DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục
Chương 18: Phiên ngoại 1: Bé thỏ trắng (thượng)

Thầy Lục già độc thân đã nhiều năm, năm nay cuối cùng cũng chiếm được “vợ hiền”, hạnh phúc đến mức lâng lâng bay bong bóng hồng khắp nơi, nghỉ đông lập tức mang Tiểu Bạch đi dạo phố, sớm chuẩn bị hàng tết dẫn cậu về nhà mừng năm mới.

Vốn bố mẹ phản đối mạnh mẽ đối với chuyện anh thích nam, sợ anh vì chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ, lọt vào sự chê trách của xã hội, nói chung đều suy nghĩ vì anh, nhưng nghiêng ngả thế nào cũng không thể khiêng được sự kiên trì của con trai, tình nguyện sống độc thân cả đời cũng không muốn kết hôn với con gái nhà người, cuối cũng cũng phải thỏa hiệp.

Không nghĩ tới là, hai người già nhìn thấy Tiểu Bạch xong thế nhưng thích vô cùng, đột nhiên cảm thấy Tiểu Bạch làm con dâu rất thích hợp, hai người đặc biệt hài lòng.

Lục Miễn từ nhỏ cũng không làm chuyện gì xấu, không nói dối lừa lọc quá đáng, nói Tiểu Bạch là trẻ mồ côi, hai người đều tin, trong lòng càng thêm mấy phần thương tiếc đối với Tiểu Bạch, chuyện mang Tiểu Bạch về nhà mừng năm mới cũng là do hai người chủ động yêu cầu.

Tiểu Bạch vui sướng ôm lấy Lục Miễn: “Miễn miễn, em cho đến nay chưa ăn mừng năm mới bao giờ! Em rất vui vẻ!”

Lục Miễn nghe xong những lời này, nhìn cậu cười híp mắt, lòng ruột đều cuốn vào nhau, đau lòng muốn chết, hôn cậu ôm thật chặt: “Về sau có anh rồi, năm nào cũng sẽ vui vẻ.”

“Vâng!” Tiểu Bạch gật gật đầu: “Hồi trước em rất sợ pháo, không biết đó là cái gì, thiếu chút nữa bị dọa sợ, thế nhưng pháo hoa nhìn rất đẹp!”

Lục Miễn ôm xiết thêm: “Vậy mua thêm pháo hoa!”

Tiểu Bạch cong khóe miệng đến mang tai, vui sướng rạo rực nói: “Thật tốt!”

Hai người đi siêu thị dạo một vòng, nửa ngày không mua xong phải ăn cơm chiều ở ngoài lại tiếp tục đi tiếp, cuối cùng mua được hàng đống đồ tết, nhét cốp xe đều nhét không xong, phải nhét vào ghế sau mới đủ.

Tiểu Bạch vỗ vỗ tay muốn chui vào bên trong xe, bị Lục Miễn giữ chặt tay lại, nghiêng đầu sang nghi hoặc nhìn anh: “A? Không về nhà sao ạ?”

Lục Miễn nhìn khuôn mặt cậu dưới mũ xù lông nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh, xoa tay chà xát mặt cậu: “Còn đồ phải mua nữa.”

“Còn mua?!” Tiểu Bạch trợn tròn mắt nhìn bên trong xe, “Còn mua nữa không bỏ xuống được mà?”

Lục Miễn cười rộ lên: “Có thể, em đi theo anh.”

Lục Miễn mang theo Tiểu Bạch vào cửa hàng trang sức.

Vào cửa hàng, Tiểu Bạch bị ánh vàng rực rỡ sáng rọi xung quanh chiếu suýt mờ mắt, cho đến nay cậu chưa bao giờ tới những nơi như thế, tò mò vô cùng, nắm tay Lục Miễn kéo kéo nhỏ giọng hỏi: “Miễn Miễn, chúng ta tới nơi này làm gì?”

Lục Miễn nhìn cậu nở nụ cười: “Tiếp đó em sẽ biết.”

“Úc!” Tiểu Bạch nghe lời gật gật đàu, ngoan ngoãn đi theo anh đi vào bên trong.

Nhân viên bên trong thấy Lục Miễn quần áo khí chất đều rất tốt, lập tức hai mắt tỏa sáng tiến đến đón, lại thấy cậu bé anh nắm tay dẫn tới vô cùng đáng yêu, nhịn không được nhìn thêm vài lần, nghĩ thầm hai anh em nhà này tình cảm cũng tốt quá mức đi?

Không thể trách người ta hiểu lầm, thật sự là hai người này chênh lệnh tuổi tác quá rõ ràng, Tiểu Bạch lại vô cùng sùng bái Miễn Miễn nhà cậu, nói năng cử chỉ nhịn không được phải bắt chước vài phần, thêm vào “tướng phu thê”, người ngoài đương nhiên có phản ứng đầu tiên khẳng định hai người là anh em.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình mở miệng hỏi: “Tiên sinh ngài muốn nhìn cái gì? Vàng, bạc vẫn là châu báu?”

Lục Miễn lễ phép nở nụ cười với cô một chút: “Nhẫn.”

Trong cửa hàng có vài nữ nhân viên, nghe thấy lời của anh sổi nổi ca thán: Ai u, thì ra hoa đã có chủ nha ~~ nhất thời đều thất vọng.

Nhân viên cửa hàng dẫn hai người đến quầy nhẫn kim cương: “Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng nhẫn, bên này là kiểu mới nhất, bên kia là loại kinh điển, ngài xem ngài thích kiểu nào nhất?”

