Trầm Sở Thiên dẫn Mạc Ngữ Luân bước vào một quán ăn anh thường đến, phi thường hùng hồn kêu một đống lớn thức ăn, sau đó nhìn Mạc Ngữ Luân ăn đến phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tan). Trong lòng Trầm Sở Thiên thầm lấy làm kỳ lạ, người trước mắt rốt cuộc đã bao lâu không được ăn no rồi?
Dạ dày trống rỗng đến phát đau từ từ được lấp đầy, tình tự Mạc Ngữ Luân cũng dần dần khôi phục, uống trà xong, cậu có chút ngượng ngùng giương mắt nhìn nhìn Trầm Sở Thiên, tay đặt trên đầu gối xiết chặt lại, “Cám ơn anh, ân… Cám ơn anh.”
“Không cần khách khí.” Trầm Sở Thiên lại giúp Mạc Ngữ Luân rót thêm một tách trà.
Mạc Ngữ Luân nâng tách trà lên, nắm chặt chiếc tách màu trắng trong tay, rất ấm, ánh mắt cậu lặng lẽ lướt ngang qua Trầm Sở Thiên. Trong lòng Mạc Ngữ Luân rất sợ Trầm Sở Thiên sẽ hỏi cậu những vấn đề, ví dụ như vì sao nửa đêm lại lang thang bên ngoài, vì sao lại lục lọi trong thùng rác tìm thức ăn, đang ở đâu, nhà có ai không… vân vân. Mấy câu hỏi đó Mạc Ngữ Luân cũng không nguyện ý nói đến.
“Ăn no rồi.” Thấy bộ dáng không an tâm lo lắng của Mạc Ngữ Luân, trong lòng Trầm Sở Thiên thầm buồn cười. Thật sự có rất nhiều vấn đề anh muốn biết, bất quá, xem ra tiểu hồ ly này không muốn nói, thì thôi, không hỏi nữa, biết cậu ta là người lương thiện là được.
“Sau đó, tôi muốn nói, sau sự kiện kia, có người đến tìm cậu gây rắc rối không?” Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, hỏi một câu.
Mạc Ngữ Luân lắc lắc đầu, động tác có chút hàm hồ này khiến Trầm Sở Thiên thấy bất đắc dĩ.
Yêu thú hồ ly Mạc Ngữ Luân trong một lần vô tình, đã giúp Trầm Sở Thiên và bằng hữu của anh cứu được hoàng tử nhân ngư bị bắt cóc, khi đó, sau khi đã bị cảnh sát khống chế khắp nơi, Trầm Sở Thiên vẫn luôn tìm Mạc Ngữ Luân, thật ra án kiện này không nhất thiết phải lấy khẩu cung của cậu, mà là Trầm Sở Thiên và bằng hữu của anh đều muốn cảm tạ tiểu hồ ly này, nếu không phải nhờ cậu phát hiện được nơi nhốt hoàng tử nhân ngư, còn chưa biết yêu thú nhân ngư quý giá đã bị hành hạ đến mức nào.
Sau khi làm việc tốt, tiểu hồ ly biến mắt, Trầm Sở Thiên tìm cậu một khoảng thời gia rất lâu, trong lòng rất lo lắng cho cậu, lo cậu sẽ bị bọn tội phạm đồng đảng trả thù sau chuyện đó, hơn nữa Trầm Sở Thiên còn nợ Mạc Ngữ Luân một lời cảm ơn. Không ngờ đến hôm nay cư nhiên dưới tình huống kia, anh lại bất ngờ gặp lại cậu.
“Thật sự không có chuyện gì?” Trầm Sở Thiên một câu hai ý hỏi lại.
Mạc Ngữ Luân cúi đầu xuống, lắc lắc.
Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, cười, ngoắc người phục vụ kêu tính tiền. Ra khỏi quán ăn, Trầm Sở Thiên hỏi Mạc Ngữ Luân: “Cậu ở đâu? Tôi đưa về.”
“Cám ơn, không cần, tôi có thể tự mình đi về.” Mạc Ngữ Luân không muốn nói chỗ ở của cậu cho Trầm Sở Thiên.
“Không sao, dù sao tôi cũng rảnh, đưa cậu về được không?” Trầm Sở Thiên không chịu buông tha.
“Thật sự không cần, tôi có thể đi về.” Mạc Ngữ Luân cũng không nhượng bộ.
Trầm Sở Thiên đứng đó, khoanh hai tay lại, nghiêm mặt nhìn đến thấu suốt Mạc Ngữ Luân, anh có thể khẳng định đằng sau tiểu hồ ly giống như đang lang thang này có nhiều chuyện cũ. Nghĩ nghĩ, Trầm Sở Thiên cười nói: “Nếu tôi nói – tôi không thể không đưa cậu về, vậy cậu sẽ thế nào?”
“Ai?”
Mạc Ngữ Luân ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Trầm Sở Thiên một chút, lộ ra vẻ mặt khó xử, cái miệng nhỏ khe khẽ mấp máy, Trầm Sở Thiên nhìn trong mắt, lập tức cảm thấy tiểu hồ ly này thật thú vị.
“Quá khuya rồi, không cho tôi đưa về, vậy đến nhà của tôi thì sao?” Trầm Sở Thiên trong lòng khẽ động, nói.
“Cái gì?”
“Cậu thấy thế nào? Đến nhà của tôi đi.” Trầm Sở Thiên nhiệt tình mời, ý đồ hấp dẫn tiểu hồ ly đi cùng anh.
Mạc Ngữ Luân lắc đầu, “Đến – nhà cảnh sát, không thuận tiện lắm.” Cậu biết Trầm Sở Thiên là cảnh sát yêu thú, hơn nữa còn chỉ huy một tiểu đội cảnh sát tài giỏi.
“Không sao, cậu cũng không phải tội phạm.” Trầm Sở Thiên xoa xoa tay, lộ ra nụ cười có chút hương vị của một hoa hoa công tử, Mạc Ngữ Luân nhìn thấy trong lòng nhói lên một cái.
“Tôi không muốn.” Mạc Ngữ Luân kiên cường lắc đầu, xoay mặt nhìn sang bên cạnh, vừa định nói ‘Ngủ ngon’ sau đó chạy trốn, còn chưa kịp mở miệng, cánh tay cậu bị Trầm Sở Thiên bắt được.
“Như thế nào, muốn chạy?” Trầm Sở Thiên cười cười hỏi.
Mạc Ngữ Luân bị nói trúng tim đen, mặt hơi đỏ lên, mới vừa để người ta mời một bữa ăn, giờ lại phủi tay muốn trốn, thật có chút không thể nào nói được, chính là cậu thật sự không muốn đến Trầm gia. Không hiểu tại sao, hiện tại chỉ đến gần Trầm Sở Thiên một chút, Mạc Ngữ Luân liền cảm thấy khẩn trương, đó là một loại cảm giác run rẩy rất kỳ lạ.
“Ngoan ngoãn đi thôi.” Trầm Sở Thiên trực tiếp kéo Mạc Ngữ Luân lên taxi.
