DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gặp Quỷ
Chương 11

CHƯƠNG THỨ MƯỜI MỘT 

Vừa về đến nhà, La Kỳ đã vớ ngay lấy điều khiển điều hòa chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó bổ nhào lên giường, ngẩn người. 

Y đang thập phần khó chịu —— không phải là bị cảm nắng, bởi lẽ La Kỳ năm đó đi quân huấn đã từng được thể nghiệm qua —— phiền lòng, áp lực, nhìn thấy cái gì cũng đều không thuận mắt. Trong đầu tựa hồ có xe lửa long long chạy qua, thanh âm ồn ào kia khiến cho La Kỳ không tự chủ được siết chặt quả đấm. 

La Kỳ biết tâm tình của mình không đúng lắm, bằng không y sẽ chẳng vội vàng rời khỏi trạm thai; Nhưng bản thân lại không hiểu nổi tại sao mình lại tức giận: Quỷ rốt cục cũng nguyện ý kể lại chuyện khi còn sống của hắn, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao, quỷ đối với y chính là đã coi như bằng hữu còn gì. 

Rất tốt rất tốt a. 

“Cho nên mình tại sao lại phải sinh khí kia chứ?” La Kỳ tự hỏi bản thân. 

Từ nhỏ đến lớn, La Kỳ rất ít khi tức giận. Như vậy cũng không có nghĩa là y chuyện gì cũng thấy thuận lòng. Chẳng qua y luôn cho rằng tức giận cùng cãi vã dễ khiến cho người ta hành động thiếu suy nghĩ: Một kẻ luôn phản ứng chậm chạp thì nên tránh xa mấy chuyện tương tự như vậy không phải sao?

La Kỳ lật người, cố gắng nhớ lại lần cuối cùng mà mình tức giận là khi nào, sau đó đem nguyên nhân của mấy chuyện đó ra so sánh với lần này. Nhưng đến khi nhớ ra được, y liền phát hiện hai chuyện thực sự khác nhau quá xa:Bị một kẻ lưu manh đổ nguyên đĩa thức ăn lên người, sau đó không những không nhận được lời xin lỗi lại còn bị cười nhạo, y tức giận đến nỗi suýt chút nữa đã cùng người động thủ, chuyện đó cùng với vì một con quỷ mà cảm thấy không đáng giá, phải so sánh như thế nào a? 

“Ngô?” La Kỳ sửng sốt, “Là bởi vì cảm thấy không đáng giá sao?” 

La Kỳ biết cái gì gọi là cảm thông. Cho dù nó là phẩm chất rất tốt, thế nhưng cảm thông dễ dàng mang lại cảm giác cư cao lâm hạ (nó đồng nghĩa với cụm từ “cao cao tại thượng”, nhưng mình không thể tìm thành ngữ Việt Nam tương tự hay giải thích rõ ràng hơn được, vì vậy mong mọi người chỉ giáo thêm〒_〒). Mặc dù rất nhiều người không chịu thừa nhận, thế nhưng những kẻ giàu có hoặc chỉ biết lấy tiền bạc làm thước đo để đánh giá con người, sau đó lại đi ban phát tình cảm cho những người có địa vị thấp hơn mình —— vì vậy, người nhận được sự chia sẻ dễ sinh ra chán ghét và muốn kháng cự. 

La Kỳ đều hiểu những điều ấy, cho nên lúc giúp đỡ người khác, y sẽ cố gắng biểu hiện thiện chí cùng tôn trọng đối phương. 

Giống như khi đến trạm thai bồi quỷ nói chuyện phiếm. Lúc đầu y chẳng qua là ngồi trên ghế dài ngẩn người, sau rồi chờ đợi cũng thành thói quen, y còn chủ động cùng hắn đáp lời, quỷ một câu y một câu cùng nhau tán gẫu —— La Kỳ không muốn tiểu tử kia nghĩ rằng bởi vì cảm thấy hắn luôn luôn cô đơn cho nên y mới thương xót mà chạy đến cùng tâm sự. 

Mặc dù nếu nhìn theo một góc độ khác, sự thật chính là như vậy a. 

La Kỳ không đành lòng nhìn hắn tiếp tục mỗi ngày lầm bầm lầu bầu, không đành lòng để cho hắn tiếp tục tịch mịch ngồi nơi trạm bài lạnh lẽo —— Lúc đầu y chẳng qua là muốn như vậy. 

Nhưng bây giờ so với khi ấy, quả thật không giống nhau. 

