DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh
Chương 45

So với Lục Ninh, Lục Viễn hiển nhiên càng tức giận, ánh mắt nhìn Chung Du Bạch cũng mang theo chút không tốt.

Chung Du Bạch lại ung dung nói: “Chúng ta lại không cần nói quy củ giống chính đạo, cậu sợ cái gì!”

Lục Viễn ngưng một chút, sau đó giống như có chút đăm chiêu.

Kỳ thật, chỉ cần không quá mức, quả thật vẫn là có thể làm vài việc ……

“Chúng ta mang theo người thường xông vào Ngọc Anh môn?” Lục Viễn bỗng nhiên nói.

Chung Du Bạch khẽ cười,“Không hẳn không thể a, bao nhiêu hảo ngoạn không phải sao?”

Lục Ninh: “……” Y bỗng nhiên có loại…… dự cảm thực vi diệu, sâu sắc muốn vì chư vị Ngọc Anh môn thắp cây nến.

Kỳ thật, từ ở Nhật Bản làm sao đối phó Tôn Lập Ngôn là có thể nhìn ra, kỳ thật tính cách Chung Du Bạch là — e sợ cho thiên hạ bất loạn, liền sợ sự tình không nháo lớn?

Lục Ninh nhìn khuôn mặt thanh tú văn nhã của Chung Du Bạch kia, nhất thời cảm thấy bi ai cho người đắc tội.

Xem ra vị này rất có tiềm chất thần kinh, lớn mật lớn mật đến không tương xứng với bề ngoài của hắn.

“Sơn môn của Ngọc Anh môn ở trong này?” Lục Ninh hỏi, nói thật y còn rất hiếu kì, được rồi, y là gặp qua vài người tu chân kia, thế nhưng đối với “tu chân” vẫn là không có bao nhiêu khái niệm, chủ yếu là những người này…… Nhìn hoàn toàn không giống như là người tu chân được rồi? Sơn môn của môn phái tu chân, thật không phải dễ tưởng tượng như vậy a……

Trình Thương Thuật gật gật đầu, “Không sai, chính là ở sâu trong núi Vân Đài này.”

“…… Nơi này là thắng địa du lịch, sẽ không bị người khác phát hiện sao?” Lục Ninh có chút kinh ngạc.

Trình Thương Thuật lắc đầu, “Một thủ thuật che mắt nho nhỏ là đủ rồi.”

Lục Viễn cười lạnh, “Nếu sơn môn bị người phàm phát hiện, Ngọc Anh môn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới Tu chân đi!”

“Cho nên, bọn họ nhất định sẽ tận lực tránh loại tình huống này phát sinh.” Chung Du Bạch nhìn Lục Viễn, “Hai người cứ việc đi, tự mình cẩn thận, chúng tôi sẽ giải quyết sạch sẽ các việc khác.”

“Việc khác?”

“Ừ, chuyện Tần Diệu Hân, a Viễn, cậu yên tâm, cô ta sống không qua ba ngày.”

Hửm, khẳng định như vậy?

Trình Thương Thuật nhìn Lục Viễn nghiêm túc nói: “Tần Diệu Hân ở Giới Tu chân cũng đắc tội không ít người, tính cách là một phương diện, cô ta làm việc rất cực đoan, với yêu ma linh tinh đặc biệt chém tận giết tuyệt, thương đến người thường cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là trước kia quy củ không nghiêm như vậy, có Thủ Dật chân nhân che chở, rất nhiều việc cũng cứ như vậy bị giấu qua, lần vợ chồng Cố thị đó, là gây náo động quá lớn, Thủ Dật phí rất nhiều công sức mới lau đi cái đuôi, lại cũng còn rất nhiều người không muốn cho hắn như ý.”

“Anh biết rõ Thời Thúy Trân vì cái gì lần này không nói hai lời đã cùng đến đây?” Chung Du Bạch thản nhiên nói, “Bởi vì cô ta cũng có một chị gái chết trong tay Tần Diệu Hân. A Viễn, không chỉ là cậu có cừu hận với cô ta, Thủ Dật là có ý định, chúng ta đương nhiên không thể khiến hắn như ý không phải sao?”

