“Tốt lắm, nãi lui ra đi.” Ti Lẫm nói. Tử Y chạy nhanh đóng cửa mà ra.
Ti Lẫm sờ sờ vật nhỏ trong lòng, ôn nhu nói: “Đến, ăn điểm tâm đi.”
Tiêu Đường hoan hô một tiếng, nhảy đến trên bàn, dùng tiểu móng vuốt gim vào điểm tâm rồi nâng lên. Vừa mới ăn khối cây hạch đào tô, y đang muốn dùng lộc sơn chi trảo* hướng món hồng đậu cao, bỗng nhiên toàn bộ chén đĩa đều bị nâng lên cao. Tiêu Đường kinh ngạc ngẩng đầu, nguyên lai là quỷ hẹp hòi Ti Lẫm đã đem chén đĩa cầm lên.
_Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành.
Tiêu Đường phẫn nộ mà rống lên vài tiếng, miễn cưỡng vươn thẳng tiểu móng vuốt quơ quơ đĩa hồng đậu cao, Ti Lẫm cố tình không cho y toại nguyện, Tiêu Đường lấy không được, liền gục xuống, trừng mắt Ti Lẫm, trong ánh mắt lại là ủy khuất vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Một người một hồ trừng mắt nhìn nhau một lát, Ti Lẫm cười rộ lên, “Vật nhỏ, trả lời vấn đề của ta ta liền cho ngươi ăn.”
“Ngao ngao ngao ngao! ( Không cho ta ta không ăn!)” Tiêu Đường cả giận nói. Y quay đầu gục xuống, hai mắt nhắm nghiền bày tỏ kháng nghị.
Ti Lẫm nhìn tiểu hồ ly giận dỗi, trong lòng bỗng có ý muốn trêu đùa: “Thật không ăn? Hồng đậu cao thơm như vậy, nếu ngươi không thích ăn, kia về sau ta sẽ kêu người không cần mang đến đây.”
Tiêu Đường vốn thích đồ ngọt, hồng đậu cao nơi này không có sắc tố chất bảo quản, tinh khiết tự nhiên toàn bộ quá trình làm đều là thủ công, y phi thường thích. Nghe Ti Lẫm nói như vậy cho dù biết ông chủ ác liệt này đang trêu đùa mình, cũng có chút sợ hãi. Y biết Ti Lẫm vốn rất là yêu hồ nháo bình dị gần gũi, cũng dễ chọc. Nói một không hai, nói không để cho y ăn liền thật sự sẽ không đưa cho y nữa. Tiêu Đường cũng là người như thế, không muốn đi cầu cạnh hắn, bất quá hiện tại y không còn là một con người, là một con tiểu hồ ly, mọi chuyện đều dựa vào chủ nhân Ti Lẫm này.
“Grr…” Tiêu Đường nức nở hai tiếng, rốt cục bại trận.
“Hảo.” Ti Lẫm cười dài nói: “Vật nhỏ, buổi sáng hôm nay có … người nào tiến vào thư phòng này hay không?” Tiêu Đường lắc đầu, lại nhìn hồng đậu cao bị đặt trên cái đĩa ở cao cao, ủ rũ gục xuống.
Ti Lẫm buông đĩa, không hề khó xử tểu bạch hồ đáng yêu có linh tính này. Tiêu Đường hoan hô một tiếng, đầu tiên vươn tiểu móng vuốt giống như bảo vệ mà đem điểm tâm kéo đến địa bàn của mình, một bên nhanh chóng cắn ăn, hai mắt vừa thỉnh thoảng cảnh giới mà trừng Ti Lẫm.
Tiêu Đường cực kỳ nhanh chóng ăn hết hồng đậu cao, ăn no bụng, rất là thích ý. Y chui về Ti trong lòng Lẫm tìm một chỗ thoải mái nằm xuống không muốn động.
Ti Lẫm buồn cười nhìn tiểu hồ ly, thật là một vật nhỏ đáng yêu, bị khi dễ cũng không mang thù, lười biếng mà chui về trong lòng ngực của mình.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ tuyết trắng trên vùng bụng Tiêu Đường, thoải mái đến khiến Tiêu Đường buồn ngủ.
“Nột, vật nhỏ.” Ti Lẫm dùng giọng mơ hồ giống như lơ đãng hỏi: “Vòng tròn trên sổ sách là ngươi vẽ sao?”
Nhớ tới kiệt tác của mình, đắc ý dào dạt mà liếm liếm ngón tay Ti Lẫm.
bên môi Ti Lẫm hiện lên một nụ cười quỷ dị, ôm tiểu bạch hồ, mở các sổ sách khác ra bắt đầu kiểm tra đối chiếu.
