DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 35

“Ba ——” thiếu nữ kích động kêu lên một tiếng, bổ nhào vào trong ngực nam nhân, nhất thời cất tiếng khóc thút thít.

Chỉ thấy trong đám người, Bạch Kiến Quốc với khuôn mặt chữ quốc đang dùng hai tay ôm lấy thiếu nữ, khẽ vỗ nhẹ lên lưng thiếu nữ, không tiếng động an ủi cô, một bên căm tức nhìn phụ nhân đang ngồi dưới đất than khóc, hận không thể lột da, rút gân, gặm xương của ả.

Cư nhiên lại dám đối xử con gái của y như thế!? Quả thực là Bạch Kiến Quốc đã bị dọa sợ, nếu như y về trễ chỉ một chút nữa thôi, chẳng phải là nữ nhân rắn rết này đã bán con gái mình đi rồi hay sao!!!

Ban nãy vì vừa mới bỏ rơi em họ rời đi một mình nên y thấy có chút hổ thẹn, hiện tại chút tâm tư ấy đã bị thổi bay mất đến cả bóng dáng cũng chẳng còn, y chỉ hy vọng Đường đội phó có thể hung hăng giày vò Bạch Thiểu Bác hết một lần rồi lại một lần nữa. Mệt nó mỗi lần mình hỏi đến tình huống của Hiểu Yến, Bạch Thiểu Bác lại còn làm ra bộ dáng lơ đễnh, chỉ nói tốt lắm, không có vấn đề gì cả.

Đúng là y bị mù mắt chó rồi nên mới tin tưởng lời nói của đám bạch nhãn lang kia, cũng không biết trong khoảng thời gian này Hiểu Yến của y đã phải ăn bao nhiêu khổ cực rồi.

Thấy Bạch Hiểu Yến khóc không thành tiếng, trong lòng Bạch Kiến Quốc càng thêm tràn đầy phẫn hận đối với một nhà của em họ.

Đúng lúc này, anh chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Bạch đại ca!”

Theo tiếng kêu nhìn lại, không nghĩ tới là thiếu niên mình gặp được khi nãy, chỉ thấy cậu nỗ lực tách đoàn người ra, đi về phía bên này.

Nhanh như vậy lại gặp mặt nhau, Bạch Kiến Quốc không khỏi có chút kinh hỉ: “Sao cậu cũng ở đây?”

Đương nhiên An Thần sẽ không nói thẳng ra rằng, tôi đã đứng ở một bên xem náo nhiệt từ nãy đến giờ rồi, cậu cười cười nói: “Tôi vẫn luôn đi dạo, đột nhiên thấy bên này có chút náo loạn, vừa đến liền thấy anh.” 

Không thèm quản lời này thật hay giả, dù sao ấn tượng của Bạch Kiến Quốc đối với An Thần rất tốt, hơn nữa người này có thể thân cận với Đường đội phó như vậy, y đã mơ hồ đoán ra, khẳng định là thân phận của An Thần không đơn giản rồi.

Cuối cùng Bạch Hiểu Yến cũng khôi phục tâm tình, ngẩng đầu nhỏ từ trong lòng ba ba lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức vẫn còn mang theo nước mắt, thoạt nhìn phá lệ đáng thương.

“Vị này chính là…” An Thần chỉ ngón tay, bất quá đại khái trong lòng cũng đã có ý trách mắng.

Nhớ đến chuyện vừa rồi, Bạch Kiến Quốc có hơi lúng túng một chút, mình nhờ vả sai người, thiếu chút nữa đã hại đến con gái ruột rồi.

“Em trai à, không giấu gì cậu, nó là con gái của tôi tên Bạch Hiểu Yến, tôi trở về… Là để dẫn nó đi.”

Phụ nhân nãy giờ vẫn còn ngồi dưới đất không lên tiếng, ả nghe được câu này, nhất thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc. Vốn ả đang suy nghĩ, dù sao Bạch Kiến Quốc trở về thăm con gái xong thì cũng sẽ rời đi, cùng lắm thì ả hảo hảo trấn an Bạch Kiến Quốc một chút là được, chờ khi nó đi rồi sẽ quẳng Bạch Hiểu Yến ra ngoài.

Thế nhưng, thế nhưng…

“Không được, không thể mang đi.” Ả không thèm suy nghĩ, lập tức bò dậy từ dưới đất, vừa mới lẻn đến bên người Bạch Kiến Quốc liền bị y tức giận né ra.

