DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Quy Linh
Chương 52: Trợ hưng vi hiểm

Bước liễn tới cửa Nhã Khôn cung, Quân Ly Xuân ôm Lăng Kì Ương xuống, trực tiếp vào phòng ngủ của Thiên điện.

Được đặt lên trên giường, Lăng Kì Ương nhìn Quân Ly Xuân đang không vui, mỉm cười nói: “Ta không sao.”

Quân Ly Xuân giúp hắn cởi giày, lại đắp chăn, ngồi vào bên giường nói: “Lần sau không bao giờ cho ngươi một mình vào cung nữa.”

“Gặp Hoàng Quý phi chỉ là ngẫu nhiên thôi.” Theo lý Hoàng Quý phi thân mình không khoẻ, hẳn là ở trong cung nghỉ ngơi mới đúng. Không ngờ hôm nay chạy đến, lại ăn mặc như thế, chắc là sợ thiết yến lần này, nàng nếu không ra mặt, để Hoàng hậu chiếm nổi bật, giành được sủng ái, đoạt ánh sáng của nàng.

“Đúng là ta sơ sót.” Quân Ly Xuân xoa xoa nhẹ đầu gối Lăng Kì Ương, hỏi: “Đau không?”

Lăng Kì Ương lắc đầu, “Kỳ thật cũng không quỳ lâu, may mắn Hoàng nương tới đúng lúc. Chỉ là hiện tại bụng hiện rõ, quỳ lâu có một loại cảm giác đau quặn bụng dưới.”

Quân Ly Xuân khẩn trương hỏi han: “Có đau sao? Không được giấu ta.”

“Không sao.” Lăng Kì Ương cười nói: “Có thuốc dưỡng thai sư phụ cho ta, ngươi còn lo lắng cái gì?”

“Cũng phải.” Bất quá nghĩ Lăng Kì Ương quỳ ở đó bị làm khó dễ, Quân Ly Xuân liền cảm thấy đau lòng, “Lát nữa ta sai người kiếm gì đó cho ngươi ăn trước, ăn no hãy đến Hợp Tương cung.”

Lăng Kì Ương gật gật đầu, lại hỏi: “Đan Văn Kha lần này tới là vì liên minh?”

“Chắc vậy, cụ thể ta cũng không rõ ràng, khi Đan Văn Kha bàn bạc với Phụ hoàng, ta không được phép vào thư phòng.” Quân Ly Xuân cũng không cảm thấy tò mò, dù sao mặc kệ là tốt hay xấu, cuối cùng rồi y sẽ biết kết quả.

“Ta chỉ là nghĩ, hắn rốt cuộc tính dùng cái gì để đạt được tín nhiệm liên minh.” Lăng Kì Ương dựa vào là gối mềm trên, cảm thấy có chút tò mò.

“Không rõ lắm. Nhưng Đan Văn Kha chắc chắn không phải đèn cạn dầu. Trước đây chỉ là bị người áp chế, mới nhìn giống người tốt thôi.” Quân Ly Xuân nói.

Lăng Kì Ương bật cười, hắn lần đầu tiên nghe Quân Ly Xuân đánh giá một người như vậy, tuy rằng nghe thì thấy đánh giá không cao, nhưng là lời thật.

“Người thông minh không nhất định là người xấu, Đan Văn Kha tuy rằng nhiều mưu kế, nhưng trước mắt xem tính tình rồi tính.” Lăng Kì Ương nói.

Quân Ly Xuân nhéo nhéo mũi hắn, khẽ cười trầm giọng nói: “Không được khen nam nhân khác.”

“Không phải khen, chỉ là đánh giá khách quan.” Lăng Kì Ương cười bắt lấy tay Quân Ly Xuân nhéo mũi hắn.

Quân Ly Xuân cầm ngược lại tay hắn, nói: “Dù sao cũng không được.”

“Đã biết.” Lăng Kì Ương cũng không phản bác, thế này với hắn mà nói coi như một chút tình thú giữa hai người.

