DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh
Chương 71

Mặc kệ mạng internet sao phấn hồng của Lục Ninh Lục Viễn lửa nóng như thế nào, người thường vẫn chỉ cho là tình cảm hai anh em bọn họ tốt mà thôi, người bình thường có thể nhìn ra chẳng qua cũng chỉ có như thế, căn bản sẽ không nghĩ đi đâu khác, nhưng bản thân Hạ Xuy cẩn thận mẫn cảm, từ một chút dấu vết để lại là có thể nhìn ra manh mối, nhưng mà, cũng chỉ là nhìn ra manh mối mà thôi.

Lục Ninh không để ý ánh mắt Hạ Xuy, y vội vã đáp máy bay đi Đài Loan, [Wolf] công chiếu đầu tiên ở Đài Loan, đại lục thì chậm khoảng một tuần mới công chiếu, bởi vì muốn cắt giảm bớt cảnh bạo lực đẫm máu không cho phép, nhân vật của Lục Ninh tuy không có nhiều vai diễn, nhưng ở trong khu người Hoa thì y xem như tương đối có danh tiếng, đoàn làm phim mời y tham gia tuyên truyền cũng không kỳ quái, đặc biệt vòng tuyên truyền châu Á thì trong đoàn làm phim cũng không đến mấy người.

Loại hành trình vốn chỉ có một hai ngày theo Lục Ninh thấy hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, đi cùng y chỉ có Hùng Minh Minh cùng Alice, sáng thứ hai Lục Ninh sẽ ngồi máy bay sớm về Thượng Hải lên lớp.

Đoàn làm phim sắp xếp cho bọn họ ở một khách sạn bốn sao tại Đài Loan, Lục Viễn không ở, Lục Ninh phát hiện mỗi lần chỉ có một mình y, ngược lại không tự tại bằng khi Lục Viễn cũng bên cạnh, thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ.

Ghi thông cáo xong quay trở lại khách sạn, Lục Ninh vội vàng tắm rửa một chút liền chuẩn bị đi ngủ một giấc, hiện tại đã là rạng sáng 4 giờ, 2 giờ chiều hôm nay y còn phải tham gia lễ ra [Wolf] tại Đài Loan.

Mà lúc này, thế nhưng có người gõ cửa.

Lục Ninh nhăn mi lại, trong phòng này chỉ có một mình y, Hùng Minh Minh ở cách vách, Alice ở cùng với trợ lý đoàn làm phim, cách nơi này ba bốn phòng, lại cũng không quá xa.

Trực giác nói cho Lục Ninh, sự tình hình như không quá tốt, đặc biệt là sau khi y gọi điện thoại cho Hùng Minh Minh mà lại không có ai nghe.

Tuy Hùng Minh Minh không sâu sắc có thủ đoạn như Chung Du Bạch, nhưng cũng không thật sự hàm hậu ngốc nghếch như bề ngoài, nếu thật sự không thông minh, căn bản là không thể nào còn sống tốt trong cái loại tình hình hiện tại này.

Hắn chưa bao giờ là người khinh địch liều lĩnh dễ bị lừa, hiện tại hắn không nhận điện thoại, Lục Ninh đoán hắn nhất định là gặp phiền toái.

Cửa lại kiên nhẫn vang lên lần nữa, Lục Ninh nhanh chóng mặc quần áo, y hơi híp mắt mở bản đồ ra, bởi vì cũng không quen thuộc với trò chơi, tài khoản này cũng không phải tài khoản trò chơi của y, cho nên với loại chức năng này kỳ thật y cũng không quá hiểu biết, lại kinh ngạc phát hiện dùng tốt hơn trong tưởng tượng của y nhiều.

Y tìm được Hùng Minh Minh, hắn đang ở nơi cách khách sạn không tính xa, nhìn thanh máu của Hùng Minh Minh, sắc mặt Lục Ninh trầm ngưng, hắn bị thương!

Tuy thanh máu chỉ giảm một chút, thế nhưng bị thương là chuyện không thể nghi ngờ, bọn họ làm thế nào mà có thể dẫn Hùng Minh Minh đi còn khiến hắn bị thương?

Lục Ninh cảm thấy lúc này y tất yếu phải quyết định thật nhanh.

Ngoài cửa tổng cộng có bốn điểm đỏ, vây quanh Hùng Minh Minh có ba, còn có hai nấp ngoài cửa của Alice, thế nhưng bởi vì ở cùng Alice là người thường, hẳn là bọn họ sẽ không dễ dàng đi vào.

