DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Ngô Chi Linh
Chương 5

Xích mục độc chu chuyển động thú hình khổng lồ, đứng bên ngoài thủ lĩnh huyệt động, gắt gao nhìn chằm chằm cửa động, chờ đợi mặc văn hoả báo đi ra.

Nó mấy ngày trước đã hướng mặc văn hoả báo phát tin khiêu chiến, thế nhưng mặc văn hoả báo vẫn lui trong huyệt động, không dám ra. Hừ! Đồ nhát gan, ma thú nhát gan sợ phiền phức như vậy thế nào có tư cách trở thành thủ lĩnh Tử Vong Sâm Lâm, thống lĩnh đông đảo ma thú Tử Vong Sâm Lâm, đó không phải để những nhân loại ghê tởm ngu xuẩn chê cười?

Ngay lúc nó muốn hảo hảo tới cửa cười nhạo châm chọc một phen, mặc văn hoả báo nhưng nói cái gì ba ngày sau nghênh chiến. Không có biện pháp, nó không thể làm gì khác hơn là ba ngày sau tới trước cửa thủ lĩnh huyệt động chờ mặc văn hoả báo.

Mặc văn hoả báo mấy ngày nay, ngẫu nhiên phát hiện một việc, khe nứt trên quả trứng ma thú cư nhiên chậm rãi biến lớn, tăng nhanh. Hiện, toàn bộ quả trứng ma thú đã có ba khe nứt, hơn nữa khe nứt từ không thể nhìn ra đến giờ nhìn kỹ có thể thấy, mặc văn hoả báo thật cao hứng, chủ nhân của nó rốt cuộc muốn đi ra!

Rốt cuộc, tại tịch dương nhanh lạc sơn, mặc văn hoả báo đi ra. Nó nhìn xích mục độc chu cùng đông đảo ma thú xung quanh, bước ra bước tiến ưu nhã, đảo quanh một vòng, đối xích mục độc chu nói: “Ngươi cùng ta tỷ thí không cho công kích huyệt động!”

Xích mục độc chu hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không muốn huyệt động, ta còn muốn, ta sẽ ngốc như vậy sao?!”

Mặc văn hoả báo thoả mãn nói: “Bắt đầu đi!”

“Hoả báo, ta nói cho ngươi, chỉ cần ngươi thua trận tỷ thí, ngươi không thể ở lại thủ lĩnh huyệt động, không còn là thống lĩnh Tử Vong Sâm Lâm, phải ly khai Tử Vong Sâm Lâm!” Xích mục độc chu ác độc nhìn mặc văn hoả báo, nhìn xung quanh nhiều ma thú như vậy quan tâm bọn chúng, lòng đắc ý nghĩ, đợi lát nữa nó trước mặt bao người hung hăng đánh bại mặc văn hoả báo, một lần nữa cầm lại thứ thuộc về mình.

“Không thành vấn đề, bất quá, nếu như ngươi thua, ta cho phép ngươi không cần ly khai Tử Vong Sâm Lâm, chỉ cần không xuất hiện trước mặt ta!” Mặc văn hoả báo kiêu ngạo nhìn xích mục độc chu, hừ lạnh châm chọc!

“Hừ!” Xích mục độc chu hừ lạnh một tiếng, cả người thế áp toả ra, thế áp bát cấp ma thú khiến xung quanh rất nhiều đê giai ma thú vô pháp bảo trì tư thế đứng thẳng, phủ người nằm xuống, ô ô khẽ gọi. Mặc văn hoả báo liếc nhìn, một cổ thế áp hồn hậu lan tràn, chậm rãi xông tới thế áp xích mục độc chu, lạnh lùng nhìn xích mục độc chu nói: “Chúng ta đều là bát cấp ma thú, thế áp không cần!”

