Mấy ngày trước, bên bờ sông Dịch.
Người đưa tiễn như sơn như hải, Thông Thiên, Hạo Nhiên và thái tử Đan đứng ở bên bờ sông.
Đều là bát quái bào và mão tử kim đính chuỗi ngọc thắm như nhau, chỉ có màu sắc hoa văn kỳ lân trên chóp mão là khác nhau; đạo quan của Thông Thiên có màu vàng kim, trên chóp thêu tinh tú; của Hạo Nhiên có màu tím, thêu sao Bắc đẩu; còn của thái tử Đan thì có màu xanh.
Thông Thiên lười biếng nói: “Đồ tôn nhi, ngươi đội nón xanh kìa” [*đội nón xanh còn dùng để ám chỉ mấy người bị cắm sừng]
Thái tử Đan: “…”
Trong nhất mạch thân truyền của Thông Thiên, địa vị của thái tử Đan rốt cuộc cũng được thừa nhận, khí chất của tổ sư đồ ba người tương tự nhau, hệt như huynh đệ, họ lẳng lặng nhìn đoàn người tiễn biệt đông nghịt hai bên bờ sông Dịch.
Hạo Nhiên mở miệng nói: “Nếu sư phụ đã có thể sửa được mệnh, vậy đồ nhi thỉnh cầu một chuyện được không?”
Thông Thiên ngoắc ngoắc Hạo Nhiên, ý bảo y kề sát lại.
Hạo Nhiên chẳng hiểu mô tê gì, kề sát lại gần, Thông Thiên ôm cổ Hạo Nhiên, thấp giọng nói: “Sư phụ đã nhận hối lộ rồi…Tiểu tử Kinh Kha kia sẽ bàn giao vào tay Hiên Viên thị”
Miệng Thông Thiên dán vào tai Hạo Nhiên, hơi thở ấm áp thân mật khiến Hạo Nhiên đỏ cả mặt, nhất thời cảm thấy không chân thật, Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”
Hạo Nhiên vội bảo: “Cơ Đan, ngươi tự mình ra tiễn Kinh Kha đi”
Thái tử Đan thấp thỏm gật đầu, lấy một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, chậm rãi đi về phía sông Dịch.
Kinh Kha cười hi hi vác bao vải lên lưng, vòng qua ngực rồi thắt một cái nút kết, đón lấy thanh đoản kiếm thái tử Đan đưa qua.
“Nghĩa là sao?” Hạo Nhiên nói: “Giao phó cho Hiên Viên thị…Giao cho Hoàng Đế?”
Thông Thiên thong thả nói: “Lúc trước đã khinh thường tên này rồi, Hiên Viên thị, Đông Hoàng đã sớm biết chuyện này, Tam Thanh thế nhưng lại biết sau cùng…”
Hạo Nhiên: “Đưa Kinh Kha đi như thế nào? Ta hồ đồ mất rồi, nếu đã muốn đưa Kinh Kha đi, vậy sao còn bảo Kinh Kha đi tìm chết?”
Thông Thiên thấp giọng đáp: “Đương nhiên hắn sẽ lấy, chỉ cần tạm thời lừa cái cột mốc giả kia…”
Nhiên cau mày nói: “Cái gì? Sư phụ thông đồng với Hoàng Đế từ bao giờ thế?”
Thông Thiên xấu hổ ho một tiếng, giơ tay vỗ lên ót Hạo Nhiên, đánh y lảo đảo, nghiêm mặt nói: “Cái gì mà thông đồng chứ!”
Hạo Nhiên vội cười làm lành: “Thế người gặp Hoàng Đế lúc nào vậy? Từ sau trận Trác Lộc kia, ta không gặp ông ấy nữa”
Thông Thiên thu liễm thần sắc, thản nhiên nói: “Thánh nhân tự có cách liên lạc của thánh nhân, bằng không sao gọi là ‘Thần du hư không’ nữa chứ?”
Hạo Nhiên lại thắc mắc: “Cột mốc giả là gì?”
Thôgn Thiên chậm rãi nói: “Ngươi là cột mốc thật, tên kia đương nhiên là cột mốc giả rồi. Cướp thiên đạo gần vạn năm, dùng sức mạnh của bản thân phát triển hướng đi của lịch sử…Không thể để vị đại thần đó tiếp tục nắm giữ nữa…”
Hạo Nhiên nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy nghi hoặc không nói nên lời.
Thông Thiên nhắm hai mắt lại, rồi sau đó mở ra, trong đồng tử như có vô số tinh vân phi tán, tinh tú hoa lệ viễn cổ chậm rãi xoay tròn quanh nhau.