Sau ngày ấy lại qua bốn này. Sáng sớm ngày thứ năm, sau khi Tiêu Đường rời giườngliền theo thường lệ rửa mặt chải đầu hảo, liền đi đến thư phòng Ti Lẫm. Ti Lẫm đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, uy vật nhỏ ăn xong sớm một chút, liền mệnh Lục Y đến hầu hạ mặc quần áo. Sau khi đổi quần áo hảo xong, Ti Lẫm xoay người ôm lấy Tiêu Đường, đưa y đặt ở trên vai mình liền ra khỏi Liễu Thiên Trang.
Tiêu Đường nghi hoặc, Ti Lẫm lúc này hẳn là ở bên trong trang xử lý công vụ mới phải, dù có ra ngoài thương lượng cũng không đem theo mình, sao sáng hôm nay lại mang mình xuất môn chứ?
Y cọ cổ Ti Lẫm, có chút bất an nức nở.
Ti Lẫm sờ sờ đầu tiểu bạch hồ, cười nói: “Ngươi buồn ở trong này cũng gần một tháng đi? Ta mang ngươi đến vùng ngoại ô vui đùa một chút.”
Khi Tiêu Đường ở thế kỷ hai mươi mốt luôn bị vây trong thành thị rất ít có khi rãnh rỗi ra ngoài ngoại ô đạp thanh, còn nữa y sinh ở trong nhà giàu nhất Á Châu, ngoan ngoãn đến trường tan học cũng bị bắt cóc năm sáu lần, đương nhiên càng không được phép đi vùng ngoại ô chơi.
Cho nên Ti Lẫm nói dẫn y đi vùng ngoại ô, Tiêu Đường liền hoan hô, vươn đầu lưỡi liếm gương mặt Ti Lẫm. Bởi vì làm một con hồ ly, Tiêu Đường không thể nói chuyện, lại sợ bị coi là yêu tinh, cho nên tạm thời cũng không dám dùng viết cùng Ti Lẫm câu thông, vì thế liền dùng răng nanh cắn cắn để diễn tả phẫn nộ của mình, dùng đầu lưỡi liếm liếm để diễn tả khoái hoạt của mình.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng khi Tiêu Đường cảm thấy quen rồi thì cũng không có gì, dù sao hiện tại y không phải người mà là chỉ tiểu hồ ly. Hơn nữa trên người Ti Lẫm có loại mùi thản nhiên văn chương dễ ngửi, Tiêu Đường thực thích hương vị của người này, Ti Lẫm làm cho y có cảm giác an tâm.
Ti Lẫm bị Tiêu Đường liếm thật ngứa, gương mặt vốn luôn duy trì vẻ lạnh lùng trước mặt hạ nhân cũng vì hành động làm nũng này của tiểu hồ ly mà hơi chút thả lòng. Ti Lẫm đem trên vật nhỏ vai bế xuống ôm vào ngực, đùa đôi lỗ tai nó, yêu cưng chiều nói: “Tiểu ngu ngốc, chẳng lẽ thật sự là buồn đến hư?”
Tử Y cùng Lục Y ở một bên, mắt đều lộ ý cười. Xem vẻ mặt ôn nhu của trang chủ, làm sao còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu khi mua tiểu hồ ly này chính là đem nó lột ra làm thành áo đưa cho con của Ti Trữ phu nhân.
Ha hả, chỉ sợ trang chủ lại vì lễ vật sinh nhật của Ti Trữ phu nhân mà cân não.
Ti Lẫm ôm tiểu hồ ly đi tới cửa, đã có xe ngựa đang đợi hậu.
Tiêu Đường đối với hai con ngựa trắng kéo xe rất có hứng thú. Y từng xin cha cùng đại ca cho y học kỵ mã, cuối cùng Tiêu Long Dạ đáp ứng, đại ca Tiêu Thiên còn vì y hẹn trước với huấn luyện viên ở câu lạc bộ cỡi ngựa.
Nhưng nào biết đâu rằng đứa con trai bảo bối này, bảo bối đệ đệ Tiêu Đường ở ngày đầu tiên đi đến câu lạc bộ đã bị người bắt cóc trên đường đi rồi, lông ngựa cũng chưa đụng tới thì đã bị bọn cướp giết chết.
