Ba ngày sau khi quân Tần tháo chạy, đệ nhị nhậm quân chủ An Quốc quân băng hà. Đại quân rút về quốc nội, An Quốc quân truyền ngôi cho Dị Nhân Tử Sở, lão tướng Vương Hột, thượng tướng quân Vương Lăng chứng kiến, ngày đó hồi quốc, triều dã chấn động, nghị luận sôi nổi, nhưng không ai dám cản.
Vương Hột xây dựng ảnh hưởng to lớn, năm đó vào chiến dịch Trường Bình là tướng lĩnh quân không dưới Liêm Pha, trong quân mới không dị nghị.
Lã Bất Vi bỏ ra số tiền lớn dàn xếp quan lại, chất vấn của văn thần biến mất dần, nhất thương nhất tướng nâng Dị Nhân lên vương vị.
Đại quân trở về Tần, Tử Sở dẫn Triệu Chính đi lên mười bậc thang ngoài cung Hàm Dương, bê di chiếu của An Quốc quân đặt trước long án, kế vị thành vương, hậu nhân gọi hắn là Trang Tương vương.
Triệu Chính được lập làm thái tử, trừ bỏ họ Triệu, đổi thành họ “Doanh”, từ đó về sau được xưng là “Doanh Chính”. Mẹ hắn Triệu Cơ xưng là “Chu Cơ”, phong hậu.
Lã Bất Vi làm lễ tấn phong tướng quốc, Phạm Thư cáo lão hoàn hương, đề bạt Vương Tiễn lên hàng tướng có công, luận công ban thưởng.
Hiên Viên Tử Tân được phong làm Thái phó của thái tử, phụ trách dạy dỗ, còn Hạo Nhiên thì khăng khăng không chịu phong thưởng, chỉ lãnh chức ngự tiền Ti mặc.
Như thế Doanh Chính thân là Trữ Quân, Thái tử Đan thư đồng, Hạo Nhiên mài mực, Tử Tân dạy học, cũng là cảnh tượng một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ.
Lúc Doanh Chính hỏi đến Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cười đáp: “Ta chỉ biết mài mực mài mực thôi” Doanh Chính biết tính tình y cổ quái, bèn không cưỡng cầu nữa.
Cùng năm, chất tử Yên quốc nhân cuộc hỗn loạn Triệu Tần lẩn trốn về Tần, cha hắn chết, Cơ Hỉ kế vị, lục quốc gọi hắn là “Yến vương Hỉ”, Yến vương Hỉ chiêu cáo thiên hạ, lập đích tử Cơ Đan là trữ quân, làm con tin ở Tần.
Hai ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm Chiến quốc, tuyên bố một thời đại mới đã bắt đầu.
Hạo Nhiên nằm trong lòng Tử Tân, hai người tựa sát vào nhau trên nóc kim điện, Hạo Nhiên đưa mắt nhìn sao trời lấp lánh trên không, thản nhiên nói: “Bọn họ chết thật là đúng lúc”
Tử Tân nói: “Vương tinh vẫn, cởi gông xiềng, Bắc Lạc Sư Môn* rộng mở, thiết kỵ vạn vạn xuất, không bao lâu nữa sẽ có chinh chiến” [*là ngôi sao Fomalhaut]
Hạo Nhiên nói: “Thần côn, nói nhảm hả?”
Tử Tân thờ ơ cười nói: “Ái phi không ngại cứ lấy gương Côn Lôn ra nhìn thử, sẽ có thể thông hiểu kim cổ. Nếu thần khí khó có được, vậy thì sách của Thái sử công cũng tạm chấp nhận…”
Hạo Nhiên cười nói: “Nơi nào sẽ chinh chiến? Hiện giờ hai đứa đồ đệ của chúng ta đều là thái tử rồi, Cơ Đan, Doanh Chính…Mai sau còn phải nghĩ biện pháp…” Nói đến đây, lại thở dài.
