Đoạn Sở đáng thương hoàn toàn ngây dại, khó trách hắn sáng sớm liền cảm thấy Úc Thịnh Trạch không thích hợp. Nghe được lời nói của Nguyên Vĩnh Nghị, Đoạn Sở thay vì trả lời, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Úc Thịnh Trạch đã đăng ký xong đang sải bước lại đây, rung động khác thường trong lòng rất nhanh bị áy náy che lấp.
Bởi vì lo lắng bất hoà với hắn, cho nên tính toán không tìm kiếm bầu bạn? Nhưng hắn phải về nhà, bí ẩn trong lòng cũng có một đống lớn, cho dù đã không còn người yêu, cũng không thể cùng Úc Thịnh Trạch thân mật khăng khít.
Úc Thịnh Trạch sau khi đến gần, liền chú ý tới ánh mắt né tránh của Đoạn Sở, nhìn Nguyên Vĩnh Nghị, thấp giọng hỏi: “Tiểu Sở, làm sao vậy?”
Đoạn Sở theo bản năng mím chặt môi lắc lắc đầu. Hắn sẽ không đồng ý với đề nghị của Nguyên Vĩnh Nghị, cho dù làm bộ cũng không được. Nhưng là, nếu sau này hắn về nhà. . . . .
Đoạn Sở cưỡng chế áy náy trong lòng, hướng về phía Úc Thịnh Trạch cười cười: “Học viện người khế ước cũng sắp xếp nơi cư trú, không bằng ngươi theo giúp ta đi xem đi?”
“Ân.” Úc Thịnh Trạch không truy hỏi. Đoạn Sở thập phần mẫn cảm, đối với bí mật của chính mình luôn thật cẩn thận bảo hộ. Hắn không hy vọng mình truy hỏi, sẽ làm Đoạn Sở cảm thấy khẩn trương.
Nguyên Vĩnh Nghị nhìn thấy Úc Thịnh Trạch lôi kéo Đoạn Sở rời đi, nửa ngày cũng không có ý tứ tìm hiểu, không thú vị bĩu môi.
“Ta đi tìm Dung Thu, gặp ở cửa học viện.” Nguyên Vĩnh Nghị phất phất tay, xoay người đi hướng bên kia.
Đoạn Sở còn có điểm lo lắng Nguyên Vĩnh Nghị lỡ miệng nói ra, bởi vì hắn còn không biết đáp lại Úc Thịnh Trạch thế nào, thấy Nguyên Vĩnh Nghị rời đi, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó rất nhanh lực chú ý liền dời đi, tính toán dựa theo phương hướng người ta nói lúc đăng ký, tìm khu cư trú của học viện người khế ước.
Học viện Đế Ma Tư là tòa thành chiếm vị trí rộng lớn, bên trong trừ bỏ học viện chiến sĩ lớn nhất cùng học viện người khế ước nhân số ít nhất, còn có nơi khác như học viện chế tạo cơ giáp, học viện chuyên gia gieo trồng chế thuốc, học viện năng lượng nguyên cấp bậc chuyên nghiệp. Tuy rằng từng học viện đều chiếm cứ một phương của tòa thành, nhưng phổ biến trụ cột cùng chọn môn học có quan hệ, nên vẫn có thể tự do lui tới.
Chỉ có học viện người khế ước tọa lạc ở phía Đông Nam, là tòa thành hoàn toàn độc lập, không chỉ có lên lớp, ngay cả khu cư ngụ của người khế ước cũng ở trong đó, chỉ có thể đăng ký đi vào, so sánh quản lý so với học viện khác nghiêm mật hơn rất nhiều. Đương nhiên, người khế ước ra ngoài không thể hạn chế.
“Có phải học chế thuốc, nuôi dưỡng gieo trồng, đều học ở trong học viện, còn thao tác chiến hạm linh tinh, phải đi học viện chiến sĩ mới được?” Đoạn Sở nhìn tòa thành xa xa cao thấp không đồng nhất, cảm thấy có điểm đau đầu. Khoảng cách như vậy, dùng phi hành khí có vẻ là chuyện bé xé ra to, phương tiện giao thông khác, hầu như hắn không thấy qua. Nhưng đi bộ, nếu thường xuyên đổi phòng học, nửa canh giờ cũng không nhất định có thể tìm được nơi chính xác.