Ngồi trên xe, Trầm Sở Thiên nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu tình có vẻ bất an của Mạc Ngữ Luân, anh thầm nghĩ, tối nay anh không có việc gì đi ra ngoài dạo mát, cư nhiên bắt được tiểu hồ ly anh vẫn luôn tìm kiếm, lucky!
Nhìn phòng khách rộng lớn của nhà Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân không khỏi quay đầu hỏi anh: “Anh ở trong một căn nhà lớn như vậy, là nhà chính phủ cấp cho nhân viên công vụ sao?”
Trầm Sở Thiên cười cười hắc hắc, “Này hả, không phải, đây là quà tặng của mẹ tôi, chúc mừng tôi trở thành cảnh sát.”
Mạc Ngữ Luân có chút nghi hoặc, lại thay đổi suy nghĩ, cậu đối với Trầm Sở Thiên không có hứng thú gì, ở nhờ một đêm sáng sớm liền rời đi, không cần hỏi thăm chuyện gia đình người ta, vì thế Mạc Ngữ Luân không nói thêm gì nữa.
Khi Trầm Sở Thiên xuống bếp uống nước, Mạc Ngữ Luân lặng lẽ đứng dậy tham quan nhà Trầm Sở Thiên một chút. Có lẽ là do nội thất ít cùng trang trí cẩn thận, căn nhà mang đến cho người ta cảm giác phi thường lớn, có hai phòng ngủ, thư phòng, nhà bếp độc lập, còn có hai ban công đều rộng rãi. Một căn nhà tốt như vậy lại là của một cảnh sát yêu thú bình thường có thể mua được sao? Trong lòng Mạc Ngữ Luân sinh ra nghi hoặc, trước tiên không nói đến khoản tiền để mua được nó, chỉ riêng chi phí quản lý của xã khu này là không thấp đi, cho dù Trầm Sở Thiên là cảnh sát cấp cao, nhưng thu nhập của anh ta dù sao vẫn là hữu hạn. Nói cái gì mà ‘mẹ tôi tặng’, có thể tin được sao? Anh ta… anh ta có phải hay không còn có thu nhập ‘đen’ khác?
Mạc Ngữ Luân ngồi trên sofa, trong lòng hồ nghi. Mạc Ngữ Luân đã trải qua cuộc sống lang thang nhiều năm như vậy, một bữa đói một bữa no, còn thường xuyên bị khi dễ, vì vậy cậu đối với những việc mang tính chất đặc biệt nguy hiểm rất mẫn cảm. Bây giờ ngồi trong nhà Trầm Sở Thiên, tuy rằng biết đối phương là cảnh sát, hẳn phải mang đến cho cậu cảm giác an toàn mới đúng, cũng không biết vì sao, Mạc Ngữ Luân chỉ cảm thấy hoảng sợ, căng thẳng.
Trầm Sở Thiên mang một ly nước chanh đến, đặt ly lên bàn trước mặt Mạc Ngữ Luân, ý bảo cậu uống, “Cậu ngủ ở khách phòng đi, trong khách phòng có phòng tắm riêng, hơi nhỏ nên không thể ngâm mình tắm được, chấp nhận một chút. Tôi cho cậu mượn quần áo để thay.”
Đối phương khách khí như thế, Mạc Ngữ Luân cảm thấy không yên tâm, vì suy nghĩ đề phòng Trầm Sở Thiên mà cảm thấy có lỗi. Không hiểu sao cậu hơi sợ Trầm Sở Thiên, là vì cảm xúc mãnh liệt trên người Trầm Sở Thiên sao? Mạc Ngữ Luân không rõ lắm, trong lòng rối loạn.
“Sao vậy?” Phát hiện Mạc Ngữ Luân thụy hạ mi mắt giống như phát ngốc, Trầm Sở Thiên hỏi, anh nghĩ Mạc Ngữ Luân có tâm sự.
“Không, không có gì.” Mạc Ngữ Luân vội vàng lắc đầu, tránh né ánh mắt Trầm Sở Thiên, cậu sợ bị Trầm Sở Thiên nhìn thấu tâm sự. Cảnh sát yêu thú này, anh có thể ngồi ở vị trí hiện tại, đã chứng tỏ anh cũng không đơn giản.
“Nga, cậu không cần khách sáo với tôi.” Trầm Sở Thiên nói xong liền vươn vai, “Tôi đi tắm trước.” sau đó xoay người, mở TV rồi mới rời đi.
Mạc Ngữ Luân căn bản không có tâm tình xem TV, cậu mang một chút lo sợ nghi hoặc ngồi đó.
Gặp lại nam nhân mình không muốn gặp, nhưng lại dưới tình huống lúng túng, sau đó bị anh ta ‘lượm’ đem về nhà, Mạc Ngữ Luân xấu hổ, chính là hiện tại không phải muốn đi là đi, thứ nhất Mạc Ngữ Luân cũng không có chỗ nào để đi, vả lại, Trầm Sở Thiên biết được khẳng định sẽ nổi giận.
Tuy rằng hai người chỉ mới gặp mặt hai lần, tương giao không sâu, nhưng Mạc Ngữ Luân cảm thấy cậu cùng anh ta có cảm giác như tâm linh tương thông. Cảm giác này – thật kỳ lạ, thật sự giống như truyền thuyết… Mạc Ngữ Luân không dám nghĩ tiếp nữa.
Không biết Mạc Ngữ Luân đã ngồi trong phòng khách bao lâu, Trầm Sở Thiên tắm xong đi ra, vung tay lên, anh đem một đoàn quần áo sạch ném cho Mạc Ngữ Luân, “Chụp lấy.”
Mạc Ngữ Luân theo bản năng vươn tay đón lấy quần áo bị ném tới, cậu vừa ngước đầu nhìn Trầm Sở Thiên, đột nhiên cảm thấy máu cả người đều dồn hết lên mặt.
Trầm Sở Thiên, anh ta cư nhiên bán lõa (trần trụi nửa người)! Chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, nửa người trên cường tráng, chân thon dài, làn da màu mật, cơ thể thon thả cân xứng, vừa thất đã biết trải qua nhiều năm rèn luyện. Bộ dáng của anh ta phi thường đẹp trai, mái tóc đen dài ngắn vừa phải, đôi mắt đen sáng ngời, tinh quang trong mắt khiến người ta không dám nhìn gần. Trên người anh ta tồn tại cảm giác mãnh liệt dị thường, thuộc kiểu người dù đứng trong đám đông liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy được. Trong sự anh tuấn của Trầm Sở Thiên mang theo một tia lưu manh, khóe miệng khi cười khiến người ta có cảm giác ‘xấu xa’, trên người anh có lực lấp dẫn nguyên thủy của một nam nhân. Mạc Ngữ Luân biết, kiểu nam nhân như Trầm Sở Thiên khẳng định có thể thu hút rất nhiều nữ nhân.
Đột nhiên phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân xoát một cái đỏ mặt, chuyển ánh mắt, sau đó liền thấy được một thứ khiến cậu kinh hãi – trên người Trầm Sở Thiên có hình xăm. Là đồ án hình rồng, đầu rồng nơi vai trái của anh, nơi thắt lưng phải có thể nhìn thấy được đuôi rồng, tin rằng thân rồng chiếm hết cả lưng của anh ta.