Lục Ninh mở cửa sổ, tòa nhà cao mười bảy tầng ở thời tiết đầu tháng 3, gió lập tức thổi ngược vào, vẫn là tương đối rét lạnh.

Y nhảy ra ngoài không chút do dự.

Rạng sáng 4 giờ, thời tiết đầu tháng 3 vẫn là một mảnh tối đen, Lục Ninh mở rộng đôi cánh lớn màu đen, lướt đi trên thành phố nhân số dày đặc này.

Mà lúc này, một trong bốn người ở ngoài cửa phòng hắn biến sắc, “Hắn chạy!”

Sắc mặt một cô gái khác mặc đồng phục khách sạn rất khó coi, “Tôi đã nói đừng gõ cửa, hẳn là trực tiếp xông vào!”

“Không lấy được thẻ phòng mà trực tiếp xông vào nhất định phải phá hỏng cửa! Sau đó sẽ để lại dấu vết!”

“Hắn cũng không ngốc như vậy, có người gõ cửa hắn liền ra mở, hắn là yêu ma!” Một nam nhân tuổi hơi lớn khác thở hổn hển nói.

Cô gái kiên trì muốn gõ cửa đi vào hừ lạnh một tiếng, “Hiện tại mã hậu pháo cái gì, Kiên trì muốn gõ cửa tiến vào nữ tử hừ lạnh một tiếng,“Hiện tại mã hậu pháo(1) cái gì, lúc nãy tôi nói phải gõ cửa cũng không thấy mấy người phản đối! Hơn nữa yêu ma này biết bay, cho dù chúng ta xông vào, hắn vẫn có thể nhảy cửa sổ chạy trốn như thường!”

“Bây giờ còn nói cái gì, nhanh đuổi theo a! Muốn chờ tới lúc bọn họ xé lẻ thì phải chờ đến lúc nào nữa!”

Cơ hội như vậy thật sự rất ít gặp, bởi vì lần này là một mình Lục Ninh tới tham gia tuyên truyền điện ảnh, gần đây phần lớn người trong D.A đều bận đến đòi mạng, ngay cả Trình Thương Thuật cũng bị Chung Du Bạch sai khiến xoay quanh, lại không giống như đi quay phim, nơi nơi là thành viên cùng trợ lý đoàn phim, hơn nữa vì bên Mỹ có yêu cầu tương đối cao, bọn họ lựa chọn một khách sạn rất có phép tắc, còn dặn dò riêng khách sạn chú ý fan cùng phóng viên, cho nên hiện tại chỗ này không có vây tụ bao nhiêu phóng viên cùng thợ ảnh.

Huống chi, hiện tại là rạng sáng 4 giờ.

Cơ hội như vậy, quả thật là chỉ có thể gặp mà không thể cầu!

Vì linh khí mỏng manh, người tu chân thời đại này tu luyện đặc biệt khó khăn, bọn họ chém tận giết tuyệt yêu ma như vậy, một phương diện là vì phi tộc ta loại, kỳ tâm tất dị(2), một phương diện khác chính là bởi vì tu luyện tiến giai quá khó khăn, trong tay các môn phái gia tộc ngược lại còn có chút tài nguyên, thế nhưng chút ít tài nguyên ấy cho ai mới tốt đây? Rất nhiều đệ tử muốn liều mạng cố gắng liều mạng lập công, đầu năm nay muốn chém yêu trừ ma cũng không phải là một việc dễ dàng, công lao khó lấy tự nhiên mọi người tranh đoạt, càng đừng nói trong cơ thể của một bộ phận yêu ma còn có nội đan, yêu ma bây giờ còn tồn tại ở thế gian phần lớn đều không phải tiểu yêu, nội đan chính là tinh hoa tu luyện của bọn họ, nếu được một viên nội đan này, luyện khí luyện đan đều được, bởi vì yêu ma càng ngày càng ít, thứ này hiện tại cũng được xưng là báu vật vô giá trong Giới Tu chân.

Nếu Lục Ninh biết nguyên nhân chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười, bởi vì y cùng Lục Viễn đều là yêu ma loại khác, căn bản không có cái đồ chơi như nội đan linh tinh.

Y chạy ra ngoài đương nhiên không phải vì sợ bốn người ngoài cửa, mà là y cảm giác Hùng Minh Minh có nguy hiểm.