Cho nên khi y gặp được ngựa thật, Tiêu Đường lập tức mừng rỡ. Tiểu hồ ly từ trong lòng Ti Lẫm chui ra, ánh mắt sáng long lanh dán trên người hai con ngựa, vươn tiểu móng vuốt muốn đi sờ sờ.
Tiểu hồ ly có tâm tư gì liền hiện lên trên mặt, Ti Lẫm sao lại đoán không ra. Hắn sợ vật nhỏ té ra khỏi khủyu tay, liền cưng chiều chìm đắm mà bắt lấy hai cái chân của nó lại, cười hỏi: “Muốn kỵ mã?”
Tiêu Đường sùng bái trừng mắt nhìn Ti Lẫm, quái vật này thật sự là không gì làm không được a! Nhanh chóng gật đầu như đảo tỏi. Ti Lẫm liền phân phó Lục Y: “Đem Vân Phi của ta dắt tới.”
Chỉ chốc lát, một hồng tông mã xinh đẹp liền ra ngay trước mắt Tiêu Đường.
Con ngựa này có bộ lông thuận hoạt tỏa sáng, ánh mắt sáng ngời hữu thần kiệt vụ bất tuần lộ ra một cỗ kiêu ngạo, bốn vó hữu lực.
_kiệt vụ bất tuần: tính tình dữ dằn, không chịu dễ dàng thuận theo
Hai con ngựa trắng kéo xe kia đã là lương câu, nào biết đâu rằng Vân Phi kia đi hay đứng, chúng nó đều so không lại.
Hai mắt Tiêu Đường đăm đăm trừng Vân Phi, sắp muốn chảy nước miếng.
Ti Lẫm đem nó bỏ vào bên trong ngoại sam, lưu loát tiêu sái lên mã, sờ sờ đầu tiểu hồ ly, kiêu ngạo mà nói: “Bám chặt vào! Đừng rơi ra nha, tốc độ Vân Phi tuyệt đối xứng với tên của nó!”
Tiêu Đường hưng phấn mà ngao một tiếng, hai tiểu móng vuốt gắt gao đem bám vào vạt áo Ti Lẫm. Ti Lẫm kéo dây cương, Vân Phi thét dài một tiếng liền chạy vội đi ra ngoài.
Mục đích của Tiêu Đường cùng Ti Lẫm là một đình viện nho nhỏ ở vùng ngoại ô.
Tiêu Đường vuốt vuốt bộ lông tuyết trắng vừa mới bị gió thổi hỗn độn, cái đầu nhỏ liền hướng xung quanh tìm hiểu.
Tiểu đình viện này bố trí thật sự là tao nhã, không lớn, lại đối xứng chỉnh tề, rất có loại mỹ cảm truyền thống, chỉ sợ đình viện Tô Châu cũng có chút thua chị kém em.
Cũng không có người tới đón Ti Lẫm. Ti Lẫm cũng không quản việc đó liền nhấc chân đi vào. Hắn đem tiểu hồ ly từ trong lòng ngực bế ra, đặt dưới tàng cây tiêu diệp đình viện, nói: “Vật nhỏ, ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm chủ nhân đình viện này.” Tiêu Đường ngao một tiếng liền nhảy đến trong bụi hoa nghịch mấy khóm hoa.
Ti Lẫm dọc theo hành lang đi vào bên trong, rốt cục nhìn thấy chủ nhân đình viện.
Kia là một nam tử nhìn qua rất là ngả ngớn, mặc quần áo đều là thượng phẩm, lại xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên người, rất có cảm giác của một quý tộc xuống dốc. Nam tử kia bộ mặt anh tuấn, cùng Ti Lẫm tương xứng, chính là so với có vẻ bên ngoài Ti Lẫm bức nhân, cặp mắt hào hoa hơn xếch lên vài phần của hắn lộ vẻ ngả ngớn không kềm chế được.
“Ti Lẫm? Cơn gió nào đem ngươi thổi đến nơi đây?” Nam tử nhìn thấy Ti Lẫm có chút kinh ngạc, tà tà địa cười.
Ti Lẫm nhìn điệu bộ ngả ngớn của hắn rất là không vừa mắt, bản thân mình không chịu dạy, để yêu đệ* lang thang trên giang hồ vô công rỗi nghề lại bị người này dạy hư.
_yêu đệ: em trai yêu quý.
“Qúy Phương, giúp ta làm phép một cái.”
