DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng
Chương 73

CHƯƠNG 73

Cảnh tượng trước mắt thực sự quá kỳ dị, đại não Hà Duy chập mạch chốc lát, cuối cùng cũng tự phục hồi và nối tiếp lần nữa.

Cậu nhịn đau ở tay, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng tình huống hiện thời.

Bọn họ đáp xuống một nơi hết sức xa lạ, xung quanh có cây cối rậm rạp, vài nụ hoa xinh đẹp không rõ tên và mấy chùm trái cây thoạt nhìn ngon cực kỳ.

Đây là rừng cây, nhưng rốt cuộc là ở đâu thì cậu không biết.

Lại quay sang bên cạnh:

Bánh bao nhỏ bên trái diện nguyên cây đen, tóc cũng màu đen, mặt mày… Được rồi, bộ dạng mềm mềm thế này, Hà Duy thực tình nhìn chẳng ra chỗ nào giống Lăng Vân Dực, nhưng vẫn theo bản năng cảm thấy đây chắc chắn là Lăng Vân Dực.

Viên tròn nhỏ bên phải nom quen mắt vô cùng, tóc đỏ, da trắng, rõ ràng chính là anh bạn nhỏ Lê Tiểu Viêm đã lâu không gặp đây mà.

Còn cái vị trong lòng cậu… Hà Duy nhìn nó không chớp mắt, sau đó 囧囧 luôn.

Bộ lông vàng kim mềm như tơ, hình thể tròn vo, lớn cỡ hai bàn tay, nhưng phải thừa nhận rằng thay vì bảo là chim chóc, nhìn nó càng giống một con gà vàng hơn thì biết làm sao!

Hà Duy hồi tưởng sự việc trong vết rách không gian, đại để có thể suy ra Lăng Vân Dực cầm tay trái cậu, Lê Viêm nắm tay phải, mà Trúc Uyên tới sau thì ở ngay đối diện cậu.

Cho nên nói… bánh bao nhỏ tóc đen là Lăng Tiểu Dực, viên tròn nhỏ tóc đỏ là Lê Tiểu Viêm, mà tiểu hoàng kê…

Nhất định không phải Trúc Uyên đại đại đâu! Quá đảo điên tam quan rồi!

Ai mà ngờ Phi linh tộc đại thần cuồng bá duệ, huyễn khốc điêu, ấy mà lại biến thành một tiểu hoàng kê chứ…

*cuồng bá duệ, huyễn khốc điêu: điên rồ bá đạo khí phách, chói lóa ngầu lòi tiêu sái

Đúng là một câu chuyện khiến người ta đắng lòng, cơ mà… cậu chỉ muốn cười thì biết làm sao!

Khóe miệng khẽ nhếch, không cười ra lại khiến vết thương bị kéo sinh đau, tuy trong mắt Hà Duy chứa ý cười, nhưng trong lòng chẳng hề thoải mái như bề ngoài.

Lúc trước Lê Viêm hóa thành con nít là bởi Huyết Linh Châu ngủ say, hắn mất đi sức mạnh nên mới biến nhỏ.

Chả lẽ lần này bọn họ cũng bị cạn kiệt sức lực?

Nghĩ kỹ thì cũng có khả năng lắm chứ, gió bão trong vết rách không gian thực sự quá khủng khiếp, dù cậu miễn cưỡng che chở được họ, song trước đó họ đã bảo hộ cậu, có lẽ những ngoại lực ấy bị điên cuồng thôn phệ trong vết rách không gian, thành ra giờ cả đám mới chống đỡ hết nổi.

Hà Duy cố chống người ngồi dậy, nhìn trái ngó phải, cả bánh bao viên tròn lẫn tiểu hoàng kê đều hôn mê, cậu thăm dò sơ lược, biết cả đám thở rất đều và đang ngủ say sưa.

Hà Duy thở phào, chuẩn bị đứng lên, chẳng qua vừa nhúc nhích mới phát hiện không động đậy nổi, bên trái bị kéo, bên phải cũng bị kéo, chưa kể bé mập trên ngực.

