Thời điểm Đoạn Sở xuống phi hành khí, khuôn mặt tuấn tú lại phá lệ mà tái nhợt, cái trán trơn bóng dày đặc mồ hôi, ánh mắt màu đen trở nên ướt át, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch, khí sắc có vẻ không được tốt.
“Thất thiếu gia, ngài không sao chứ?” Phổ Lôi Tư lo lắng hỏi. Hắn cũng phải tới lúc Đoạn Sở biểu hiện không thích hợp, mới nhớ ra Đoạn Sở vừa mới bị tinh thần lực công kích, chịu không được tốc độ phi hành quá nhanh. Nếu Tất Duy Tư đại nhân hiểu rõ, nói không chừng sẽ sắp xếp phi hành khí sa hoa ổn định.
Đoạn Sở nửa ngày không thể nói nổi một chữ, hắn chưa từng nghĩ tới, tình huống say máy bay như vậy, sẽ xuất hiện trên người hắn.
Không nói nguyên chủ có kinh nghiệm ngồi phi hành khí, cho dù là trước kia hắn thân thể hư nhược, ở trái đất cũng thường ngồi máy bay. Hơn nữa là đời thứ ba được Trữ gia sủng ái nhất, Đoạn Sở trên danh nghĩa còn có một phi cơ riêng, nhưng do liên quan đến thân thể, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn xem, bất quá đại ca cùng đường huynh đệ (anh em họ) từ trước đến nay luôn dung túng hắn thường xuyên lặng lẽ trói bác sĩ lại, mang theo hắn cùng bay lên trời.
Đã từng có lúc, Đoạn Sở còn mặc sức tưởng tượng, chờ thân thể hắn tốt rồi, có thể tự mình học lái máy bay. Khi ngồi trên cái phi hành khí có chút giống tên lửa này, nghe được Phổ Lôi Tư giới thiệu cho hắn, nói đây là phi hành khí sa hoa bậc trung trong các phi hành khí số một, có thể tiến hành nhảy qua tinh cầu gần nhất, Đoạn Sở cũng thật sự động tâm, hận không thể nhanh chóng rời khỏi Đoạn gia, khống chế thật tốt phi hành khí tự do qua lại giữa các tinh cầu.
Không nghĩ tới, chỉ mới vài giờ đồng hồ, hắn liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người không ngừng xuất mồ hôi. Nếu không phải hắn thường xuyên rèn luyện lực nhẫn nại, cái boong tàu xa hoa không biết sẽ bị hắn làm dơ thành cái dạng gì. Xem ra ít nhất trong khoảng thời gian tới, hắn không chỉ không cần phải học cách điều khiển phi hành khí, ngay cả kế hoạch rời nhà cũng phải hoãn lại.
“Thất thiếu gia, ngài có muốn tới A Nhĩ Tạp Hùng nghĩ ngơi một chút không? Tất Duy Tư đại nhân cố ý làm thẻ hội viên cho ngài, tất cả chi tiêu đều có thể tính bằng thẻ.” Mã Văn cũng chính là một vị chiến sĩ cấp 4 được Tất Duy Tư phái tới, đứng phía sau Đoạn Sở hỏi.
Đoạn Sở vừa mới nhận nước từ Phổ Lôi Tư uống một ngụm, nghe vậy nhăn lại lông mày. Nguyên chủ ngày xưa đi theo Mông Gia Nghị, đều là tới A Nhĩ Tạp Hùng hội họp, bên trong giải trí mua sắm nghỉ ngơi thập phần đầy đủ, vừa an toàn, tính bí mật cũng cao. Chỉ dựa vào thân phận của thất thiếu gia Đoạn gia, hắn thật sự là vào không được.
Bất quá, Đoạn Sở cũng không muốn vào. Nguyên chủ mỗi lần đáp ứng lời mời đi chơi, đều bởi vì chuyện đồn đãi nhảm nhí hoặc một ít xung đột mà không vui. Đoạn Sở hiện tại xem ra, cực kỳ có khả năng là do Mông Gia Nghị an bài, có tổ phụ là đại nguyên soái chiến sĩ cấp 7, Mông Gia Nghị tuyệt đối có thể hoành hành ở Y Duy Tát, làm sao đến nỗi mỗi lần đều khiến cho nguyên chủ chịu ủy khuất.
“Không cần, nghỉ ngơi một chút, mang ta đi tiệm thuốc gần nhất nhìn xem!” Đoạn Sở một mực từ chối. Trái đất có thuốc say xe, say máy bay, không biết Y Duy Tát tinh cầu có không. Về phần ý tứ của Mã Văn, đơn giản chỉ là muốn cường điệu Tất Duy Tư đối với hắn có bao nhiêu coi trọng cùng quan tâm. Nhưng Đoạn Sở không có nửa điểm cảm động cùng ngoài ý muốn.