Xích mục độc chu không lên tiếng, trực tiếp ngâm xướng ma pháp chú ngữ, bắt đầu công kích. Xích mục độc chu là ma thú thuỷ thuộc tính, vừa vặn cùng hoả thuộc tích của mặc văn hoả báo tương khắc, lại thêm đẳng cấp tương đồng, vì vậy quyết đấu giữa bọn chúng quả thực là huỷ thiên diệt địa, hôn thiên ám nhật. Ma thú xung quanh từ lâu lui xa, mới không bị bọn chúng lan đến.

Xích mục độc chu há mồm phun một cái băng đống cầu, mặc văn hoả báo lập tức đáp lễ một cái hoả long, đem băng đống cầu hoà tan bốc hơi. Lắc mình tránh đi đại hoả cầu chích nhiệt bức nhân, xích mục độc chu lập tức ngâm xướng ma pháp, một cái thuỷ lao trong xanh có đen xuất hiện phía trên mặc văn hoả báo, cấp tốc lao xuống, dự định đem mặc văn hoả báo giam vào.

Mặc văn hoả báo đứng tại chỗ phát sinh tiếng gầm giận dữ, cả người thiêu đốt hoả diễm càng chích nhiệt, hoả thiệt tán loạn quanh thân, thuỷ lao vừa hạ xuống, đã bị hoả thiệt quấn lên, sau đó hơi nước mịt mù bắt đầu lan toả. Dịch thể màu đen trong thuỷ lao bị hoả thiệt thiêu đốt tản ra một cổ tanh tưởi. Đê giai ma thú bên cạnh quan chiến không cẩn thận hít vào, liền lung lay sắp đổ, căn bản đứng không vững, mới biết dịch thể màu đen đúng là nọc độc của xích mục độc chu, xích độc.

Chỉ chốc lát, thân hình của mặc văn hoả báo nhanh chóng lao ra thuỷ lao, hướng về xích mục độc chu huy hai đầu hoả long. Xích mục độc chu vội ngâm xướng ma pháp, một mặt băng tường tinh oánh dịch thấu xuất hiện trước mặt xích mục độc chu, ngăn cản hoả long tập kích…



Trời đã sáng, Linh mở mắt, từ thụ động đi ra, đứng dưới gốc cây, thân duỗi người, hoạt động thân thể, tốt, tinh thần khí sảng, tìm bữa sáng!

Linh nghĩ hôm nay chính mình vận khí thật không tốt, bởi y tìm tròn một buổi sáng, một viên dã quả, một đầu động vật thỏ hoặc gà, cư nhiên không thấy. Linh bất đắc dĩ tựa trên thân cây nghỉ ngơi, nhìn một chút liệt nhật từng chút chạy tới đỉnh đầu, y vươn tay lau mồ hôi trên đầu, xuất ra ống trúc đeo bên hông, uống mấy ngụm, thở dài một hơi.

Nếu như y không tìm được thức ăn, nước cũng không cần phải uống! Lấy phó thân thể hiện tại của y, dưới liệt nhật như vậy còn tiếp tục hành động, rất nhanh sẽ vì thiếu nước mà té xỉu.

Đột nhiên, phía trước một trận thanh âm tất tất tác tác hấp dẫn lực chú ý của Linh, có thể là động vật gì ở đó không chừng. Y cẩn thận tiềm hành bước qua, trốn sau một bụi tùng thấp rậm, đẩy ra lá cây, hát! Mở cái gì vui đùa, lúc nào gặp qua con kiến lớn như con chuột, còn là một bầy, ít nhất mấy nghìn con.

Hiện Linh rốt cuộc biết vì sao toàn bộ buổi sáng y không gặp được một đầu động vật, ai thấy bọn chúng không né tránh! Bọn chúng hiện như vận tải các loại thức ăn, bởi Linh bắt gặp bọn chúng rất có trình tự xếp thành hàng, đỉnh đầu mang một khối vật màu trắng từng con từng con chỉnh tề tiến về trước. Linh hiện một điểm suy nghĩ muốn bắt động vật trở về làm bữa trưa cũng không có, y thầm nghĩ, chậm rãi lui về sau, chậm rãi đi xa, không cần kinh động bọn chúng mới tốt!