Lục Viễn lại vẫn cau mày.

Chung Du Bạch rốt cuộc lui một bước, “Chúng tôi sẽ giao Tần Diệu Hân cho cậu cùng a Ninh làm lương thực dự trữ?”

“Được rồi.” Lục Viễn miễn cưỡng đồng ý.

Lục Ninh: “……” Em gái ngươi, y thật sự không ăn thịt người a! Nghĩ nghĩ y vẫn là nói: “Như vậy sẽ không khiến người Ngọc Anh môn dây dưa không ngớt với chúng ta chứ?

“Cậu cho rằng hiện tại bọn họ là không dây dưa không ngớt sao?” Chung Du Bạch nói.

Lục Ninh không nói gì, được rồi, xấu nhất cũng chỉ là như thế.

“Yên tâm, tất cả mọi người sẽ cho rằng Tần Diệu Hân là vì thoát tội, đào tẩu dưới sự trợ giúp của Thủ Dật, sẽ không hoài nghi đến trên người các cậu.” Trình Thương Thuật bỗng nhiên nói.

Lục Ninh cảm thấy, vị này cùng Chung Du Bạch nhất định là một đôi, âm hiểm giống nhau cái gì……

Nói chuyện chẳng qua là công phu vài phút, Lục Ninh cùng Lục Viễn vẫn là phải xuống xe, khi bọn họ đeo kính đen cùng mũ, ôm Elson cùng Jordanne đi xuống, các fan bộc phát ra tiếng thét chói tai nhiệt liệt.

Lục Ninh ôm Elson, Lục Viễn ôm Jordanne, Elson đầy mặt đắc ý, Jordanne đầy mặt thất ý, này chính là khác biệt giữa Lục Ninh ôm cùng Lục Viễn ôm.

Các fan gần như đều phải điên cuồng có biết không, song sinh có bao nhiêu đáng yêu ngao ngao ngao, song sinh ôm song sinh cái gì, manh nhất!

Elson cùng Jordanne kỳ thật là người thuần huyết thống phương Tây, tuy rằng đôi mắt là màu đen, tóc lại là màu bạch kim, tròng mắt tối đen nhìn qua giống như lưu ly, toàn bộ hình dáng cùng làn da đều là bộ dạng người phương Tây, xinh đẹp giống như búp bê, Lục Ninh Lục Viễn mặc T-shirt đơn giản nhạt màu cùng quần bò màu lam nhạt, trên chân là một đôi giầy thể thao trắng, tràn ngập khí tức thanh xuân, thiếu niên dáng người cao gầy khuôn mặt tuấn mỹ ôm hai đứa bé giống như thiên sứ, hoàn toàn chính là trường hợp khiến người thét chói tai a!

“Mọi người cũng là tới nơi này du lịch sao?” Lục Ninh che chở đứa bé trong lòng, còn mang theo cười hỏi fan ở đây.

Các fan tề xoát xoát trả lời: “Vâng!”

“Như vậy hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ.” Lục Viễn cũng cười, đối ngoại hắn luôn luôn có thể ngụy trang thật sự hoàn mỹ, giấu đi tất cả cảm xúc.

Lúc này ở Ngọc Anh môn, sắc mặt Thủ Dật khó coi đến đòi mạng, đúng, hắn là thả ra tiếng gió hy vọng Lục Viễn đến gây chuyện, nhưng hiển nhiên hắn cực kỳ không có nhận thức toàn diện về sự nổi tiếng của Lục Viễn, hắn biết Lục Viễn là ngôi sao, không phải là “con hát” sao, hắn mới không đem cái này để vào mắt, thẳng đến các thiếu nữ trẻ tuổi chen chúc mà tới núi Vân Đài bắt đầu tụ tập, hắn mới cảm thấy không đúng.