Nhìn hình xăm, Mạc Ngữ Luân đột nhiên nhớ đến chuyện cũ thời thơ ấu, trong lòng toát ra cảm giác vô cùng sợ hãi, hơi thở bắt đầu dồn dập, theo bản năng muốn chạy trốn.
“Tiểu Mạc, sao vậy?” Trầm Sở Thiên phát hiện sắc mặt Mạc Ngữ Luân bất thường, vừa lau tóc vừa bước về phía cậu.
“Không được, không được…” Mạc Ngữ Luân thấp giọng lẩm bẩm, theo bản năng lùi người về sau, bày ra tư thế phòng ngự khi bị đánh nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể cầu xin đừng bị thương quá nặng.
“Cậu đang làm gì vậy?” Trầm Sở Thiên nhìn phản ứng của Mạc Ngữ Luân cảm thấy rất kỳ quái, anh lập tức bước đến trước mặt Mạc Ngữ Luân, cúi người xuống nhìn cậu, “Cậu làm sao vậy? Trốn cái gì?”
Khoảng cách ngày càng gần làm Mạc Ngữ Luân ngửi được hơi thở trên người Trầm Sở Thiên, hương vị sữa tắm mùi trà xanh pha lẫn hương hormone nam tính của Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân kìm lòng không được mà run rẩy, trong lòng bắt đầu phấn chấn, cậu phát hiện mùi vị trên người Trầm Sở Thiên hấp dẫn cậu rất mãnh liệt, làm cho cậu tâm viên ý mã.
Chẳng lẽ, mình thật sự… Mạc Ngữ Luân nhớ đến những lời những tộc nhân đã từng nói với cậu, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, gần như muốn nhảy dựng lên.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Muốn biết rõ tình trạng nên Trầm Sở Thiên vẫn hỏi, vươn tay sờ đầu Mạc Ngữ Luân, “Tiểu Mạc, cậu không thoải mái?”
Mạc Ngữ Luân mạnh mẽ lắc đầu, tránh đi bàn tay đang vươn ra của Trầm Sở Thiên, sau đó nhanh chóng né khỏi người anh.
Nhìn Mạc Ngữ Luân giống như đang muốn trốn đến phòng bên kia, Trầm Sở Thiên càng không biết chuyện gì, “Uy, Tiểu Mạc, rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ…” Trầm Sở Thiên nâng tay mình lên ngửi ngửi, “Tôi vừa mới tắm xong, không hôi đi.”
Sau đó Trầm Sở Thiên lại giả vờ dùng ánh mắt u buồn nhìn Mạc Ngữ Luân sắc mặt đang tái nhợt, “Tiểu Mạc, cho dù thật sự không muốn đến gần tôi cũng đừng dùng biểu hiện rõ ràng như vậy đi… Tốt xấu gì cũng chừa chút mặt mũi cho tôi.”
Mạc Ngữ Luân lắc đầu giấu diếm, “Không phải, không phải. Tôi… tôi mệt, muốn ngủ.”
“Ngô,” Trầm Sở Thiên gật gật đầu, “Không còn sớm, đi ngủ đi, ngủ ngon.” Nói xong, anh xoay người bước về phía phòng ngủ, đi được nửa đường lại dừng chân, “Tiểu Mạc.”
Mạc Ngữ Luân lại cả kinh, co vai lại trừng mắt. Trầm Sở Thiên nhìn thấy, mi tâm khẽ nhíu lại, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm chỉ nói: “Tiểu Mạc, phải tắm rồi mới có thể ngủ nga.”
“Ân.” Mạc Ngữ Luân gật đầu, hy vọng Trầm Sở Thiên mau mau trở về phòng. Ngửi hơi thở nam tính trên người Trầm Sở Thiên còn thoang thoảng trong phòng khách, chân Mạc Ngữ Luân muốn nhuyễn ra. Mắt thấy Trầm Sở Thiên đóng cửa phòng, lúc này Mạc Ngữ Luân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
Nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách, Mạc Ngữ Luân không ngủ được, trừng mắt nhìn trần nhà, bên tai cậu vang lên những câu nói mà đồng tộc hồ ly đã nói trước mặt cậu khiến cậu mất ngủ.
“Ngươi là tên tạp chủng!”
“Giả vờ ngây thơ cái gì, hồ ly vẫn là hồ ly, là tạo hóa do trời sinh, mày còn tưởng rằng mày không giống như chúng tao sao!”
“Cẩu tạp chủng, tạp chủng!”
“Làm gì? Sờ mày còn không được nha, mày là vàng sao? Hừ, vẫn là xử nam đi, là muốn treo lên bán đấu giá sao? Ha ha ha… tạp chủng còn muốn bay lên dẫn đầu, nói cho mày biết, có người chịu mày thì mày phải ngoan ngoãn nằm xuống…”
“Ngủ với từng người thì sao chứ, ha ha, đợi đến lúc thì tự nhiên mày biết thôi, *** là bản tính của hồ ly, mày trốn cũng không thoát đi! Tương lai, chính là ngửi được một chút ý vị trên người nam nhân, mày sẽ muốn y thượng mày! Đến lúc đó, mày khẳng định sẽ ở dưới thân nam nhân mà nhếch mông lên phóng túng…”
Mạc Ngữ Luân giơ tay lên che lỗ tai lại, cố gắng đem những thanh âm đó đuổi đi, chính là những câu vũ nhục từ trong đáy lòng như thế nào cũng vô phát hủy diệt. Có phải hay không cậu đã thật sự trưởng thành, đã cần có nam nhân đến thỏa mãn thiên tính hồ ly của cậu? Mạc Ngữ Luân không dám nghĩ tiếp, cuộn mình lại trong chăn, hai tay ôm chặt lấy người, mắt nhắm lại, trong lòng thầm cầu nguyện hy vọng có thể sớm ngủ được một chút, không cần nhớ đến những chuyện khiến cho cậu cảm thấy thống khổ không chịu nổi.
Trong một căn phòng khác, Trầm Sở Thiên vẫn còn chưa ngủ, anh nhớ lại những hành động đủ loại của cậu từ lúc dẫn Mạc Ngữ Luân về nhà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Tiểu Mạc có ghét anh không? Nghĩ một chút như vậy bắt đầu làm Trầm Sở Thiên buồn bực, lần đầu tiên khi nhìn thấy tiểu hồ ly kia, anh liền có hảo cảm khó hiểu với cậu, anh cũng không hy vọng Mạc Ngữ Luân ghét anh.