Nhân sĩ chính đạo muốn đợi được một cơ hội như vậy là không dễ dàng, cho nên lần này là hạ vốn gốc, ba người vây công Hùng Minh Minh này đều là cao thủ có danh khí lớn trong giới Tu chân trong nước, Diệc Thiện đạo nhân phái Quân Sơn, Vân Nhàn tử Lam Hoa cốc, tam tiểu thư Nam Cung Bội Xuân Nam Cung gia. Kỳ thật vốn bốn người ở ngoài cửa của Lục Ninh kia càng lợi hại hơn, đám người của Hàm Anh vốn đã có thù oán với mấy người Lục Ninh, người đến là trưởng lão Vũ Anh – một trong ba trưởng lão trong môn, thêm Lục Hân tiên tử – đệ tử thân truyền của trai chủ Từ Ly trai, La Thiều Hoa – trưởng nữ của gia chủ La gia, Đông Phương Duật – chưởng sự giả(3) Chấp Pháp đường của Đông Phương gia, bàn về bản lĩnh, càng tốt hơn ba người bên chỗ Hùng Minh Minh kia.

Đáng tiếc bọn họ căn bản không đợi được Lục Ninh không nói, bắt bọn họ nhảy xuống từ tầng mười bảy bọn họ cũng không làm được, phần lớn người tu chân ở thời đại này, quả thật chưa tới tình huống ngự kiếm phi hành, không phải là không có, chỉ là cực ít, những người đến đây này, hiển nhiên là còn chưa tới trình độ đó.

Hai người canh giữ bên ngoài cửa phòng Alice cũng chỉ là hai đệ tử không mạnh, bọn họ sai hai người này tiếp tục canh, những người khác thì vội vàng đi xuống dưới lầu, chỉ hận thang máy còn chưa đủ nhanh.

Bọn họ còn chưa tới lầu dưới, Lục Ninh cũng đã thấy được Hùng Minh Minh.

Cũng mệt mấy kẻ chính đạo làm ra thế này, bọn họ chọn sân thể dục trong một trường học tư nhân, tương đối lớn, hơn nữa lại trống trải, bởi vì không phải trường học có chế độ ký túc, trường học ở rạng sáng 4 giờ không có một bóng người.

Nguyên thân của Hùng Minh Minh là mãnh hổ, thế nhưng Lục Ninh chưa từng có cảm giác Hùng Minh Minh có khí chất bách thú chi vương, lúc này nhìn qua mới chính thức phát hiện, vị này thật là một con hổ.

Mặc kệ lúc trước trên người Hùng Minh Minh mặc cái gì, bây giờ đều đã không cánh mà bay, nửa thân trên của hắn trần trụi bại lộ trong không khí, đường cong cơ bắp rắn chắc lưu loát, nhất là cơ bụng ngay ngắn chỉnh tề như khối chocolate, đây không phải loại cơ bắp rèn luyện ra từ trong phòng tập thể thao, mà là mỗi một khối cơ đều tràn ngập sức mạnh cực hạn.

Thậm chí, trên làn da vốn màu lúa mạch khỏe mạnh của hắn còn hiện ra vằn hổ màu đen vàng tương đối xinh đẹp, khí chất toàn thân càng phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Bình thường Hùng Minh Minh vẫn luôn là mang theo tươi cười hàm hậu, thậm chí có chút ít ngại ngùng, hoàn toàn không dính chút xíu gì đến hai từ hung ác bá đạo, nhưng Hùng Minh Minh hiện tại, là hoàn toàn hung ác bá đạo!

Vị này, là bách thú chi vương.

Lam Hoa cốc tinh thông trận pháp, Vân Nhàn tử bày trận lớn trong toàn sân thể dục, tài liệu hao phí khiến hắn tương đối đau lòng, nhưng hổ yêu trước mặt này chỉ cần một tiếng hổ gầm, thiếu chút nữa đã làm cho toàn bộ trận pháp hắn sắp xếp phải vứt đi!

Nếu không có trận pháp trói buộc, chỉ sợ tiếng hổ gầm này sẽ chấn động toàn thành đều biết, yêu ma không sợ làm lớn chuyện, hắn lại không thể không sợ, thật sự là phiền toái! Đây chính là nguyên nhân mà Vân Nhàn tử tương đối không thích thành thị.