Sau nửa canh giờ, hai người mới đến Hợp Tương cung, tiệc rượu đã bắt đầu, người hầu đưa hai người đến chỗ ngồi.

Thấy hai người ngồi xuống, Duyên Hi hỏi: “Kì Ương khoẻ rồi?”

Lăng Kì Ương đứng dậy nói: “Đa tạ Phụ hoàng quan tâm, nhi thần đã không sao.”

“Vậy là tốt rồi. Ngồi đi, xem có cái gì thích thì ăn nhiều chút.” Quân Ly Xuân đè đè tay, để hắn ngồi xuống.

“Vâng, tạ ơn Phụ hoàng.” Lăng Kì Ương ngồi xuống, Quân Ly Xuân bắt đầu chia thức ăn cho hắn. Kỳ thật hai người vừa nãy ở Nhã Khôn cung đã ăn lửng dạ, tới chỗ này cũng chỉ làm dáng thôi.

Hoàng Quý phi thấy Duyên Hi đế từ khi tiến vào không hỏi nàng được một câu, cứ mặc kệ, sau khi giận dữ trừng mắt nhìn Lăng Kì Ương một cái, ngón tay dùng sức nắm đũa, không cẩn thận đụng ngã cái chén. Tiếng vang thanh thúy khiến nhóm múa ở giữa cũng hoảng sợ, bước nhảy cũng có chút hỗn độn.

Duyên Hi đế nhìn về phía Hoàng Quý phi, hỏi: “Ái phi thân thể không thoải mái?”

Thấy Hoàng Thượng hỏi mình, Hoàng Quý phi bớt giận một ít, cười mở miệng nói: “Nô tì không phải không thoải mái, chỉ là bài múa này nô tì xem có chút buồn ngủ.”

Duyên Hi đế nhăn lại mày, bài múa này là đặc biệt bố trí để nghênh đón Du quốc quân cùng Sí Trạch đế, cũng là hoan nghênh đối với họ. Hiện giờ Hoàng Quý phi lại cảm thấy nhàm chán buồn ngủ, khiến Duyên Hi đế không khỏi có chút giận dữ. Nếu khách cảm thấy không thú vị cũng không sao, hiện tại phi tử của mình cũng không thèm nể mặt mũi mình, còn nói cái gì?!

Ngũ Hoàng tử Quân Thừa Tích phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy nói: “Phụ hoàng thứ tội. Mẫu phi có thai trong người, khó tránh khỏi buồn ngủ, cũng không có ý khác.”

Thốt ra lời này, Hoàng Quý phi cũng phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy nói: “Là nô tì nói lỡ, Hoàng Thượng thứ tội.”

“Thôi.” Duyên Hi đế cũng không phát giận, chỉ là khoát tay cho hai người ngồi xuống, “Các ngươi nếu có thể nghĩ được tiết mục hay hơn, trẫm cũng có thể để các ngươi trợ hứng.”

“Hoàng Thượng, kỳ thật vũ đạo này không tồi, bản quân rất thích.” Du quốc quân cười nói.

“Đúng vậy.” Đan Văn Kha cũng phụ họa nói: “Vũ đạo này thể hiện được sự ôn nhu của nữ tử, lại không mất đại khí. Nhạc khúc phối cũng hay, nghe rất thoải mái.”

Duyên Hi đế dịu thần sắc, cười nói: “Hai vị nếu thích, trẫm sai giáo phường tặng khúc phổ này cho hai vị, trở về cũng có thể theo đó mà bố trí tập.”

“Như vậy rất hay. Này khúc nếu lấy đàn cổ đến đàn, sẽ càng thêm xuất sắc.” Đan Văn Kha cười nói. Hắn có chút nghiên cứu với cầm khúc, có thể được một khúc nhạc hay, cũng thật là hiếm có.

