần này tà ma đến nỗi làm thủ lĩnh bảo tiêu cảm thấy kinh hồn táng đảm, lần này kêu réo không chỉ mình phía lão đại, hình như bên này của họ có mấy bảo vệ cũng hét?
Cau mày đi ra, liền thấy mấy bảo vệ sắc mặt trắng bệch đang nói gì đó, còn bên kia, Tôn lão đại cả đêm đều bị kinh sợ giận dữ cau mày đứng một bên, nghe bảo tiêu nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Thủ lĩnh bảo vệ cẩn thận châm chước hỏi.
“Thủ lĩnh! Chúng tôi mơ thấy chó chết đó! Chó chết đòi mạng! Có phải, có phải chúng ta giết chó nên bị trả thù không?!” Một gã bảo vệ cẩn thận từng chút mở miệng, mấy người bên cạnh đồng loạt gật đầu.
“Nói cái gì đó! Nếu ăn cái gì đều bị cái đó đòi mạng, vậy mấy thứ gà, vịt, cá sớm tới cả rồi sao?”
Tôn lão đại ở bên cạnh hừ một tiếng: “Mặc kệ thế nào, tòa nhà này không thể ở nữa, trước tiên chúng ta đi khách sạn đã, các người ở đây trông chừng, nói không chừng có người nào đó đang giả thần giả quỷ!”
Vì thế thủ lĩnh bảo vệ trơ mắt nhìn Tôn lão đại cùng em gái mình rời khỏi biệt thự, quay đầu nhìn biệt thự ban đêm có vẻ phá lệ âm trầm, không hiểu sao cũng sợ.
Sáng sớm hôm sau Tôn lão đại trở về, chứng kiến vành mắt anh vợ mình trở thành màu xanh đen, tinh thần uể oải đến cực điểm. Hỏi thăm tình hình một lượt, lòng Tôn lão đại đã cảm thấy không ổn, sao tự nhiên khu nhà cao cấp lại biến thành chỗ quỷ ở rồi?!
Nhìn căn nhà to mình trả nhiều tiền mua được, Tôn lão đại không nỡ bán rẻ, nghiến răng một cái, phải đi tìm pháp sư đạo sĩ đến xem phong thuỷ mới được, nói không chừng sẽ ổn.
Kết quả Tôn lão đại tìm tới tam hòa thượng bốn đạo sĩ, đều chưa vào cửa đã ầm ĩ âm phong quá lớn gì gì đó rồi chạy, làm Tôn lão đại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Coi như là vậy, Tôn lão đại vẫn không tin quỷ quái, định dán bùa lên ngủ tiếp đêm nữa, cuối cùng buổi tối thiếu chút đã bị dọa thành kẻ điên —— người dính đến thiện ác, trên tay cũng hại mấy mạng người, mấy tên kia đều tìm đến gã đòi mạng.
Qua một trận giày vò, Tôn lão đại thật sự không còn cách nào khác, quyết định bán biệt thự Trần gia đi. Nhưng mà Tôn lão đại còn muốn bán giá cao, để người môi giới nói chuyện trên trời dưới đất, nhất định không nhắc tới chuyện ma quái.
Chỉ là khiến Tôn lão đại phiền muộn chính là, dù gã chưa nói, chuyện nhà hắn có ma quỷ cũng tuồng ra ngoài, gần như không đến một ngày, toàn bộ giới thượng lưu thành phố A hay tin, thế này đừng nói gã bán nhà giá cao, dù bán giá thấp nhất, rất có khả năng không ai thèm mua!
Nhưng chẳng bao lâu Tôn lão đại bùng phát lửa giận, thủ lĩnh bảo vệ thấy thế liền nghĩ đến chuyện tên nuôi chó muốn mua nhà, tự cảm thấy có thể san sẻ cùng Tôn lão đại, sửa lại câu chuyện nói ra bằng cách khác. Làm Tôn lão đại tưởng rằng người ta vì thích nên mới muốn mua biệt thự.
Thế là Tôn lão đại vô cùng cao hứng mang theo cô vợ bé xinh đẹp đi tiệm thuốc Lâm thị. Sau đó, chờ đến khi gã trở lại, thủ lĩnh bảo vệ chân chó tiến lên hỏi, lại bị Tôn lão đại tát cho một cái.
“Lão đại?” Thủ lĩnh bảo tiêu sửng sốt.
“Phi! Tao không phải lão đại của mày! Mày mới là lão đại của tao đó!!! Chuyện lớn như vậy mày không nói mà còn gạt tao, mày con mẹ nó muốn chỉnh chết tao à!!!” Tôn lão đại đi tiệm thuốc Lâm thị, bị đoàn vệ sĩ Mục gia trêu đùa một phen không nói, cuối cùng còn biết ngọn nguồn. Mục Tứ âm trầm nói cho gã biết chính vì chọc vào người không nên chọc, nên mới gặp xui xẻo! Tôn lão đại yên lành gặp xui xẻo như vậy, không nổi giận với Mục gia được, còn anh của bồ nhí sợ cái rắm gì chứ?
Thế là, thủ lĩnh bảo vệ bị quất một trận, cô bồ vì chuyện này mà bị Tôn lão đại đá, Tôn lão đại vốn có dự định tặng nhà cho đại thiếu gia nhà họ Mục, kết quả đến cuối cùng lại quyên góp, làm thành nhà cho một đám chó, mèo, chuyện mới xem như dừng lại.
Cơ mà, chuyện hạ màn, nghiệt Tôn lão đại tự mình tạo, còn chưa xong. Lúc khánh thành nhà chó mèo, Lâm tiểu gia thấy rõ, nhiều quỷ chết oan đi theo sau Tôn lão đại, chậc chậc, này kêu là một người đầy mối tử thù nè!
“Meo meo ngao?” 【Cậu nhìn cái gì thế? Có nhiều đồng bọn tham gia liên minh ghê! 】Gia Phỉ ở bên cạnh nghi hoặc.
Lâm U mỉm cười: “Tao nhìn thiên đạo tuần hoàn.”
“Meo meo?”
“Chậc chậc, không nói chuyện gì khác, vẫn là làm người tốt hay hơn, người tốt mới có kết thúc tốt.” Lâm U vừa nói, một bên vươn tay cướp một miếng tôm chiên Gia Phỉ ngắm trúng.
“Meo meo!!!” 【Mẹ nó! Cướp tôm của mèo! Cậu không có kết quả tốt đâu!!! 】
________TOÀN VĂN HOÀN++++++
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 115: Phiên ngoại 4
Chương 115: Phiên ngoại 4