Lục Ninh lơ lửng ở giữa không trung, Diệc Thiện đạo nhân ở phía dưới phát hiện thân ảnh Lục Ninh đầu tiên, biến sắc mắng to: “Mấy phế vật vô dụng kia, vậy mà không ngăn yêu ma cánh đen này lại!”

“Không!” Sắc mặt Âu Dương Bội Xuân mạnh thay đổi, bởi vì nàng trơ mắt nhìn thấy trên tay phải Lục Ninh bỗng nhiên xuất hiện một khẩu pháo, họng pháo đen sì đối diện bọn họ!

Kỳ thật Lục Ninh không thích dùng pháo, đặc biệt là sau khi phát hiện khẩu pháo màu ngân bạch có ngoại hình mèo con lần trước, nhưng sau khi thấy trong ba lô còn có khẩu pháo khác, khẩu pháo này đem so với pháo mèo con, quả thực khí phách ngời ngời, chỉ nhìn bề ngoài đã tương đối có lực uy hiếp.

Họng pháo lóng lánh ánh lửa sáng rực.

Hùng Minh Minh rất nhanh đã nhìn thấy Lục Ninh, trên mặt hắn cũng có vằn hổ nhàn nhạt, đồng tử bình thường nhìn ôn nhuận sáng rõ đã biến thành đồng tử dựng thẳng mà vàng kim, hết sức hung hãn, hai tay hắn đấm xuống đất, gầm lớn một tiếng, lực sóng âm khiến Âu Dương Bội Xuân lập tức lảo đảo vài bước, mà bàn tay hóa thành móng vuốt sắc bén của Hùng Minh Minh hung tợn vồ về phía Vân Nhàn tử đứng ở bên cạnh.

Vân Nhàn tử biến sắc, nếu như bị một vuốt này cào trúng, mình tuyệt đối sẽ bị thương không nhẹ, hắn chỉ phải lui hai bước, cờ trận trên tay lay động, “Khảm trung!”

Hắn đã nhìn ra khẩu pháo của Lục Ninh đối diện với vị trí mấu chốt trận pháp của mình, người này ở ngoài trận pháp, không bằng hổ yêu này ở trong trận pháp, một khi trận pháp vận chuyển, cờ trận bày trận cùng vật áp trận sẽ có oánh quang nhàn nhạt, đương nhiên không tránh khỏi ánh mắt yêu ma này!

Nhưng đá áp trận cũng giống như cửa ngõ của trận pháp, nào có thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy.

Vân Nhàn tử đang mang theo kiêu ngạo nghĩ, liền nghe đến một tiếng nổ, một viên đá trên đầu trận bị nổ nát vụn!

Lục Ninh nhẹ nhàng thở ra, thành công.

Loại pháo này tương đối đặc biệt, Lục Ninh nhìn trên phần miêu tả kỹ năng nói pháo công thành khi đối tượng tấn công là cổng thành của đối phương thì sẽ tăng thêm lượng lớn thương tổn, cho nên mới thử nghĩ lấy pháo công thành này đến đánh một trận xem xem, quả nhiên tương đối dũng mãnh!

Không hổ danh pháo công thành a, mà một mình mình lại có pháo công thành tấn công vô hạn như vậy…… Bàn tay vàng hơi sắc bén.

Đáng tiếc thế giới hòa bình này không có nhiều thành như vậy để mà công.

Chỉ là đối mặt với trận pháp của người tu chân, lại đồng dạng mang lại tác dụng không ngờ được.

Sắc mặt Vân Nhàn tử tái nhợt, trận pháp vận chuyển hoàn toàn dựa vào hắn, đá áp trận bị phá, mặt hắn lập tức như giấy vàng phun ra một búng máu, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến yêu ma này lại lợi hại như vậy!

“Mau bỏ đi! Trận pháp sắp vỡ!” Hắn gian nan hô lên những lời này.

Vừa phá đá áp trận, trận pháp này chỉ giống như tờ giấy bình thường, chớp mắt sẽ bị bắn phá, hiện tại không chạy chẳng lẽ còn đợi cho hổ yêu này ra khỏi trận, thật cho hắn đến gầm một tiếng, bừng tỉnh người trong toàn thành phố, đến lúc đó tuyệt đối sẽ có người biết chuyện đến truy cứu trách nhiệm sơ hở xem xét không chu đáo của bọn họ.

“Yêu ma, chạy đi đâu!”

Ngay lúc này, bốn người vốn tính toán đối phó Lục Ninh kia chạy tới.