Ráng tách ra mà chẳng được, Hà Duy dứt khoát tay trái ôm một đứa, tay phải ôm một đứa, trước ngực móc một đứa.

Hên là giờ tu vi cậu cao nên thân thể cũng khỏe mạnh hơn, tuy cú chấn động ban nãy khiến cánh tay bị thương, nhưng may mà chưa gãy hẳn, ngoại trừ vết thương ngoài da thì không còn gì đáng ngại. Hơn nữa, khí lực lớn nên ôm hai bé con… ừm, miễn cưỡng xem như ba bé con, nói chung chưa đến mức mệt bở hơi tai.

Hà Duy đi một mạch về phía trước, dọc đường luôn cẩn thận hết mức. Cậu hơi khát nước, nhưng dâu dám tùy tiện hái mấy trái cây rực rỡ kia, bởi lẽ không biết rõ về nơi này và cũng đang kiệt lực giấu kín thân hình. Đi như thế chừng ba canh giờ, bên tai cậu truyền đến tiếng nước róc rách, bấy giờ mới thấy mừng rỡ, biết mình đi đúng hướng rồi.

Nơi có nước khẳng định có sinh vật, biết đâu còn gặp được cư dân, dẫu không rõ đây thuộc khu vực nào, nhưng nếu tìm được sinh linh có thể giao tiếp, cậu sẽ hỏi cặn kẽ, tới khi ấy cũng tìm được đường về nhà.

Hà Duy nghĩ rất chi là hay ho, cũng coi như có lý, song cũng biết chẳng phải mọi sinh linh đều thiện lương. Đặc biệt là tại đại lục quái gở này, các chủng tộc bất đồng đánh tới đánh lui chỉ là chuyện thường, nên cậu không có ý định để lộ hành tung, mà dè dặt lần mò qua đó, dự tính nhìn thử cái đã.

Vừa thấy liền sợ đớ người.

Ngoài bụi cỏ đúng là có một con sông rất lớn rộng khoảng bốn năm thước, dòng nước róc rách, trong veo thấy đáy… Được rồi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lòng sông có rất nhiều người!

Ờm, chính xác phải nói là có rất nhiều người chim!

Ai cũng trần truồng, thân hình cao lớn, tóc nâu đậm nhạt khác nhau và số ít nâu đỏ, cánh chim sau lưng lại trắng muốt giống nhau, người hai cánh, kẻ bốn cánh. Tất cả đều tuấn tú, mà lúc này bọn họ đang vui vẻ… ờ… tắm rửa.

Hà Duy 囧囧, lập tức hiểu ra chút đỉnh, họ lọt vào làng Phi Linh rồi chăng?

Vậy mà đến tận quê nhà của Trúc Uyên á?

Ừm, Hà Duy cẩn thận nghĩ lại, tính tình Phi Linh tộc thế nào ta? Dễ sống chung không?

Tiếp theo, cậu cúi đầu nhìn tiểu hoàng kê trước ngực, lông mày tức khắc nhảy dựng.

Trúc Uyên chính là Phi Linh tộc, tính tình hắn tốt không? Dễ sống chung không? Ha ha ha! Lạng quạng diệt luôn cả nhà đằng ấy đó nhé!

Bởi vậy… Hà Duy thoáng cái sợ hết hồn, đám người chim trong mắt cậu từ bức tranh thiên sứ tắm rửa biến thành trại tập trung biến thái.

Trên người Hà Duy còn đèo bồng ba biến thái, quả thực không gánh thêm được nữa, vì thế cậu ảo não định chạy mất…

Khổ nỗi, chân trước chưa chạm đất, phía sau đã vang lên tiếng hò reo vui sướng, Hà Duy vừa quay đầu liền bắt gặp một người chim chỉ quây mỗi nội khố.

Bị phát hiện rồi! Hà Duy nháy mắt cứng ngắc.