Phụ nhân ngượng ngùng rụt tay về, lộ ra vẻ mặt khó xử nói: “Kiến Quốc à, sao em lại có thể dẫn Hiểu Yến đi như vậy nha, thím vẫn luôn dụng tâm chăm sóc nó đâu, em còn gì mà không yên lòng nữa, ngoài ra, chỗ em làm việc cũng không có người nhà, vẫn là lưu lại để thím chăm sóc cho thì tốt hơn.”

Nghe vậy, Bạch Kiến Quốc rõ ràng cảm nhận được, bỗng nhiên Hiểu Yến đang ôm cánh tay y trở nên căng thẳng, y nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng, An Thần ở một bên đã nhịn không được trước, phát ra một tiếng cười nhạo.

Sắc mặt phụ nhân lập tức trầm xuống.

“Không cần!” Bạch Kiến Quốc lạnh lùng nói, “Tôi sợ lần sau trở về ngay cả bóng người đều không thấy được.”

“Ai nha, Kiến Quốc, em hiểu lầm thím rồi, em xem quan hệ giữa Thiểu Bác với em tốt như vậy, em chiếu cố nó đến cỡ nào, làm sao chị có thể hại Hiểu Yến được chứ!”

“Tôi chiếu cố nó?” Bạch Kiến Quốc cười nhạt, “Nó không gây phiền toái cho tôi liền vạn sự đại cát rồi. Thím à, tốt nhất thì thím nên cầu nguyện cho Thiểu Bác có thể bình yên vô sự trở lại bên cạnh chị đi.”

Phụ nhân nghe vậy nhất thời sắc mặt liền biến đổi, bất quá ả ngẫm nghĩ lại, nói như thế nào thì Bạch Hiểu Yến ở trong nhà của bọn họ, Bạch Kiến Quốc cũng không dám xuống tay quá nặng, khẳng định chỉ là nói nói như vậy thôi.

Ả bình ổn khẩu khí, trầm giọng nói: “Kiến Quốc, nói thật với cậu, tôi đã nhận đồ của người ta, cho nên phải giao người ra.”

Bạch Kiến Quốc tức giận đến mức bật cười, y ôm lấy Bạch Hiểu Yến, nhìn phụ nhân, mặc dù là cười, nhưng ý cười lại không đọng vào đáy mắt: “Hiểu Yến tôi nhất định phải mang đi, cô yên tâm, mấy ngày nay Hiểu Yến bị đối đãi thế nào, Thiểu Bác con trai cô cũng sẽ bị đối đãi thế ấy. Tuyệt sẽ không để cô chịu thiệt đâu!”

Phụ nhân kinh sợ: “Bạch Kiến Quốc!!!”

“À, nếu như cô muốn nói đến chuyện bán người, thím à, không phải cô còn một người con gái ngoan hiền hay sao, tôi nghĩ nó sẽ không ngại đi bồi vài người, giúp đỡ mẹ nó giải vây đâu!”

Thoáng chốc phụ nhân mở to hai mắt, cơn tức xông lên đầu: “Bạch Kiến Quốc, mày dẫn người đi rồi, sẽ không sợ bị tìm phiền toái hay sao!!!”

Nghe xong nhiều chuyện như vậy đương nhiên là An Thần cũng đã hiểu được sơ sơ, nhất thời cậu cảm thấy thế giới này lớn như vậy, thực đúng là chim gì cũng có, họ hàng quý hiếm kiểu như của nhà Bạch Kiến Quốc này, thật là… Quá thần kỳ rồi đó mà!

Nghe thấy thế sợ là chưa đủ uy hiếp đến vị phụ nhân này, An Thần cười lạnh một tiếng: “Bà thím này, không phải là bà không biết quy cũ về chuyện giao dịch ở đây đó chứ! Đồ do người nào nhận, đương nhiên là đến chỗ người đó nhận hàng, liên quan gì đến người ngoài đâu.”

Cuối cùng Bạch Kiến Quốc dẫn Bạch Hiểu Yến rời đi, An Thần tạm thời đi theo bên người cha con bọn họ, dưới sự kiên trì của An Thần, trước tiên bọn họ đi tìm một nhà trọ, để Bạch Hiểu Yến tắm sơ qua một cái, thuận tiện đổi một bộ quần áo mới.

Thời điểm An Thần nhìn thấy Bạch Hiểu Yến lần thứ hai, cậu chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thanh tú, xấu hổ cười cười với cậu, theo bản năng gật đầu, cùng với ngón tay không ngừng làm tiểu động tác của cô đều bị cậu nhìn thấu, cậu đoán tính cách của người thiếu nữ này rất hướng nội cùng nhát gan.