Úc Thịnh Trạch trong mắt hiện lên ý cười, trước người bỗng nhiên thoáng hiện một cái gì đó giống với ánh sáng.
Đoạn Sở nhãn tình sáng lên, hắn nhớ rõ nháy mắt Úc Thịnh Trạch xuất hiện ở trái đất, chính là bị cái ánh sáng hình tròn này bao phủ, lúc sau ở chiến hạm vũ trụ tác chiến, cũng là có ánh sáng tròn, chẳng lẽ là giống nhau? Nhưng hắn vẫn nghĩ đó là cơ giáp.
“Này, là cái gì?” Ánh mắt Đoạn Sở nhìn chằm chằm vào ánh sáng đó hỏi. Lại nói, hắn hình như chưa được thấy cơ giáp của Thịnh Trạch.
“Cực tốc khí cá nhân, nhiều nhất có thể mang theo hai người, chỉ có thể phi hành cự ly ngắn trong tinh cầu.” Úc Thịnh Trạch trả lời, nhìn thấy Đoạn Sở có vẻ hứng thú, giữ chặt tay hắn đi vào trong ánh sáng.
Trong ánh sáng chỉ có một màn hình lớn, Úc Thịnh Trạch không biết ở trên mặt ấn động cái gì, màn hình rất nhanh liền hiện ra bản đồ hình lập thể của học viện Đế Ma Tư, tỉ mỉ hơn còn có phòng học bên trong học viện, còn có đường lớn nhỏ cùng vị trí hắn cư ngụ.
“Đây là thao tác bằng tinh thần lực, tự ngươi quyết định tốc độ cùng phương hướng, đương nhiên, độ cao cũng có thể điều tiết.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng giải thích, sau đó làm mẫu.
Đoạn Sở hoàn toàn bị kéo ra lòng hiếu kỳ, sau khi Úc Thịnh Trạch đem quyền hạn thao tác giao cho hắn, thử phóng thích tinh thần lực, lộ tuyến bốn phía lập tức hiện ra ở trong đầu, cùng màn hình lớn giống nhau như đúc. Đoạn Sở dùng phương thức thao tác mà Úc Thịnh Trạch dạy, cảnh tượng chung quanh lập tức nhanh chóng lui về phía sau, chỉ trong thời gian hai phút, học viện người khế ước còn rất xa ở phía trước liền hiện ra. Mà thân thể hắn lại không có gì khó chịu, chỉ là bởi vì ngừng lại không kịp, thẳng tắp đâm vào bức tường tòa thành trước mặt.
Đoạn Sở sợ tới mức thân thể vội vàng lui về phía sau, hoàn toàn quên mất chính mình còn ở trong ánh sáng.
“Đừng nhúc nhích.” Úc Thịnh Trạch một tay ôm hắn, thấp giọng trấn an: “Không cần lo lắng, cực tốc khí thu thập tin tức chung quanh, thời điểm có vật trở ngại, nó sẽ tự động né tránh hoặc dừng lại.”
Đoạn Sở nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng nở nụ cười. Hắn đang chuẩn bị bước ra khỏi ánh sáng, Úc Thịnh Trạch lại giữ chặt tay hắn ở màn hình lớn quẹt một chút, cơ hồ là nháy mắt, Đoạn Sở liền cảm giác được cực tốc khí mang hắn vào trong không gian. Hai người cũng xuất hiện trước mặt người ngoài.
“Cái đó và cái ngươi dùng khi chiến đấu là cùng một loại đúng không?” Đoạn Sở phấn chấn hỏi.
Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở cảm thấy hứng thú như vậy, không khỏi nhếch môi cười gật đầu: “Cực tốc khí cá nhân, chính là cơ giáp đơn giản hoá, không còn tính công kích, chỉ còn tốc độ. Bất quá nó cũng tiêu hao năng lượng nguyên. . . . .”
“Di, Đoạn Sở, là ngươi!” Úc Thịnh Trạch còn chưa nói xong, tiếng kêu to của một một thiếu niên đã đánh gảy hắn.
Đoạn Sở vừa mới nhấc đầu, Nhung Thành Ấm nhận thức trên chiến hạm Y Duy Tát đã chạy bắn tới, vẻ mặt kích động nói: “Oa, ta còn nghĩ ở nghiệp đoàn người khế ước có thể nhìn thấy ngươi, đáng tiếc cũng không thấy được. Không nghĩ tới có người thao tác cực tốc khí lại chính là ngươi, hảo hâm mộ nga! Nhưng là cửu hoàng tử kia như thế nào không. . . . .”