Hơi thở Hạo Nhiên chợt nghẹn, cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, đây là pháp thuật gì?
Ánh mắt ấy y đã thấy tổng cộng ba lần, từ lúc hai đảo Kim Ngao, Côn Lôn quyết chiến, đồng tử Thông Thiên tựa như tử hải; hôm đó khi bàn luận chuyện khác dưới tán đào, đồng tử Thông Thiên như mây trời mờ ảo; còn giờ phút này…
Thông Thiên giáo chủ dường như đoán được suy nghĩ của Hạo Nhiên, bèn nhắm mắt lại, cười nói: “Đây là tiên thuật ‘Thái hư mâu’, khi mở mắt, bên mắt trái sẽ chứa ngọn lửa sáng thế, mắt phải chứa băng mạt thế, trên biết mười vạn năm tuế nguyệt, dưới hiểu mười vạn năm quang âm”
Hạo Nhiên run giọng nói: “Người đang nhìn gì vậy…Sư phụ?”
Thông Thiên giáo chủ đáp: “Ta đang cùng một đôi mắt đối thị nhau”
“Từ khi trận chiến Phong thần trỗi dậy, ta đã loáng thoáng thấy được một điểm kỳ quái, đồ đệ, ngươi có cảm nhận được không?”
Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát, sau đó đáp: “Ta…chỉ cảm thấy, trong mấy năm nay, những chuyện đã trải qua, bất kể là quá trình như thế nào, hết thảy cũng đều bị lái về một kết cục tất yếu”
Thông Thiên hờ hững nói: “Vậy thì đúng rồi, ngay từ lúc thu ngươi làm đồ đệ trên Kim Ngao đảo, ta bất chợt cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng khi đó cũng như ngươi vậy, không hiểu được”
Hạo Nhiên hỏi: “Nhưng thế chẳng phải bình thường sao? Lịch sử nhất định là như vậy, bằng không sẽ đâu tồn tại sách sử ở đời sau của chúng ta”
Không đợi Thông Thiên hồi đáp, Hạo Nhiên đã tự mình giải thích: “Bất kể là ai, khi trở về quá khứ, nếu hắn giết chết tổ phụ của mình, vậy hắn phải sinh ra bằng cách nào đây? Chẳng phải hắn cũng sẽ biến mất luôn sao? Như vậy chẳng phải trái ngược nhân quả sao?”
Thông Thiên hỏi ngược lại: “Thế cho nên?”
Hạo Nhiên: “Cho nên giả dụ người đó có năng lực quay về quá khứ, nhưng hắn dứt khoát không thể giết được tổ tiên mình, cho dù hắn hao hết tâm tư giết cha hay tổ phụ mình, họ cũng tuyệt đối không chết”
“Hắn muốn thay đổi hết thảy nhân quả có liên quan tới mình, cũng tuyệt đối không thể thành như ý nguyện được, hay nói cách khác, những đạo lý này chẳng phải cũng đem áp dụng cho hết thảy những việc ghi trên lịch sử sao?”
Thông Thiên gật gật đầu, nói: “Giả thiết của ngươi không sai, một khâu rối thì tất thảy đều loạn. Cho nên việc thập thánh xuyên việt huyền môn, sau khi thành thánh liền ước định với nhau rằng, không được can dự vào thế sự nữa, ngay cả chúng ta cũng coi đây là tín điều tham chiếu chuẩn mực”
Thông Thiên nhớ lại trận chiến Phong thần, thổn thức: “Năm đó Tam Thanh chỉ khăng khăng cho rằng Nữ Oa phá vỡ quy tắc, nên nàng ta mới vùi thân dưới kiếm của ngươi, hiện giờ xem ra…cư nhiên hoàn toàn chẳng liên quan gì tới ngươi”
Hạo Nhiên hiểu lơ mơ, không biết lời của Thông Thiên chỉ về cái gì, y mệt mỏi nói: “Cho nên, người lữ hành thời gian, bất luận là ai, cũng đều không được nhúng tay can thiệp lịch sử; hay là nói, thiên đạo trói buộc hết thảy, cho dù can thiệp vào lịch sử cũng vô dụng, giống như giờ Kinh Kha rời đi…”
Bỗng Thiên Thiên nói: “Ngươi chính là thiên, ngươi trói buộc ai?!”
Hạo Nhiên chợt ý thức được gì đó, bèn yên lặng.
Trong lúc nhất thời vô số vấn đề ập tới, những vấn đề đó mâu thuẫn lẫn nhau, không đạt được lời giải đáp hoàn chỉnh nào.