“Để Tiểu Hiên cậu chê cười rồi, mẹ của Hiểu Yến đã mất từ sớm, tính cách của nó vẫn rất hướng nội, sợ người lạ, cho nên thoạt nhìn luôn có vẻ khờ khờ.”

“Không đến mức khờ, ngược lại tôi cảm thấy Bạch Hiểu Yến rất có linh khí, chính là không quá thích nói chuyện mà thôi.” An Thần cười sờ sờ ót, nụ cười tràn ngập ánh dương quang, khiến Bạch Hiểu Yến thoáng ngây người một cái.

“Lại nói tiếp, Tiểu Hiên cậu cũng mới khoảng mười tám tuổi đi, xét theo tuổi, tôi cũng cỡ chú của cậu rồi. Hiểu Yến cũng nên gọi cậu một tiếng Lâm đại ca mới đúng.”

Bạch Hiểu Yến bị nhắc tới tên, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, thoáng cái chạy trở về bên người ba ba.

“Đừng mà.” An Thần sờ sờ mũi, “Gọi Tiểu Hiên là được.”

Bạch Hiểu Yến liếc mắt len lén dò xét An Thần, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hiên ca ca.”

Khóe môi Dịch An Thần có hơi co rút lại: “…”

Đứa nhỏ này, làm người thành thật như thế a!

Bạch Kiến Quốc sờ sờ đầu Bạch Hiểu Yến trấn an: “Chú còn phải quay về thu thập chút đồ của Hiểu Yến nữa, còn con, Tiểu Hiên?”

“Con đang chuẩn bị đi dạo xung quang, đáng tiếc là không quen đường.” An Thần nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Đáy mắt Bạch Kiến Quốc khẽ động, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” An Thần kỳ quái hỏi.

“Cái kia…” Chân mày Bạch Kiến Quốc khẽ nhíu, thử dò xét nói, “Tiểu Hiên, có phải con là người trước đây vẫn luôn dưỡng thương trên lầu ba…” Là đội viên trong truyền thuyết.

Những người đội viên mới gia nhập như bọn họ gần như đều nghe được lời đồn này, nghe kể rằng trong đội ngũ bọn họ vốn có một người biến dị tinh thần lực rất lợi hại, thế nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, vì bảo hộ cho Dịch tam thiếu nên đã bị thương rất nặng, đội trưởng đặc biệt cho phép chuyển lên lầu ba đơn độc trị liệu.

Có người nói, đội trưởng rất thích đội viên này, vì đội viên lớn lên rất giống với người nhị đệ đã qua đời ngoài ý muốn của đội trưởng.

Chỉ là cho tới bây giờ người này cũng chưa từng xuất hiện, khiến cho bọn họ lại cho rằng đây bất quá chỉ là chuyện đùa do người khác cố tình bịa ra mà thôi.

Thế nhưng hôm nay gặp được Lâm Tử Hiên này, dường như là rất phù hợp với lời đồn đãi kia a…

An Thần có chút lúng túng cười cười: “Hì hì, kỳ thực con đã sớm khỏe rồi, chỉ là…” Chỉ là Hạo ca khóa chặt cửa, kiên quyết trước khi cậu hoàn toàn khỏe lại cũng không cho phép cậu ra khỏi cửa nên mới phải kéo dài như vậy thôi.

“A…” Sau khi hiểu rõ, Bạch Kiến Quốc cũng trở lại bình thường, thành thực nói, “Chúng tôi vẫn cho rằng con bị trọng thương không thể chữa được đó nha.”

Dịch An Thần: ...

Cái con mọe nó, đừng có nói trắng ra như vậy chờ, aiz!

Bỗng nhiên, Bạch Hiểu Yến vẫn trầm mặc nhẹ nhàng kéo lấy quần áo của ba ba, nhỏ giọng nói: “Con quen thuộc nơi này, cho nên, cho nên, Tiểu Hiên ca ca, có cần, người dẫn đường không?”

Đáy mắt Bạch Kiến Quốc xẹt qua một tia ngoài ý muốn, con gái nhà mình có phẩm hạnh thế nào đương nhiên là y rất rõ ràng, cho nên khi nhìn thấy cư nhiên con gái lại chủ động nói ra lời này, y rất là kinh ngạc.

Khuôn mặt của Bạch Hiểu Yến đỏ như táo chín, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, cô ngượng ngùng cúi đầu, gần như muốn vùi mặt xuống đất luôn vậy.