Nhưng hiển nhiên hôm nay vận khí của y thực sự không tốt, giữa lúc y nhanh cách bọn chúng mười mét, Linh một bước không chú ý, ‘răng rắc’ một tiếng dẫm phải một đoạn cây khô. Âm vang lập tức bị bầy kiến bắt được, bọn chúng dừng lại động tác, giơ lên chiếc đầu to hắc hồ hồ, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nơi phát sinh thanh âm.

Linh trong nháy mắt nghĩ lông tơ dựng đứng, mồ hơi vừa nãy vì liệt nhật chiếu xạ mà chảy cũng biến thành mồ hôi lạnh, thân thể không khỏi trở nên cứng ngắc không gì sánh được. Bị mấy nghìn đôi mắt song song nhìn chằm chằm như vậy, loại cảm giác này rất kỳ diệu, Linh chỉ cảm thấy kinh khủng, đại khái gặp quỷ hồn cũng không kinh khủng như vậy, y đời trước cũng không có kinh nghiệm kinh khủng như vậy.

Linh vài bước không thể nhận ra hơi lui về sau, hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm bầy kiến, chú ý bất luận cử động của bọn chúng. Đột nhiên một con kiến ‘két két’ kêu hai tiếng, bầy kiến nhất thời rối loạn. Linh nháy mắt bỏ chạy, đừng nói giỡn, y tình nguyện bị đấu súng xuyên tim vài lần, cũng không nguyện bị những con kiến tươi sống phân thây!

Quả nhiên, y vừa chạy hai bước, bầy kiến bắt đầu hành động, đuổi theo. Nếu như trên đất bằng, nếu như là trước đây, Linh nói không chừng có thể vứt bỏ bọn chúng, cho dù vứt không được, cũng không bị bọn chúng đem cự ly kéo gần như vậy. Thế nhưng hiện không phải a, là trong rừng rậm một nơi hầm hố lồi lõm không có đường đi đáng nói, còn là thân thể thiếu niên chân ngắn, đáng buồn nhất chính là thân thể này thể chất không tốt, căn bản chạy không xa!

Hiện y nghĩ đã tiếp cận phụ hà thân thể, tim đập nhanh đến vô pháp hô hấp, hơn nữa đau đớn trên ngực khiến y không thở nổi. Linh vội nhìn lại, a a a a! Mở cái gì quốc tế vui đùa, bọn chúng cách y chỉ gần một mét.

Điều này khiến Linh vốn bởi đau đớn trên ngực mà tốc độ có chút chậm nháy mắt gia tốc. Linh bắt đầu hoảng loạn không nhìn đường chạy tán loạn, hy vọng những đại thụ có thể chậm lại tốc độ bầy kiến, y hiện hoàn toàn không có cách lo lắng lát nữa trở về không được thì làm sao?

Thế nhưng y sai rồi, thân thể bầy kiến so y còn nhỏ, khe hở không lớn giữa những đại thu bọn chúng đều chui qua thế nào không tránh được mấy thứ này? Linh trong lòng rơi lệ đầy mắt, đây là xui xẻo mấy đời mới gặp loại sự tình này?

Hơn nữa, Linh kinh khủng phát hiện một chuyện, đó chính là bầy biến biết leo cây, đem biện pháp y vừa nghĩ nhưng chưa kịp hành động bóp chết, ngay trong bụng.

Linh không có cách, thân thể y đã phụ hà không được, thế nhưng bầy kiến tựa hồ không mệt mỏi, đuổi lâu như vậy, cũng không cần nghỉ ngơi, thở hai khẩu khí?!

Linh nhìn rừng cây phía trước, trong đầu hiện lên một biện pháp, chỉ có thể thử một lần!

Đọc truyện chữ Full