Qúy Phương vừa nghe, sợ tới mức cả người ngã ngồi dưới đất, giống như nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây vậy, thần tình kinh sợ: “Mẹ của ta a! Ngươi không phải xem thường nhất pháp thuật của ta sao? Nói cái gì là xiếc giả thần giả quỷ lừa gạt thế nhân, sao hôm nay…”
Sắc mặt Ti Lẫm vừa hồng vừa đen, độ ấm trên mặt chợt giảm xuống, trong giọng nói đã có xấu hổ rõ ràng: “Vốn là không tin, chính là gần đây nuôi một con vật nhỏ thật sự là rất có linh tính, ngươi đến xem nó có phải yêu quái gì hay không.”
Qúy Phương trợn mắt há hốc mồm, có thể làm cho Ti Lẫm nói ra lời như thế, nói vậy vật nhỏ kia khẳng định đã có linh tính đến độ người ta hoài nghi rồi. Bản thân hắn vốn rất thích các loại tinh quái, lập tức có hứng thú, cao hứng lên nói: “Mau! Mau mang ta đi nhìn xem.”
Hai người đi vài bước, Qúy Phương bỗng nhiên “A” một tiếng, “Ti Lẫm, chỗ cổ áo và quần áo ngươi sao hư vậy?”
Ti Lẫm cúi đầu, quả nhiên vạt áo của ngoại sam bị phá hai cái lỗ nhỏ, không khỏi cười nói: “Vừa rồi kỵ mã tới, vật nhỏ kia oa ở trong này, tốc độ Vân Phi rất nhanh, chắc là nó sợ té nên bấu chặt móng vuốt làm hư.”
Qúy Phương nghe xong gần như ngã nhào trên đất: “Trời ạ! Ngươi thật là Ti Lẫm sao?” Không phải kẻ nào khoác da Ti Lẫm đi!
Ti Lẫm liếc mắt hắn một cái, cự tuyệt trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Hai người tới trong đình, Ti Lẫm kêu nhỏ: “Vật nhỏ, đi ra.”
Vừa dứt lời, Qúy Phương lập tức nhìn đến một đoàn màu trắng gì đó từ trong bụi hoa nhảy ra, nhanh chóng chạy đến dưới chân Ti Lẫm. Ti Lẫm ngồi xổm người xuống ôm lấy tiểu tuyết cầu màu trắng kia.
Tập trung nhìn vào, là một con tiểu bạch hồ xinh đẹp. Chỉ bằng con mèo nhỏ, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, bộ lông tuyết trắng.
Mao mềm mại bóng loáng, đã có chút hỗn độn, dính vài đóa hoa màu đỏ màu vàng. Bạch hồ nho nhỏ cọ vào long Ti Lẫ củng đến củng đi mà vặn vẹo, rõ ràng đang làm nũng.
Đích thật là vật nhỏ khiến người thích. Khó trách Ti Lẫm phi thường sủng ái, Qúy Phương nhìn xem mà nước miếng chảy ròng, hận không thể tự mình nui một con như thế.
Ti Lẫm một tay ôm tiểu hồ ly, một tay nhẹ nhàng đi phủi những bông hoa dính vào trên lông của bạch hồ. Tiêu Đường tò mò nhìn nam tử xa lạ, người này cũng thực anh tuấn, nghĩ thầm quả nhiên là vật tụ theo loài, Ti Lẫm anh tuấn phi phàm, cũng chỉ tìm người xinh đẹp đến làm bạn hữu.
Ti Lẫm vỗ vỗ đầu vật nhỏ, đem nó giao cho Qúy Phương.
Tiêu Đường hoảng sợ, không biết Ti Lẫm vì cái gì đem mình giao cho người xa lạ. Hắn bất an mà quay đầu lại tội nghiệp nhìn Ti Lẫm.
Ti Lẫm không khỏi ôn nhu mà hống nói: “Không sợ, Qúy Phương là bằng hữu của ta, không là người xấu. Ta cũng không phải muốn đưa ngươi cho hắn.”
Tiêu Đường chiếm được cam đoan, lập tức yên tâm nhảy tới trong lòng Qúy Phương.
Quý Phương vừa vặn đón lấy tiểu hồ ly. Hắn vừa rồi xem một người nhất hồ hỗ động, trong lòng cảm thấy thật kinh ngạc, tiểu bạch hồ này thật sự là có linh tính đến quỷ dị, khó trách loại người “Tử bất ngữ quái lực loạn thần*” Ti Lẫm cũng phải hoài nghi vật nhỏ này từ nơi ma quái nào tới.
_ Tử bất ngữ quái lực loạn thần: chết cũng không tin thần tin quỷ.
Hắn ôm tiểu hồ ly, chậm rãi vuốt ve lưng nó.