Tử Tân trầm giọng nói: “Lịch sử không được phép sửa đổi, Hạo Nhiên”
Hạo Nhiên im lặng.
Lát sau, Hạo Nhiên nói: “Có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi bản thân mình rốt cuộc là đang làm gì. Khó khăn lắm mới thu được một đồ đệ, qua vài năm sau lại phải nhìn nó đi tìm chết. Nếu đổi lại là vị sư phụ tiện nghi kia của ta, chắc hẳn dù bản thân hắn đi chết, cũng quyết không muốn nhìn thấy đồ nhi chết”
Tử Tân mỉm cười, không đáp lại. Hai người tâm linh tương thông, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến kết cục sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về tương lai của mình, ngay cả Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm mà cũng chẳng thể nào nắm giữ được vận mệnh của bản thân thì huống chi là hai kẻ phàm nhân trong dòng lịch sử đằng đẵng?
“Hiên Viên Thái phó?”
Trong quảng trường dưới kim điện có một vị võ tướng vội vã đi tới, chính là Vương Tiễn, sau lưng dẫn theo một gã văn sĩ.
Văn Sĩ ngẩng đầu đối thị cùng Hạo Nhiên.
“Cữu ngưỡng đại danh, như sấm bên tai” Hạo Nhiên cười nói.
Văn sĩ chắp tay nói: “Kiến quá Thái phó và Ti mặc đại nhân”
Trong lời nói hoàn toàn không nhắc tới danh tính của mình, tùy ý Hạo Nhiên suy đoán, hẳn cũng là vì câu cửu ngưỡng đại danh kia ngáng chân.
Hạo Nhiên nhẹ nhàng thả người nhảy xuống đất, rơi xuống trước mặt Vương Tiễn và văn sĩ kia.
Hạo Nhiên chậm rãi bước tới, hòa nhã nói: “Tiên sinh từ phương bắc tới sao?”
Văn sĩ kia chắp tay nói: “Đúng vậy, nghe nói Ti mặc đại nhân muốn lấy Gương đo của Vương tướng quân”
Hạo Nhiên giơ tay ngăn lời của văn sĩ kia, nói: “Ngươi là người Pháp gia, gương này sư huynh của ngươi làm chủ được, ngươi thì không”
Văn sĩ giãn mặt cười đáp: “Ta làm chủ được, nghe nói kiếm pháp của đại nhân cường tuyệt, thạo tiên thuật, nên đặc biệt tới đây mang gương quý giao cho Ti mặc đại nhân”
Nói xong lấy gương Côn Lôn từ trong ngực ra, cung cung kính kính đưa vào trong tay Hạo Nhiên, lúc này Tử Tân mới từ chỗ mái cong trên đỉnh điện nhảy xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Vào khoảnh khắc tiếp đất, dư quang khóe mắt của Tử Tân liếc thấy một người đứng dựa vào lan can nhìn ra xa trên điện cao.
Lã Bất Vi đi ra từ tẩm cung Dị Nhân, có vẻ vừa nghị sự xong, Tần tướng mới nhậm chức này vừa nhìn thấy bốn người trong quảng trường, liền ngừng bước, lui ra sau cột.
Hạo Nhiên chỉ dán mắt vào gương Côn Lôn, hoàn toàn chưa phát hiện khác thường.
Tử Tân sải bước đi tới, uy thế trên người đè ép đến nỗi Vương Tiễn và văn sĩ kia cùng lùi một bước.
“Người tới phải chăng là Lý Tư tiên sinh?!” Giọng Hiên Viên Tử Tân vang vọng trên quảng trường trống trải.
Tử Tân đưa tay đè lên tay Hạo Nhiên, không cho y tiếp nhận gương Côn Lôn, chốc lát sau bèn đẩy trở về trước mặt Lý Tư, nói: “Thường nghe Pháp gia thánh khí Gương đo có thể nhìn thấu quá khứ tương lai, hẳn trước lúc tới Lý Tư tiên sinh đã sớm xem qua, giờ ngươi hãy đoán thử, ta nhận, hay là không nhận?”