La Kỳ sẽ vì hắn mà đau lòng, sẽ vì hắn mà tức giận —— nhưng nghiêm khắc mà nói, trong chuyện quỷ đã từng trải qua, quả thật không thể nói rõ người nào phải xin lỗi người nào, người nào làm thương tổn người nào. 

Có bao nhiêu người sẽ vì một chuyện như vậy mà thay đối phương cảm thấy không đáng giá? 

Này… đã không thể nữa, coi là cảm thông đơn thuần. 

“Rõ ràng ngay cả diện mạo đối phương cũng thấy không rõ, tại sao cứ như vậy ngu ngốc? Tại sao vẫn ở lại trạm thai chờ đợi mòn mỏi?” La Kỳ hướng về phía không khí nhẹ giọng hỏi. 

Không một ai đáp lại y, đối phương còn ở tận trạm thai, nào có thể nghe thấy.

La Kỳ hít một hơi thật sâu, cho đến khi ***g ngực căng tức mới chầm chậm thở ra. Cơn tức giận tích tụ cũng theo luồng không khí tản đi, chỉ còn dư lại cảm giác chua xót hư mềm. 

Đây căn bản không phải là cảm thông đơn thuần. 

La Kỳ… là đang ghen tỵ? 

“Tại sao còn vấn vương người kia? Nếu ngay cả tên mình đều không nhớ, tại sao lại không chịu quên dù chỉ một người?” 

Ghen tỵ. 

La Kỳ thậm chí có thể nghe thấy một giọng nói từ nơi sâu kín bên trong vọng ra:Thanh âm kia vô cùng sắc nhọn, ngữ điệu giống như của một người khác, âm trầm, mang theo ác ý. 

“Rõ ràng bây giờ nhìn thấy hắn chỉ có ta a ……” 

La Kỳ vội đưa tay che mặt. Mắt của y đột nhiên nóng lên, mũi cũng ê ẩm. 

“Cảm thông còn là thầm mến?” Cảnh tượng trong mộng tưởng đã quên nay lại tái hiện, một khuôn mặt tươi cười mơ hồ không rõ. 

La Kỳ nhẹ nhàng nâng tay, muốn nói “Tôi chỉ cảm thông mà thôi”, thế nhưng một lời cũng không thốt ra nổi, cứ như vậy mắc tại cổ họng.

“Đúng là điên rồi.” La kỳ cười khổ, “Cư nhiên lại đi thích một con quỷ……” 

Khổ sở tựa như thủy triều tràn tới, ngập qua chân y, hông y, cuối cùng toàn bộ thân thể đều chìm trong nước. 

“Thôi thì, cứ như vậy đi……” La Kỳ đành đưa ra quyết định. 

Đến khi mở mắt ra, bóng tối đã sớm ăn mòn cảnh vật. 

La Kỳ mơ mơ màng màng lần tìm di động, nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên máy, sau đó trợn mắt mất ba phút mới có phản ứng:“A? Đã chín giờ rôi sao?!” 

Y nhảy dựng lên, vội vàng khoác tạm một chiếc áo, sau đó lao ra cửa. 

Dưới ánh đèn đường, lẻ tẻ vài bóng người đang đợi xe. 

La Kỳ vội đến hít thở không thông, đương nhiên cũng chẳng buồn để ý ánh mắt quái dị của mọi người, vòng tới vòng lui tìm “hắn”. 

“Tôi còn tưởng anh sẽ không tới.” Quỷ đứng khuất sau lưng trạm bài, khó chịu quệt mồm. 

“Xin lỗi xin lỗi, tại tôi ngủ quên mất.” La Kỳ cười cười, đột nhiên cảm thấy ngay cả vẻ mặt tức giận của đối phương cũng rất khả ái. 

Quỷ liếc mắt, ngồi im không động đậy. 

Tâm trạng La Kỳ đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ. Tay của y cách khoảng không nhu nhu trên đầu quỷ, giọng nói là ngay cả chính mình cũng không tưởng tượng được vô cùng êm ái:“Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” 

“Ách…… anh làm ơn dùng cách bình thường để nói chuyện có được hay không?” Quỷ trừng y, đôi mắt hắc bạch rõ ràng tràn đầy cảnh giác. 

La Kỳ gật đầu. 

“Ưm, vậy chúng ta tán gẫu chút gì đi?” 

“Tùy tiện a.” 

…… 

Đặc biệt, trong mắt quỷ chỉ có thể là món bánh thanh thái hương cô, còn đối với La Kỳ, lại chính là tiểu quỷ mà chỉ mình y có thể nhìn thấy.

Đọc truyện chữ Full