Tiêu Đường bị hắn vuốt ve rất là thoải mái. Bàn tay của nam nhân kêu Qúy Phương này so với Ti Lẫm còn ấm áp một ít, bị hắn vuốt lưng, như có dòng nước ấm dần dần rót vào, lại có chút buồn ngủ.
Một lát, Tiêu Đường liền ngăn cản không được cơn buồn ngủ ập đến.
Y nào biết đâu rằng Qúy Phương này là thừa thiên* của đạo sĩ trừ yêu tối nổi danh – Ngưng Đạo Tử. Dưới tay danh sư vô yếu đồ, pháp thuật của Qúy Phương đã đến độ thần không biết quỷ không hay liền thu yêu. Bàn tay mới vừa rồi phủ ở trên lưng Tiêu Đường đã hạ pháp thuệt an thần thôi miên, cho nên Tiêu Đường lập tức liền ngủ say.
_thừa thiên: người kế tục.
Qúy Phương xem thần thái Ti Lẫm có chút khẩn trương, cười hắn nói: “Ta nói là cái gì khiến ngươi vội vả muốn ta thi pháp như thế. Lại nguyên lai ngươi gấp gáp không phải vì sợ vật nhỏ này hại người, mà là muốn vật nhỏ này biến thành người.”
Ti Lẫm trừng hắn liếc mắt một cái.
“Nghe nói mỗi hồ yêu đều là mỹ nhân, Ti gia Nhị thiếu gia không kịp đợi muốn bế mỹ nhân đi.”
“Nói gì vậy! Ta là người như giống như ngươi.” Ti Lẫm thấp nguyền rủa, ngữ khí cực bại hoại vì bị nhìn thấu, Qúy Phương cũng không cùng hắn cải cọ, hiểu rõ địa cười cười.
Từ sau khi biết vật nhỏ này có lnh tính đến độ có thể tính toán sổ sách, Ti Lẫm đã nhiều ngày xác nhận bị vật nhỏ này chiếm cứ tâm thần, nhìn tiểu hồ ly hành động đáng yêu ngây thơ, đôi mắt đen như nước trong veo sáng suốt, luôn không tự chủ được đi ảo tưởng khi vật nhỏ biến hóa oa ở trong lòng ngực của mình, đối với mình làm nũng là dạng gì. Cho nên mới xem xét thời gian rãnh, nhanh chóng bế nó đến chỗ Qúy Phương.
Qúy Phương nở nụ cười hai tiếng, đem Tiểu Bạch hồ ôm đến trên bàn thạch ở đình để xuống, hắn dính chút nước trà, lấy tiểu bạch hồ làm tâm mà vẽ một vòng bát quái, sau đó hai ngón tay chập lại, trong miệng một bên niệm niệm một bên dùng tay vẽ cái loại thế pháp. Một lát mới đình, tay trái ở thiên linh của tiểu bạch hồ, một đạo bạch quang từ trên tay của hắn phát ra chui vào thân thể tiểu bạch hồ.
Nhưng sau một hồi lâu cũng chưa phát sinh cái gì. Qúy Phương giật mình mà thu tay lại, lại tới nữa một lần. Bạch quang sau khi tiến vào thân thể tiểu hồ ly vẫn như cũ cái gì cũng chưa phát sinh.
“Không có khả năng!” Qúy Phương rốt cục thu hồi biểu tình bất cần đời, lần thứ ba tác pháp đem bạch quang rót vào trong thân thể tiểu hồ ly.
“Ra sao?” Ti Lẫm cũng nhìn ra không thích hợp, dò hỏi.
“Ti Lẫm, ta chỉ có thể nói, vật nhỏ này quả thật chỉ là một con hồ ly mà thôi, cũng không phải g tinh quái ì đó.” Qúy Phương tiếc nuối nói với Ti Lẫm.
“Không có khả năng!” Ti Lẫm cả giận nói: “Nó chỉ ăn nhưng thứ người ăn, rsau khi rời giường sẽ dùng nước súc miệng, có thể nghe hiểu được tiếng người, thậm chí còn có thể tính sổ, làm sao có thể chính là một con tiểu hồ ly bình thương?”
Qúy Phương cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Hắn biết là nếu không có thời gian dài xuất hiện các hành động trùng hợo, Ti Lẫm căn bản sẽ không hoài nghi tiểu hồ ly này, vừa rồi linh tính tiểu hồ ly này mình cũng là tận mắt thấy.