Thấy ánh mắt Bạch Kiến Quốc nhìn qua hỏi ý, An Thần cười cười.

“Được, nếu Hiểu Yến nguyện ý liền dẫn anh đi dạo xung quanh đi.” Nói rồi, cậu nhìn Bạch Kiến Quốc một cái, “Chú Bạch, nếu không một lát khi con đi về, liền trực tiếp dẫn Hiểu Yến đi tìm Đàm Hải báo danh được chứ.”

Chắc là, nếu như Đường Văn Triết thả người trở về đón người thân, nhất định là muốn an bài ở bộ hậu cần rồi.

“Haiz, như vậy cũng được.” Bạch Kiến Quốc vỗ vỗ vai An Thần, “Tiểu Hiên, tạm thời chú giao con gái cho con đó.”

“Yên tâm đi.”

Ba người chia tay trước cửa nhà trọ. An Thần dẫn Bạch Hiểu Yến đi đến khu náo nhiệt, Hiểu Yến rất an tĩnh, một lát thì cúi đầu nhìn theo bước chân của An Thần, đi theo không nhanh không chậm, một hồi lại len lén ngẩng đầu đánh giá bóng lưng An Thần.

Hôm nay An Thần mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, dưới ánh mặt trời phảng phất như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, có vẻ tuấn dật không gì sánh được, Bạch Hiểu Yến cảm thấy đột nhiên tim của mình đập loạn nhịp, lập tức, phảng phất như sợ bị người khác phát hiện chuyện gì đó đáng xấu hổ, cô hoảng hốt cúi đầu.

“Hiểu Yến, tại sao em lại không nói chuyện?”

Bạch Hiểu Yến ngẩng đầu lên tiếng trả lời, thoáng cái liền chạm phải cặp mắt đen thâm thúy kia, cô chỉ cảm thấy vào giờ khắc này, toàn bộ thanh âm ở chung quanh đều biến mất, thậm chí ngay cả tiếp tim đập cũng không còn tồn tại nữa.

“Cẩn thận!” An Thần kéo lấy cổ tay của Bạch Hiểu Yến, kéo cô tới bên người.

Một tiểu đội khoảng chừng hai mươi người vội vội vàng vàng lướt qua bên cạnh bọn họ. Nơi này là khu náo nhiệt, lượng người đi ra đi vào cũng không ít.

Bạch Hiểu Yến như mới tỉnh khỏi mộng, ý thức được vừa nãy cư nhiên mình lại nhìn chằm chằm vào người khác, hơn nữa còn là nhìn đến ngây người, nhất thời từ cổ đến trán đều trở nên đỏ bừng, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng cô đang bị sốt. Cô cúi đầu nhìn lại, hiện tại mới phát giác, Lâm Tử Hiên còn đang nắm lấy cổ tay của mình.

Mối tình đầu của thiếu nữ, hạnh phúc đến mức thiếu chút nữa khiến chân cô mềm nhũn, muốn ngã xuống dưới.

“Vẫn là anh nên dắt em đi thì tốt hơn, ở đây nhiều người lắm, lỡ như chút nữa lạc mất, ba ba em không muốn giết anh cũng không được.” Vốn dĩ An Thần muốn thay đổi bầu không khí một chút, lại phát hiện ra Hiểu Yến vẫn không trả lời, nhìn kỹ, mới nhận ra ánh mắt của cô có chút mê man.

“Hiểu Yến, em làm sao vậy?” Cậu quơ quơ tay trước mặt thiếu nữ. Còn chưa thấy thiếu nữ hoàn hồn, đã có một thanh âm quen thuộc vang lên.

“Tiểu Hiên —— Tiểu Hiên ——” Dịch Hạo Nam vội vội vàng vàng vọt tới, mang theo vẻ mặt hưng phấn nhìn cậu, “Không ngờ tới a, em thế mà lại còn có bạn gái nữa cơ đấy!”

Thật xa đã nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp, xúc giác bát quái của cả người Dịch Hạo Nam cấp tốc dựng đứng lên a. 

“Đừng nói mò.” Mắt thấy thiếu nữ đỏ mặt tựa như thịt kho tàu, An Thần có chút bận tâm, có khi nào em ấy sẽ ngất đi hay không, rốt cuộc cậu cũng ý thức được, thì ra mình đã khiến cho con gái người ta hiểu lầm mất rồi.

“Hừm, nắm tay đi dạo phố, em coi anh là thằng mù hay sao dạ.” Dịch Hạo Nam trợn trắng mắt, một bộ biểu tình cái gì anh cũng biết, em đừng có mà tiếp tục gạt anh nữa đi, An Thần nhìn thấy quả thật rất muốn tát cho cậu ta một cái.