Nhung Thành Ấm vừa định nói có cửu hoàng tử được sống cuộc sống dễ chịu, dư quang đã thấy Úc Thịnh Trạch sắc mặt lạnh lùng đứng một bên, không khỏi ngượng ngập cười, thậm chí mất tự nhiên lui về phía sau vài bước.
Ngày đó hắn to gan lớn mật chỉ vào mũi Úc Thịnh Trạch mắng, sau đó chiến sĩ cấp 6 của hắn lần đầu tiên giận tái mặt đến răn dạy hắn, rồi tới khi đến Đế Ma Tư tinh cầu, lại bị ca ca bắt lấy hung hăng giáo huấn, cuối cùng làm cho đại não hắn khắc sâu sự kính sợ đối với hoàng thất.
“Nhung Thành Ấm, nhĩ hảo.” Đoạn Sở đối với Nhung Thành Ấm ấn tượng cũng tốt, hai người chung một lớp không thể thiếu sẽ có giao thiệp, không khỏi cười gật gật đầu.
Nhung Thành Ấm đỏ mặt, ngũ quan tuấn tú lộ vẻ trẻ con, thoạt nhìn có vẻ diễm lệ.
“Đoạn Sở, nhĩ hảo.” Nhung Thành Ấm ngại ngùng. Không biết vì cái gì, hắn đối với Úc Thịnh Trạch, phần nhiều là bởi vì thân phận hoàng tử của đối phương mà kính sợ, nhưng nhìn thấy Đoạn Sở so với chính mình hơn thua cùng lắm vài tuổi, lại cảm thấy được nhất cử nhất động của đối phương đều toát ra vẻ thanh nhã thong dong, làm cho hắn có loại cảm giác muốn thân cận nói không nên lời, nhưng lại có chút nhụt chí không thể diễn tả.
“Kiến quá cửu điện hạ!” Mấy nam tử phía sau Nhung Thành Ấm đi lên trước hành lễ.
Trong đó có một nam tử cao lớn có vài phần tương tự Nhung Thành Ấm, đối với Úc Thịnh Trạch chào theo nghi thức quân đội: “Thượng tướng quân!”
“Nhung Kiến Trà!” Úc Thịnh Trạch gật gật đầu, không nhìn đối phương thần tình sùng kính, nhìn về phía Đoạn Sở: “Chúng ta đi vào trước đi?”
Đoạn Sở cười lên tiếng trả lời. Lại nói tiếp, hắn vẫn là lần đầu tiên biết quân hàm của Úc Thịnh Trạch, chiến sĩ cấp 7 bình thường đều là thượng tướng quân hoặc là đại tướng quân, Úc Thịnh Trạch mới thăng cấp, chỉ sợ là lúc trước công trạng đã tràn đầy.
“Các ngươi đi khu ký túc xá sao, ta cũng vậy, cùng nhau đi không?” Nhung Thành Ấm bỗng nhiên lên tiếng, trong mong nhìn Đoạn Sở nói.
“Vậy đi khu ký túc xá.” Đoạn Sở cảm thấy Nhung Thành Ấm có điểm kỳ quái, chẳng lẽ hắn có thể ngăn cản không đi sao?
Nhung Kiến Trà sợ đệ đệ hồ ngôn loạn ngữ lại đắc tội cửu hoàng tử, thấy toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Đoạn Sở, lại nghĩ tới lúc trước đệ đệ ở chiến hạm đề nghị đổi chiến sĩ, vội vàng tiến lên trước, tính toán tùy thời ngăn lại đệ đệ, ánh mắt cũng nhất tới chuyển hướng tới Đoạn Sở. Thanh niên có ngũ quan có thể nói là thanh thú, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, tay chân thon dài, có loại tao nhã đặc biệt.
Tầm mắt bỗng nhiên bị ngăn trở, Nhung Kiến Trà sửng sốt, thấy cửu hoàng tử lôi kéo thanhh niên kia đi xa, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên trắng bệch. Hắn cư nhiên ở trước mặt cửu hoàng tử thưởng thức người khế ước của hắn, còn thất lễ hơn cả đề nghị trao đổi chiến sĩ của đệ đệ, chỉ sợ càng thêm chọc giận cửu hoàng tử thô bạo.