“Nói đến đàn cổ, nhi thần đột ngột nhớ đến phủ Tam Hoàng huynh còn có một vị nhạc công cầm nghệ xuất chúng. Chắc hẳn cũng có thể đến trợ hứng một phần cho yến tiệc, không biết Tam Hoàng huynh có đồng ý đưa người đến?” Quân Thừa Tích đứng dậy nói.

Quân Thừa Diễn bên cạnh nhìn nhìn Quân Ly Uyên, lại nhìn nhìn Duyên Hi đế, nâng chén che lại ý cười khinh thường nơi khóe miệng.

Trước đây Quân Thừa Tích từng dùng chuyện Mạc Thanh Ca cáo trạng với Duyên Hi đế, lúc ấy bởi vì có Quân Ly Xuân giúp giải thích, Hoàng Thượng tin Quân Ly Uyên, nên mới không truy cứu.

“Đây là cung yến, gọi nhạc công của phủ ta đến trợ hứng, sợ là sẽ quấy nhiễu Phụ hoàng cùng hai vị quân vương.” Quân Ly Uyên nói, hắn cũng không hy vọng Mạc Thanh Ca lộ diện trong trường hợp này.

Quân Ly Xuân cũng nhăn mày, đời trước Duyên Hi đế chỉ là bởi vì Mạc Thanh Ca cầm nghệ xuất chúng, mới tuyên người vào cung. Nếu hôm nay khiến Hoàng Thượng nghe được tiếng đàn của Mạc Thanh Ca, lại có ý tuyên vào cung, không phải sẽ hủy lương duyên của Tam ca sao?

“Tam Hoàng huynh không muốn gọi hắn đến, hay là vì vẫn còn trách đệ đệ vài ngày trước đó hiểu lầm Tam Hoàng huynh, còn đang giận ta?” Quân Thừa Tích hiển nhiên không thể cho qua như vậy.

“Tất nhiên không phải, Ngũ đệ nghĩ nhiều rồi.” Quân Ly Uyên nói.

“Vậy mời hắn đến đi. Dùng tài nghệ trợ hứng cho Phụ hoàng cùng hai vị quân vương, cũng là phúc phận của hắn.” Quân Thừa Tích cười nói.

Duyên Hi đế nhìn nhìn Tam tử, nói: “Đi đưa người đến.”

Quân Ly Uyên không thể từ chối, chỉ phải chấp hành.

Lăng Kì Ương cũng không biết lo lắng của Quân Ly Xuân, nhưng hắn rất phản cảm đối với đề nghị của Quân Thừa Tích.

Quân Ly Triệt tính toán trong lòng, để lát nữa vạn nhất Quân Thừa Tích lại làm khó dễ thêm, hắn cũng có cái ứng đối. Tốt xấu gì Mạc Thanh Ca cũng là người của Tam ca, lại là tiên sinh của Tiểu Ảnh, hắn tất nhiên không thể không quản.

Không bao lâu, Mạc Thanh Ca liền được đón vào cung. Ở sau khi hành lễ với Duyên Hi đế cùng Hoàng hậu, Duyên Hi đế nói: “Nghe nói ngươi cầm nghệ không tồi?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, chỉ là miễn cưỡng lọt tai thôi.” Mạc Thanh Ca vẫn cúi đầu, giọng nói cũng không cao.

“Ngươi có thể ở lại Dịch Vương phủ, tất nhiên có sở trường của ngươi.” Duyên Hi đế nói.

“Hoàng Thượng quá khen. Thảo dân có thể ở lại vương phủ, là Dịch Vương gia thương hại thảo dân thôi. Thảo dân mặc dù ở vương phủ, nhưng Vương gia cũng rất ít khi nghe ta đánh đàn, cho nên thật sự không có tác dụng gì.” Mạc Thanh Ca nói chuyện rất đúng mực, khiến Quân Ly Xuân bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nghe lời hắn nói rất giống như lời Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Xuân ngày đó kể lại, nửa phần nghi ngờ cuối cùng của Duyên Hi đế kia cũng theo vậy mà biến mất gần hết, nói: “Mặc kệ thế nào, nếu đã đến, cứ đàn một khúc trợ hứng đi. Khúc nào cứ tùy ý chọn là được.”

