DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 22: Hồi Phục

Với thể trạng của Harry hiện tại, trong một thời gian ngắn không có cách nào tới lớp. Dumbledore đã tuyên bố Harry vì bệnh đã tạm trú ở hầm để điều trị cơ thể, bất quá quá trình học tập nên giải quyết thế nào, đây là một vấn đề lớn. Severus đã kiêm nhiệm giáo sư hai môn, cũng không còn dư thời gian để dạy bù, huống chi Severus còn phải nghiên cứu giải dược.

Lúc này, Dumbledore không cần lên lớp rốt cuộc đã có đất dụng võ, theo lời của Severus là: ‘Tha vì để hắn cả ngày ngồi trong văn phòng ăn đồ ngọt nói chuyện phiếm với bức họa, không bằng dạy bù cho học trò, ít nhất hắn cũng có chút giá trị.’

Vì thế mỗi ngày sau khi Severus xuất môn lên lên, Harry sẽ được Pippi đưa tới văn phòng hiệu trưởng để Dumbledore thực hiện giá trị nhân sinh.

Lão hiệu trưởng vẫn còn tính trẻ con đặt một cái bàn nhỏ trên bàn làm việc của mình, một lớn một nhỏ mỗi ngày đều vừa ăn bánh ngọt vừa hưởng thụ những ngày tháng học bù tốt đẹp. Hai người thường xuyên xuất hiện đoạn đối thoại dinh dưỡng thế này:

Dumbledore: “O(∩_∩)O~~ Harry bé bỏng, trò thấy món kem chanh này thế nào?”

Harry: “⊙﹏⊙ thời tiết còn rất lạnh, ăn kem không phải rất kì quái sao? Em vẫn thích bánh quất hơn……”

Dumbledore: “o(︶︿︶)o Ồ, được rồi……. đứa nhỏ Severus kia tới tận bây giờ chưa bao giờ thảo luận đồ ngọt với thầy, đúng rồi, trò ở chỗ anh ta đã quen chưa?”

Harry: “(╯▽╰) rất tốt ạ, Snape giáo sư gần đây không còn quá hung dữ, nhưng em vẫn rất sợ thầy ấy……”

Dumbledore: “Ha ha ha, học trò Hogwarts không sợ anh ta, thầy còn chưa thấy được mấy người, thầy kể trò nghe, năm đó lúc anh ta tới trường, người duy nhất có thể trị anh ta là mẹ trò, ai nha, tình cảm bọn họ cũng rất tốt.”

Harry: “Đúng nga, Draco nói, mẹ cùng Snape giáo sư là bạn từ bé……”

Dumbledore: “Lily lợi hại nhất là dùng một quyển sách thật dày để công kích! Mỗi lần James và Severus cãi nhau, đứa nhỏ đó sẽ dùng một quyển sách dầy chụp lên đầu James!”

Harry: “( ⊙o⊙) Wow, thực sao? Mẹ thật lợi hại……”

Dumbledore: “Còn có blablabla…….”

Harry: “Blablabla……..”

Harry cứ vậy biết được rất nhiều chuyện về ba mẹ, Dumbledore vì xem qua kí ức của Severus, trong lòng cũng thiên vị hơn rất nhiều, vì thế lúc kể về nhóm tứ kiếp đạo cũng không che dấu nữa, thỏa thuê kể hết sạch, so ra có chút khách quan hơn. Harry bé bỏng đáng thương liên tiếp vài ngày bị sự thật ‘Ba ba cùng cha đỡ đầu là bại hoại bắt nạt đồng học’ đả kích vô cùng bi thảm, mỗi tối trở về hầm, đều sợ sệt nhìn Severus. Cậu thấy mình không có mặt mũi nào để nhìn giáo sư……

Hành động né tránh rốt cuộc cũng làm Severus chú ý, vì thế một buổi tối Severus nghiên cứu chế tạo giải dược, sau khi kiểm tra cơ thể Harry xong, rốt cuộc bắt đầu thẩm vấn vật nhỏ đang trốn sau chiếc cốc thủy tinh.