Hôm nay thân phận của hắn chỉ là một thiếu gia phế tài, làm tổn hại một gã chiến sĩ thiên tiên cấp 4, vậy mà không bị Tất Duy Tư giận chó đánh mèo, còn được thêm nhiều hơn hai gã chiến sĩ cấp 4 đi cùng. Mới vừa lên phi hành khí liền thu được tin tức trấn an trên danh nghĩa của phụ thân Đoạn Chí Tu, cùng số lượng tinh tệ đáng kể được chuyển vào tài khoản của mình. Tất cả đều giúp hắn biết được thái độ của Đoạn gia.
Nghĩ tới tất cả sủng ái mà hắn có được đều là biểu hiện giả dối, muốn làm đương sự tin tưởng, Đoạn Sở cũng không miệt mài nghiên cứu làm gì. Tuy không biết Đoạn Văn Vũ bọn họ tính kế cái gì, hơn nữa thoạt nhìn, rời khỏi Đoạn gia là không có khả năng. Nhưng đối với Đoạn Sở mà nói cũng không phải là chuyện xấu, đã không còn nguy cơ của kì thức tỉnh, Đoạn Sở có thể thong dong an bài cuộc sống của chính mình.
“Vâng!” Phổ Lôi Tư không dám hỏi nhiều, chỉ vâng theo chỉ thị đi ở phía trước dẫn đường.
Mã Văn cùng chiến hữu của hắn Sử Đế Phu hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy Đoạn Sở vẻ mặt tự nhiên, thập phần ngoài ý muốn. Một cái vốn không đáng được sủng, phế vật về sau không có việc gì làm được, nghe được Tất Duy Tư đại nhân an bài, vậy mà lại không có chút thụ sủng nhược kinh cùng cảm động nào. Không phải vị thất thiếu gia này lòng dạ thâm sâu, thì chính là Đại tướng quân đối với thất thiếu gia vẫn rất coi trọng, chỉ là bọn hắn không biết mà thôi. Nghĩ đến kết quả thật sự, hai người không khỏi thu hồi ý niệm khinh thị trong đầu, chỉ bảo trì chú ý cảnh giác an toàn của Đoạn Sở.
Đoạn Sở đi theo Phổ Lôi Tư bọn họ, rất nhanh liền xuyên qua phi hành tràng, đi vào ngã tư đường náo nhiệt mà phồn hoa trong trí nhớ của nguyên chủ.
Cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đám người rộn ràng hoà thuận vui vẻ, nơi này là trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất của Y Duy Tát, thương phẩm bên trong cái gì cần có đều có. Nghe nói, Y Duy Tát tinh cầu có thực vật đặc thù cùng kỳ tinh dị thú đông đúc, cho nên ngay cả hội sở của thủ đô tinh cầu, thương gia đều phái người tới nơi này cư trú. Trung tâm phố Y Duy Tát, ở Cáp Ngói tinh hệ rất nổi danh.
Tiệm thuốc ở trung tâm phố có rất nhiều, ngay tại nơi phụ cận trung tâm, Phổ Lôi Tư mang theo Đoạn Sở, đi tới chi nhánh Nguyên Cẩm Đường nổi danh Cáp Ngói tinh hệ.
Trong *** lúc này khách nhân cũng không ít, mọi người thấy bốn người này đã có hai người mặc chế phục chiến sĩ cấp 4, không khỏi tò mò nhìn lại đây, thấy hộ vệ bọn họ khí chất xuất chúng, thanh niên thì dung mạo tuấn tú, ánh mắt liền trở nên cẩn thận lại thêm mấy phần tìm tòi, mấy người ở tại chỗ bắt đầu nghị luận, mà nữ tử dáng người nhỏ xinh trong quầy, vừa nhìn thấy diện mạo của Đoạn Sở, sắc mặt liền đổi đổi, lặng lẽ nâng lên cổ tay.
Đoạn Sở một chút cũng không chú ý tới ánh mắt khác thường dừng trên người hắn, vừa vào cửa, ánh mắt hắn liền dừng ở trên mặt tường phía đối diện cửa ra vào. Nơi đó, “Tiệm thuốc Nguyên Cẩm Đường” này thoạt nhìn rất có khí thế, bất quá Đoạn Sở cũng không phải chú ý cái này, mà là ở trong tiệm thuốc Nguyên Cẩm Đường, có một ký hiệu kỳ quái, là một đoàn ánh sáng màu màu vàng có vân vụ bao phủ hình tia chớp. Hắn nếu nhớ không lầm, lúc trước dọc theo đường đi, hình như cũng có mấy cửa hàng có ký hiệu này, nhưng không phải nhà thuốc.