Nhớ đến bộ dáng của Mạc Ngữ Luân, trên môi Trầm Sở Thiên lộ ra một mạt tươi cười. Tiểu Mạc thực đáng yêu, bộ dáng thực tuấn tú, rõ ràng là một nam sinh, ánh mắt và đôi môi đều làm cho người ta có cảm giác quyến rũ dị thường. Cậu có mái tóc đen mềm mại, mắt to tròn như quả hạnh, đồng nhân đen thẳm, ánh mắt rất buồn bã, giống như cất giấu rất nhiều tâm sự không nói được; mà khi cười rộ lên ánh mắt loan thành hình nguyệt nha nhi (hình trăng lưỡi liềm, trăng non), có loại hương vị câu nhân, nó và đôi mắt u buồn của cậu tồn tại mâu thuẫn, làm cho người ta khó hiểu, cũng làm cho người ta muốn tìm hiểu. Nghĩ nghĩ, Trầm Sở Thiên cảm thấy không thể nghĩ tiếp được nữa, nếu còn nghĩ tiếp, sẽ không còn chính xác nữa.
Sáng sớm vừa ra khỏi giường Mạc Ngữ Luân đã muốn rời đi, Trầm Sở Thiên kiên trì bắt cậu lưu lại ăn bữa sáng. Nhìn Trầm Sở Thiên đi tới đi lui chuẩn bị trong nhà bếp, Mạc Ngữ Luân ngồi một bên chờ đợi vì không giúp được gì mà có chút xấu hổ.
Hai người vốn không quen biết, anh ta vì cái gì lại đối xử tốt với cậu như vậy? Anh ta có ý định gì đây? Mạc Ngữ Luân không rõ. Một mặt muốn biết nguyên nhân, mặt khác lại cảm thấy cậu nghi ngờ lòng tốt của người ta như vậy có phải hay không đã quá đáng.
“Tiểu Mạc,” Trầm Sở Thiên phát hiện Mạc Ngữ Luân cầm miếng bánh mì ngẩn người, anh cất tiếng gọi cậu, “Tiểu Mạc, Tiểu Mạc!”
“Ân? A!” Mạc Ngữ Luân giật mình muốn tỉnh lại, mờ mịt ngước mắt nhìn TrầmSở Thiên, “Cái gì?”
“Cậu còn hỏi, cậu vừa rồi đang nghĩ gì vậy?” Nhìn Mạc Ngữ Luân đang hé miệng, Trầm Sở Thiên buồn cười. TIểu Mạc thật đáng yêu.
“Tôi… tôi không nghĩ gì hết.”
Trầm Sở Thiên chớp chớp mắt, cũng không hỏi tiếp. Ăn sáng xong, Mạc Ngữ Luân lại muốn cáo từ, thấy Trầm Sở Thiên đang bận rộn dọn dẹp trong nhà bếp, cậu không mở miệng được. Trong khi đợi Trầm Sở Thiên sắp xếp trong nhà bếp, Mạc Ngữ Luân nghĩ: không thể lưu lại cùng một chỗ với anh ta, càng lưu lại, càng hoảng loạn. Cố lấy dũng khí, Mạc Ngữ Luân mở miệng nói: “Tôi, tôi phải đi.”
Trầm Sở Thiên lại giống như không thấy những lời này, ngồi xuống sofa, gác chân lên, hỏi: “Cậu hiện tại đang làm gì, vẫn còn đi học hay bắt đầu đi làm?”
“Tôi…” Mạc Ngữ Luân không biết phải trả lời như thế nào mới được, dĩ nhiên không thể nói thật, nếu nói dối, cậu cảm thấy Trầm Sở Thiên nhất định sẽ biết được, cậu cũng không có gan đi lừa anh ta.
“Nếu cậu không ngại, không bằng ở lại chỗ tôi vài ngày, cậu thấy thế nào?”
Trầm Sở Thiên thản nhiên nói, giống như đối diện với lão bằng hữu không cần bồi bên cạnh cũng có thể đến chơi, Trầm Sở Thiên đã đóan được tiểu hồ ly có nỗi niềm khó nói, cũng có thể xác định tiểu hồ ly không có chỗ nào để đi. Trầm Sở Thiên không vội đào sâu hỏi han cặn kẽ, chính là anh cũng không yên tâm cứ để cậu đi như vậy, Mạc Ngữ Luân này vừa đi, Trầm Sở Thiên chỉ e rằng sẽ không thể may mắn tìm được cậu như lần này.
“Di?” Mạc Ngữ Luân có chút không rõ. Trầm Sở Thiên dứt khoát chuyển đến ngồi sát xuống bên cạnh Mạc Ngữ Luân, “Cứ ở lại nhà tôi vài ngày, muốn đi đâu chơi cứ đi, trở về ăn cơm, đi ngủ là được.”
Khí tức nam nhân hòa lẫn hương trà xanh lập tức bao quanh, trong lòng Mạc Ngữ Luân căng thẳng, rụt vai lại, thoáng nhích người ra, hé ra một khoảng giữa cậu và Trầm Sở Thiên, “Chuyện này… chuyện này không tốt lắm, tôi như thế nào có thể làm phiền anh.”
“Đâu có tính là làm phiền.” Trầm Sở Thiên nói xong, duỗi cánh tay gác lên thành ghế sofa, thoạt nhìn giống như muốn ôm lấy vai Mạc Ngữ Luân, trong lòng thầm tức giận, tiểu hồ ly này, đem anh thành đăng đồ tử (kẻ xấu) sao? Như thế nào anh mới đến gần, cậu ta liền trốn.
“Chúng ta, chúng ta không quá thân, vốn là không quen biết, tôi như thế nào có thể…” Mạc Ngữ Luân vẫn phản đối.
“Nhất hồi sinh, nhất hồi thục thôi mà, sau này từ từ sẽ thân.” Trầm Sở Thiên cười hì hì nói.
Trong lòng Mạc Ngữ Luân sinh ra dự cảm bất an, Trầm Sở Thiên vì sao lại đối với cậu như vậy? Cậu có chỗ nào tốt chiếm lấy sao? Bản năng tiểu hồ ly từ nhỏ đã bị khi dễ trước tiên tìm cách tự bảo vệ mình.
“Tôi… tôi không cần!”
“Cái gì?” Trầm Sở Thiên nhướn mi, bắt đầu tức giận trong bụng, anh hạ mình xuống dịu dàng thương lượng với Mạc Ngữ Luân, vì cái gì cậu lại không chịu.
“Tôi… Anh… Anh nên đi làm, tôi.. tôi cũng nên đi.” Phát hiện Trầm Sở Thiên đúng như cậu dự đoán bắt đầu sinh khí, Mạc Ngữ Luân càng thêm bất an, nhưng vẫn cố lấy dũng khí đem những lời cự tuyệt nói ra.
“Đi làm cái gì! Một chút nữa sẽ đi, trước tiên cậu phải nói rõ cho tôi.”
Trầm Sở Thiên quả nhiên sinh khí. Mạc Ngữ Luân lui người chui vào góc sofa, sợ sệt nhìn Trầm Sở Thiên. Trầm Sở Thiên nghĩ Mạc Ngữ Luân nhất định bất hòa với người nhà nên lang thang bên ngoài, anh nguyện ý lưu cậu lại, chiếu cố cậu, tiếp theo sẽ thành bằng hữu, trong thâm tâm anh nguyện ý đối tốt với tiểu hồ ly có đôi mắt u buồn này. Hiện tại nhìn tiểu hồ ly có phản ứng như vậy, cơn giận của Trầm Sở Thiên dồn lại một chỗ. Nghĩ anh đường đường là một cảnh sát yêu thú, trong thành phố Hương Đảo cũng là nhân vật có tên tuổi, như thế nào đã bị Mạc Ngữ Luân dùng ánh mắt như nhìn thấy người xấu vậy chứ?