Sơn môn của Ngọc Anh môn đương nhiên không phải dễ bị người phát hiện như vậ, cổ nhân nói, đại ẩn ẩn vu thị, linh khí trên núi Vân không kém, Ngọc Anh môn ở đây có vài trăm năm, cho dù nhân loại khai phá nơi này thành thắng địa du lịch, bọn họ vẫn là không nghĩ rời đi, mà hiện tại, Thủ Dật có loại dự cảm vô cùng không ổn.

“Bày ra vài đạo pháp trận trong sơn môn.”

“Chưởng môn, ngày mai các phái khác sẽ phái người đến đây, hiện tại bày trận pháp……”

Mặt Thủ Dật kéo thật dài, tin tức hắn đã thả đi, cũng đoán được việc yêu ma kia muốn tới là việc nay mai, cố ý vào lúc này mời nhân sĩ các phái khác đến thương thảo công việc trừng phạt Tần Diệu Hân, chỉ cần làm chút thủ đoạn, hấp huyết yêu kia gây chuyện ở trong này, có thể tại chỗ giết chết hắn không nói, nhắc đến việc của vợ chồng Cố thị tất nhiên không thể cố ý, thậm chí có thể nhân cơ hội tẩy thoát trừng phạt của Tần Diệu Hân, nào biết yêu ma là tới, đồng thời cùng đến còn có nhiều người phàm ngu xuẩn như vậy!

Lục Ninh là căn bản không biết cái gọi là sơn môn của Ngọc Anh môn ở đâu, Lục Viễn kỳ thật cũng không biết, nhưng trong bọn họ có người biết, Thời Thúy Trân vẫn đi theo bên cạnh bọn họ, trang điểm thành bộ dáng một trợ lý cực kỳ phổ thông, một chút cũng không thu hút, em gái của cô, Thời Thúy Giác cũng ở, tác dụng của các cô lần này không chỉ có riêng là tìm hiểu tin tức, Hồng Hồ bộ tộc trong Yêu tộc có thiên phú được trời ưu ái, tự nhiên không phải đơn giản như vậy.

“Phong cảnh nơi này không tệ a.” Lục Ninh nhìn thung lũng nước chảy, trong thời tiết nóng bức như thế này, ý lạnh đập vào mặt, hương thơm hợp lòng người.

Các fan liền ở cách đó không xa, máy ảnh loang loáng.

Đây cũng là kết qua do Lục Ninh Lục Viễn can thiệp cùng các cô, các cô đi cùng, nhưng sẽ không tiến lên làm ra hành vi quá khích, này đó chung quy chỉ là fan bình thường, không phải fan tư sinh làm việc càng thêm điên cuồng, có các cô cùng di, Lục Ninh Lục Viễn mới có thể hưởng thụ loại du lịch nhìn như “thanh tĩnh” này.

“Hướng nơi này.” Thời Thúy Trân đè thấp thanh âm nói.

Lục Ninh Lục Viễn cùng cô thất oai bát quải, đi lên dọc theo thềm đá.

Người Ngọc Anh môn bị dọa ra một trận mồ hôi lạnh, “Không tốt! Bọn họ tiếp cận cửa sinh trên mắt trận!”

Chỉ cần xuyên qua cửa sinh, là có thể nhìn đến sơn môn của Ngọc Anh môn.

Kỳ thật sơn môn của Ngọc Anh môn không phải một nơi cụ thể, phạm vi rất lớn trên cả tòa núi Vân Đài sơn môn của Ngọc Anh môn, chỉ là không thông qua hộ sơn đại trận, căn bản nhìn không tới vào không được, cho nên người Ngọc Anh môn chỉ có thể điều chỉnh vị trí cửa sinh của mắt trận.

Lục Ninh Lục Viễn không nghĩ trực tiếp đi xông qua hộ sơn đại trận, hộ sơn đại trận này cũng không phải những người tu chân hiện tại có thể làm ra, nó có từ thời Ngọc Anh môn cùng hai môn khác còn chưa phân nhánh, lúc ấy nơi này gọi Hoa Anh môn, tòa hộ sơn đại trận này đã tồn tại từ lúc ấy, tại thời điểm rất nhiều đồ vật truyền thừa còn chưa thất truyền, thứ đại sát khí cường đại như vậy bọn họ không nghĩ dễ dàng đi nếm thử.

