DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
A Nhiên
Chương 2

Việc A Nhiên thích làm nhất đó là quan sát Nghiêm Mục,

Mà cậu lại là một con quỷ có trí tưởng tượng vô cùng phong phú.

Ví dụ như buổi tối Nghiêm Mục tan tầm trở về gọi mua đồ ăn, A Nhiên sẽ nghĩ rằng: Cuối tuần khẳng định là có một người đẹp đến đây ăn cơm;

Ví dụ như Nghiêm Mục cau mày gọi điện thoại, A Nhiên sẽ lắc đầu: Nhất định là cổ phiếu giảm.

Lại ví dụ như Nghiêm Mục bỗng nhiên uống rượu một mình, A Nhiên sẽ thở dài: Hỏi thế gian tình ái là chi…

Rồi sáng ra, cậu thao thao bất tuyệt không biết chán đem những gì cậu thấy, cậu nghĩ kể lại cho con mèo đen nghe.

Con mèo đen buồn ngủ, thấy cậu quá ồn ào,

Liền chạy đến chỗ tủ TV, tha một quyển sổ nhỏ vứt lại cho A Nhiên, nói: Viết xuống đây.

A Nhiên nhìn mèo đen, lại nhìn quyển sổ, kể từ đó trở đi, cậu có sở thích mới.

Ở dưới ngòi bút của cậu.

Nghiêm Mục đã làm đại hiệp 12 lần, làm thần y 7 lần, làm phú thương đệ nhất thiên hạ 4 lần.

Tổng cộng cứu người 113 lần, cưới 33 người vợ, có 42 đứa con.

Mấy câu chuyện đều lấy “Nghiêm Mục” làm nhân vật chính.

Đánh giá của Tiểu Hắc là — Quá vô vị.

Nhưng nó có một chút ngạc nhiên, Vì sao đều là bối cảnh cổ đại?

Đối với việc này, A Nhiên giải thích: Bởi vì Nghiêm Mục đẹp, hơn nữa khi anh bước đi, lưng luôn thẳng tắp, nhìn rất có cảm giác cao thủ võ lâm cổ đại.

Thời điểm khi nói câu đó, đôi mắt A Nhiên cười đến cong cong.

Tiểu Hắc cũng không thèm nhìn cậu nữa, cuộn đuôi, ngủ tiếp.

Thực ra A Nhiên cũng có chút canh cánh trong lòng với đánh giá của Tiểu Hắc.

Cậu cũng không hiểu vì sao mình phải để ý đến nhận định của một con mẻo.

Cậu cắn bút, nghĩ nghĩ cẩn thận, có lẽ điều mà cậu để ý chính là —

Không ngờ mình viết về Nghiêm Mục vô vị như vậy!

Cậu ngày nào cũng nghiêm túc quan sát Nghiêm Mục như vậy,

Sau đó lại nghiêm túc viết ra những tưởng tượng của mình như vậy,

Thế mà, cậu lại viết không tốt.

A Nhiên bỗng có chút chán nản: Đại Bạch (= =||||), mày nói xem, tao cũng không muốn viết như vậy, tao —

A Nhiên quay đầu nhìn cửa sổ, mèo đen đã không thấy đâu,

Nơi đó chỉ có bóng cây loang lổ, hơi lay động.

Cậu vội nhìn đồng hồ: 5h.

Nghiêm Mục sắp về nhà.

Cậu phải dọn dẹp xong mọi thứ, trước khi anh về tới nơi.

Đọc truyện chữ Full