Một gã nhân viên tạp vụ của Nguyên Cẩm Đường rất nhanh bước lại đây, nhìn nhìn bốn người, ánh mắt tập trung trên người Đoạn Sở đang nhìn mặt tường, ôn hòa có lễ hỏi: “Ngài khỏe, có việc gì cần hỗ trợ hay không?”
Đoạn Sở quay đầu lại, thói quen tính nhếch môi, hỏi: “Nơi này có thuốc giảm bớt bệnh trạng đầu váng mắt hoa linh tinh không?” Hắn thêm vào một câu: “Người thường dùng, bởi vì ngồi phi hành khí.”
Nam nhân viên tạp vụ sửng sốt, lúc này mới chú ý tới thanh niên trước mắt khí sắc không được tốt lắm, hiểu rõ cười cười, nhìn nhìn bên người hắn là hai gã chiến sĩ cấp 4, bỏ đi vẻ kiêu ngạo trả lời: “Là thuốc Thư Trữ đi, ngài xin chờ một chút.” Hắn nói xong, tiếp đón bốn người ngồi xuống, xoay người liền đi vào phòng thuốc.
Phổ Lôi Tư thế mới biết mục đích Đoạn Sở đến nhà thuốc , không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hắn thật sự là lo lắng thất thiếu gia đối với việc trở thành chiến sĩ còn chưa chết tâm.
Chẳng qua, thời gian từng chút một trôi qua, Đoạn Sở đợi một hồi lâu, sách tuyên truyền trong nhà thuốc đều đã xem xong rồi, mà nam nhân viên tạp vụ còn chưa đem thuốc tới. Đoạn Sở nhìn quầy thuốc trước mắt, hơi hơi chọn mi.
“Đi thôi!” Đoạn Sở không nói hai lời, đứng lên rời đi.
Phổ Lôi Tư cùng đám người Mã Văn giật mình sửng sốt, Phổ Lôi Tư vội vàng truy vấn: “Thất thiếu gia, chúng ta không mua thuốc sao?”
Đoạn Sở chân cũng không ngừng bước, chỉ không quay đầu lại hỏi: “Chỉ có một nơi này bán hay sao?”
Không đợi Phổ Lôi Tư phản ứng, Mã Văn cùng Sử Đế Phu đã nhanh chóng đuổi kịp, bọn họ chỉ phụ trách an toàn, Đoạn Sở đi nơi nào bọn họ cũng không xen vào.
“Ai, từ từ, chờ một chút!” Phía sau vang lên tiếng quát tháo dồn dập của nam tử.
Đoạn Sở cảm thấy trào phúng, dưới chân vẫn như cũ không hề tạm dừng, phụ cận một gã nam tử tuổi trẻ bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản đường đi, Đoạn Sở đầu mày cũng chưa động, nhìn không chớp mắt, ngay cả phương hướng cũng chưa biến đổi mà đi về phía trước. Mắt thấy sẽ va chạm, Mã Văn cùng Sử Đế Phu vội vàng ra tay, cánh tay duỗi ra lôi kéo, nam tử thân bất do kỷ lui ra phía sau vài bước, tránh đường cho Đoạn Sở đi tới.
“Oa”, thoáng chốc trong nhà thuốc như bị oanh tạc mà sôi nổi nghị luận. Rất nhiều người còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có nam tử tuổi trẻ chặn đường, cùng thanh niên tuấn tú không chút thoái nhượng. Nhưng thật ra người phụ trách sổ sách của nhà thuốc, nhìn một màn trước mắt, không hề nghĩ ngợi mà dừng lại việc ghi chép thông tin.
Nam tử phía sau vừa quát to sắc mặt đại biến, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, mắt thấy chân Đoạn Sở đã bước ra khỏi đại môn, vẫn là không thể không vội vã tự mình tiến lên ngăn đón.
“Đoạn Sở thiếu gia, nguyên lai thậtsự là ngươi!” Nam tử cũng chính là chủ tiệm Vương Hàn Trì tươi cười đầy mặt nói: “Sao lại đi như vậy, là nhân viên tiếp đón không chu toàn hay sao, còn thỉnh thất thiếu gia cấp cho chút mặt mũi, tha thứ cho bọn họ?”
Đoạn Sở dừng lại cước bộ, nhìn Vương Hàn Trì trước mắt, dù bận vẫn ung dung hỏi lại: “Sao nào, nhà thuốc này, vào rồi thì không thể rời đi?”