Sắc mặt Lý Tư đột biến, Hạo Nhiên biết Tử Tân nhất định có lời muốn nói, bèn không cắt ngang, lẳng lặng nhìn Lý Tư.
Tử Tân lại nói: “Phàm những người được gương này, đều có thể quy thời gian vạn cổ vào khuôn phép, Lý Tư tiên sinh cầm thánh khí tới Tần rốt cuộc là có mục đích gì?”
Tử Tân lật bàn tay, thượng cổ thần khí lớn cỡ tấm gương hộ tâm chuyển động lơ lửng trên tay hắn, không ngừng tỏa ra hào quang mỹ lệ, ngũ sắc thần quang kia đan xen vào nhau. Dưới ánh nhìn chăm chú của Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm liên tục phát ra tiếng cộng hưởng vù vù.
Lý Tư ngẫm nghĩ, cũng không vòng vo nữa, bèn chắp tay nói: “Thực không dám giấu diếm, người nhận gương này phải đạt thành chuyện mà pháp thánh Thương Ưởng phân phó mới có được gương”
Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Nhưng Tử Tân lại nhướng mày nói: “Nếu không đạt thành chuyện đó thì sao?”
Lý Tư nghiêm nghị nói: “Hồn phách của Pháp thánh sẽ hóa thành lệ quỷ, đêm đêm tới quấy nhiễu”
Hạo Nhiên còn tưởng rằng sẽ là lời kinh thiên động địa gì, hai người nghe xong câu này đều đồng loạt cười to.
Lý Tư thoáng chốc thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Có gì đáng giễu cợt ở đây?!” Rồi phất tay áo, thu hồi gương Côn Lôn: “Nếu đã cố ý sỉ nhục, vậy không cần nói thêm nữa, Lý Tư xin cáo từ”
Vương Tiễn vội nói: “Lý huynh chậm đã…”
Hạo Nhiên ra hiệu Vương Tiễn đừng đuổi theo, thấy Lý Tư rời đi rồi mới nói: “Vương tướng quân, gương kia là hắn giao cho ngươi sao?”
Vương Tiễn gật gật đầu nói: “Lý tiên sinh tới đại Tần đã lâu ngày, nhưng không được các đại thần trọng dụng, hôm đó ta phát binh tới cứu viện Vương tôn…Đại vương, Lý Tư chặn đường ta ở ngoài cửa đông, giao cho gương này, nói rõ là di vật của Thương Ưởng, có thể hữu dụng”
Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, nói: “Làm phiền Vương tướng quân thông báo với Trữ quân giùm, ta và Tử Tân muốn đi xa một chuyến, sẽ mau chóng trở về”
Lý Tư giấu thánh khí Pháp gia trong ngực, rời khỏi Hàm Dương cung, lúc này chút hy vọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn đánh mất. Kể từ khi đạt được vật này từ chỗ của sư huynh Hàn Phi, lúc mở hộp cổ, lấy gương Côn Lôn ra, tờ di thư nhẹ bay của Thương Ưởng không khác gì một lưỡi đao sắc bén kề lên cổ hắn.
Suốt đêm hắn rời khỏi Hàm Dương, trèo lên mã xa, xuất phát về phía Đông nam.
Dưới màn đêm đầy sao, Hạo Nhiên chân giẫm Hiên Viên kiếm, ngự kiếm thuận gió mà tới, nhảy lên nóc mã xa, gây nên một trận chấn động khe khẽ.
Lý Tư đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe cảnh giác mở mắt ra.
Hạo Nhiên rón ra rón rén nằm xuống, ôm Hiên Viên kiếm trước ngực, nghiêng người qua, chăm chú nhìn gò đất nhấp nhô liên tiếp bị bỏ lại sau lưng trong màn đêm, nói: “Sao gương Côn Lôn lại ở trong tay Thương Ưởng?”
Trong xe vang lên một tiếng lộp bộp.