“Vâng.” Mạc Thanh Ca hành lễ, đứng lên, ngồi vào trước đàn cổ cạnh đó, ngón tay khẽ nhấn vài cái, sau khi thử âm, bắt đầu đàn.

Điệu khúc dân gian mộc mạc không có kỹ xảo đặc biệt gì, lại khiến người nghe mê mẩn. Mạc Thanh Ca đắm chìm trong khúc nhạc không khỏi ngẩng đầu. Thấy được dung mạo hắn, Hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhăn lại mày, nhìn chằm chằm mặt Mạc Thanh Ca, như muốn nhìn cẩn thận chút.

Mà lúc này, ánh mắt Duyên Hi đế cũng hiển nhiên dừng ở cùng chỗ với Hoàng hậu, chỉ là trong ánh mắt bình thản có thêm nghi hoặc. Tim Quân Ly Xuân cũng vì thế mà hơi hơi tăng tốc.

“Làm sao vậy?” Nhận thấy được Quân Ly Xuân không thích hợp, Lăng Kì Ương nhỏ giọng hỏi han.

Quân Ly Xuân do dự một lát, hỏi: “Nếu Phụ hoàng muốn lưu Mạc Thanh Ca ở trong cung, ngươi có thể có cách giải vây?”

Lăng Kì Ương sửng sốt, cảm thấy rất bất ngờ với suy nghĩ này của y. Sau đó lại bất động thanh sắc nhìn phản ứng của Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, đột ngột cảm thấy suy nghĩ của Quân Ly Xuân cũng không phải là vô căn cứ, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy sự tình cũng không xấu đến như vậy.

“Hoàng Thượng là người đúng mực, sẽ không vô cớ thêm người vào cung thêm nhân. Hơn nữa có Hoàng nương ở đây, Hoàng Thượng sẽ bận tâm đến thể diện của Hoàng nương.” Nói đến đây, Lăng Kì Ương cười, “Hơn nữa, không phải còn có Hoàng Quý phi ở đây đó sao? Nàng cho dù có liều mạng cũng sẽ không để trong cung nhiều thêm một người của Tam ca.”

Quân Ly Xuân bật cười, nói: “Chưa chắc nàng sẽ trợ giúp, nói không chừng còn có thể quấy rối đến mức Tam ca bất hoà với Phụ hoàng.”

“Với tâm trí của Hoàng Quý phi, chưa chắc nhìn ra được Tam ca thích Mạc Thanh Ca. Cho dù về sau nàng may mắn nghĩ ra, cũng mất thời cơ rồi.” Lăng Kì Ương không quá lo lắng.

“Nếu Phụ hoàng nhìn ra cái gì, có thể bất lợi cho Mạc Thanh Ca hay không?” Quân Ly Xuân lại hỏi. Mạc Thanh Ca nếu chỉ làm nhạc công thì không sao, nhưng nếu làm người mà Quân Ly Uyên thích, thì sẽ thành vấn đề lớn.

Lăng Kì Ương lắc đầu, “Hiện tại Tam ca cũng không biểu hiện ra cái gì, Hoàng Thượng cho dù có thông minh mấy, cũng không đọc được suy nghĩ. Cho dù Hoàng Thượng hoài nghi, cũng chỉ là hoài nghi mà thôi. Triều ta chỉ có Hoàng Thượng không có nam phi, nếu Hoàng Thượng vì thế mà xử trí Mạc Thanh Ca, kia trong triều đình tất sẽ nghị luận Hoàng Thượng có ý giữ để lập Tam ca. Mà Phụ hoàng ghét nhất là triều thần phỏng đoán ứng cử cho vị trí Thái tử, cho nên Phụ hoàng sẽ không làm thế. Chỉ cần Tam ca cùng Mạc Thanh Ca nắm chắc điểm tốt là được.”

“Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư (Nghe quân vương nói, còn hơn đọc mười năm sách). Chính là nói ngươi.” Quân Ly Xuân cười nói.

“Ngươi nếu nghe cha nói, đã có thể không chỉ có mười năm đâu.” Lăng Kì Ương gắp thức ăn cho y, để y an tâm.

Sau khi nghe đàn, Đan Văn Kha ôm tay tán thưởng, nói: “Đại Nghiệp quả nhiên nhân tài đông đúc. Một nhạc công nho nhỏ cũng có thể đàn một khúc mộc mạc như thế đến mức khiến người mê mẩn, thật sự hiếm có.”

Mạc Thanh Ca đứng dậy hành lễ, vẫn chưa nói thêm gì.

Duyên Hi đế cũng rất vừa lòng, nhìn hắn, hỏi: “Ngươi họ Mạc?”

“Vâng.” Mạc Thanh Ca trả lời.

“Là từ nhỏ đã họ Mạc? Nhà ở đâu?” Duyên Hi đế hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nhà cũ của thảo dân là ở Điền Châu, khi nhỏ phụ mẫu cùng qua đời, cho nên không nhà để về, sau khi được lão bản Phong Nhã các nhặt được, nuôi nấng lớn lên.” Mạc Thanh Ca nói.

Duyên Hi đế nghe xong, nghi hoặc trong mắt tiêu tán. Hoàng hậu ở bên nhỏ giọng nói: “Có lẽ chỉ là người giống người thôi.”

Duyên Hi đế gật gật đầu, lại nói: “Ngươi có muốn vào cung làm giáo nhạc?”

Quân Ly Uyên nghe vậy, không khỏi nắm chặt cái chén trong tay. Quân Ly Triệt bất động thanh sắc vỗ vỗ chân Quân Ly Uyên, để hắn bình tĩnh.

Quân Ly Xuân nhìn nhìn Duyên Hi đế, lại nhìn nhìn Hoàng nương, cũng không nói. Chỉ có Lăng Kì Ương hình như rất bình thản ăn điểm tâm.

“Thảo dân không muốn.” Mạc Thanh Ca dập đầu nói: “Thảo dân tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Hiện giờ may mắn được Dịch Vương gia thương hại, mới được tự do. Dịch Vương gia đối với thảo dân mà nói, chính là ơn tái sinh. Hoàng Thượng hỏi thảo dân như thế, trong lòng thảo dân cảm kích Hoàng Thượng nâng đỡ. Nhưng con người phải biết tri ân báo đáp, cho dù thân phận giáo nhạc trong cung cao hơn nhạc công trong Dịch Vương phủ mấy lần, thảo dân cũng tình nguyện chỉ làm nhạc công, chỉ mong báo đáp ân đức của Dịch Vương gia.”

“Hoàng Thượng.” Lúc này Hoàng Quý phi dùng ngữ khí êm ái mở miệng nói: “Theo nô tì chứng kiến, giáo nhạc cùng nhạc công trong cung, tài nghệ đều hơn xa nhạc công của Dịch Vương phủ. Hơn nữa giáo phường trong cung đã kín người, thật sự không cần thêm ai nữa.” Nàng không phải nhìn không thấy Hoàng Thượng Hoàng hậu kinh ngạc, cho nên càng không thể để người vào cung.

Duyên Hi đế nhìn nhìn Hoàng Quý phi, lại thấy sắc mặt Tam tử như thường, hình như không có gì khác, cũng không quan tâm Mạc Thanh Ca này lắm, liền gật đầu nói: “Hoàng Quý phi nói đúng, tri ân báo đáp là tốt, trẫm cũng không miễn cưỡng. Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, thảo dân cáo lui.” Mạc Thanh Ca hành hoàn lễ, liền lui ra ngoài.

Mọi người trong điện cũng đều thả lỏng, tiếp tục ẩm yến......

Đọc truyện chữ Full