DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phì Thê Phi Thất
Chương 16

CHƯƠNG 16

“Tiểu mỹ nhân”, thấy người quen đi vào, Hoa Phi Thất vui vẻ cười, đang muốn tiến lên bắt chuyện. Tay trái bị nắm gắt gao, nhìn lại sắc mặt Mông Nghi đã trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Gãi gãi đầu, được rồi, là hắn quên giải thích lời nói dối về Tiêu mỹ nhân, làm sao bây giờ?

Hoa Phi Thất còn chưa nghĩ ra đối sách, tình thế bắt đầu xảy ra biến hóa.

Tiêu mỹ nhân tiến lên một bước, phía sau một đám quan sai ầm ầm chạy lên, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay cầm hình trượng, một người trong đó còn mang theo xiềng xích dùng để trói phạm nhân.

Nhìn thế trận này, cho dù là người ngu ngốc thế nào cũng hiểu.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi đây là…”

Hoa Phi Thất mặt nhăn mày nhíu hỏi.

Tiêu mỹ nhân chột dạ né tránh ánh mắt của Hoa Phi Thất. Đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện xấu, thế nhưng Hoa Phi Thất, ta cũng là vì ngươi hảo a…Nam nhân kia thật sự không thích hợp với ngươi.

Tiêu mỹ nhân chấn hưng tinh thần, hạ quyết tâm, tầm mắt vẫn là không dám chạm tới Hoa Phi Thất, mở miệng, đầu ngón tay thon dài chỉ hướng Mông Nghi.

“Quan gia! Chính là y!”

Những quan sai hồng bào hắc khố vừa thu được tin tức, tức khắc tựa như một đám dã lang đói khát, xông lên trước, vây quanh con mồi ở trung tâm. Dây xích đen loảng xoảng rơi xuống, vòng quanh cổ Mông Nghi.

Thấy đại biến, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, biến thành một đám hỗn loạn thì thầm trao đổi, đoán già đoán non xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hoa Phi Thất càng run rẩy cả người, không biết là do tức giận hay kinh hách.

“Tiêu mỹ nhân, đây rốt cuộc là sao!! Ngươi muốn làm gì!”

Dù là ai một khi đã đến phá rối hôn lễ của hắn, hắn cũng không dễ dàng tha thứ. Dù đối phương là hồng nhan trỉ kỷ trước đây từng chăm sóc hắn cũng không ngoại lệ.

“Người họ Mông này chính mình rõ ràng. Đêm đó y ở Xuân Phong Lâu của chúng ta làm chuyện gì!” Tiêu mỹ nhân hạ quyết tâm, xinh đẹp mà băng lãnh.

Tâm Hoa Phi Thất cùng Mông Nghi đồng thời nảy lên.

Lẽ nào Tiêu mỹ nhân muốn nói ra chuyện phát sinh đêm đó?

Căn cứ luật pháp Long Vương Triều, bất kì kẻ nào cũng không được cùng nam hài Tường Phượng Tộc phát sinh quan hệ, tội nhẹ thì giam cầm ba năm, nặng thì lập tức hành quyết!

Hoa Phi Thất âm thầm lôi ra tất cả luật pháp Long Vương Triều, hi vọng tìm được chỗ hổng. Hắn sợ, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay hắn sợ như vậy, ngón tay đều cuộn thành một đoàn. Vào lễ trưởng thành nghiệm ra hắn mang thai ba tháng, tính như thế nào thì cũng có người củng hắn lúc còn vị thành niên quan hệ. Chuyện này, người lớn đều hiểu nhưng không nói, tất cả đều nhân từ, không muốn hài tử sinh ra không có phụ thân. Thế nhưng…Tiêu mỹ nhân…

Mông Nghi cũng sợ hãi, sắc mặt y trắng như giấy. Y sợ không phải là chuyện sống chết, cũng không phải xích sắt trên cổ, mà là sợ Tiêu mỹ nhân nhìn ra kế hoạch đêm đó, lúc đó còn lại hai người, nếu nói ra, Tiểu Hoa không còn thuộc về mình y, cục cưng sắp sinh ra cũng vậy. Người của Ân gia, Lâm gia cũng sẽ nhảy vào tranh đoạt. Y chỉ là một mãng phu trong giang hồ…

Mông Nghi lần đầu hận bản thân vì sao không sinh ra trong gia đình có gia thế hiển hách.

Trong nhất thời, hỉ nội đường lặng ngắt như tờ, ngọn nến từ từ cháy hết, mang theo trong đó những vui mừng hân hoan. Ngừng thở, hơn chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào người mới đến, đợi xem Tiêu mỹ nhân gây rối.

Nội tâm dâng lên, chân cũng loạng choạng như bước xuống bùn. Hoa Phi Thất sờ sờ bụng, tự trách mình đã không xử lý tốt chuyện của Tiêu mỹ nhân. Biết rõ nàng thích mình, thích thật lâu…

Bản thân làm tổn thương lòng nàng…thế nhưng…hắn thật sự không thể mất đi Mông Nghi, hài tử cũng không thể…

Hoa Phi Thất khẩn cầu nhìn Tiêu mỹ nhân, êm dịu gọi biệt danh của nàng: “Tiểu mỹ nhân, có việc gì chúng ta vào bên trong nói.”

