Ba tầng (tam lũy):
Tầng 1: Thường là hôn môi, có thể là kiểu chuồn chuồn lướt nước, hoặc cũng có thể là kiểu hôn nồng nhiệt theo tiêu chuẩn. Nhưng cũng có 1 bộ phận cho rằng tầng này là nắm tay.
Tầng 2: Phạm vi trong này rộng hơn nhiều, từ kiểu hôn lưỡi quấn quít, âu yếm phần ngực, cho đến việc tiếp xúc vào phần dưới
Tầng 3: Trực tiếp âu yếm xxx
Dịch Hạo Thiên chậm rãi nâng tay lên, khẽ đặt lên đầu vai của Lâm Tử Hiên, gương mặt bất đồng, thanh âm bất đồng nhưng lại bày ra tư thế, vẻ mặt anh đã từng rất quen thuộc.
Lâm Tử Hiên nhìn qua giống như một con mèo nhỏ đang thỏa mãn, tiến vào lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì đã uống say mà trở nên đỏ ửng, đáng yêu đến mức tinh xảo.
Anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy bờ vai của cậu, bỗng nhiên chặn ngang bế cậu lên, cả người Lâm Tử Hiên liền rơi vào lồng ngực của anh, mèo nhỏ giãy dụa phần thân dưới vài cái, sau đó ngay lập tức tìm được địa phương thoải mái một cách thuần thục, làm ổ ở đó, chính thức ngồi xổm luôn.
Dịch Hạo Thiên không khỏi thả lỏng động tác hơn một chút, ôm lấy Lâm Tử Hiên trực tiếp rời đi. Về phần một tiểu xuẩn manh khác —— Dịch Hạo Nam —— còn đang nằm trên ban công hứng gió đêm, ừm… Tạm thời, tất cả mọi người cứ xem nhẹ cậu ta đi. =口=
Dịch Hạo Thiên một đường ôm lấy Lâm Tử Hiên đi về căn phòng trên lầu ba của mình, Tiểu Hiên làm ổ rất an tĩnh, vẻ mặt thỏa mãn khiến người khác hận không thể cắn cho một cái.
Nào ngờ, ngay lúc Dịch Hạo Thiên đang chuẩn bị thả cậu xuống, Lâm Tử Hiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, giương mắt thấy Dịch Hạo Thiên, lập tức a a vui vẻ.
“Ca…” Cậu kéo tay áo Dịch Hạo Thiên lại, cười khúc khích, “Ca, quà của em đâu?”
Thằng nhóc này, còn tưởng rằng đây là sinh nhật của mình nữa hả?!
Vẻ mặt Dịch Hạo Thiên khẽ chuyển, đáy mắt lóe lên tinh quang, anh làm dịu giọng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu nhằm trấn an.
“Tiểu Thần, em muốn quà gì?”
Lâm Tử Hiên thoải mái nheo mắt lại, thỏa mãn nằm trong lòng Dịch Hạo Thiên cọ cọ lên tay anh, bỗng nhiên, như là cậu đã nhớ ra cái gì đó, lập tức bất mãn bĩu môi.
“Anh gạt người, rõ ràng đã hứa sẽ dẫn em đi tham quan trường học mà!”
Tay của Dịch Hạo Thiên theo bản năng mà dừng lại một chút, tham quan trường học? Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi mà, khi đó anh vừa mới lên đại học, Tiểu Thần thì tốt nghiệp cấp 2 thi vào cấp 3, mà khi ấy, cũng là lúc anh hiểu rõ tình yêu của mình dành cho Tiểu Thần.
Dường như Tiểu Thần cứ một mực cảm thấy rất hứng thú đối với một nữ sinh cùng khóa trong trường của anh, làm sao mà anh có thể để bọn họ có cơ hội chạm mặt nhau cho được cơ chứ!?
Thế là, Dịch Hạo Thiên ôm lấy cậu càng chặt hơn, tiếp tục vuốt lông: “Không phải Tiểu Thần đã nói muốn thi vào cùng một trường với ca ca hay sao? Phải học cho thật giỏi trước cái đã.”
Lâm Tử Hiên dùng ánh mắt mờ mịt quan sát một chút, gật đầu, sau đó liền mê man ngã xuống.
Ánh mắt Dịch Hạo Thiên trầm trầm, anh vươn tay, lần thứ hai kéo cả người Lâm Tử Hiên vào lòng mình, thỏa mãn cọ cọ một đầu tóc nhọn của cậu.
“Tiểu Thần… Là em đã quay về rồi, đúng không?”
Đáp lại anh, là từng đợt hô hấp có quy luật.
Nếu để một thân toàn mùi rượu đi ngủ, tất nhiên là không được rồi. Dịch Hạo Thiên rất tự giác, bản thân mình vẫn là một đại ca tốt, đương nhiên, cũng có thể phụ trách giúp tiểu đệ thân ái cởi quần áo ra để tắm nữa đó! [kỳ thực cởi quần áo mới là trọng điểm đi, thân]
Anh chỉ cần hai ba cái đã cởi được áo ngoài cùng quần ngoài của Lâm Tử Hiên ra, sao đó lại cởi T shirt, ổn rồi, chỉ còn lại có một cái ở trong mà thôi.