“Cậu ít giả bộ vô tội cho tôi. Nói! Vì sao không muốn ở lại chỗ tôi?” Trầm Sở Thiên khẽ quát.
Mắt Mạc Ngữ Luân liếc nhìn Trầm Sở Thiên phía trước, trong lòng thực mất hứng. Nói cái gì mà giả bộ vô tội, rõ ràng là anh kéo tôi, kiên quyết bắt lưu lại, hiện tại lại thành ra lỗi của Mạc Ngữ Luân, “Tôi mới không có!”
“Không có, kia vì sao lại không chịu?”
“Tôi… Chúng tôi không quen biết.”
“Cậu không ở lại thì quen biết kiểu gì?”
“Không biết thì làm sao mà ở lại!”
Hai người đấu võ mồm châm chích lẫn nhau, đối diện nhau mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhường ai.
“Tôi không cho cậu đi!” Trầm Sở Thiên còn nói thêm.
“Anh… anh không thể bắt bớ phi pháp.” Mạc Ngữ Luân sợ hãi, cậu không muốn ở lại bên cạnh nam nhân, bồi bên cạnh anh ta, Mạc Ngữ Luân ngửi được mùi nguy hiểm, đồng thời cũng ngửi thấy sự hấp dẫn.
Mạc Ngữ Luân sợ, sợ vị cảnh sát có hình xăm này một ngày nào đó đột nhiên cởi bỏ khuôn mặt tươi cười thân mật ôn hòa này, lộ ra bộ mặt đáng sợ giống như tộc nhân của cậu, càng sợ một ngày cậu sẽ không chống sự được lực hấp dẫn phát ra từ trên người nam nhân, khiến cậu chủ động nhào vào trong lòng nam nhân này.
“Còn muốn chạy, cũng đúng a, vậy cậu cần phải thành thật nói cho tôi biết mọi chuyện.” Trầm Sở Thiên lộ ra chiêu bài của anh trong nụ cười ‘xấu xa’, khóe miệng cong lên, trong mắt toát ra khiêu khích cùng trêu trọc, “Cậu phải nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, học hành hay làm việc chỗ nào, trong nhà còn có ai, còn có, số điện thoại di động, điện thoại nhà, điện thoại công ty, điện thoại trường học tất cả đều phải nói hết với tôi.” Trầm Sở Thiên đắc ý nói, chỉ cần biết những thông tin đó, anh tin rằng Mạc Ngữ Luân dù bỏ chạy cũng không thoát khỏi tầm mắt của anh.
Mạc Ngữ Luân sửng sốt, sau đó thùy hạ mi mắt. Nhà, câu nói của Trầm Sở Thiên gợi lại những hồi ức của cậu, vẻ mặt cậu xẹt qua một tia đau đớn. Trầm Sở Thiên đem tất cả thu vào trong mắt, trong lòng đối với thân thế của Mạc Ngữ Luân càng thêm nghi hoặc.
“Anh… không cần anh xen vào!” Mạc Ngữ Luân đột nhiên kêu lên, sau đó đứng dậy.
Trầm Sở Thiên giữ chặt lấy cổ tay Mạc Ngữ Luân, “Cậu định làm gì?”
“Đừng chạm vào tôi!”
Mạc Ngữ Luân hét lên một tiếng, hất tay Trầm Sở Thiên ra, trái tim của cậu đập bang bang mạnh mẽ, chỗ da thịt bị nắm lấy nơi cổ tay có chút nóng lên, dòng một điện chạy dọc khắp thân thể. Thiên a, chỉ bị nam nhân này chạm một chút liền biến thành như vậy, nếu… Mạc Ngữ Luân cực kỳ sợ hãi, muốn bỏ chạy.
Trầm Sở Thiên bị phản ứng kịch liệt vừa rồi của Mạc Ngữ Luân làm ngạc nhiên, anh lập tức liên tưởng đến Mạc Ngữ Luân nhất định không thích người khác đụng vào cậu. Tiểu hồ ly này như thế nào lại mẫn cảm như vậy, chẳng lẽ nam nam thụ thụ cũng bất thân luôn sao?
Trầm Sở Thiên ngăn Mạc Ngữ Luân lại, tiếp tục nói với cậu, “Tiểu Mạc, đừng chạy, tôi sẽ không làm gì cậu, không cần sợ tôi. TIểu Mạc, Tiểu Mạc, cậu rốt cuộc có chuyện gì, vì sao lại không thể nói cho biết tôi chuyên của cậu?”
“Tôi không muốn nói, tôi không muốn nói…” Mạc Ngữ Luân cố gắng lắc đầu. Sợ chạm vào Mạc Ngữ Luân khiến cho cậu phản ứng kịch liệt nữa, Trầm Sở Thiên chỉ giang hai tay chặn cậu lại.
“Tiểu Mạc!” Trầm Sở Thiên kêu, ý muốn trấn an Mạc Ngữ Luân thoạt nhìn đã muốn lâm vào tình trạng hoảng loạn.
“Tôi mới không muốn với anh, anh là người xấu!” Mạc Ngữ Luân tiếp tục hét, nói năng có chút lộn xộn.
“Cậu nói cái gì, tôi là cảnh sát, như thế nào là người xấu được.” Trầm Sở Thiên bối rối, anh đối với cậu tốt như vậy, như thế nào đảo mắt đã bị chụp mũ ‘người xấu’ chứ?
“Cảnh sát, cảnh sát mới không có hình xăm, anh nói không chừng chính là đồ bại hoại của cảnh sát!” Mạc Ngữ Luân luống cuống, nói không lựa lời, chuyện không nên nói đều nói ra. Lời vừa ra khỏi miệng chính cậu cũng có chút hối hận, rõ ràng còn chưa hiểu biết về Trầm Sở Thiên, như thế nào có thể dễ dàng nhận xét anh như vậy.
Trầm Sở Thiên nhất thời nổi giận đùng đùng, anh rõ ràng muốn đối tốt với Mạc Ngữ Luân, lại bị hiểu lầm như thế. Trầm Sở Thiên cũng nổi nóng, quát: “Cậu nói cái gì! Cậu không biết rõ sự tình mà nói như vậy, tôi làm sao mà giống người xấu! Có hình xăm thì không thể làm cảnh sát? Cậu có biết vì sao tôi có hình xăm không? Thật là, nhìn bộ dáng cậu ngay thẳng như vậy, sao lại hồ đồ như thế chứ! Cậu là con chó sống trong bụng người ta chắc?”
Rống xong, Trầm Sở Thiên phát hiện sắc mặt Mạc Ngữ Luân trong phút chốc trở nên trắng bệch, hoảng sợ, bất giác cảm thấy vừa rồi nhất định anh đã nói gì không đúng, trong lòng thầm nhớ lại một lần, phát hiện không nói những từ ngữ gì quá cường liệt. Trầm Sở Thiên vừa định giải thích một chút, không đợi anh mở miệng, Mạc Ngữ Luân đã xoay người bỏ chạy.
