DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sửu Nương Nương
Chương 16: Quen biết cũ

Tiết Hậu Dương mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tiết Quân Lương, sắc mặt phi thường ngưng trọng, lập tức bùm một tiếng, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất.

Tiết Quân Lương thấy hắn như vậy, sắc mặt có chút biến hóa, nhưng vẫn trêu chọc: “Hậu Dương làm sao vậy, lễ lớn như thế.”

Tiết Hậu Dương gục đầu xuống, buồn bã nói: “Bệ hạ không biết đối phương là ai, nếu như biết, nhất định sẽ trị tội thần đệ.”

“Thật không?” Tiết Quân Lương cười nâng hắn dậy, “Ngươi nói nghe một chút, để ta xem nghiêm trọng thế nào.”

Tiết Hậu Dương lại không đứng dậy, chỉ cúi thấp đầu, thời điểm hắn nghe Tiết vương nói tứ hôn, trong lòng đột nhiên kích động, nếu tứ hôn, Đằng Thường cũng không cần chết, nhưng không biết Đằng Thường có nguyện ý hay không.

Có nam nhân nào nguyện ý gả cho nam nhân khác đâu, mặc dù các triều đại đều có nam sủng, nhưng tuyệt đối không có nam thê, chuyện này có bao nhiêu sỉ nhục chứ, hơn nữa đối phương là Tướng gia của Đằng quốc, đệ đệ của Đằng vương.

Huống hồ nếu Tiết Quân Lương biết là Đằng Thường, phỏng chừng sẽ thu hồi lời vừa nói.

Tiết Hậu Dương biết không khả năng, lại vẫn cứ bám lấy một chút hy vọng, rốt cục mở miệng nói: “Hậu Dương không dám đứng dậy… Thần đệ không mặt mũi yêu cầu bệ hạ, nhưng như lời bệ hạ nói, thần đệ quả thật ôm tình cảm với người kia.”

Khẩu khí của Tiết Quân Lương vẫn thoải mái như cũ, hiền hòa cười nói: “Đó là cô nương nhà ai? Đệ đệ của Tiết Quân Lương ta còn sợ không xứng với nàng sao?”

“Không phải cô nương…”

Tiết Hậu Dương cắn răng, bất chấp nói: “Là Đằng Thường.”

“Đằng Thường…”

Tiết Quân Lương cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ nhẹ nhàng lặp lại cái tên này.

Tiết Hậu Dương nửa ngày không nghe thấy y nói tiếp, dập đầu: “Thần đệ tự biết muôn lần chết, thỉnh bệ hạ giáng tội!”

“Vì sao muôn lần chết?” Tiết Quân Lương đưa tay nâng đối phương dậy, nói: “Tuy ngươi đi đánh giặc nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn hiểu ngươi, ngươi chịu theo ta mở miệng, nhất định tình cảm ngươi dành cho y rất sâu đậm…”

Tiết Hậu Dương run lên một cái, hắn không thể tưởng được Tiết vương lại không trách tội hắn, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu.

Chỉ nghe Tiết Quân Lương nói tiếp: “Vậy ý Đằng Thường thế nào? Hay là ngươi tương tư đơn phương… Ta nghe Nhị đệ mới nói làm chuyện thực có lỗi với người nọ…”

Y nói xong nở nụ cười, tựa hồ còn có chút trêu ghẹo.

Tiết Hậu Dương đỏ mặt, gãi cái ót: “Bệ hạ… Bệ hạ đừng nói nữa.”

“Bảo ta không nói nữa? Vậy thực phiền toái, ta vốn muốn nói tiếp, nếu Đằng Thường nguyện ý, vậy sai người mang sính lễ qua chỗ Đằng vương.”

“Thật sự?”

Tiết Hậu Dương mở to hai mắt, ngẩng đầu lên, trong lòng Tiết Quân Lương bỗng nhiên có chút dao động, nhiều năm như vậy, y ít khi thấy đệ đệ này biểu lộ tình cảm, không giống tiểu hài tử tính tình táo bạo xưa kia, không biết Đằng Thường có năng lực gì, mà khiến Vạn Niên hầu xem nhẹ sinh mệnh bản thân trở lại như cũ.

Tiết Quân Lương nhịn không được thở dài, cười nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh, huống chi là quân… Chẳng qua, ta nhắc nhở trước, muốn Đằng Thường tự nguyện, phải xem năng lực của ngươi.”

Tiết Hậu Dương lại quỳ xuống, dập đầu nói: “Tạ Đại vương ân điển!”

