Xong việc? Là việc gì?
Cá nhỏ căn bản còn không kịp hiểu những lời nói của Bạch Dạ thì thấy BạchDạ đã bắt đầu cởi áo của mình ra, lộ ra cơ thể rắn chắc, to lớn màu mật ong làm cho cá nhỏ mê mẩn nhìn không chớp mắt….sao mà thân thể của mình so với hắn lại thua kém nhiều đến vậy?!
” Không được!” Lúc này, Bạch Dạ đột nhiên buông ra cá nhỏ, rồi lại đẩy cá nhỏ xuống giường, hắn một mình ngồi trên giường hai tay ôm lấy đầu thì thào tự nói” Ta căn bản không thương ngươi! Sao vậy có thể với ngươi…… Đi ra ngoài! Ngươi cút! Mau cút!”
Không kịp phản ứng, cá nhỏ lại bị Bạch Dạ đẩy ngã, sau đó còn bị cái gối đầu quăng trúng trán. Hắn uỷ khuất ôm chặt lấy cái gối đầu, biết chính mình cần phải đi” Ta đi…… không cần tức giận…… Ta đi……”
Cá nhỏ nhịn xuống chính mình trong lòng đầy buồn bã, vẫn là ôm chặt cái gối đầu còn vương vấn hơi ấm của Bạch Dạ chậm rãi rời khỏi phòng….Về phần Bạch Dạ, chỉ còn lại một mình trong phòng…hắn không tự giác khóc lớn một hồi. Ngày hôm sau hắn nhất định sẽ bình tâm vì đã có cá nhỏ là niềm an ủi tinh thần lớn nhất, mà Bạch Dạ hẳn là sẽ không giống như đêm nay đối với hắn hung hăng như thế.
Khi cá nhỏ đã đi xa, Bạch Dạ mới bắt đầu lại có động tác…… chật vật lấy tay che mặt, một tiếng lại một tiếng giải thích” Ta không thích ngươi! Ta thật sự không thích, cũng không cói biện pháp miễn cưỡng chính mình thích ngươi…… Thực xin lỗi! Uyển! Ta thực xin lỗi ngươi!”
Cửa phòng vào lúc này lại một lần nữa mở ra, Bạch Dạ không hề động, chờ người đang đi vào ngồi xuống giường cạnh hắn.
” Dạ……”
Bạch Dạ vẫn là trầm mặc, hắn không nghĩ tái động, không sao cả ! Dù sao hắn cũng sớm biết rằng Hắc Uyển sớm hay muộn cũng sẽ quay lại, chính là không nghĩ lại có thể mau như vậy…… Đúng rồi, gia tộc cô nương ấy đều rất sợ lạnh……
Ngủ đi…… Chuyện gì cũng không làm, không cần quan tâm, tỉnh lại sẽ không có việc gì….
Hắn đang hối hận là tại sao mình lại có thể uống nhiều rượu như vậy.
Trong lúc mù quáng không kìm chế đã ôm lấy nàng, có thể cảm giác được độ ấm của Hắc Uyển cùng thân thể mềm mại của một nữ tử hoà quyện với mùi thơm trên cơ thể ấy. Nàng chính là đang ngồi bên cạnh của Bạch Dạ, không có bất kì một cử động gì.
Hết thảy đều phi thường bình tĩnh.
Bạch Dạ trong lúc mơ màng ngủ hoàn toàn mất đi ý thức cũng bất giác cảm thấy một giọt nước cực nóng rơi xuống mi mắt hắn, rồi lại có những giọt khác tiếp tục rớt xuống hai bên má.
”Ngươi khóc không ra nước mắt, ta thay ngươi khóc………” Hắc Uyển đờ đẫn nói ra lời này sau đó liền ghé vào bên giường ngủ……
Vận mệnh trên thế giới này vẫn luôn là tàn khốc, khổ vì tình lại làm cho ba người rơi lệ……..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi
Chương 23
Chương 23