Nhưng khi tiếp được vậy nhỏ Qúy Phương lại không phát hiện trên người nó không có một tia yêu khía. Mới vừa rồi tác pháp lại chứng thật điểm này, chưa từng có yêu quái nào có thể che dấu yêu khí và linh khí của mình dưới khuy hồn quang của hắn.
Chính là ba đạo khuy hồn quang, đều không có tìm thấy đạo hạnh cùng linh khí của vật nhỏ.
“Thật sự. Nó không có một chút xíu linh lực, thậm chí ngay cả yêu khí đều không có, tuyệt đối không thể là yêu quái.”
Thần sắc Ti Lẫm phi thường khó coi. Cảm thấy một cỗ khó chịu cùng thất vọng, có lẽ hắn nên kiểm điểm lại mình cư nhiên bị vật nhỏ này mê hoặc tâm thần.
Qúy Phương xoa nhẹ một cái, tiểu hồ ly liền chậm rãi tỉnh dậy lại đây.
Tiêu Đường mở ánh mắt buồn ngủ, nhảy đến bên cạnh Ti Lẫm. Nhưng Ti Lẫm không có giống bình thường xoay người đưa y ẩm lên. Tiêu Đường sốt ruột, cả tháng nay y cùng Ti Lẫm ngày đêm chung sống, Ti Lẫm là chỗ dựa duy nhất của y ở thế giới này, y rất là ỷ lại Ti Lẫm, hiện tại Ti Lẫm chẳng biết tại sao lại không để ý tới y, điều này khiến cho Tiêu Đường dần dần sinh ra sợ hãi đến, thật giống như cây trụ của mình bỗng nhiên bị sụp đổ, còn có chút tình cảm bất an khác thường.
Hai mắt to cỷa Tiêu Đường lộ vẻ sợ hãi thất thố nhìn Ti Lẫm, không ngừng dùng móng vuốt nho nhỏ đi xả vạt áo ngoại sam Ti Lẫm, ô ô địa gào thét.
Qúy Phương thở dài, vật nhỏ nàynày thật là rất có linh tính, vì sao một vật nhỏ có linh tính nh7 vậy ại không có nửa phần linh lực hoặc đạo hạnh chứ? Này thật sự là tiếc nuối!
Hắn thấy nó càng ngày càng bất an, thấp ô một tiếng so với một tiếng thêm ai oán, liền đem nó ôm lấy, nhét vào trong lòng Ti Lẫm.
An ủi: “Không cần khó xử nó, không có đạo hạnh cũng không phải nó lỗi. Thế gian vạn vật, có bao nhiêu vật có thể tu hành?” Tiêu Đường không hiểu lời Qúy Phương, y cọ Ti Lẫm, hy vọng hắn có thể để ý tới chính mình.
Ti Lẫm nhìn tiểu hồ ly sợ hãi lấy lòng chính mình, trong lòng mềm nhũn mềm nhũn, giận dữ nói: “Quên đi, cũng là ta người si nói mộng thôi.”
Dứt lời, liền ôm tiểu hồ ly đi ra ngoài.
Như vậy liền đi trở về? Tiêu Đường kinh ngạc, cảm giác mình không cẩn thận ngủ xong, cái gì cũng chưa ngoạn đủ, sao muốn đi? Bất quá hắn cảm giác được tâm tình Ti Lẫm không tốt, vì thế khó được không có tùy hứng, chỉ ngoan ngoãn địa oa.
Ti Lẫm mang theo Tiêu Đường trở lại Liễu Thiên Trang, đem tiểu hồ ly giao cho Lục Y đi ra nghênh đón đểo nàng mang theo nó đi dàn xếp.
Tử Y nhận ra được tâm tình Ti Lẫm đê mê, thử thăm dò hỏi: “Trang chủ, phát sinh chuyện gì?” Ti Lẫm lạnh lùng nhìn Tử Y một cái, nhìn đến độ mồ hôi lạnh của nàng ứa ra.
Ti Lẫm nghĩ nghĩ, cảm thấy hành động hôm nay của mình thật buồn cười, cư nhiên đem một con hồ ly trở thành người mà đối đãi, đây không phải là hành vi kẻ điên sao? Thật sự là đã mê muội mất cả ý chí, truyền ra đi chỉ sợ thiên hạ chê cười. Hắn nghĩ muốn càng tức giận, vì thế ngoan quyết tâm phân phó Tử Y nói: “Cuối tháng này đem vật nhỏ này đi lột da làm áo đi, bằng không không kịp sinh nhật đại tỷh.”
TBD: thấy chưa, tra công, vừa biết người ta chỉ là một tiểu hồ ly liền lột da người ta, T^T thua kém tiểu công của tiểu xà.