Sau đó Tào Tư Viễn đang chạy tới vừa vặn nghe thấy một câu như vậy, nhất thời bị nghẹn họng. Cách đây không lâu cậu vừa mới kể chuyện Trương Tuyết Yến cho A Văn nghe, A Văn liền thẳng thắn nói cho cậu biết, chỉ sợ Lâm Tử Hiên chính là Tiểu Thần tá thi hoàn hồn, hơn nữa chuyện này Hạo ca cũng biết.

Đường Văn Triết không có lập tức nói chuyện An Thần bị hại chết cho Dịch Hạo Thiên biết, anh lo lắng Dịch Hạo Thiên sẽ bởi vì An Thần không có thức tỉnh mà trực tiếp giết chết để hả giận.

Mà bây giờ, Tào Tư Viễn vừa nghe thấy lời Dịch Hạo Nam nói, lại nhìn đến cô gái nhỏ đang đỏ mặt kia, nhất thời trong lòng có hơi vui vui. Cậu biết tình cảm của Hạo ca dành cho Tiểu Thần, hiện tại Tiểu Thần nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta, dường như là cậu đã có thể dự đoán được sắc mặt muôn màu muôn vẻ của Hạo ca rồi.

Tào Tư Viễn không có hảo ý mà nở nụ cười. Nếu không, trước tiên để cậu nhắn tin báo cho A Văn biết đi?

“Đừng có đoán mò, em đang đi ra ngoài dạo phố. Hiểu Yến chỉ giúp em dẫn đường mà thôi!” An Thần tùy tiện liếc một cái, vừa mới thấy có sạp bày bán một chậu hoa, trong chậu hoa là cỏ cây xanh mượt.

Hế hế, còn có người bán cái này nữa! Trong lòng An Thần có hơi vui vui, cầm lấy chậu hoa lại hỏi: “Cái chậu này bao nhiêu tiền vậy?”

Chủ sạp là một vị lớn tuổi, đầu tiên ông dùng ánh mắt nhìn An Thần như đang liếc một thằng ngốc, sau đó mới yếu ớt nói: “Một trăm viên tinh thạch cấp 1.”

“Mắc như vậy!!!” An Thần kinh hô, tại sao ông không đi cướp cho rồi a, chỉ có một chậu cây thôi mà, ông cho rằng đây là một khẩu súng chắc!

Dịch Hạo Nam và Tào Tư Viễn ở bên cạnh nỗ lực kéo căng mặt ra, thỉnh thoảng khóe môi lại giật lên vài cái đã tiết lộ ý cười của bọn họ.

Bạch Hiểu Yến nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của An Thần, nhỏ giọng nói: “Cái này là thảo dược trung y, có tên là bách bản.”

Dịch An Thần: “…”

Lập tức, cậu buông chậu cây xuống, quay đầu, che mặt, lôi kéo Bạch Hiểu Yến cấp tốc đi khỏi sạp hàng, hai người phía sau không phúc hậu mà triệt để cười ra tiếng hô hố.

“Tại sao hai anh lại ở chỗ này, không phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao?” An Thần nghiến răng nghiến lợi hỏi, nếu không phải hai hàng này vừa vặn chặn cậu lại ngay chỗ đó, sao mà cậu có thể thấy được chậu cây kia chứ, sao lại có thể bị mất mặt như vậy được, hừ. 

Hàng này ngạo kiều!

Hai người nghe vậy, vẻ mặt lập tức đơ lại, vừa thấy tình trạng đột phát, nhất thời bọn họ hưng phấn đến mức ngay cả việc chính cũng quên mất.

Dịch Hạo Nam nghiêm mặt, bày ra vẻ mặt trịnh trọng vỗ vỗ vai An Thần, nói: “Tiểu Hiên, Hạo ca đã trở về, đang ở chung quanh tìm em đấy!”

Còn Tào Tư Viễn lại mang theo vẻ mặt mặc niệm: “Tiểu Hiên, cố gắng lên!”

“Hạo ca không thấy em ở trong phòng, thiếu chút nữa đã phá hủy cả căn phòng rồi!” Dịch Hạo Nam khoa trương dùng tay làm ra một cái thế thủ đao.

Tào Tư Viễn tiếp tục mặc niệm: “Tiểu Hiên, lên đường bình an!”  

Dịch An Thần: =口=

Đọc truyện chữ Full