Vì thế, bọn họ liền mang theo một đám fan thỉnh thoảng phát ra cười to cùng thét chói tai cùng nhau du lãm núi Vân Đài, còn mang theo hai tiểu manh vật mới bốn năm tuổi, đến nỗi ngày thứ bảy hôm sau, số lượng fan tăng gấp đôi……

Núi Vân Đài vì thế buôn bán lời một bút lớn ngược lại là rất vui vẻ, mà Ngọc Anh môn đều sắp điên rồi được không?

Vận chuyển trận pháp căn bản không phải một việc dễ dàng như vậy, hiện tại thế giới này linh lực mỏng manh, sớm không bằng lúc trước, muốn vận chuyển trận pháp phải tập hợp sức lực của nhiều người, còn phải trải qua tính toán nghiêm mật, là một công tác phí tâm cố sức còn hao tâm tốn sức.

Cố tình vào ngày hôm sau…… các môn phái đều phái người đến, với cảnh tượng náo nhiệt ở núi Vân Đài, cũng không cảm giác thực ngoài ý muốn, nơi này vốn chính là thắng địa du lịch, ngày thường du khách cũng không ít.

Lại sau đó, chính là Ngọc Anh môn chỉ lo dời đi mắt trận, lại không thể nói chưởng môn dùng kế cố ý đưa yêu ma tới, nay nhấc hòn đá đập chân mình, bị một đám phàm nhân làm cho chật vật như vậy, nói ra trừ bỏ mất mặt cũng không có hậu quả khác, Giới Tu chân cũng không phải bền chắc như thép, còn rất nhiều người nhảy ra cười nhạo, chỉ có thể đều đẩy trách nhiệm lên người yêu ma mạc danh kỳ diệu chạy tới nơi này, vẫn chưa vạch trần quan hệ giữa Lục Viễn cùng vợ chồng Cố thị, lúc này Lục Viễn còn chưa tới cửa gây chuyện đã nói ra, ai cũng cảm thấy cố ý, người thông minh khẳng định sẽ đoán được ý đồ của Thủ Dật, Giới Tu chân cũng không thiếu người thông minh.

Nhân sĩ các môn phái đều bị cự ngoài cửa, gợi ra rất nhiều bất mãn.

“Thủ Dật chân nhân đến tột cùng là đánh chủ ý gì!” Một vị lão ni tuổi chừng năm sáu mươi không vui nói.

Một người trung niên tây trang giày da bên cạnh nàng cười lạnh một tiếng nói: “Phỏng chừng là luyến tiếc độc nữ của hắn đi, Tần Diệu Hân nhưng nữ nhi bảo bối đến bảy tám mươi tuổi Thủ Dật mới có được, làm sao để nàng bị hủy tiền đồ như vậy!”

“Này Núi Vân Đài lúc nào như thế náo nhiệt?”

“Nơi này vốn chính là thắng địa du lịch, cũng không tính kỳ quái.”

“Nói là có yêu ma ở đây, nhưng ta nhìn, không phải đều là người phàm?” Một vị nữ tử mặt trứng ngỗng khá tuổi trẻ một ôn nhu nói.

Bên cạnh nàng đứng một người đàn ông mặt chữ điền, lắc đầu, “Khanh muội, quả thật có khí tức của yêu ma, chỉ là nhìn thì yêu ma này chẳng qua là du ngoạn ở nơi này, Ngọc Anh môn sao lại hẹp hòi như vậy, chỉ vì vài cái yêu ma mà biến thành như lâm đại địch?”

Bí mật hộ sơn đại trận của Ngọc Anh môn, Thủ Dật không thể tùy tiện nói cho người ngoài, cho nên những nhân sĩ các phái bên cạnh này, đương nhiên không nhìn ra đám Lục Ninh Lục Viễn lần lượt cố ý lao vào cửa sinh trên mắt trận.