Vân Nhàn tử chỉ cảm thấy một búng máu vướng giữa ngực, nuốt không xuống, phun không ra, các người tới sớm như vậy làm cái gì?!

Thời gian bay của Lục Ninh là có hạn, y dừng bên người Hùng Minh Minh, đưa cho hắn một bình thủy tinh lóng lánh trong suốt, chất lỏng bên trong màu đỏ giống như máu tươi.

Hùng Minh Minh không có nửa phần do dự, lập tức uống hết cả bình, vết thương trên ngực do bị kiếm trong tay Diệc Thiện đạo nhân cắt ra lập tức bắt đầu khép lại, không lâu sau thì ngay cả dấu vết cũng không nhìn thấy nữa.

Sắc mặt Diệc Thiện đạo nhân trở nên vô cùng khó coi, cắn răng nói: “Yêu ma này không biết dùng yêu pháp gì, lại nháy mắt chữa trị khỏi vết thương của hổ yêu, cái này phiền toái!”

Bên Lục Ninh chỉ có y cùng Hùng Minh Minh, bên chính đạo lại có bảy cao thủ, cố tình còn bó tay bó chân như vậy, làm sao không khiến những cao thủ ngày thường vẫn mắt cao hơn đầu này tức giận?

“Không cần sợ, ta có thu âm linh, hổ yêu này có hổ gầm cũng không ngại gì!” La Thiều Hoa mặt bình tĩnh nói.

Nàng là trưởng nữ của gia chủ La gia, khi sinh ra tự nhiên khiến gia chủ La thị vui vẻ, trên đầu làm sao không có chút thứ tốt.

“Nếu như thế, hôm nay chúng ta nhất định phải khiến hai yêu ma này bỏ mạng nơi này!” Vũ Anh lão đạo thản nhiên nói.

Lục Ninh lại cười ra tiếng, bởi vì y rõ ràng nhìn ra người trước mắt này có giọng điệu lớn nhất trong bảy người, nói chuyện rất vang, lại luôn nói đến trên người người khác, hiển nhiên, ai cũng không nguyện ý lên đầu tiên.

“Minh, chúng ta ăn người nào trước thì tốt?” Lục Ninh cố ý hỏi.

Hùng Minh Minh tự nhiên biết ý của y, ồm ồm nói: “Nữ oa oa kia nhìn không tệ.”

Lục Hân tiên tử là người trẻ tuổi nhất trong bảy người, bộ dạng tương đối thanh tú xinh đẹp, nàng là đệ tử thân truyền của trai chủ Từ Ly trai, lại rất ít đi ra ngoài, càng chưa từng chân chính giết yêu ma, nghe vậy lập tức bị dọa đến trắng mặt.

Nghe nói yêu ma ăn người là một chuyện, chính tai nghe được là một chuyện khác.

“Tiên tử đừng sợ!” Đông Phương Duật trầm giọng nói, “Bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà, chẳng qua là hù dọa –” Hắn còn chưa nói dứt lời sắc mặt đã mạnh thay đổi, sử dụng thân pháp tuyệt đỉnh bí truyền, thân thể gần như hóa thành một hư ảnh nhàn nhạt, dù vậy, trên vai hắn lại vẫn tuôn ra một đóa hoa máu, hơn nữa vì xung lượng của một súng này, hắn liên tục lui về phía sau vài bước.

Lần này bảy người đều không khỏi hoảng sợ.

Đáng tiếc Hư Không lão đạo không ở nơi này, bằng không hắn nhất định sẽ nhắc nhở mấy người này, súng trên tay yêu ma cánh đen này cũng không phải súng của người phàm, cực kỳ nguy hiểm, cẩn thận bị một súng nổ đầu.

Lục Ninh có chút tiếc nuối, lúc này y mới phát hiện, sau khi trùng sinh, vài lần y dùng mi tâm thư kích, vậy mà không có một lần thực sự trúng mục tiêu mi tâm, phát hiện này khiến y sinh ra một chút bất mãn đối với kỹ năng có cái tên vô cùng dũng mãnh này.