Tử Y chấn động, đoạn không ngờ được trang chủ thật sự muốn giết tiểu hồ ly, chớ nói trang chủ bỏ được, nàng cùng Lục Y Lam Y đều luyến tiếc. Nhưng vừa muốn mở miệng, Ti Lẫm đã quét nàng liếc mắt một cái, bước đi thong thả đi vào nội.
Sau ngày đó, Tiêu Đường mẫn cảm mà nhận thấy được Ti Lẫm càng ngày càng xa cách. Ngày kế y thường chạy tới thư phòng Ti Lẫm, nhảy đến Ti Lẫm trong lòng, vốn định để Ti Lẫm uy mình ăn một chút điểm tâm. Không ngờ, Ti Lẫm lại đem Tiêu Đường bồng xuống dưới, để Lục Y đem Tiêu Đường bế đi ra ngoài.
Loại sự tình này phát sinh một lần hai lần, Tiêu Đường còn có thể thuyết phục mình là Ti Lẫm có chuyện quan trọng phải xử lý không thể phân tâm, nhưng lần thứ ba, lần thứ tư… Phát sinh, ngày đầu tiên là như thế này ngày hôm sau vẫn là như thế này, ngày thứ ba ngày thứ tư đều là như thế này, Tiêu Đường dù trì độn cũng biết không phải như những gì mình nghĩ.
Người khác cũng không để ý mình, mình lại còn muốn đi lấy mặt nhiệt thiếp mônglãnh, loại chuyện này chớ nói tiểu miêu tiểu cẩu cũng sẽ không làm, huống chi Tiêu Đường còn từng là đường đường thái tử gia công ty đa quốc gia?
Vì thế Tiêu Đường cũng liền dỗi không đi tìm Ti Lẫm.
Tiêu Đường là ở trong sủng ái của người nhà mà lớn lên đích, trong người nhà ai không đau y đau nhập tâm khảm chứ? Tính tình Tiêu Đường hoạt bát, mặc dù tùy hứng cũng rất có tu dưỡng, làm việc đúng mực, cho nên bằng hữu rất nhiều. Không ai không thích người như Tiêu Đường, y chưa từng gặp người đối với y hờ hững. Hơn nữa hiện tại hắn có miệng lại không thể nói, thật sự gấp đến độ không biết như thế nào cho phải.
Tiêu Đường hai ngày này đều không có ăn cái gì, ba buổi cơm đều là chỉ ăn một chút mà thôi, điểm tâm đồ ăn vặt lại không chạm.
Tiểu hồ ly lập tức liền tiều tụy gầy yếu, cả ngày buồn bực không vui mà nằm ở trong rổ.
Ti Lẫm không phải không biết, chính là hắn đang tức giận, tức giận vật nhỏ có linh tínhnày vì sao không có một chút đạo hạnh, càng khí chính mình cư nhiên làm chuyện đi tìm Qúy Phương để hắn đem tiểu hồ ly biến thành người ngu xuẩn như thế. Huống hồ hắn lại hạ quyết tâm muốn dùng lông của vật nhỏ này làm áo lông tặng cho đại tỷ bạo lực, vì thế nghe Tử Y Lục Y đối với hắn nói chuyện tiểu hồ ly liền cứng rắn không để ý tới.
Ti Lẫm không đau lòng, nhưng thật ra Lục Y Tử Y lại rất đau lòng. Chính là các nàng cũng không phải trang chủ, bạch hồ nho nhỏ cũng không để ý đến các nàng, vẫn như cũ mỗi ngày mỗi gầy yếu.
Đến ngày thứ tư, Tiêu Đường liền buồn bực, Ti Lẫm này thật sự là tuyệt tình! Trước kia đối với mình cưng chiều lên trời, hiện tại nhìn cũng không nhìn một cái. Trước kia gì có người nào không để ý đến Tiêu Đường y? Tiêu Đường quyết định không nhẫn khẩu khí này, muốn tìm Ti Lẫm nói rõ ràng.
Ngày thứ năm hắn liền chạy tới thư phòng Ti Lẫm.
Vốn nghẹn một bụng muốn viết ra chất vấn Ti Lẫm, nhưng hôm nay Ti Lẫm không ở đó. Tiêu Đường cảm thấy như cố hết sức bắn một mũi tên lại bắn trật, nhất thời giống như quả khí cầu bị người chọc thủng như vậy xẹp xuống.