Bỗng nhiên hô hấp của Dịch Hạo Thiên trầm xuống, đôi mắt đen nhánh như mực nhíu lại, giờ này khắc này, thiếu niên đang nằm ngủ an an ổn ổn ở trước mắt anh đây, có dáng người thon dài, làn da mịn màng, thắt lưng tinh xảo, thậm chí cái mông đang được bao bọc bởi một lớp vải mỏng, cũng có vẻ vừa vểnh lại vừa mềm mại, khiến cho người khác nhịn không được nghĩ muốn sờ lên một cái.
Nhưng toàn bộ cũng không phải là lí do hấp dẫn Dịch Hạo Thiên, anh muốn đối xử ôn nhu với em ấy, muốn ôn hòa trấn an em ấy, đơn giản là bởi vì trong khối thân thể này, đang chứa đựng linh hồn của đệ đệ anh yêu nhất, là Tiểu Thần mà anh yêu nhất.
Dường như vừa mới nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên khóe môi Dịch Hạo Thiên nâng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, đầu ngón tay của anh chậm rãi trượt xuống dọc theo cần cổ, thẳng đến thắt lưng, xúc cảm làn da thật nhẵn nhụi khiến anh cực kỳ thoải mái.
“Tiểu Thần…” Anh nhẹ nhàng gãi gãi lên thắt lưng của cậu.
Theo thói quen, Lâm Tử Hiên giật giật thân thể, nỗ lực dịch dịch sát vào trong lòng Dịch Hạo Thiên.
Hầu kết Dịch Hạo Thiên khẽ động theo bản năng, thanh âm có chút trầm thấp: “Tiểu Thần…”
Thiếu niên nhíu mày, bên hông khác thường khiến cậu rất khó chịu, cậu lại tiếp tục cọ cọ vào lòng Dịch Hạo Thiên, ý bảo anh dừng tay lại.
Ngón tay Dịch Hạo Thiên chậm rãi chuyển lên trên, chạm vào vùng gáy của thiếu niên, bắt đầu chậm rãi vuốt ve. Nhất thời thiếu niên hóa thân thành một con mèo nhỏ được âu yếm, an tĩnh mà thỏa mãn làm ổ tiến vào lòng Dịch Hạo Thiên.
“Tiểu Thần…” Thanh âm của Dịch Hạo Thiên khàn khàn, trong sự vui sướng xen lẫn vài phần run rẩy.
Là em, đúng là em đã trở về rồi, Tiểu Thần!!!
Dịch Hạo Thiên ôm lấy An Thần một cách dịu dàng, đi vào phòng tắm, xả nước ấm ra, sau đó cẩn thận đặt thiếu niên vào trong.
An Thần vốn đang ngủ rất ngon, đột nhiên bị ngâm vào nước, nhất thời cả kinh, mơ mơ màng màng tỉnh lại lần thứ hai, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Dịch Hạo Thiên.
Cậu mất hứng đẩy đối phương ra, lầm bầm: “Ca, đừng quậy!”
Dịch Hạo Thiên: “…”
Nước ấm vừa phải rất nhanh đã khiến An Thần yên tĩnh lại, cậu híp mắt, thân thể không tự chủ được mà trượt dần xuống, Dịch Hạo Thiên phải để cậu nửa dựa vào mình, kể cả không tắm thì bản thân anh cũng đã bị ướt thành một mảnh.
An Thần vốn đã uống say còn cộng thêm hơi nước hơ nóng nên gương mặt đỏ bừng một mảnh, khóe môi cong lên tạo thành một độ cong mê người, phảng phất như thời thời khắc khắc đều đang quyến rũ người khác cắn xuống đó một cái.
Dưới xương quai xanh tinh xảo, da thịt tái nhợt giống như đang mang bệnh khiến cho người khác sản sinh một loại dục vọng muốn chà đạp cậu. Hai hạt đậu đỏ mê người nằm trước ngực làm nổi bật da thịt trắng như tuyết ở bên dưới, tiên diễm đến loá mắt. Trên cánh tay sờ vào là phần thịt mềm hồ hồ, rất hiển nhiên đây là kết quả của việc khối thân thể này đã trường kỳ không rèn luyện, thế nhưng, xúc cảm rất tốt.
Ừm, không hổ là Tiểu Thần nhà anh, cho dù là tá thi hoàn hồn nhưng chọn thân thể cũng là nhất đẳng trong nhất đẳng.
Dù sao thì trong mắt của Dịch Hạo Thiên, chỉ cần là của Tiểu Thần thì cái gì cũng đều là tốt nhất. Đồng dạng, tất cả của Tiểu Thần, thoạt nhìn đều có thể quyến rũ người khác phạm tội, cho nên mình nhất thời kích động làm ra chuyện gì đó, đều có lý do của nó. [Dịch Hạo Thiên, con đủ rồi đó!!!]