Nhung Thành Ấm quay đầu lại nhìn đến đại ca chính mình bộ dáng sững sờ, ra vẻ thành thạo thở dài. Hắn đã nói Đoạn Sở chính là loại hình ca ca thích mà, bất quá cái này không thể đùa được. Xem ra hắn cố gắng trở thành người khế ước người nhà bào chế thuốc cũng có hy vọng. Như vậy đại ca cũng có thể có nhiều thời gian chờ đợi. Cửu hoàng tử cũng là cấp 7 mới tìm được Đoạn Sở.
Nhung Thành Ấm nghĩ vậy, nhất thời ý chí chiến đấu sục sôi.
Đoạn Sở bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập, quay về phía sau nhìn, quả nhiên là Nhung Thành Ấm tháp tháp tháp chạy tới, không khỏi cười cười.
“Chúng ta tới nơi rồi.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên trầm giọng nói.
Đoạn Sở vội quay đầu lại, hành lang im ắng, một loạt phòng ở. Đoạn Sở đi tìm dãy số, tới một gian phòng sát bên ngoài. Đẩy cửa mà vào, bên trong phòng khách bố trí thập phần đơn giản, lại nhìn vào bên trong, thế nhưng còn có hai cánh cửa, hắn đẩy ra cánh cửa bên trái, là một phòng ngủ, đồng dạng phi thường đơn giản, cùng với phòng ở Y Duy Tát của hắn cũng tương tự.
“Di, các ngươi cũng ở ký túc xá này?” Một thanh âm mang theo chút khêu gợi vang lên, Đoạn Sở quay đầu lại, ở cửa bên phải là môt thanh niên bộ dạng thập phần tinh xảo.
Úc Thịnh Trạch trong mắt hiện lên sắc bén: “Hà Hướng Minh?”
Đoạn Sở sửng sốt, Hà?
Hà Hướng Minh tựa hồ mới nhìn rõ Úc Thịnh Trạch, lộ ra thần sắc kinh hỉ, cúi đầu hành lễ: “Cửu điện hạ!”
Úc Thịnh Trạch nheo lại mắt, giữ chặt Đoạn Sở nói: “Ngươi chờ chút.”
Nói xong, hướng về phía Đoạn Sở, khai thông vòng thông tin.
“Cửu điện hạ, người khỏe!” Từ trống rỗng xuất hiện một hình tượng nữ tử trung niên hư cấu.
“Ta muốn người khế ước của ta đổi ký túc xá, có phòng khác không, hoặc là phòng đôi không có ai ở?” Úc Thịnh Trạch trầm giọng.
Trung niên nữ tử sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hướng Minh, đồng tử co rụt lại, lắc lắc đầu, lại chần chờ hỏi: “Thật có lỗi, cửu điện hạ, không có. Ký túc xá của Đoạn Sở người khế ước có vấn đề gì sao?”
“Hắn là người khế ước ký khế ước của ta, ta có quyền lợi chỉ định phòng ký túc xá cùng bạn chung phòng!” Úc Thịnh Trạch lạnh giọng cường điệu.
Đoạn Sở nhìn về phía Hướng Minh vẻ mặt khiếp sợ, Úc Thịnh Trạch tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng làm việc có mức độ, có thể làm cho hắn lôi ra thân phận hoàng tử cùng chiến sĩ, người này khẳng định không thể tiếp cận. Đoạn Sở lập tức ở trong lòng hạ kết luận.
Trung niên nữ tử hiển nhiên cũng không có biện pháp, đừng nói cửu hoàng tử ra mặt, cho dù người khế ước mãnh liệt phản đối, nàng cũng chỉ có thể đổi ký túc xá.
“Nhưng lúc này người khế ước nhiều, năm mươi hai phòng đều đầy, người coi?”
“Đem danh sách cho ta xem!” Úc Thịnh Trạch không kiên nhẫn nói, tính toán tự mình chọn lựa một bạn chung phòng thích hợp.
“Di, bằng không, chúng ta ở cùng nhau đi?” Nhung Thành Ấm vẫn theo ở phía sau vừa nghe, lập tức đối với Úc Thịnh Trạch nói.
Úc Thịnh Trạch cảm thấy không vui, khiêu mi nhìn về phía Đoạn Sở: “Ngươi xem?”