Nội gián của Thời Thúy Trân cũng không biết bí mật của hộ sơn đại trận này, Hồng Hồ bộ tộc các cô có pháp thuật đặc biệt, cô cùng Thời Thúy Giác liên thủ, vì tính ra vị trí, trả giá đại giới không nhỏ.

“…… Vẫn là hai người các cậu nhẹ nhàng nhất.” Thời Thúy Trân tiều tụy hơn rất nhiều đùa cợt nói.

Đúng vậy, trừ bỏ nói nói cười cười và nói đùa cùng các fan, bọn họ còn làm cái gì?

Thật sự là xứng đáng cái tên — mồi.

Lữ hành bốn ngày ba đêm, Lục Ninh Lục Viễn rất tận hứng, cho dù có rất nhiều fan ở, nhưng bởi vì thái độ thanh thản ôn hòa của bọn họ, các cô cũng không quá điên cuồng, đưa nước đưa đồ ăn tặng quà cho bọn họ, ở bên cạnh chụp chụp ảnh mà thôi, nhiều lắm chính là đi theo không bỏ, Lục Ninh Lục Viễn còn không vì chút chuyện như vậy mà cảm thấy khó chịu.

Vốn nha, bọn họ chính là có mục đích.

Ba ngày sau, Tần Diệu Hân mất tích, sắc mặt Thủ Dật khó coi đến đòi mạng, hắn biết nàng nhất định là rơi vào trong tay yêu ma, tất nhiên không có kết cục tốt, cố tình đồng đạo hắn mời đến lần này không có một người tin tưởng.

“Thủ Dật, người khôn không nói chuyện mập mờ, ngươi nói là yêu ma kia làm, hai ngày này chúng ta đều bọ ngươi cự ngoài sơn môn, vài cái yêu ma kia cũng ở dưới mí mắt chúng ta, bọn họ căn bản không thể vào sơn môn của ngươi một bước, bọn họ làm sao có thể cướp người!”

Thủ Dật là một lão đầu khuôn mặt tiều tụy, nhìn qua còn khô gầy thương lão hơn Hư Không, “Bọn họ đến nhưng không chỉ vài cái yêu ma này.”

“Lấy cớ mà thôi, làm gì bảo chúng ta đến xem một màn diễn như vậy!” Một tu sĩ trung niên khuôn mặt tuấn lãng lúc này phất tay áo mà đi.

Không chỉ là hắn, nhân sĩ các phái còn lại trong lòng cho dù còn có nghi vấn, lại cũng chỉ có thể lắc đầu rời đi.

Chung Du Bạch cùng Trình Thương Thuật liên thủ hung hăng gài bẫy Thủ Dật một phen, Thủ Dật lại căn bản không biết thua ở chỗ nào.

Hắn không biết, một đạo kiếm ý của Trình Thương Thuật, Tần Diệu Hân liền hôn mê trong phòng, chính mình chạy từ hộ sơn đại trận ra.

Chung Du Bạch vốn còn tưởng rằng là kịch tình yêu cẩu huyết mới ra, người thay lòng đổi dạ linh tinh, kết quả Tần Diệu Hân vừa ra tới, vừa thấy khuôn mặt kia …… Chung Du Bạch liền biết chính mình đã đoán sai…… khẩu vị của Trình Thương Thuật tuyệt đối không có nặng như vậy, mà trên mặt Tần Diệu Hân hiện ra thần sắc giãy giụa, một lát sau mới thanh tỉnh lại.

Đồng tử vị này hơi hơi đỏ lên, đã sớm trúng phược hồn dẫn của Trình Thương Thuật, lấy kiếm ý làm môi giới, có thể khiến nàng mê thất tâm trí trong thời gian ngắn.

Tần Diệu Hân khó đối phó, sở dĩ Chung Du Bạch mang theo nhiều người đến như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này, nàng thậm chí cũng không yếu hơn Trình Thương Thuật!

Nguyên nhân liền ở chỗ, tuổi của nàng đại khái lớn hơn Trình Thương Thuật khoảng năm sáu mươi tuổi, làm việc tuy rằng cực đoan, tư chất lại thật sự không tệ, nghe tên này, Lục Ninh nguyên tưởng rằng là ít nhất là mỹ nữ bề ngoài tuổi trẻ.