Tiêu Đường biết Ti Lẫm không ở thư phòng định là ở tổng hành Liễu Thiên Trang. Liễu Thiên Trang ở trong thành còn có một tổng hành, là nơi mọi người thương nghị những việc chờ tiến hành.
Tiêu Đường nghĩ chủ nhân ác liệt của y nhất định ở chỗ tổng hành, liền lặng lẽ chuồn ra Liễu Thiên Trang. Ti Lẫm từng mang theo Tiêu Đường đi theo một con đường nhỏ tới tổng hành một lần, bởi vậy Tiêu Đường biết đường đi.
Y mở rộng tứ chi chạy, đáng tiếc y là con tiểu hồ ly, chân rất ngắn, lại mấy ngày không có ăn được cơm, khí lực không nhiều lắm chạy một hồi liền mệt mỏi, nhưng nhìn quanh bốn phía nơi này cách tổng hành còn xa rất.
Lại chạy một lát thật sự mệt đến muốn xỉu, Tiêu Đường dừng lại, trong lòng vửa ủy khuất vửa khổ sở cơ hồ muốn khóc lên.Y chưa từng trải qua loại cảm giác này, vì một người trà không uống cơm không ăn, còn ngàn dặm xa xôi đi tự mình tìm đối phương. Hận chỉ hận mình hiện tại không chỗ nương tựa, may mắn bắt được đầu gỗ Ti Lẫm mà bám víu, bằng không Tiêu Đường biết mình dù tùy ý cách mấy cũng không có khả năng có được tình trạng hiện tai.
Bởi vậy Ti Lẫm đối với Tiêu Đường mà nói tuyệt đối là đặc biệt. Nhưng Tiêu Đường đối với Ti Lẫm mà nói chỉ là sự tồn tại như một sủng vật có thì tốt không có thì cũng không sao.
Tiêu Đường nghĩ vậy, cảm thấy khổ sở đếm tâm đều muốn nát, lại đói lại mệt lại thương tâm rốt cục nhịn không được khóc lớn lên. Vì cái gì mình không phải người?
Nếu như mình còn là một người, ít nhất có thể hỏi Ti Lẫm vì cái gì không hề để ý đến y!
Nếu như mình còn là một người, ít nhất có thể giúp giúp Ti Lẫm làm sổ sách, mà không phải không chỗ nào có công dụng! Nếu như mình còn là một người, ít nhất có thể cùng Ti Lẫm chân chính ngồi cùng một bàn mà ăn co8m!
Nếu như mình còn là một người…
Muốn…biến trở về người quá a…
Tiêu Đường kiệt lực mà quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng nghĩ.
Bỗng nhiên, trên người đau nhức đứng lên, Tiêu Đường gào thét một tiếng, cảm thấy xương cốt giống toàn bộ vỡ đều vụn, sau đó, một cỗ cảm giác mê ly từ lòng bàn chân thẳng lủi lên trên đầu, thân thể Tiêu Đường vừa đau vừa chua xót, toàn thân lạnh run.
Qua một hồi lâu, đau đớn chậm rãi rút đi. Tiêu Đường hấp hối mà cuộn mình trên mặt đất thần trí mơ hồ nghĩ mình không phải lại sa91p chết…
Một lát sau, Tiêu Đường giãy giụa, ít nhất trước khi chết gặp Ti Lẫm một lần!
Nhưng, Tiêu Đường lại cảm thấy được có điểm gì là lạ. Mình thật sự đứng lên, mà không phải dùng tứ chi chống đỡ thân thể. Tiêu Đường không dám tin địa nhìn hai tay trắng nõn của mình, năm ngón tay thon dài xinh đẹp. Dùng hai tay xinh đẹp kia sờ sờ mặt mình, tai mắt mũi miệng đều là quen thuộc… Cúi đầu, mình mặc kiện áo dài màu trắng, vén áo dài lên, bên trong cư nhiên là một đôi chân thon dài.
Chính mình… Biến thành người …
“Biến thành… Người?” Tiêu Đường thử thăm dò nói chuyện. Giọng phát ra rốt cuộc không còn là tiếng động vật kêu gào. Tiêu Đường vui sướng xác định mình rốt cục lại biến thành người!
“Ti Lẫm Ti Lẫm! Ta biến trở về người rồu!” Tiêu Đường hoan hô một tiếng. Vui sướng khiến thân thể mệt mỏi của Tiêu Đường tựa hồ lại khôi phục chút khí lực, y bước nhanh đi đến tổng hành Liễu Thiên Trang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tái Thế Vi Hồ
Chương 3
Chương 3