Mồ hôi lạnh trên trán Đông Phương Duật đối diện trượt xuống theo thái dương, lúc này hắn mới phát hiện bọn họ thật sự nghĩ rất đương nhiên, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, bọn họ có quá ít hiểu biết về yêu ma cánh đen ở đối diện này, đối với hổ yêu này còn có chút tin tức, cũng có sách lược đối phó, nhưng yêu ma cánh đen này giống như trống rỗng xuất hiện, người từng giao thủ với y chỉ có Hư Không mà thôi, lão đạo này lại tính tình cố chấp, căn bản không ai nguyện ý nghe hắn nói, tự nhiên cũng chưa từng hỏi, mấy người bọn họ chỉ biết yêu ma này có thể bay, dùng súng, trừ điều này ra đúng là nửa điểm không biết.

Lúc nãy nếu hắn tránh chậm một chút, một súng này tuyệt đối là chính giữa mi tâm hắn.

Lục Ninh bắn một súng trúng mục tiêu, tuy không đánh trúng mi tâm, lại cũng rốt cuộc khiến đối phương đổ máu, y cười đến ôn nhu nhĩ nhã, “Nỏ mạnh hết đà không phải gọi như vậy, tôi cùng Minh thân cường thể tráng, lúc nào biến thành nỏ mạnh hết đà? Nếu vừa rồi Minh đối phó ba lão gia hỏa kia mệt mỏi, vậy không bằng một trận chiến này để tôi đến là được.”

Mấy người nghe nói như thế quả thật đều giận tím mặt, nhất là Âu Dương Bội Xuân, Diệc Thiện đạo nhân cùng Vân Nhàn tử quả thật là dáng vẻ ông già sáu mươi, tuy Âu Dương Bội Xuân tuổi không nhỏ, nhưng nhìn bề ngoài lại chỉ có ba bốn mươi, Lục Ninh trực tiếp gọi ba lão gia hỏa, nữ nhân đặc biệt mẫn cảm với tuổi bề ngoài, lần này đương nhiên cực kỳ mất hứng.

“Khẩu khí thật lớn!” Roi Xà lân trong tay Âu Dương Bội Xuân uốn lượn như rồng, “Để cho chúng ta đến xem bản lãnh của yêu ma ngươi!”

“Vốn là các người lấy nhiều khi ít, không cần lại giả mạo cái gì chính khí lẫm liệt, ta thấy ra vẻ đạo mạo còn kém không nhiều!” Lục Ninh trả lời lại một cách mỉa mai, muốn đấu khẩu? Ai sợ ai!

Trên tay y lại lập tức cho mình thêm trạng thái tăng phúc ma lực, cường hóa đạn ma lực vân vân, lúc nhàn hạ y quyết định nghiên cứu kỹ năng của nhân vật trò chơi này, quá trình đánh nhau với Lục Viễn càng làm cho y sờ soạng ra không ít thứ, súng cùng pháo có thể dùng hai súng cùng pháo, bắn pháo thương tổn cao, nhưng thời gian tích lực quá dài, khi đối chiến với người khác cũng không thực dụng, thời gian tích lực cũng đủ để đối phương đánh cho ngươi thực thảm, tỷ như Lục Viễn, nếu Lục Ninh dùng pháo, lúc tích lực đầy đủ để Lục Viễn đánh y năm sáu lần, hai súng linh hoạt bạo phát cao, càng thích hợp cùng người đối chiến.

Mi tâm thư kích, ngắm chuẩn mi tâm, đạn yên lặng, lựu đạn, nhiếp hồn xạ kích, nhiễu loạn xạ kích, ngắm chuẩn bắn vân vân đều có thể di động thả ra, hơn nữa vì là kỹ năng trò chơi, tỉ lệ trúng đích cao đến kinh người, càng đừng nói còn có ma nhãn tất trúng, trong hai mươi giây gần như nhất định sẽ trúng mục tiêu.

Đối phương cũng không phải nhân vật trò chơi giống như y, bọn họ không có biện pháp nhanh chóng hồi máu hồi lam như y, không thể chuyển hóa thành bất cứ thương tổn thành lượng máu mà tính như y, tỷ như mi tâm thư kích trong trò chơi bắn trúng mục tiêu, mục tiêu lại sẽ không bởi vì mi tâm bị đánh trúng một kích này mà chết đi, chỉ là tính toán thành giá trị tổn thương cụ thể, thế nhưng trong hiện thực, mi tâm mà bị như vậy một chút, tuyệt đối là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Súng kỳ thật từ cận đại tới nay đã xem như vũ khí tương đối nghịch thiên, pháo cũng như vậy, so với vũ khí lạnh, uy lực của súng cùng pháo đã sớm được nghiệm chứng trong lịch sử.