Bỗng nhiên, khóe mắt anh đảo qua, nhìn thấy một cái quần trong, còn chưa cởi ra sao?!
Dịch Hạo Thiên không chút do dự vươn đôi tay ác ma ra, khẽ kéo cái lớp vải mỏng manh đó, Tiểu Tiểu Thần nhà An Thần lập tức ló đầu ra, bồng bềnh dưới đáy nước, phấn phấn nộn nộn vừa nhìn qua giống hệt như của một đứa con nít, Dịch Hạo Thiên hài lòng khẽ cong khóe môi, vươn tay rồi đo thử một cái, ừm… Kích thước không khác trước đây là bao. [Dịch Hạo Thiên, rốt cuộc trước kia con đã làm những chuyện gì với An Thần rồi!!!]
“Hmm…” An Thần mông mông lung lung trở mình.
Hai tay Dịch Hạo Thiên còn đang chuẩn bị tiếp tục làm xằng làm bậy lập tức ngoan ngoãn thu hồi lại. Anh thừa nhận, vừa nãy anh đã trực tiếp muốn thực hiện tầng ba, ăn người vào trong miệng mới có thể an tâm nhất, thế nhưng ngay lập tức, cái ý niệm vừa mới trỗi dậy trong đầu kia liền bị anh dập tắt.
Tiểu Thần đã trở về nhưng lại không công khai thân phận trước, đương nhiên là em ấy có băn khoăn riêng của mình, cho dù hiện tại Dịch Hạo Thiên đã chắc chắn người này là Tiểu Thần, thế nhưng anh cũng không có cách nào ép buộc Đường Văn Triết, Tào Tư Viễn, cùng với Dịch Hạo Nam đi tin tưởng chuyện này cho được.
Mỗi người đều có một tiêu chuẩn phân biệt của riêng mình, tốt nhất là người khác không nên can thiệp vào. Hơn nữa có một điều quan trọng hơn là…
Ánh mắt của Dịch Hạo Thiên sâu không thấy đáy, vững vàng nhìn chằm chằm vào gương mặt của An Thần, dường như đang muốn khắc sâu linh hồn của người này vào trong tâm trí mình.
Điều quan trọng nhất, anh muốn nhờ vào cái thân phận mới này của An Thần để em ấy chậm rãi lý giải tâm ý của mình dành cho em, từ đó có thể dần dần tiếp thu. Thứ anh muốn nhận được từ An Thần không chỉ là thân thể, mà còn có cả trái tim nữa kìa. Anh muốn để toàn bộ thể xác và tinh thần của An Thần đều cam tâm tình nguyện trở thành người yêu của anh.
“Ca… Xin lỗi!” Nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt của cậu, không biết An Thần đang mơ thấy cái gì, lại có thể lộ ra vẻ mặt bi thương đến như vậy.
Bỗng nhiên trái tim Dịch Hạo Thiên co rút lại, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu, ôm chặt lấy thiếu niên đang trần trụi vào trong lòng mình.
“Đừng khóc.” Anh nói, “Ca ca ở đây, đừng khóc.”
Buổi tối, Dịch Hạo Thiên ôm lấy thiếu niên đã chìm vào giấc ngủ, thỏa mãn hít sâu một hơi, xung quanh chóp mũi đều là khí tức quen thuộc, mạt thế đã kéo dài như vậy, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên anh thấy an tâm đến thế, người anh ngày nhớ đêm mong lúc này tựa như một chiếc đuôi cá, an tĩnh nằm ở trong lồng ngực của anh, xúc cảm tinh thuần như một thiên sứ, cứ như là một giấc mộng hoàn mỹ.
Thiếu niên ngủ rất say, nhưng còn Dịch Hạo Thiên cho dù anh có làm như thế nào cũng không thể ngủ được, trong chốc lát thì anh cọ cọ vào mái tóc của thiếu niên, chốc lát sau lại sờ sờ lên làn da tinh xảo của thiếu niên, thậm chí còn nhẹ nhàng bóp vài cái lên cánh mông của thiếu niên, sau đó hôn hai cái bẹp bẹp lên gương mặt cậu, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện mà nhắm mắt lại ngủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng dẫn đến ngày hôm sau vành mắt của Dịch Hạo Thiên biến đen, anh lẳng lặng nhìn An Thần đang hoa lệ ngủ yên như một chiếc đuôi cá, chẳng biết tại sao bản thân lại thấy có chút miệng khô lưỡi khô, lão nhị nhà mình liền nổi lên phản ứng.
Quả nhiên mỗi nam nhân vào sáng sớm đều là sinh vật dễ xúc động đó há? Dịch Hạo Thiên không thể làm gì khác hơn là chạy ào vào phòng tắm, xoát xoát bật nước lạnh ra tắm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 22: Ba tầng? Ăn luôn?!
Chương 22: Ba tầng? Ăn luôn?!