Sống lưng Hạo Nhiên hơi phát lạnh, y nói: “Ta cũng bị thiên đạo trói buộc, đây…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thông Thiên mỉm cười nói: “Đông Hoàng coi như cũng gánh tránh nhiệm nặng nề trên vai, khi xưa cửu thánh ai nấy đều về hồng hoang, làm khó con quái điểu nọ chẳng nói được một lời, phải lưu lại thời đó sai ngươi đi làm đại sự…”
Hạo Nhiên hít vào một hơi, nói: “Sư phụ…”
Thông Thiên liếc nhìn Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: “Hoàn đạo vu thiên, Đông Hoàng muốn đem ‘Đạo’ trả lại cho ngươi, chuyện ông ta và Hiên Viên thị mưu tính, nếu ta đoán không sai, giờ hẳn đã bắt đầu rồi”
Hạo Nhiên: “Chậm đã, ta vẫn chưa hiểu, thiên đạo bị ai đoạt mất?”
Hai từ hư vô mờ mịt nọ, đối với Hạo Nhiên mà nói, gần như hoàn toàn vô nghĩa, kể từ khi bước một bước vào huyền môn, y chưa từng nghĩ rằng mình có thể trở thành cái gì, hay kết quả sẽ như thế nào.
Thứ duy nhất nghe được từ Nữ Oa, Tam Thanh và Hiên Viên thị chỉ là vài cái khái niệm, dường như ai cũng xem y như kẻ trừng phạt trên hàng chúng tiên, thập chí trên cả thập thánh, nhưng chính bản thân Hạo Nhiên lại chưa từng có ý niệm ngự trị thế gian vạn vật đó.
Những ngôn luận không đâu vào đâu của Thông Thiên tuy khiến y cái hiểu cái không, nói thẳng ra chính là tiên đoán kiểu như “Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động”, nhưng lòng hiếu kỳ tràn ngập vẫn thúc giục Hạo Nhiên hỏi ra vấn đề này, đồng thời không tự giác ngẩng đầu nhìn trời.
Thông Thiên “Suỵt” một tiếng, thấp giọng nói: “Hiện tại, có một đôi mắt trong hư không đang nhìn chằm chằm chúng ta”
Hạo Nhiên: “Là ai?”
Thông Thiên hiểu ý bật cười, nói: “Hắn muốn can dự vào cuộc đối thoại của chúng đấy…ngươi xem, cái cột mốc giả kia chính là Bàn…”
“Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh…”
“Tráng sĩ một đi không trở về…”
Trong phút chốc đó, tiếng đàn trúc của Cao Tiệm Ly ngân vang, tiếng ca hùng hồn vươn thẳng trời xanh.
Vạn người bên bờ Dịch thủy đồng thanh cất tiếng hát, âm thanh đó hợp thành một cơn hồng thủy bi thương, thái tử Đan đổ rượu tráng hành xuống dòng chảy cuồn cuộn, vén bào khâm khom mình quỳ sụp xuống.
Thông Thiên nói: “Cột mốc giả chỉ cần chìa một tay ra, chi phối ý chí phàm nhân một chút thôi là đã có thể thúc đẩy nhân quả phát triển theo hướng trù tính của hắn. cũng như mới nãy, người mù sẽ đúng ngay tiết điểm thời gian đó bắt đầu hát vang, đồ đệ, ngươi có cho rằng chỉ là trùng hợp không?”
Hạo Nhiên run giọng nói: “Không…không phải, ta hiểu rồi. Khó trách bất kể quá trình có thế nào…thì kết quả cuối cùng…vẫn là trăm sông đổ về một biển”
Vạn người rơi lệ, Kinh Kha vẫy tay cáo biệt đoàn người tiễn đưa đông nghịt.
“Tên mù à_____! Ta sẽ nhớ ngươi!”
Kinh Kha dẫn dắt Tần Vũ Dương bước lên con đường thích sát Tần, kế hoạch cuối cùng mà Hoàng Đế và Đông Hoàng trù tính triển khai ngay trong thời khắc này, vô số nhân và quả vỡ vụn khảm hợp vào nhau hết sức tài tình.
Trách nhiệm thích khách gánh trên vai, không chỉ là một cuộc ám sát giản đơn như vậy, thứ mà Kinh Kha lưu lại trên sử sách, chỉ có độc một bóng lưng dần mất hút giữa cát vàng cuồn cuộn mịt trời.
Thông Thiên thì thầm: “Nhưng vẫn còn một chuyện sư phụ nghĩ không thông…Binh chủ Xi Vưu cũng nhúng tay vào chuyện này, đây là vì sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thất Quốc
Chương 48: Trăm sông đổ về một biển
Chương 48: Trăm sông đổ về một biển