Lục Miễn nhìn qua một lượt, mỉm cười nói: “Tôi không cần nhẫn đôi, nhẫn nam ở chỗ nào?”

Các cô gái trong cửa hàng lại đưa mắt trộm nhìn: thì ra không phải cầu hôn nga ~~

Nhân viên cửa hàng sửng sôt một chốc, nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đưa họ đến bên quầy chuyên nhẫn nam.

Lục Miễn nhìn nhìn, quay đầu hỏi Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, em cảm thấy cái nào đẹp?”

“…” Tiểu Bạch vẻ mặt mê mang nhìn anh, lại nhìn đầy kiểu nhẫn, lắc lắc đầu: “Không biết a…”

Lục Miễn dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cậu: “Em thích cái nào cũng không biết?”

Tiểu Bạch trừng mắt thật to nhìn tỉ mỉ thật lâu, ngẩng đầu đôi mắt chăm chú nhìn anh: “Đều giống nhau, em nhìn không đoán ra được.”

Ý cười trong mắt Lục Miễn càng thêm sâu sắc, hận không thể hôn cậu ngay tại chỗ, đáng tiếc nghe lời mẹ dạy bảo, đành phải xoa bóp lòng bàn tay cậu lần nữa, kéo cậu lại gần, cúi đầu chỉ chỉ một kiểu trong đó, nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy cái này cho tôi xem.”

“Được ạ.” Nhân viên nhanh chóng kéo cửa thủy tinh lấy nhẫn Lục Miễn chọn ra.

Lục Miễn kéo tay trái Tiểu Bạch đeo nhẫn lên nhón áp út của cậu, thấp giọng nói: “Cái này có thích không?”

Tiểu Bạch gật gật đầu cười rộ lên: “Thích! Nhưng mà hơi lớn, sợ rơi xuống.”

Lục Miễn nhẹ cười: “Không có việc gì, xem kiểu dáng trước. Em cảm thấy cái này đẹp?”

“Vâng.” Tiểu Bạch vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lục Miễn lại bảo nhân viên lấy kiểu khác ra, đổi cái vừa nãy cho Tiểu Bạch: “Kiểu này thì sao? Thích không?”

“Có! Thích!” Tiểu Bạch lại gật đầu.

Lục Miễn chỉ sớm biết kết quả này, anh lấy mười cái Tiểu Bạch nhất định sẽ thích hết, nhịn không được cong khóe miệng cười rộ lên, lấy nhẫn kia đưa lên tay kia của Tiểu Bạch: “Nhìn lại một chút, cái nào thích hơn?”

Tiểu Bạch nhìn bên trái lại nhìn bên phải, đắn đo thật nghiêm túc, rối rắm thật lâu, cuối cùng quyết định, giơ tay phải lên, cười tủm tỉm nói: “Cái này!”

“Được! Vậy mua cái này.”

Nhân viên đứng một bên đã sớm phát hiện khác thường, nghe đối thoại của hai người a, động tác a, ánh mắt a, thấy thế nào cũng cảm giác được dòng điện lưu khác thường đang không ngừng chui a chui, nhất là người lớn tuổi hơn này, ánh mắt kia gọi là dịu dàng, cô cũng không dám nhìn nhiều, rất sợ hãi mình bị chìm trong biển ngọt ngấy.

Lục Miễn quay đầu: “Kiểu nhẫn này lấy hai cái, trước lấy cái nhỏ hơn đi.” Nói xong chỉ Tiểu Bạch.

Nhân viên dùng ánh mắt ‘tự hiểu rõ’ quét qua lại giữa hai người, môi hơi mím mỉm cười, cất kỹ nhẫn lấy ra công cụ bắt đầu đo cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch tò mò nhìn, ngay sau đó đo xong, tiếp đó tò mò tiếp tục nhìn nhân viên đo cho Lục Miễn.

Đo xong thanh toán tiền, hai người chờ một chốc, chờ bên kia sửa xong kích cỡ đeo thử, lúc này mới đi về dưới ánh mắt vô cùng tò mò của nhân viên cửa hàng.

Lên xe, Lục Miễn mở hòm lấy nhẫn ra, kéo tay trái của Tiểu Bạch đeo cho cậu, hôn len khóe mắt, lại hôn lên môi, trong lòng tình cảm nồng nặc cháy không tan: “Tiểu Bạch, đeo nhẫn xong, em sẽ vĩnh viễn là của anh.”

Tiểu Bạch cong ánh mắt cười tủm tỉm nói: “Không đeo cũng vẫn là a!”

Lục Miễn nhìn cậu cười rộ lên: “Ừ.”

“Miễn Miễn cũng là của em!” Tiểu Bạch nói xong lại vui vẻ, vội vàng lấy ra nhẫn khác, cũng đeo cho Lục Miễn, đưa tay anh lên trừng thật to con mắt nhìn thật lâu, vui sướng rạo rực nhào tới cắn một hơi, tự hào tuyên bố: “Miễn Miễn cũng vĩnh viễn là của em!”

Đầu ngón tay Lục Miễn bị đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng quét qua, lòng khẽ rung lên, nhắm mắt lại không chế một lát, không khống chế được, lập tức ôm trụ Tiểu Bạch đặt cậu lên ghế dựa, ánh mắt sâu sắc gắt gao khóa chặt hai mắt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cong cong khóe mắt: “Anh phải hôn em a?”

“Phải!” Âm cuối bị nuốt xuống, Lục Miễn ngậm cánh môi cậu hung hăng hôn sâu.

Hai tay Tiểu Bạch căng thẳng, nhanh chóng thất thủ rồi ~~~~

Đọc truyện chữ Full