“Đi đi, nhanh đến hỏi Đằng Thường có nguyện ý hay không, chờ sự tình thỏa đáng, vi huynh thay ngươi chủ hôn.”

Đằng Thường còn chưa ra cửa cung, đã bị một cung nữ gọi lại, người tới là cung nữ bên người Đằng Thiển Y – Tưu Thủy.

Tưu Thủy nói: “Tướng gia dừng bước, công chúa thỉnh tướng gia dời bước, có việc muốn nói.”

Đằng Thường trên người khó chịu, nghĩ muốn nhanh ra ngoài, hơn nữa quan hệ của y với Đằng Thiển Y không tốt, cũng không biết có thể nói cái gì, đành phải nói: “Này chỉ sợ không ổn… Công chúa vừa xuất giá, đã là nương nương của Tiết quốc, Đằng Thường là ngoại thần, đến tẩm cung nương nương sợ người trách móc.”

Tưu Thủy cười nói: “Tướng gia quá lo lắng, công chúa có việc gấp muốn nói với Tướng gia, lễ tiết này công chúa cũng nghĩ tới, cố ý thỉnh Tướng gia dời bước đến trắc hoa viên.”

Tưu Thủy biết ăn nói, Đằng Thường cũng không còn cách nào, chịu đựng cảm giác khó chịu trên người, theo Tưu Thủy đi.

Trắc hoa viên so với chủ viên nhỏ gần một nửa, nhưng tiểu kiều nước chảy, không có đình đài gì to lớn, cũng có một phen rất khác biệt, hậu cung phi tử thường xuyên tới đây ngao du.

Đằng Thiển Y ngồi trong tiểu đình tử, nhìn thấy Đằng Thường đến, lập tức đứng dậy, trên mặt có vài phần tiều tụy, tựa hồ muốn khóc lên, nói: “Hoàng thúc đã tới.”

Đằng Thường bước đến thềm đá đình tử liền ngừng, nói: “Không biết nương nương chiêu vi thần, là có chuyện gì?”

Đằng Thiển Y thấy y không tiến vào, thành thật ngồi trở lại, lấy khăn tay lau khóe mắt, khóc thút thít nói: “Thiển Y ngàn dặm xa xôi đến Tiết quốc, không quen biết ai, chỉ hoàng thúc có thể nghe Thiển Y thổ lộ buồn phiền… Hoàng thúc nhất định không biết, đêm qua… Đêm qua Tiết vương không ngủ lại cung Thiển Y! Mà ngay cả cửa điện cũng không bước vào.”

Nàng nói xong khóc nghẹn lên, “Thiển Y không dám nghĩ mình có bao nhiêu quý giá, nhưng Tiết vương cũng thực không cho ta thể diện.”

Đằng Thường chỉ cúi thấp đầu, gió thổi qua có chút lạnh, địa phương phía sau tựa hồ có gì đó khó có thể mở miệng, chậm rãi theo đùi chảy xuống, hơn nữa Đằng Thiển Y khóc sướt mướt, đầu Đằng Thường nhất thời phát trướng.

Tân nương nương vừa mới tiến cung, nhất cử nhất động của nàng đương nhiên thu hút sự chú ý, chân trước chiêu Đằng Thường qua, ngay sau đó Đằng Vân sẽ biết.

Đằng Vân nghe Tụ Dao nói người nọ ở hoa viên, phản ứng đầu tiên là muốn qua đó xem, nhưng lại cảm thấy không ổn, bộ dáng hiện tại của mình đối phương căn bản không biết, nếu đối mặt cũng là xấu hổ chiếm đa số.

Hơn nữa Đằng Thiển Y cũng tại, vậy càng là khó nói.

Đằng Vân đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định tới xem, dù sao nhiều năm như vậy chưa từng gặp mặt, cũng nên gặp hoàng thúc này một lần.

Tụ Dao cao hứng theo sau Đằng Vân, nàng nghe nói tân nương nương triệu kiến ngoại thần tại hoa viên liền cao hứng, có thể bắt được yếu điểm của phi tần khác, nàng rất vui vẻ.

Tụ Dao cố ý an bài cung nữ đi theo, địa vị không nhỏ, đương nhiên phải ra dáng chính cung nương nương mới được, nếu bị so sánh với phi tử ngoại tộc thì không ổn, chính là Tụ Dao đã quên, chủ tử nhà nàng cũng là người ngoại tộc…

Đoàn người vào trắc hoa viên, sải bước tới tiểu đình tử, Tưu Thủy xa xa nhìn thấy, vội vàng nói: “Công chúa không tốt, có người đến đây.”