Hiên Viên kiếm cười nói: “So với chuyện này, hẳn ngươi phải quan tâm Lý tiên sinh muốn đi đâu, làm chuyện gì mới đúng”
Hạo Nhiên cười nói: “Chẳng phải cứ đi theo sẽ biết sao”
Hiên Viên kiếm cười nói: “Gương Côn Lôn thì ta không rõ, song biến pháp của Thương Ưởng là một chuyện mà đứa trẻ nào cũng biết”
Hạo Nhiên cười nói: “Thần biết chuyện đó, nhưng không biết nguyên do, thỉnh đại vương chỉ giáo”
Hiên Viên kiếm nói: “Gian thần, ngươi có biết Pháp thánh Thương Ưởng vì gấp rút muốn hoàn thành tân pháp, được Tần Hiếu Công bày kế, đã tàn sát sạch hơn ba ngàn hộ ở bên bờ Kính Thủy, cả con sông đỏ rực, suốt ba năm bên bờ sông chẳng có lấy một ngọn cỏ, mùi thối trong nước mười năm chưa phai hay không?”
Hạo Nhiên đáp: “Không biết”
Hiên Viên kiếm lại nói: “Ngươi có biết Pháp thánh đại nhân thiết hình phạt ‘Liên đới’, năm hộ làm ‘Ngũ’, một nhà có bảy, bốn nhà tố giác, nếu không tố giác, một người bị tội thì năm nhà vạ lây?”
Hạo Nhiên hít vào một hơi: “Quả thật không biết, hàng xóm cũng phải bị sao trảm sao?”
Hiên Viên kiếm thản nhiên nói: “Từ ‘Láng giềng’ chính vì vậy mà ra, cái gọi là tru cửu tộc thời cổ, bất quá là thân tộc thôi; hàng xóm liên đới, cũng chỉ vì một người không quan hệ gì mà rơi đầu, so với tru cửu tộc, diệt toàn gia thì bạo ngược hơn nhiều lắm”
Lý Tư trầm giọng nói trong mã xa: “Làm quân chủ thống trị, có gì không thể?”
Hiên Viên kiếm giễu cợt ngược lại: “Làm quân chủ thống trị, đương nhiên không có gì không thể, nhưng Pháp thánh lại chết như thế nào? Chung quy cả đời đều vì tận tụy thống trị, cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết trong thống trị”
Lý Tư á khẩu, Hiên Viên kiếm lười biếng giải thích: “Lý Tư tiên sinh bị oan hồn Pháp thánh tới quấy nhiễu hàng đêm, hẳn đã sớm khắc ghi trong tâm khảm: Tần Hiếu Công bỏ mình, chúng vọng tộc Tần quốc liên kết dâng thư phế tướng vị của Thương Ưởng, chém toàn tộc hắn”
“Pháp thánh tự biết gánh vác gần vạn nhân mệnh, nên cả đêm hốt hoảng chạy trốn, lúc qua biên cảnh Tần tìm khách *** ngủ trọ, lão bản khách *** kia thấy trong người hắn không có văn thư, sợ bị ‘Tội liên đới’, bèn thu xếp trước, rồi sau đó tố giác”
“Huệ Văn vương trói hắn về quốc đô Kính Dương, ngũ mã phanh thây ngay phố chợ, thành toàn cho một đời đại thánh danh của hắn…”
Trong lời Hiên Viên kiếm hơi có ý trào phúng, Hạo Nhiên hiểu ý mỉm cười nói: “Thành cũng liên đới, bại cũng liên đới, chuyện này nghe được từ đâu?”
Hiên Viên kiếm thờ ơ nói: “Hồn phách của Pháp thánh đại nhân ở ngay trong chiếc gương, trước khi chết oán khí cực nặng, làm sao không biết được?”