Vì tiếng reo này, đám người chim phía ngoài cũng lao phần phật ra khỏi nước.

Một, hai, ba… bảy.

Hà Duy sững sờ, cậu bị một lũ Phi Linh biến thái mọc cánh nhưng không bận đồ vây quanh!

Vóc dáng họ rất cao, hơn Hà Duy chừng nửa cái đầu, chắn kín mít trước mặt cậu như vầy thực tình có cảm giác sắp… đau mắt hột đến nơi rồi, mấy người làm ơn mặc đồ đã được không!

Hà Duy đương nhiên sẽ không hô lên thật, cậu chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, nhân tiện bắt đầu tụ tập lực lượng, dẫu ở đây có bảy “Trúc Uyên”, nhưng cậu đã vượt xa ngày xưa, nếu cố sức chạy trối chết thì chưa chắc chạy không thoát!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chớp mắt sau, cậu liền hoảng hốt.

Cậu… cậu thế mà không cảm giác thấy Băng Thế hoa tồn tại! Đâu chỉ Băng Thế hoa, ngay cả Triền Tình hoa cũng chẳng thấy…

Hai Đấu Linh mạnh nhất lại mất tích, Hà Duy kiềm nén khủng hoảng trong lòng, nhanh chóng chạm nhẹ vào Kết Linh Tiên Y, may mà nó vẫn còn.

Tuy nhiên, Hà Duy cũng nhanh chóng phát giác điểm bất thường, Kết Linh Tiên Y không thể hút linh. Trong linh cảnh Hà Duy cực kỳ dồi dào linh khí, song Kết Linh Tiên Y hoàn toàn vô phương hấp thu, không thể hút linh thì chẳng cách nào thi triển, linh kỹ gì cũng không dùng được.

Tại sao lại thế?

Hà Duy thầm run sợ, Phi Linh tộc đối diện cũng đang xì xà xì xầm.

“Oa, giống cái xinh đẹp làm sao!”

“Ê, ta phát hiện mà! Cổ là của ta!”

“Ai cho ngươi kêu loạn, giờ chúng ta đều thấy được, ai cũng có phần hết, phải cạnh tranh công bằng.”

“Không được! Rõ ràng ta thấy trước, cổ nhất định sẽ thích ta…”

“Được rồi được rồi,” Phi Linh tộc lớn tuổi hơn tí và đã có bạn đời lên tiếng, “các ngươi chú ý chút, vị giống cái này có đi một mình đâu.”

“A… cổ có con rồi.”

“Mà đâu chỉ có một đứa.”

“Một, hai, ba… trời ạ, cổ sinh ba lận đó!”

“Giống cái sinh được tận ba cục cưng, lợi hại ghê!”

Hà Duy căn bản chả nghe hiểu họ nói gì, nhưng cậu có thể mơ hồ nhìn ra chút cảm xúc, sao cứ có cảm giác ánh mắt họ ngày càng nóng bỏng thế nhở…

A, trong đầu Hà Duy đinh một tiếng, cậu căn cứ vào tập tính của Trúc Uyên để suy ra một đáp án chết người: Đừng nói bang Phi Linh “hiếu chiến” muốn luận võ với mình đó nha!

Cậu có Băng Thế hoa còn chưa chắc đánh thắng được họ, hiện tại đến linh kỹ còn chả xài được, đánh cái lông á, bị cánh to đập xỉu luôn thì có.

Vì hoảng sợ nên sắc mặt Hà Duy nom càng trắng trẻo, nhóm Phi Linh tộc bao quanh cậu càng hưng phấn hơn.

“Ui cha, da cổ thật trắng, khả ái quá chừng!”

“Oa, giống cái mỹ lệ như thế sao lại lẻ loi một mình? Chắc giống đực của cổ chết rồi!”

“Đúng! Bảo đảm chết rồi! Vậy bọn mình có thể kết hợp với cổ nha ~(≧▽≦)/~”

“Còn có thể làm cổ sinh cục cưng, sinh ba lần nữa đi!”