Kết quả…… lại là phụ nữ trung niên cứng nhắc nữ tóc đã có điểm hoa râm, khóe môi có vết nhăn thật sâu……

Thật sự là tan vỡ……

Con gái chưởng môn cái gì, không phải là mỹ nữ sao?!

Du lịch trở về, hung hăng gài Ngọc Anh môn một phen, hủy thi diệt tích Diệu Hân “tiên tử” mà Ngọc Anh Môn tận lực bồi dưỡng trăm năm, Lục Ninh cảm thấy lực lượng của mình lại tăng lên một tầng.

Y không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, sau khi hấp thu Tần Diệu Hân, y liền cảm thấy được thân thể mình có biến hóa rất nhỏ, vốn thân thể y là Ma tộc không sai, sinh động, có nhiệt độ có hơi thở, nhưng y không có cảm giác quá lớn mình là ngoại tộc, hiện tại lại cảm thấy –

Bản thân rất mạnh mẽ, cảm giác lực lượng trên tay, cũng không thể bỏ qua.

Chỉ có một chút y cảm thấy không tốt lắm, sau khi Lục Viễn uống vị máu vị này, tinh thần trở nên dị thường tốt, ánh mắt sáng đến kinh người — hậu quả của việc rất có tinh thần chính là, hắn còn dễ dàng hưng phấn hơn so với trước kia.

“Qua khoảng thời gian này là tốt rồi.” Lục Viễn nói, “Hẳn là muốn đột phá.”

Hắn bất động thanh sắc dùng chuột kéo trang xuống.

“Thật sự là hạnh phúc chết, hu hu, ba ngày này nhất định là ba ngày hạnh phúc nhất trong nhân sinh của tôi.”

“Xem tấm này, ngao ngao ngao, đại phấn hồng! Phu phu mang theo hài tử đi ra du lịch cái gì thật manh.”

“A Ninh a Viễn nhà tôi thật sự thực ôn nhu, chúng ta cùng bọn họ như vậy mà bọn họ một chút cũng không phát giận, còn mời chúng ta đồ uống lạnh ~”

“Ánh mắt a Ninh nhìn hai bé siêu cấp ôn nhu a, ánh mắt a Viễn cực kỳ hấp dẫn!”

“Không đi được thực đau lòng……”

“Cầu chia sẻ hình ảnh phấn hồng a, cầu đóng gói, cầu tin nhắn, cầu hòm thư quần phát!”

“……”

Lục Viễn cong khóe miệng, tròng mắt cũng có chút u u hồng, nếu Lục Ninh nhìn đến màn hình laptop, nhất định sẽ nhìn đến tiêu đề topic cực kỳ quen thuộc.

Ừ, cái topic buổi tối ngày đó y cố gắng che dấu không cho Lục Viễn nhìn thấy kia, với khả năng máy tính siêu phàm của Chung Du Bạch, khôi phục một phần lịch sử ký lục chỉ là việc vài phút.

Mỗi ngày xem một lần đã thành thói quen của Lục Viễn –

Có một topic khiến vạn người cùng ghi lại tình yêu của mình cái gì, thật tốt đẹp không phải sao?

“Làm sao?” Lục Ninh nhìn về phía Lục Viễn, cảm thấy hắn bỗng nhiên cười đến giống đứa ngốc.

Lục Viễn mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lục Ninh khiến tim Lục Ninh cũng đập nhanh hơn hai nhịp, luôn cảm thấy ánh mắt hắn quá nóng, y có chút không chịu nổi a!

Cứ ở dưới loại trạng thái này, Lục Ninh vào đoàn làm phim [Ba ba đơn thân], Lục Viễn vào [Lục quang].

Bộ điện ảnh [Ba ba đơn thân] này có một đứa bé là một trong những nhân vật chính, đạo diễn chọn đứa nhỏ là hỗn huyết, thông minh có linh khí hơn trẻ con bình thường một chút, ít nhất khi đối mặt nhiều người như vậy cũng sẽ không sợ người lạ, bé con vừa mới sáu bảy tháng tuổi ngọc tuyết đáng yêu, một đôi mắt to sáng ngời có thần.