“Tiểu Mạc!” Trầm Sở Thiên đuổi theo, giữ chặt Mạc Ngữ Luân, lúc này Trầm Sở Thiên đã có kinh nghiệm, anh không chạm vào da thịt Mạc Ngữ Luân, chỉ kéo lấy y phục cậu.
Mạc Ngữ Luân quay đầu hung hăng trừng Trầm Sở Thiên, đôi mắt đen thoạt nhìn rất quyến rũ giờ đây đầm đìa nước mắt, ánh mắt oán hận làm tâm Trầm Sở Thiên đau đớn, ngay khi anh còn đang ngẩn người, Mạc Ngữ Luân đã tránh được tay của Trầm Sở Thiên, chạy mất.
Nghe tiếng bước chân vội vàng chạy đi xa, Trầm Sở Thiên tựa vào khung cửa, mạnh mẽ bứt tóc mình, trong lòng cực kỳ hối hận. Thực đáng chết, cư nhiên đem tiểu hồ ly bức đến chạy mất tiêu.
Trầm Sở Thiên tâm tình buồn bực đi đến cảnh cục, đồng sự thấy anh đều cảm thấy kinh ngạc.
“Trầm ca, không phải hôm nay anh nghỉ sao?”
Trầm Sở Thiên hừ một tiếng, hỏi: “Gần đây có án kiện nào phải làm không, lấy ra đây cho tôi!”
* * *
Mạc Ngữ Luân chạy một hơi cách rất xa chỗ của Trầm Sở Thiên, lúc này mới dám ngừng lại nghỉ, cậu không biết có thể bị Trầm Sở Thiên bắt lại hay không, Trầm Sở Thiên muốn tìm cậu cũng không phải quá khó, dù sao anh ta cũng là cảnh sát yêu thú đại danh đỉnh đỉnh. Nhớ đến những lời Trầm Sở Thiên nói với cậu, trong lòng Mạc Ngữ Luân cảm thấy thực đau xót, giống như có thứ gì chẹn ngang cổ họng. Rõ ràng được anh chiếu cố sưởi ấm một hồi, hiện tại, Mạc Ngữ Luân đối với Trầm Sở Thiên lại có một cổ hận ý. Tư vị ngọt ngào cùng cay đắng đan xen trong tâm Mạc Ngữ Luân, khiến cho lòng dạ cậu rối bời.
Đôi mắt không mục đích bắt đầu liếc ngang liếc dọc trên đường cái, Mạc Ngữ Luân lại một lần nữa lạc hướng. Cậu nhớ đến gia tộc của cậu – gia tộc Mạc thị, có số lượng đông nhất trong tộc hồ ly yêu thú, kinh doanh rất phát đạt, tài hùng thế mạnh, nhưng cũng chính người của gia tộc này bức Mạc Ngữ Luân đến tình cảnh phải lang thang. Bọn chúng chính là muốn Mạc Ngữ Luân mất đi phương hướng, sau đó ngoan ngoãn để mặc cho chúng điều khiển. Mạc Ngữ Luân thầm cắn răng, chính là dù có đói chết, cậu cũng không quay về.
Đang đi một mình, đằng sau có người vỗ vai Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân từ đáy lòng sợ hãi, sợ đám anh em của Mạc thị tìm được cậu, rồi muốn bắt cậu trở về, cậu hoảng sợ quay đầu lại.
“Tiểu Mạc, là ta.” A Lẫm nhìn biểu tình sợ hãi như nhìn thấy quỷ của Mạc Ngữ Luân, y nhếch môi cười.
“A Lẫm, là cậu a.” Mạc Ngữ Luân thở dài một hơi nhẹ nhõm, biểu tình khẩn trương trên mặt dịu đi. A Lẫm và Mạc Ngữ Luân cũng là hồ ly yêu thú giống nhau, là một bằng hữu hồ ly trong đám bằng hữu ít ỏi của cậu. A Lẫm tuy rằng là lưu manh đường phố, nhưng y đối với Mạc Ngữ Luân rất tốt, có chút quan tâm đến Mạc Ngữ Luân.
“Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, khỏe không?”
“Rất tốt. Đúng rồi, gần đây vẫn không gặp được cậu, có khoẻ không?” A Lẫm thân thiết hỏi.
Mạc Ngữ Luân bĩu môi, “Vẫn chỉ một mình.”
“Việc làm lúc trước…”
Nghe A Lẫm hỏi, Mạc Ngữ Luân nhún vai, chứng tỏ cả hai đều hiểu được.
“Thực đáng tiếc.” A Lẫm chắt lưỡi tiếc nuối.
“Không còn cách nào khác, bọn chúng muốn như vậy, khiến tôi không có nơi sống yên ổn, không có đường lui, cuối cùng phải về gia tộc.” Mạc Ngữ Luân nói xong, trong lòng bất giác đau đớn. Người ngoài như Trầm Sở Thiên và A Lẫm, còn có thể ôn hòa với cậu, còn đánh cậu, khi dễ cậu, vũ nhục cậu, uy hiếp cậu chỉnh đốn cậu, hoàn toàn lại là người trong gia tộc họ Mạc, Mạc Ngữ Luân không khỏi cúi đầu.
A Lẫm vỗ vỗ vai Mạc Ngữ Luân, “Thôi quên đi.”
Mạc Ngữ Luân ngẩng đầu, không quên đi thì có thể làm gì khác, cậu thân cô thế cô, sao có thể đấu với nhân lực vật lực tài lực của gia tộc Mạc thị khổng lồ, chính là, cậu cũng không thể cứ như thế mà cúi đầu!.
“Yên tâm, tôi không sao, tôi cũng không sợ, tôi sẽ chịu đựng được.” Thấy A Lẫm lộ ra thần sắc lo lắng, ngược lại Mạc Ngữ Luân còn an ủi y.
“Tìm được chỗ ở mới chưa?” A Lẫm hỏi.
Mạc Ngữ Luân lại nhớ đến Trầm Sở Thiên. A, nếu… nếu có thể dừng chân ở Trầm gia, tin rằng người Mạc gia cũng không dám đến ép buộc cậu, mà cậu có thể trải qua cuộc sống bình thường. Nhưng, lại nhớ đến hình xăm trên tấm lưng trần của Trầm Sở Thiên, còn có cảm giác áp bách khi Trầm Sở Thiên đứng trước mặt cậu, Mạc Ngữ Luân thầm lắc đầu. Cho dù Trầm Sở Thiên tốt, cũng là hoa trong gương, trăng trong nước, không thể có được.
“Bây giờ thì chưa.”
“Đi, cùng ăn một bữa cơm.” A Lẫm kéo Mạc Ngữ Luân bước đi. A lẫm biết Mạc Ngữ Luân thường xuyên bữa đói bữa no, hơn nữa cậu cũng ngại để người khác mời, sợ đem đến phiền phức cho người ta, vì thế không đợi Mạc Ngữ Luân nói liền kéo cậu lên xe buýt.