“Ba thế nào được, nếu là ta, cam đoan khiến cổ sinh sáu!”

“Sáu á, hừ, ta bao chín đứa luôn!”

“Chín… các ngươi toàn lũ vô dụng… ta có thể…”

“A… Y Lam ngươi quá đáng lắm nhé, vậy mà dám khiêu vũ! Không được, ta cũng muốn nhảy.”

“Đám gà bệnh các ngươi làm sao nhảy siêu bằng ta được! Ta có luyện tập hết rồi! Chống mắt mà nhìn này!”

Hà Duy: “…” Mọe nó, ai tới nói cho cậu biết lũ người chim này đang phát điên cái gì được không!

Bọn họ dùng tiếng chim líu ríu suốt nửa ngày, rồi một Phi Linh hai cánh trong đó bỗng giơ tay lên, Hà Duy còn tưởng hắn cuối cùng cũng phát chiêu, bèn căng người đề phòng, định mang nhóm tiểu biến thái trên người bỏ chạy, ai dè người chim ấy lại khoa tay múa chân nhảy dựng lên.

Hay thật, một người nhảy, hai người nhảy, vẻn vẹn mười giây sau, ngoại trừ Phi Linh thoạt nhìn có vẻ trầm ổn, sáu người còn lại đều vừa múa vừa hát…

Hà Duy đứng ngay chính giữa mà hỗn độn trong gió.

Bởi ta nói… rốt cuộc đang làm gì vậy trời?

Dù các ngươi mọc cánh cũng chả che lấp được sự thật không mảnh vải che thân đâu, một đám đực rựa cao to uy mãnh trần trùng trục khoe khoang cơ ngực cơ bụng bắp tay trước mặt cậu là muốn làm loạn chi đây!

Làm ơn bình thường tí được không.

Mặt Hà Duy xanh mét.

Nhưng nhóm Phi Linh đối diện lại chẳng phát hiện mảy may, chỉ cho rằng giống cái xinh xắn đang thẹn thùng…

Tát Vân thật sự không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đẩy đám thanh niên tăng động này ra, ôn hòa nhìn về phía giống cái, lễ phép hỏi: “Ngươi lạc đường à? Nếu tạm thời tìm không thấy đường thì tới thôn chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?”

Giọng nói êm ái, ánh mắt dịu dàng, trọng điểm là Hà Duy hiểu lời hắn!

Mặc dù Hà Duy còn đôi chút thấp thỏm, nhưng tình thế hiện thời đâu cho phép cậu lựa chọn, Phi Linh tộc này nhìn sơ cũng không giống ác nhân, Hà Duy thoáng thở phào, gật đầu.

Động tác cực kỳ bình thường lại đưa tới âm thanh hít sâu sợ hãi ở bốn phía, cùng với… tiếng chim hót líu lo.

“A! Giống cái gật đầu rồi, cổ say đắm vũ đạo của ta là cái chắc!”

“Cổ gật đầu với ta, cổ mê ta thì có!”

“Là ta!”

“Rõ ràng là ta!”

“Ngươi đứng sau cổ, cổ nhìn còn chẳng tới, thế quái nào lại là ngươi được!”

“Nhưng giọng hát của ta hay nhất, cổ nhất định mê chết giọng ta rồi…”

“Cái giọng vịt đực của ngươi ấy hả, đến A Hoa cách vách còn bị ngươi dọa đến mức ngủ không ngon kia kìa!”

“Ngươi… ngươi biến đi!”

Lông mày Tát Vân giật nảy, một cánh quạt bay mấy Phi Linh đang huyên náo ầm ĩ ra ngoài, sau đó tiếp tục dịu dàng nhìn Hà Duy cười: “Cần ta giúp không?”

Tát Vân muốn giúp cậu bế bé con, Hà Duy hiểu chứ, song cậu không yên lòng, chỉ ôm ba nhóc con đang ngủ mơ màng chặt hơn, lắc đầu bảo: “Cám ơn, tự ta được rồi.”