Hắn không thích Nhung Thành Ấm, nhưng thiếu niên này sinh ra ở gia tộc nhiều người khế ước lại được sủng ái, hiển nhiên đối với việc giúp Đoạn Sở mau chóng quen thuộc với cuộc sống trong học viện người khế ước có lợi nhất.
Đoạn Sở cũng chỉ tính toán ban ngày ở ký túc xá nghỉ ngơi, buổi tối muốn trở về Mạc Ngươi Lai, kỳ thật bạn chung phòng đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Bất quá, Úc Thịnh Trạch coi trọng như vậy, hắn đương nhiên phối hợp, nghiêng đầu hỏi Nhung Thành Ấm: “Ta buổi tối không ở ký túc xá, ngươi nguyện ý không?”
Nhung Thành Ấm hoạt bát hiếu động, hắn nếu ở không lâu, Nhung Thành Ấm sợ sẽ nhàm chán. Hơn nữa hắn lần này làm như vậy, rõ ràng đã đắc tội Hà Hướng Minh.
Nhung Thành Ấm chớp chớp, kinh hỉ gật đầu: “Đương nhiên nguyện ý!”
Hắn cho tới bây giờ không phải bé ngoan, buổi tối đương nhiên là muốn đi ra ngoài cùng người theo đuổi mình liên lạc cảm tình, Đoạn Sở không ở cũng không có việc gì. Hơn nữa hắn cho dù không lõi đời, cũng biết cùng người khế ước của cửu hoàng tử ở chung rất tốt, tuyệt đối so với việc giao hảo cùng người khế ước khác hữu dụng hơn nhiều.
“Chờ một chút, cửu hoàng tử!” Hà Hướng Minh lấy lại bình tĩnh ra tiếng ngăn cản, vẻ mặt ủy khuất chất vấn: “Cửu điện hạ, ta là thân truyền dòng chính của nhà chế thuốc cấp bậc tông sư, lại là người khế ước thừa kế của Hà Phượng Các, rốt cuộc là làm sao đắc tội với ngài cùng người khế ước của ngài, ngay cả ở cùng một chỗ với ta cũng ghét bỏ!”
Đoạn Sở cả kinh, hắn nhớ rõ Úc Thịnh Trạch từng nói, trong lịch sử nhà chế thuốc cấp bậc tông sư chỉ có ba người, trong đó còn có Nguyên Cẩm Đường. Như vậy nhà chế thuốc cấp bậc tông sư thời đại này, sẽ không vượt qua hai người, Hà Dược Bân là trưởng tôn của nhà chế thuốc cấp bậc tông sư Hà Thải San, Hà Hướng Minh lại là thân truyền dòng chính, hai người quả nhiên là quan hệ không đơn giản.
Úc Thịnh Trạch chú ý tới Đoạn Sở thân thể cứng còng, thân thủ vỗ vỗ bờ vai của hắn, căn bản không có để ý tới Hà Hướng Minh, chỉ đối với trung niên nữ tử còn đang chờ tin tức thúc giục: “Đổi được không?”
Trung niên nữ tử cả kinh, thấy Úc Thịnh Trạch bộ mặt đông lạnh nhìn nàng, bỗng nhiên cả người phát lạnh. Lúc này mới ý thức được, vị hoàng tử trước mắt này, ngay cả đại lão quân bộ cũng dám chà đạp, chiến sĩ cấp 9 của Đoạn gia, cũng có thể dễ dàng buông tha cho, người chuyên quyền độc đoán như vậy, lại rõ ràng phi thường coi trọng người khế ước của hắn. Làm sao có thể tùy ý cho Hà Hướng Minh tiếp cận.
“Vâng, đã làm tốt lắm.” Nữ tử mới vừa nói xong, ba một tiếng, thông tin đã bị cắt đứt, hư ảnh biến mất.
Nhung Thành Ấm hoan hô một tiếng, quay đầu cao hứng ở phía trước dẫn đường.
Đoạn Sở bị Úc Thịnh Trạch lôi kéo rời đi, phía sau, Hà Hướng Minh tựa như bị người tát vài cái. Hắn nhanh chân bước lên, ngăn lại bọn họ ở hành lang, lớn tiếng chỉ trích: “Cửu hoàng tử, cho dù ngươi là hoàng tử cao quý, ta cũng không phải người để ngươi tùy ý khi dễ, chẳng lẽ mặt mũi của một nhà chế thuốc cấp bậc tông sư, còn không đủ để ngươi cho ta một cái công đạo. . . . .”