Ngồi trong một quán cơm nhỏ, A Lẫm hỏi Mạc Ngữ Luân: “Chuyện lần trước, cuối cùng giải quyết như thế nào?”
Mạc Ngữ Luân lộ ra vẻ mặt xấu hổ, “Người Mạc gia mỗi ngày đều đến làm khó dễ, ảnh hưởng sinh ý, lão bản là người tốt, không nói đuổi tôi, nhưng tôi tự thấy không thể đợi người ta đuổi, liền xin nghỉ.”
A Lẫm cắn một miếng thịt, oán hận nói, “Đám người Mạc gia quá xấu xa, quá ác độc. Lúc trước bọn chúng đuổi cậu đi, căn bản mặc kệ cậu sống chết ra sao, hiện tại lại muốn cậu về trong tộc. cậu không quay về, bọn chúng không dám công khai đánh chửi cùng bắt cóc, liền quấy rầy cuộc sống của cậu, không cho cậu làm việc bình thường. Bọn chúng nhất định muốn cậu cùng đường, không một xu dính túi, nhưng lại muốn sống, nhất định sẽ tự động quay về. Hừ, một đám người khốn nạn.”
Mạc Ngữ Luân im lặng nghe, A Lẫm nói đều là sự thật. Nguyên bản Mạc Ngữ Luân còn có mấy bằng hữu, sau vì bị người của Mạc gia quấy rầy, các bằng hữu sợ rước họa vào thân, đều bất hòa với Mạc Ngữ Luân, hiện tại chỉ còn một mình A Lẫm, bản thân y đần độn, cái gì cũng không sợ, nếu không có y, Mạc Ngữ Luân càng cô đơn hơn.
“Này, tôi nói… cậu còn muốn tìm việc làm không?” A Lẫm lại hỏi.
“Muốn, muốn!” Mạc Ngữ Luân dùng sức gật đầu, cậu cần công việc, chỉ có tìm được việc làm, có được tiền lương, cuộc sống mới có thể tiếp tục duy trì. Sau đó, Mạc Ngữ Luân lại do dự, mỗi lần tìm được công việc, không quá lâu người Mạc gia sẽ tìm đến cửa, bọn chúng cũng không đả đả sát sát ồn ào, nhưng lại càng không ngừng gây phiền phức nho nhỏ. Người bình thường không muốn tự tìm phiền toái, lại càng không muốn chọc đến gia tộc yêu thú Mạc gia có hắc đạo chống lưng. Đến cuối cùng, Mạc Ngữ Luân luôn phải áy náy cùng phẫn nộ rời đi.
“Có thể không? Tôi… tôi bây giờ…” Trong mắt Mạc Ngữ Luân toát ra nét u buồn. Vì người Mạc gia không ngừng gây phiền phức, thậm chí Mạc Ngữ Luân cũng không dám vào cô nhi viện, cũng không thể đi học, cậu muốn làm việc chỉ có thể tận lực tìm vài công việc đơn giản không có đòi hỏi gì nhiều.
“Mặc kệ nó.” A Lẫm giải thích, “Là một siêu thị ở ngoại ô thành phố, lão bản là một bằng hữu của bằng hữu tôi, muốn tìm người làm. Người muốn làm không nhiều lắm, vì đi làm chỗ đó mất thời gian đi lại rất nhiều, người trẻ tuổi không chịu được. Tôi hỏi qua, bao hai bữa cơm, còn có thể ngủ ở phòng thay đồ, chính là thời gian làm việc lâu hơn một chút, tạm thời cũng không có thêm tiền trợ cấp. Nếu cậu không ngại có thế đến xem thử.” A Lẫm cổ vũ Mạc Ngữ Luân.
“Cám ơn cậu!” Mạc Ngữ Luân nhìn A Lẫm cảm kích.
“Khụ, đừng khách khí.”
Kế tiếp đã có nơi dừng chân, trong lòng Mạc Ngữ Luân có chút kiên định. Ăn cơm xong, trong lúc uống trà nghỉ ngơi, Mạc Ngữ Luân thử hỏi thăm A Lẫm, “Cậu có biết một cảnh sát yêu thú tên là Trầm Sở Thiên hay không?”
A Lẫm là lưu manh đường phố, người quen rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ cấp cảnh sát vài thông tin, y vừa nghe Mạc Ngữ Luân nói, lập tức gật đầu: “Ai mà chẳng biết anh ta?”
“Rất nổi tiếng sao?” Mạc Ngữ Luân bán tín bán nghi, nhìn A Lẫm.
A Lẫm nói: “Trầm Sở Thiên là cảnh sát yêu thú rất có tiếng, tuổi còn trẻ mà đã là cảnh sát cấp cao, phá không ít đại án, nghe nói năng lực mạnh mẽ số một.”
“Thật không?” Nghe A lẫm nói như vậy, Mạc Ngữ Luân có một chút hảo cảm với Trầm Sở Thiên, nguyên lai anh ta là một cảnh sát xuất sắc như vậy, có lẽ, cậu thật sự đã hiểu lầm Trầm Sở Thiên.
A Lẫm kề sát vào Mạc Ngữ Luân, biểu tình thần bí nói thêm: “Anh ta còn có một biệt danh, gọi là ‘Hỏa bạo lãng tử’, sách sách, nghe đi, lợi hại chưa.”
“Cái gì?” Mạc Ngữ Luân nhíu mày. Biệt danh này không đứng đắn lắm.
A Lẫm hạ giọng nói: “Trong nhóm yêu thú của thành phố Hương Đảo ai mà không biết đến Trầm Sở Thiên. Tính tình anh ta rất nóng nảy, công phu lại tuyệt vời, thuật bắn súng cũng tốt, hạ thủ không chút lưu tình. Cá tính anh ta ngay thẳng, phàm là yêu thú bình thường bị những yêu thú xấu xa khác khi dễ, nói với Trầm Sở Thiên, Trầm Sở Thiên khẳng định sẽ ra tay, bọn giang hồ kia đối với anh ta vừa hận vừa sợ. Bất quá…” A Lẫm nói xong, dáng vẻ lưu manh cười rộ lên, “Trầm Sở Thiên này nha, bộ dáng cực kỳ đẹp trai, rất nhiều nữ nhân thích, không biết có bao nhiêu nữ nhân, nga không, nữ yêu thú muốn dâng cho anh ta, cho dù là Mạc gia các người, cũng không ít nữ yêu thú trong các hộp đêm muốn tìm anh ta làm chỗ dựa vững chắc. Hắc hắc, bằng không sao lại kêu là ‘lãng tử’, đều nói anh ta phi thường có duyên với nữ nhân, tôi còn nghe nói, các nàng còn lén nói với nhau anh ta là cảnh sát đẹp trai nhất, khiêu gợi nhất.”