“Cậu Potter, chuyện gì làm ngươi phải trốn tránh như vậy? Chẳng lẽ trong lúc ta không biết ngươi đã làm những chuyện không dám cho người ta biết?” Y xách vật nhỏ tới trước mặt mình hỏi.

Harry lắc đầu lia lịa như trống bỏi: “Không có, không có, em không làm gì cả, giáo sư.” Nói xong còn len lén nhìn y.

Severus thả vật nhỏ lên tay, nghiêm túc nhìn chòng chọc: “Nói!”

Gương mặt vật nhỏ nhíu lại, đột nhiên không chút báo trước òa khóc, thút tha thút thít nói: “Thực xin lỗi, giáo sư…… ba ba thực xấu xa, thực xin lỗi….. chính là ba ba vẫn là ba ba của em, em rất thương ba ba, thực xin lỗi, thực xin lỗi……..”

Severus sửng sốt, đen mặt: “Dumbledore nói mấy thứ lung tung gì với ngươi?”

Vật nhỏ khổ sở thút thít khóc: “Hiệu trưởng nói, ba ba vì giáo sư là bạn thân của mẹ, liền mang theo cha đỡ đầu cùng đám bạn đối nghịch với thầy, còn giở đủ thứ trò đùa dai, ô ô ô……. em còn nghĩ rằng ba ba thật vĩ đại…… thực xin lỗi, giáo sư, em thực hổ thẹn………..”

Severus vốn đã dấy lên lửa giận nhưng kì lạ lại vụt tắt, những lời nói năng lộn xộn của vật nhỏ kì tích không làm y cảm thấy căm giận, ngược lại còn buồn cười.

Y vươn ngón trỏ ôn hòa hiếm có xoa xoa đầu Harry: “Được rồi, cậu Potter, chẳng lẽ muốn dùng nước mắt chết đuối ta sao? Muốn hoàn thành đại nghiệp chưa hoàn của ba ba ngươi sao?”

“Không có, không có!” Harry bối rối lau nước mắt, khẩn trương nói: “Em, em không khóc, giáo sư.”

Severus hài lòng thả cậu lại bàn, bâng quơ nói: “Potter, ân toán của ta với ba ba ngươi là chuyện của ta, con nít không cần lo nhiều như vậy.”

Bị xem thường……. Harry hít hít cái mũi, đánh giá cơ thể gầy yếu của mình, thở dài một hơi, tiếp tục núp sau chiếc cốc thủy tinh nhìn Severus dày vò con chuột bạch nhỏ.

Những ngày kế tiếp vẫn bình thường trôi qua, bất quá không khí giữa Harry và Severus tốt lên nhiều lắm.Có lẽ vì Harry quá nhỏ, nhỏ tới mức làm người ta không nỡ trách móc, Severus nói chuyện cũng không còn độc ác. Harry tuy vẫn còn rất sợ, nhưng thỉnh thoảng trong lúc y nghiên cứu độc dược quá khuya cũng dám lên tiếng đề nghị y đi nghỉ ngơi, dù sao để y vì nghiên cứu giải dược cho mình mệt như vậy cũng không tốt.

Harry nhỏ đi đã được ba tuần, tối ngày thứ 5, Severus rốt cuộc nghiên cứu ra giải dược.

“Thật sao? Em có thể biến về bình thường sao?” Vật nhỏ hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên bàn: “Thật tuyệt, Draco không còn khi dễ em nữa!”

Severus rót độc dược vào một cái chén nhỏ, sau đó xách Harry lên để cậu uống hết.

Harry lập tức lớn lên, quần áo bé xíu trên người lập tức nát vụn.

Hai người không hề lường trước sẽ xuất hiện tình huống này, mắt to trừng mắt nhỏ một chốc, Harry toàn thân đỏ bừng, vội vàng nhìn xung quanh tìm chỗ trốn, đáng chiếc cốc thủy tinh hiện tại không thể dùng để ẩn núp nữa.