Giống cái luôn bảo bọc con mình quá mức, cô ấy không an tâm cũng bình thường, Tát Vân gật gật đầu, liền đi trước dẫn đường.

Hà Duy đi theo họ, mãi khi tiến vào ngôi làng mà vị Phi Linh này nói mới kinh hãi đến trợn mắt há mồm.

Làng gì mà làng… làng này cũng quá ảo mộng rồi!

Đập vào mắt toàn một màu trắng mềm mại, tường rào, đường đi, phòng ốc, vô số vật trang trí… Hết thảy tạo thành từ những đám mây xốp mềm.

Quả là một quốc gia bước ra từ cổ tích, kỳ diệu làm sao.

Đó là chưa kể những Phi Linh tộc tung cánh bay lượn kia, y như được tận mắt ngắm nhìn thiên đường trong ảo tưởng vậy.

Hà Duy ngắm nghía không xuể, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cậu cũng tập trung lưu ý một số điểm bất thường.

Tỷ như… trong làng mây có không ít người giống Hà Duy, đều không cánh… Ơ, Nhân tộc à?

Hà Duy khó hiểu, cậu chỉ có thể đoán bọn họ đều là những thiếu niên hình người, và không mọc cánh.

Sao trong Phi Linh tộc có lắm nhóm tộc khác vậy?

Hà Duy nhìn mà hoang mang, rồi phát hiện một vấn đề.

Trong làng… đến một cô gái cũng chẳng có là sao?

Trừ thanh niên có cánh, chính là thiếu niên không cánh…

Không người già, không phụ nữ, song… Hà Duy lại nhạy bén nhận ra có rất đông trẻ con.

Đã có trẻ con, sao không có phụ nữ được? Chúng ra đời bằng cách nào?

Kế tiếp, Hà Duy lại nghĩ chắc phụ nữ Phi Linh tộc không thích ra ngoài, tương đối bảo thủ hay gì gì đó cũng đâu phải không có khả năng.

Nghĩ thế liền xóa tan nghi ngờ.

Suốt dọc đường, Hà Duy tò mò đánh giá chung quanh, rồi bất chợt bị một màu xanh biển hấp dẫn ánh mắt.

Cổ dài miên man, cánh to rộng, thân hình duyên dáng, cộng thêm lông vũ màu xanh biển độc đáo khiến người ta nhìn qua là khó quên… Không sai, là tiên hạc Tiểu Lan Nhi! Tiểu Lan Nhi sao lại ở đây!

Lẽ nào… mắt Hà Duy thoáng cái sáng lên.

Cơ hồ ngay khắc sau, cậu vừa ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt trẻ thơ quen thuộc kia.

Dẫu hơi xa, nhưng hai người tốt xấu gì cũng sớm chiều ở chung hơn một tháng, đã vô cùng thân thiết với nhau, không thể nào lầm được

Là Mai Thiệu… tuyệt đối là Mai Thiệu!

Hà Duy kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng khôn xiết, Mai Thiệu an toàn vô ưu thế này thật tốt quá.

Xem ra cánh cửa trong hang Kim Linh là truyền tống ngẫu nhiên, cậu bị quẳng tới lãnh địa Yêu tộc, còn ông anh bánh hoa hồng đáp xuống làng Phi Linh.

Tha hương xứ lạ gặp bạn tốt, thế này thì còn gì bằng!

—–

@những ai khó chịu với từ “cổ”: nguyên văn là “nàng” đó, nhưng “đắng lòng thanh niên cứ thấy từ ‘nàng’ là khó ở” (đọc thì miễn cưỡng, cơ mà ê đuýt thì dứt khoát không) =)), nên là mạn phép thay bằng “cổ”, vì dùng “cô ấy” cứ thấy lủng củng dài dòng mệt mỏi sao sao á ;v;

Đọc truyện chữ Full