Lý Tư run giọng nói: “Phải, đúng là như thế, kính xin Thái phó chỉ điểm một con đường sáng”
Hiên Viên kiếm chưa đáp thì Hạo Nhiên đã hớn hở nói: “Thần hiểu rồi, pháp quá hà khắc, không bằng thuận theo tự nhiên”
Hiên Viên kiếm cười nói: “Đúng vậy, truy cứu căn nguyên, hình phạt liên đới này còn nghiêm khắc hơn bào cách nhiều lắm”
Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Cũng đâu phải! Một đao thống khoái, sao có thể sánh bằng tên hôn quân tiền triều nào đó được?!”
Hiên Viên kiếm tức giận nói: “Ngang cũng chết, mà dọc cũng chết, bào cách chết có một mình, còn tội liên đới giết nhiều người, ngươi nói ai ưu ai liệt?!”
Lý Tư nghe vậy mờ mịt vô cùng, hoàn toàn không biết trên trần mã xa hôn quân gian thần đang đấu khẩu đấu đến quên trời quên đất, lát sau Hạo Nhiên mới nói: “Lý Tư tiên sinh có nhớ rõ lời của hai chúng ta đêm nay không?”
Lúc này Lý Tư mới hiểu ra, Hạo Nhiên là đang cảnh cáo hắn, nếu có một ngày được làm quan triều đình, thi hành pháp trị không thể quá hà khắc, vội nói: “Lý Tư thụ giáo rồi, tạ Thái phó, Ti mặc chỉ điểm”
Lúc này Hạo Nhiên mới nói: “Ngươi muốn đi đâu, làm gì?”
Lý Tư thở dài một tiếng, lấy gương Côn Lôn ra, thình lình rèm xe bị vén lên, Tử Tân một tay ôm Hạo Nhiên trèo vào trong xe, hai người ngồi ổn, Tử Tân bảo: “Nói đi, lúc trước cự tuyệt thỉnh cầu của ngươi ngoài ngọ môn là bởi vì gian thương đang ở một bên nghe lén, sợ phát sinh nhiều phiền phức, nhưng lúc này cứ nói đừng ngại”
Lý Tư cảm kích gật gật đầu, đôi mắt hắn đỏ bừng, diện dung mỏi mệt, có lẽ đã nhiều ngày qua chưa từng được một giấc ngủ ngon.
Hắn nâng ngang gương Côn Lôn trong tay, trong gương bay ra vô số điểm sáng quấn quanh, trong buồng xe nhỏ hẹp tối đen tỏa ra hào quang nhu hòa, kế tiếp tản mác khắp bốn phía, hình thành nên tinh đồ đầy trời.
Lý Tư nói: “Hỏa quang lấp lánh, mê hoặc xa xăm, chuyện này có liên quan gì tới Huỳnh hoặc tinh”
Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Huỳnh hoặc thủ tâm, chủ chiến”
Cổ nhân gọi sao Hỏa là Huỳnh hoặc tinh, quỹ tích sao Hỏa hay thay đổi, phức tạp, mỗi lần xuất hiện trên thiên không đều sẽ dẫn tới chiến loạn liên miên.
Lý Tư nói: “Mấy chục năm trước, Huỳnh hoặc tinh hàng thế, gửi hồn vào nhà quân chính, đại địa Trung Nguyên phát sinh giết chóc, oan hồn vô số, nhưng sau khi Huỳnh hoặc tinh này tự hàng thế xong thì không trở về trời nữa”
Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Có chuyện này sao? Sau khi Chiến thần tinh chuyển sinh Pháp gia các ngươi tìm không gặp người, cũng tìm không được xác luôn ư?”
Nghe đến hai từ giết chóc, Hạo Nhiên và Tử Tân đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một trận chiến dịch.
Trận chiến Trường Bình chôn giết bốn mươi vạn tinh nhuệ Triệu quốc, hoàn thành một đời uy danh tuyệt thế mãnh tướng.
Là chiến dịch khởi đầu cho trận đánh diệt trên lịch sử.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thất Quốc
Chương 8: Du hồn pháp thánh
Chương 8: Du hồn pháp thánh