Nghe A Lẫm nói, Mạc Ngữ Luân cảm thấy trong lòng nhói nhói. Ban đầu, cậu còn tưởng Trầm Sở Thiên là cảnh sát chính nghĩa, sau nghe hết, hảo cảm của cậu với anh bay biến hết, nguyên lai cũng là đồ háo sắc. Nhắc đến hình xăm của Trầm Sở Thiên, từ nhỏ Mạc Ngữ Luân đã biết Mạc gia làm sinh ý tình sắc, trong hộp đêm và quán rượu thường dưỡng những đả thủ, những đả thủ này đều có hình xăm. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm của Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân đã liên tưởng đến những đả thủ của Mạc gia, bản năng liền nảy sinh chán ghét Trầm Sở Thiên, bây giờ nghe A Lẫm nói xong, Mạc Ngữ Luân nghĩ chắc chắn Trầm Sở Thiên vì muốn để nữ nhân thích, muốn để người ta cảm thấy lạnh lùng, đẹp trai, có hình mới oai, trong lòng cậu càng thêm khinh bỉ.
Thấy Mạc Ngữ Luân trề môi, A Lẫm cười nói: “Ai, cảnh sát cùng đạo chích vốn luôn cùng một chỗ, Trầm Sở Thiên là cảnh sát, đương nhiên mỗi ngày đều giao tiếp với hắc bang. Những nữ hài tử nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được, tìm anh ta làm chỗ dựa vững chắc, tôi thấy so với tìm hắc bang làm chỗ dựa còn vững chắc hơn.”
“Vậy anh ta đồng ý sao? Anh ta là cảnh sát, là người chấp pháp, anh ta sao có thể làm như vậy được!” Mạc Ngữ Luân trách mắng.
A Lẫm thấy Mạc Ngữ Luân tự nhiên nổi giận, y có chút bối rối, nói vòng vo: “Chuyện này tôi cũng không thể biết được. Tôi chỉ nghe nói thôi, Tiểu Mạc cậu cũng biết, tôi chỉ là lưu manh, không phải hắc bang. Tôi là người đứng giữa. Trầm Sở Thiên nha, dù sao tôi chỉ biết hắc bang đều sợ anh ta, anh ta rất lợi hại, là sĩ quan cấp cao của bộ hình sự. Mấy án kiện yêu thú hành hung, cướp bóc, sát hại vô tội phát sinh trong thành phố này đều là do anh ta phá án đầu tiên. Năng lực anh ta mạnh mẽ, cá tính mạnh mẽ, toàn bộ cảnh cục đều nói là làm, nghe nói anh ta còn dám đập bàn cục trưởng.’
Tưởng tượng ra hình ảnh Trầm Sở Thiên đập bàn của vị cảnh sát cao nhất trong thành phố, Mạc Ngữ Luân không khỏi muốn cười, cậu cảm thấy Trầm Sở Thiên hoàn toàn có thể làm được chuyện này, anh ta rống một tiếng, tòa nhà cảnh cục cũng phải run rẩy một chút.
Thấy Mạc Ngữ Luân đột nhiên cười, A Lẫm càng không hiểu, y hỏi: “Tiểu Mạc, cậu cười cái gì? Cậu biết Trầm Sở Thiên?”
“A, không!” Mạc Ngữ Luân vội vàng phủ nhận.
A Lẫm chắc lưỡi, “Nếu cậu biết thì tốt rồi, để anh ta bảo hộ cậu, người nhà cậu có thấy cũng không thể hại cậu, cậu sẽ hoàn toàn tự do.”
Mạc Ngữ Luân sửng sốt, sau đó liền cười khổ, một lúc sai, Mạc Ngữ Luân nhẹ giọng hỏi A Lẫm, “Tôi có một chuyện không hiểu được, muốn cậu chỉ cho.”
“Cái gì, nói đi.” A Lẫm vỗ ngực, bộ dáng cái gì cũng biết.
“Tôi… tôi gần đây hình như có chút kỳ quái.”
Bộ dáng Mạc Ngữ Luân ấp a ấp úng của Mạc Ngữ Luân làm A lẫm sốt ruột, “Cậu bị làm sao? Bị bệnh, không thoải mái?”
“Không phải!”
“Nói rõ chút coi.”
Mạc Ngữ Luân đỏ mặt, thanh âm càng nhỏ, “Tôi… tôi phát hiện, tôi ngửi thấy mùi cơ thể một người, đã muốn, đã muốn…”
A Lẫm ‘a ha’ một tiếng, cười, “Cậu thích người ta.”
“Mới không có!” Mạc Ngữ Luân đỏ mặt nghiêm túc phủ nhận.
“Ha ha, khẳng định là có,” A Lẫm chỉ vào Mạc Ngữ Luân cười rộ lên, “Tiểu Mạc, cậu trưởng thành nga.”
“Không phải, không phải, cậu nói tầm bậy.” Mạc Ngữ Luân gấp đến độ kêu toáng lên.
“Tôi cũng không có. Ai, chuyện này cũng không có gì a, hồ ly chúng ta chính là như vậy mà, thực bình thường, Tiểu Mạc, cậu không cần quá áp bức bản tính. Tôi biết vì người nhà buộc cậu phải tham gia phục vụ nghề tình sắc, cậu không chịu, cho nên trong lòng đối với chuyện này có khó chịu, chính là có tiếp xúc thân mật với người mình thích rất bình thường.”
“Tôi… tôi ghét bị như vậy.” Mạc Ngữ Luân gục đầu xuống.
“Tiểu Mạc, đừng nghĩ nhiều, gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hơi thở của nàng, muốn cùng nàng làm tình, là rất bình thường.” A Lẫm an ủi Mạc Ngữ Luân, “Cậu xem, tôi có rất nhiều bạn gái đấy thôi. Hồ ly háo sắc là thiên tính, sắc này cũng không phải là chỉ trên giường, mà có ý nói rộng hơn, ví dụ như nói về khuôn mặt xinh đẹp, thân hình cường tráng, mùi dễ ngửi vân vân.”
“Không, không phải.” Mạc Ngữ Luân nhớ ra Trầm Sở Thiên là nam nhân, đột nhiên cậu thấy luống cuống.
“Cậu chính là thích nam nhân đi.” A Lẫm đột nhiên nói. Mạc Ngữ Luân bị nói trúng tim đen, nhất thời không nói gì, biểu tình kinh ngạc. A lẫm cười nói, “Đối với hồ ly chúng ta mà nói, cho dù thích nam nhân cũng rất bình thường. Tiểu Mạc, hồ ly mắt đen giống như cậu vậy, chỉ sợ không thể ôm nữ nhân, mà là thích được nam nhân ôm mới đúng. Còn hơn cả nữ nhân xinh đẹp, cậu thích hẳn là người đẹp trai anh tuấn cường hãn, ha hả. Đây là thiên tính của hồ ly mắt đen các cậu, không cần cảm thấy xấu hổ, thật đó. Cứ thuận theo bản tính mới tự nhiên.”
Mạc Ngữ Luân không cam lòng, rồi lại không thể phản bác A Lẫm, cậu mím chặt môi. Thấy bộ dáng đó của Mạc Ngữ Luân, A lẫm cũng không nói gì thêm nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đặc Biệt Đích Ngươi (Đặc Biệt Đích Nhĩ)
Chương 2
Chương 2