Kỳ thực người tu chân cũng là người, bọn họ còn chưa thành tiên đâu, bọn họ cũng là máu thịt làm nên, thậm chí không có thân xác mạnh mẽ cứng rắn như Lục Viễn, hơn nữa, cho dù binh khí của người tu chân là pháp khí, lại cũng phần lớn là do vũ khí cải tiến sử dụng mà thành, tuy rằng cũng có vũ khí tấn công tầm xa như súng hay pháo, lại kém xa so với hai súng cùng pháo trong tay Lục Ninh.

Mấy người Âu Dương Bội Xuân cũng ý đồ dùng phù lục chú pháp để trói buộc hành động của Lục Ninh, nhưng mà y cũng không phải Lục Viễn, có trói buộc y tại chỗ cũng hoàn toàn vô dụng, súng của y lại vẫn có thể đứng tại chỗ mà bắn.

Mà kéo dài chiến đấu với Lục Ninh càng là một việc vô cùng ngu xuẩn.

Súng của Lục Ninh là súng ma pháp, pháo là pháo ma pháp, chỉ cần có lam, y có đạn cùng đạn pháo bắn không hết, y còn có kỹ năng hấp thụ tinh thần lực, hấp thụ chân nguyên của những người tu chân này bổ sung cho bản thân mình.

Hùng Minh Minh cứ như vậy ngạc nhiên đứng ở một bên, nhìn Lục Ninh chạy như gió, thủy chung kéo dài khoảng cách với những người tu chân này, hai súng trên tay thay nhau bắn ra, ánh lửa ánh lên khuôn mặt bình tĩnh không một tia chấn động của y, cứ như vậy đánh một đám người tu chân này ngã xuống đất.

Vai trò của Lục Hân tiên tử cùng loại với thầy thuốc trong đội ngũ, vốn nàng đứng ở phía sau cùng, nhìn mấy người phía trước liên tiếp ngã xuống, nàng lập tức không nói một tiếng xoay người chạy, hóa thành một vệt sáng màu lục, giây lát biến mất ở đầu đường đằng kia.

Lục Ninh không để ý nàng, y không muốn chém tận giết tuyệt những người này, từ trước đến nay y luôn tuân theo quy tắc trò chơi người không chạm ta ta không chạm người.

“Minh, vì sao anh lại chạy đến nơi này?” Lục Ninh hỏi.

Hùng Minh Minh lại vẫn mang theo giật mình không thể che giấu, nghe Lục Ninh hỏi như thế liền thành thành thật thật nói: “Bởi vì bọn họ dùng con rối biến ảo thành bộ dạng của cậu, bắt chạy nơi này chạy, tôi nghĩ cậu bị bắt, lúc ấy gọi điện thoại sang phòng cậu cậu không nhận.” Hắn cũng không phải tính cách lỗ mãng.

Lục Ninh lập tức hiểu, lúc ấy y đang tắm.

Những người trong chính đạo này là cố ý cắt đúng thời gian, hay là nói chỉ là trùng hợp?

Nhìn Hùng Minh Minh khôi phục bộ dáng hàm hậu ôn hòa, Lục Ninh có chút ít không thói quen, y vừa mới nhìn thấy “khí vương giả” bá đạo hung hãn của người này có được không, nháy mắt liền biến mất không còn một mảnh, thật sự là rất có không có cảm giác thích hợp……

Nói đến ăn, Hùng Minh Minh đương nhiên là không ăn người, kéo túi trên người mấy người tu chân này xuống ném cho đem Hùng Minh Minh, bên trong có một chút cái gọi là linh dược linh tinh, đối với hắn xem như có chút tác dụng, sau đó, những người tu chân vừa rồi còn có vẻ uy phong này rất nhanh đã tan rã dưới tay Lục Ninh.

Thả Lục Hân đi là vì Lục Ninh cần một người truyền tin tức này về. Cái này gọi là giết gà dọa khỉ, từ trong concert đột nhiên bị tập kích đến bây giờ bị vây công, Lục Ninh cũng không phải người không tính tình, y lại càng không muốn vẫn bị quấy rầy.

Ta rất mạnh, chớ chọc ta, ừ, qua đêm nay hấp thu mấy người tu chân này, y trở nên càng mạnh, nếu mà còn có người dám đến, như vậy –

Tự gánh lấy hậu quả!

.

(1) Nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

(2) Không phải cùng tộc thì tất sẽ có dị tâm

(3) Người trông coi công việc

Đọc truyện chữ Full