Severus đưa nắm tay tới bên miệng, ho khan một chút để che dấu ý cười, sau đó vung đũa phép phục hồi quần áo rách bươm trên mặt đất, sau đó phóng về kích cỡ bình thường, đưa cho vật nhỏ đang xấu hổ lúng túng tìm chỗ trốn.

Harry xấu hổ đến mức sắp bốc hơi nước, luống cuống tay chân mặc quần áo, sau đó cúi người vội vàng nói: “Cám ơn thầy, giáo sư.” rồi vội vàng lao ra khỏi phòng độc dược.

Severus ghi lại số liệu, lúc đi ra còn thấy thấy gương mặt vật nhỏ vẫn còn đỏ rực.

Tuy rằng Harry đã khôi phục bình thường, nhưng vì đảm bảo…. Severus vẫn bảo cậu ở lại thêm một ngày để quan sát.

Vì thế gia tinh Pippi lại bận rộn khôi phục số đồ dùng hằng ngày của Harry về kích thước bình thường. Harry luyến tiếc nhìn chiếc giường nhỏ của mình vì nó đã bị biến thành sô pha như cũ.

Severus chú ý tới vẻ mặt của vật nhỏ, cười thầm một chút sau đó biến sô pha thành một chiếc giường, đương nhiên, là kích cỡ bình thường.

“Wow………” Harry thán phục kêu một tiếng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn thầy, giáo sư.”

Lần đầu tiên nhìn thấy vật nhỏ mỉm cười với mình, Severus sửng sốt hồi lâu, sau đó lập tức thẹn quá hóa giận, đen mặt rống: “Mau ngủ đi, Potter!” Sau đó tức giận đùng đùng bỏ đi.

Harry gục đầu, cậu còn tưởng Snape giáo thụ không còn hung dữ với mình…… vì cái gì sau khi biến lớn trở lại vẫn như xưa! Vật nhỏ tức giận nhấc chăn lên chui vào.

Severus đi vào phòng ngủ, mẫn cảm nhận ra tình tự của mình không thích hợp. Từ khi nào Harry Potter lại dễ dàng ảnh hưởng tới tình tự của y như vậy? Không có lí do làm y cảm thấy khoái trá, lại vô thức làm y tức giận, rốt cuộc sao lại như vậy?

Severus cảm thấy có một cảm giác bất an, dự cảm không tốt cũng ập tới. Trong lòng thoáng xuất hiện một ý tưởng mơ hồ, nhưng chỉ lướt qua trong chớp mắt không kịp nhận rõ.

Bất quá mặc kệ nó là gì, Severus không tính toán để Harry tiếp tục ngây ngốc ở đây nữa!

“Sáng mai liền đuổi nó đi!” Trước khi ngủ y nghĩ như vậy.

Vì thế sáng sớm sau, y bảo Pippi đóng gói tất cả đồ đạc của Harry mang về kí túc xá, sau đó nói với Hary: “Potter, quay về phòng ngủ của ngươi đi.”

Harry đang cầm chén sữa uống nghi hoặc ngẩng đầu: “Thầy không phải nói còn phải quan sát một ngày sao?” Cậu liếm liếm sữa bên khóe miệng, ánh mắt vì nghi hoặc mà mở thật to.

Severus nhìn hình ảnh này, trong lòng lại xuất hiện ý tưởng mơ hồ kia, nhưng vẫn không thể nắm bắt được, buồn bực vô thức dâng lên, y gầm nhẹ: “Không cần hỏi những vấn để ngu xuẩn! Ngươi đã khôi phục rất tốt, văn phòng của ta không hoan nghênh một Potter! Bây giờ, lập tức, lập tức biến khỏi văn phòng của ta!”

Harry sợ tới mức gương mặt nhỏ tái mét, ủy khuất nói: “Dạ, giáo sư.” Sau đó ngoan ngoãn  đặt chén sữa xuống, yên lặng rời đi.

Severus phát hiện bực bội trong lòng không những không biến mất, ngược lại càng nặng hơn.

Đọc truyện chữ Full