Tiêu mỹ nhân quyết định nhắm mắt làm ngơ, sợ bản thân sẽ nhẹ dạ.

“Quan gia mau đưa tiểu thâu (trộm) này bắt lại, chính y là kẻ đã bắt đi Tương Tương trong Xuân Phong Các chúng ta.”

Tương Tương!?

Mông Nghi cùng Hoa Phi Thất nhìn nhau, song song thở phào nhẹ nhỏm, thế nhưng lần thứ hai không giải thích được.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi không phải đã bán Tương Tương cho ta rồi sao? Thế nào lại nói là Mông Nghi bắt đi?” Hoa Phi Thất nhanh chóng ngăn lại quan sai đang muốn động thủ, đội mắt nhỏ mở thật to.

Nhãn thần Tiêu mỹ nhân lóe lên một chút, cuối cùng nhìn chằm chằm Mông Nghi như nhìn kẻ thù giết cha. Nói với Hoa Phi Thất: “Ai bảo ta đem Tương Tương bán, khế bán thân của nàng ta còn giữ ở đây! Tương Tương thuộc quyền sở hữu của ta, chưa có chủ nhân đồng ý đã bắt đi tài sản của người khác, loại hành vi này không phải trộm đạo thì là gì?” Nói đến đây, Tiêu mỹ nhân phẫn nỗ từ trong lòng mà ra, trừng tréo Mông Nghi, hàm răng nghiến kin kít, hận không thể xông lên đánh y một trận cho hả giận.

Thân thân không phải bị man di bắt mất còn gì, bái đường thành thân, đúng là đồ man di không biết xấu hổ! Hồ ly tinh, không thể tha!!

Đố kị trong mắt Tiêu mỹ nhân dọa Hoa Phi Thất hoảng sợ, một hồi bình tĩnh trở lại. Chính xác, lúc bán Tương Tương không có lập khế, cũng không có bên thứ ba chứng minh. Nói miệng không bằng chứng, khế bán mình cũng thật sự ở trong tay Tiêu mỹ nhân, giấy trắng mực đen, có bằng có chứng, tội trộm đạo này…

“Ngươi dựa vào cái gì chứng minh là Mông Nghi làm?” Hoa Phi Thất khôi phục vẻ lãnh khốc lúc đàm phán trên thương trường.

“Ân công tử, Lâm công tử, còn có ngươi – Hoa công tử, không phải đều đã nhìn thấy sao? Còn cần chứng cứ gì nữa?”

“Thế nhưng lúc đó, toàn bộ đèn trong Xuân Phong Lâu đều tắt, trong bóng tối làm sao có thể phán đoán là Mông Nghi mang Tương Tương đi?” Hoa Phi Thất cố gắng.

Tiêu mỹ nhân hừ một tiếng, khóe mắt hồng hồng, nàng không nghĩ đến Hoa Phi Thất lại ra sức bảo vệ Mông Nghi đến vậy, nàng cúi đầu, tình cảm ba năm trong nháy mắt trở thành trò cười. Tâm đau xót, trong lúc xúc động hung hăng muốn cho Hoa Phi Thất thử nếm trải tư vị mất đi người yêu.

“Tương Tương hiện tại ở huyện nha. Tri phủ đại nhân có lời khai của nàng. Hoan nghênh đến đọc!”

“Ngươi!” Hoa Phi Thất sợ hãi, không nghĩ đến Tiêu mỹ nhân lại ngoan độc như vậy. Tương Tương bị bắt, xem ra Cửu Chương cũng không thoát. Thảo nào không thấy bọn họ tham gia tiệc mừng.

Sơ suất! Quá sơ suất!

Không nghĩ đến bị người tối tin tưởng cắn ngược lại một cái, liên lụy Cửu Chương bọn họ!!

“Ta, ta hiện tại mua Tương Tương!”

“Dù hiện tại mua về, ngươi cũng vô pháp thay đổi sư thật Mông Nghi trước đây đã từng cướp người. Huống hồ…” Tiêu mỹ nhân lành lạnh nói “Lão nương không có hứng bán lại!!”

Trong óc ầm một tiếng, Hoa Phi Thất một trận mê muội.

“Y, y…Mông Nghi đêm đó ở cùng với ta!” Mắt thấy quan sai muốn động thủ, Hoa Phi Thất quýnh quáng thốt ra. Lời vừa rời khỏ miệng, Hoa Phi Thất mới biết mình lại phạm sai lầm trầm trọng. Không phải là từ cái bẫy này nhảy vào bẫy khác hay sao? Ngày mang thai của hắn tính tính trùng với đêm đó, vạn nhất Tiêu mỹ nhân phát hiện, chắc chắn sẽ không bỏ qua…

Cùng vị nam hài Tường Phượng tộc phát sinh quan hệ, tội còn lớn hơn nữa…

Đọc truyện chữ Full