Nhóm người khế ước đều mở cửa, nhìn đến Hà Hướng Minh, nhất thời đều nghị luận, nghe được xưng hô “Cửu hoàng tử”, lại kinh ngạc không thôi.
Đoạn Sở không khỏi lúng túng, cảm thấy kiếp sống ở học viện người khế ước của hắn, sợ là sẽ không yên bình. Bất quá nghĩ đến đã có Hà Dược Bân như hổ rình mồi, còn có Lục Tân Quân xuất hiện ở nghiệp đoàn người khế ước, đám người Vệ Thư Lan, lại cảm thấy chẳng có gì đáng lo ngại.
Úc Thịnh Trạch mạnh quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Hà Hướng Minh, trảm đinh tiệt thiết nói: “Người khế ước của ta, ta có quyền lợi quyết định bạn bè chung phòng với hắn. Đây là quy định của học viện người khế ước, nếu ngươi cho rằng, quy định này hạ thấp mặt mũi của nhà chế thuốc cấp bậc tông sư Hà Thải San, có thể hướng học viện người khế ước hoặc nghiệp đoàn người khế ước khiếu nại, đến lúc đó, ta tự mình hướng nàng giải thích!”
Hà Hướng Minh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đang muốn nói cái gì vãn hồi một chút, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
“Hướng Minh!” Hà Dược Bân đuổi tới, tươi cười bên miệng cũng biến mất không thấy, nhìn Hà Hướng Minh trách cứ: “Hướng Minh, ngươi như thế nào lại khéo cùng Đoạn Sở người khế ước ở chung một ký túc xá, làm cửu hoàng tửu hiểu lầm như vậy.”
Hắn nói xong, nhìn Úc Thịnh Trạch lộ ra khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, nhất thời đỏ mặt, giải thích nói: “Cửu điện hạ, Hướng Minh bình thường đều tùy hứng, còn thỉnh ngài tha thứ nhiều hơn.”
Hà Hướng Minh khuôn mặt tinh xảo lộ vẻ tức giận, phối hợp lộ ra ủy khuất, xoay người đi trở về ký túc xá, khi đi qua bên người Hà Dược Bân, nhếch môi lộ ra nụ cười trào phúng.
Hà Dược Bân không có phản ứng, đối với Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở giải thích, cũng đi lên theo.
Đoạn Sở trong lúc nhất thời cũng xem không hiểu, rốt cuộc là Dược Bân diễn trò, hay thật sự là trùng hợp. Bất quá Hà Dược Bân đã đến, đích xác chuyển biến được tình trạng tồi tệ lúc trước.
Tiến vào ký túc xá của Nhung Thành Ấm, bên trong cũng hết sức đơn giản, cùng tưởng tượng ban đầu của Đoạn Sở hoàn toàn bất đồng.
“Học viện Đế Ma Tư là học viện nửa quân sự, cho dù là người khế ước, nơi cư ngụ cũng chỉ có gia cụ cơ bản nhất cùng mạng lưới tinh vực, mặt khác cái gì cũng đều không có.” Úc Thịnh Trạch giải thích nói, sau đó giữ chặt Đoạn Sở đi vào một gian phòng, chung quanh nhìn nhìn, rất nhanh liền đem này đó của Đoạn Sở trong không gian giới lấy ra.
Đoạn Sở thấy Úc Thịnh Trạch không chỉ có mang theo số lượng lớn đồ dùng hàng ngày, đầy đủ quần áo, đệm chăn, thế nhưng ngay cả trọn bộ trà cụ cũng mang theo, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Không cần nhiều đồ vật này nọ như vậy đi?”
Úc Thịnh Trạch trầm thấp trả lời: “Ta hai ngày nữa sẽ trở về quân bộ, nếu làm nhiệm vụ sẽ không thể thường xuyên trở về. Đoạn thời gian ta không ở, ngươi tận lực ở lại học viện người khế ước, ra ngoài đều phải thông báo cho Túc Thiên đi cùng.” Nói xong, hắn bỗng nhiên sửa lại ngữ khí, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ kỹ, không được để ý tới Hà Hướng Minh!”
2
52