Trên thực tế, trẻ con quay phim là một việc thực phiền toái, bởi vì chúng nó không khống chế cảm xúc của mình giống như người trưởng thành, cảm xúc căn bản không thể khống chế, cha mẹ đứa bé này vẫn ở hiện trường, để tránh phát sinh tình huống tỷ như bỗng nhiên khóc a, đói bụng a, muốn đổi tã a, tìm ba mẹ a linh tinh.

Khi Lục Ninh vừa đến đoàn làm phim đã cần làm quen với đứa nhỏ này, cả bộ điện ảnh ngoài 60% hình ảnh bọn họ đều phải cùng một chỗ, nếu không thể quen thuộc mà nói, đối với toàn bộ đoàn làm phim mà nói đều là một trận tai nạn.

Có câu nói như thế nào?

Trẻ con có lẽ có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thấy, bọn nó có trực giác sâu sắc giống như động vật.

Đứa bé còn khóc lớn trên tay mẹ, vừa đến tay Lục Ninh, bỗng nhiên liền thu hết nước mắt, ngóng trông nhìn y, nhanh chóng chớp rơi hết nước mắt trên lông mi, ngoan đến không thể ngoan hơn.

“A, Louis nhà tôi cùng Lục Ninh tiên sinh thật sự rất có duyên phận a.” Mẹ đứa bé ngạc nhiên nói, “Bình thường Louis ở nhà, đã khóc thì chưa đến nửa giờ chưa dỗ được.”

Ba đứa bé cũng vui mừng nói, “Đúng vậy đúng vậy, xem xem, đến trên tay cậu ấy liền trở nên ngoan như vậy!” Biến thành hắn là ba cũng có chút hâm mộ.

Càng thần kỳ là, đứa bé vừa chuyển lên tay mẹ, lại gắt gao ôm cổ mẹ khóc lớn lên, khóc đến mức khàn cả giọng, nhưng Lục Ninh vừa tiếp nhận, nó lập tức liền không khóc, ngoan ngoãn hoàn toàn không khóc không nháo.

Đạo diễn cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn vốn còn cho rằng thanh niên trẻ tuổi như Lục Ninh, căn bản không hiểu làm sao dỗ trẻ con, nhỡ mà hai vị diễn viên chính không có cách nào quen thuộc với nhau, đó nhưng thật sự không có biện pháp, khẳng định sẽ chậm tiến độ quay, kết quả lại không tưởng được như vậy.

Chẳng qua, đây là chuyện tốt a.

Lục Ninh nhìn chằm chằm đôi mắt to tròn đen như mực của đứa bé, bỗng nhiên nở nụ cười.

Đứa nhỏ trên tay cũng nhanh chóng lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Không sai, một đứa trẻ mới sáu bảy tháng, nó chính là cười đến như vậy…… nói không nên lời lấy lòng khoe mã.

Lục Ninh vô cùng khẳng định –

Nó mới không phải có duyên với mình đâu! Nó ngoan, nguyên nhân chỉ có một:

Người trước mắt thật đáng sợ, ta nhất định phải nghe lời.

Ừ, thật sự là đứa bé ngoan lại thông minh.

Tác giả có lời muốn nói: Bảo bảo: Khóc lớn_ing

Ma ma: Đến, không khóc, đại ca ca ôm một cái.

Lục Ninh tiếp nhận, trực giác dã thú, bảo bảo không khóc o[╯□╰]o

Giao trả cho ma ma

Bảo bảo: Ma ma, ma ma, đại ca ca kia thật đáng sợ oa oa oa oa……[khóc đến mặt hồng cổ thô, đáng tiếc sáu bảy tháng còn chưa thể nói [~~o[_]o ~~]

Lục Ninh ôm trở về

Bảo bảo: ⊙ o ⊙

…… Không dám khóc……

Lục Ninh: Hài tử ngoan. [vừa lòng mỉm cười]

Đọc truyện chữ Full