Vương Hàn Trì khuôn mặt tươi cười cứng đờ, vội vàng khoát tay áo giải thích: “Không phải, ngươi không phải muốn mua thuốc hay sao. . . .” Hắn còn chưa nói xong, khóe mắt dư quang vừa lúc nhìn đến Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị vội vàng đi tới, cảm thấy buông lỏng, bỗng nhiên cất cao thanh âm nói: “A, nguyên lai đại tiểu thư cũng đến đây!”
Phổ Lôi Tư lúc này cũng biết Đoạn Sở vì cái gì bỗng dưng muốn rời khỏi, nhìn đến Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh cử chỉ thân mật tiêu sái tới gần, không khỏi thật cẩn thận nhìn về phía Đoạn Sở, thấy mặt hắn không đổi sắc, lại nhịn không được tâm sinh bất bình. Nghĩ cũng biết đại tiểu thư vội vàng tới đây, còn lôi kéo Mông Gia Nghị, khẳng định là vì muốn cầu tình cho trung tá Tuyên Thật, Phổ Lôi Tư chỉ cảm thấy vị thất thiếu gia này thật sự không hay ho gì.
“Thất đệ! Thất đệ tỷ có việc tìm đệ!” Đoạn Nhã Thanh nhìn thấy Đoạn Sở, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tuyên Thật dùng tinh thần công kích Đoạn Sở lại bị bắt được, muốn không bị đuổi đi, chỉ có cách Đoạn Sở trước mặt tổ phụ Đoạn Văn Vũ tỏ vẻ tha thứ cùng cầu tình cho Tuyên Thật, mới có một đường hy vọng. Cho nên nàng vừa nghe nói Đoạn Sở đến trung tâm, liền vội vàng đi tìm Mông Gia Nghị cùng nhau lại đây. Đoạn Sở đối với Mông Gia Nghị tình ý sâu đậm, cho tới bây giờ đều là nói gì nghe nấy, chỉ cần Mông Gia Nghị nguyện ý mở miệng, Tuyên Thật liền có cơ hội. Người kia chính là một trong hai trợ lực cường đại mà nàng cùng mẫu thân hao tổn tâm cơ, mới mượn sức được.
Mông Gia Nghị kinh ngạc với biến hóa của Đoạn Sở, ngũ quan ngây ngô tuấn tú, khí chất trầm tĩnh thanh nhã, hơn nữa đôi mắt đen thâm thúy, chỉ ngắn ngủn một tháng không thấy, Đoạn Sở tựa hồ hoàn toàn thay đổi. Mông Gia Nghị không khỏi nhớ tới Đoạn Sở đối với hắn toàn tâm ỷ lại cùng ái mộ quá mức, không khỏi trong lòng vừa động, nghe được Đoạn Nhã Thanh khẩn cầu, ôn nhu hô một tiếng: “Tiểu Sở.”
Lúc này người vây xem càng lúc càng nhiều, Mông Gia Nghị là trưởng tôn của đại nguyên soái tinh cầu tất cả mọi người đều biết, thấy Mông Gia Nghị cùng thanh niên ở giữa sân nói chuyện, cô gái xinh đẹp bên người hắn tựa hồ cũng có quan hệ với thanh niên, đều nhìn về phía Đoạn Sở, cùng đợi phản ứng của hắn.
Một ít người biết tình huống của Đoạn Sở, lập tức lộ ra ánh mắt hèn mọn, cả Cáp Ngói tinh hệ đều sùng bái cường giả cùng tinh thần lực cấp cao, Đoạn Sở sinh ra cao quý như vậy lại có tinh thần lực giá trị thấp, ở trong mắt mọi người, căn bản là phế vật được gia tộc che chở, cuộc sống không lo lại không hề có cống hiến, cùng Đoạn Nhã Thanh tuổi trẻ đã là nhà chế thuốc sơ cấp hoàn toàn không đáng so sánh.
Đoạn Sở giương mi, nhìn cũng không nhìn đôi nam tài nữ mạo, chỉ dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi Vương Hàn Trì: “Nguyên lai nhà thuốc này, là của Đoạn gia sao?”
Vương Hàn Trì biến sắc, vừa định phản bác hắn, một đạo thanh âm chậm rì rì truyền đến. “Đúng vậy, ta cũng muốn biết, vì cái gì chủ tiệm của chi nhánh Nguyên Cẩm Đường ở Y Duy Tát, cư nhiên lại nghe lời một nữ nhân kiêu ngạo của Đoạn gia ở Y Duy Tát như vậy.”
Lần này, Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh đều thay đổi sắc mặt, Đoạn Sở theo tiếng nhìn lại, một nam tử tao nhã tuổi trẻ nhẹ nhàng đi tới hiệu thuốc, nam nhân viên tạp vụ lúc trước nghênh đón hắn, đang vẻ mặt suy sụp đi theo phía sau người đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Hương Mãn Tinh Không
Chương 10
Chương 10