Tuy Đằng Vân không thích trang điểm, dù gì hắn cũng là nam tử, nhưng mỗi ngày Tụ Dao đều chiếu theo quy củ sửa soạn cho hắn, có đơn giản hơn nhiều, nhưng vừa thấy trang phục cũng có thể nhìn ra địa vị.

Đằng Thiển Y có chút hoang mang, Tưu Thủy lại nói: “Công chúa đừng nóng vội, ngài ngày đầu nhập cung, gặp mặt nương gia (nhà gái) là chuyện thường.”

Đằng Thiển Y thấy đúng, liền sửa sang lại quần áo, bước qua, dịu dàng quỳ gối, nói: “Thiển Y thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ánh mắt Đằng Vân căn bản không nhìn nàng, chỉ hơi khoát tay, ý bảo nàng đứng dậy.

Đằng Thường rất gầy yếu, thời điểm hắn xuất chinh, Đằng Thường thoạt nhìn thực trẻ, cũng không phải hiện tại già đi, mà là so với trước kia tang thương hơn nhiều, tựa hồ trong lòng đầy ắp tâm sự.

Đằng Thường cũng thi lễ, nói: “Ngoại thần bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Thấy đối phương khom thắt lưng, chắp tay thỉnh an, đáy lòng Đằng Vân bỗng nhiên dâng lên chua xót, bọn họ đều là người xa lạ, Đằng Thường có thể nói là thân nhân thân cận nhất của hắn, đọc sách viết chữ kỵ mã bắn tên, những điều này là do y tự mình dạy hắn.

Cả đời Đằng Vân đều chết trong tay Tiết Quân Lương, mười năm không thể hồi hương, cuối cùng thi cốt ở lại Tiết quốc, kiếp này lại biến thành nữ tử, dù hắn không nói, trong lòng hắn cũng có quá nhiều chuyện muốn nói, nhưng hiện tại thân nhân của hắn đứng ở đối diện, hắn lại không dám nói gì.

Đằng Vân xưa nay vô tâm, hắn cảm thấy mình cũng đủ kiên cường, máu chảy đầu rơi không khiến hắn sợ hãi, nhưng hắn rốt cục hiểu được, một người không thể không có tình cảm, trước mặt thân nhân của mình cũng là không chịu nổi một kích.

Kìm nén đau xót nơi khóe mắt, Đằng Vân lãnh đạm nói: “Không cần giữ lễ tiết.”

Đằng Thường từ đầu đến cuối đều thực cung kính, không hề ngẩng đầu, bất quá cho dù ngẩng đầu, cũng không thể vọng tưởng từ trong mắt một người xa lạ nhìn ra cái gì đó quen thuộc, dù sao Đằng Vân và hoàng hậu này quá xa lạ.

Đằng Thường buông tay, đứng thẳng dậy, đầu có chút choáng váng, lảo đảo đứng không vững, tiếng gió bên tai ong ong.

Chợt nghe Đằng Thiển Y kinh hô một tiếng, Đằng Thường đột nhiên té lăn trên đất.

Đằng Vân chấn động muốn qua dìu y, nhưng vừa mới vươn tay liền lập tức thu lại, hắn không giúp đỡ còn tốt, nếu giúp đỡ chỉ sợ chuyện càng rắc rối.

Ngay lúc đó, Tiết Hậu Dương lại đột nhiên vọt ra, vội vàng bế Đằng Thường lên, gắt gao ôm vào lòng, đưa tay sờ trán y.

Đằng Vân nhìn vẻ mặt bối rối của Tiết Hậu Dương, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh tỉnh táo, “Tụ Dao, thỉnh ngự y lại đây.”

“Vâng.”

Tụ Dao có chút không muốn, nàng còn muốn xem náo nhiệt, bất quá nương nương nhà mình bảo thỉnh ngự y, cũng thuyết minh nương nương nhân từ phúc hậu, coi như là chuyện tốt.

Nhưng Tiết Hậu Dương vừa ôm Đằng Thường vừa nói: “Không phiền toái, hôm khác thần đệ đến thỉnh an hoàng tẩu, liền cáo lui trước.”

Nói xong vội vàng mang người.

Chuyện tân nương nương cùng người khóc lóc kể lể đêm tân hôn Đại vương không tới tẩm cung, rất nhanh liền rơi vào tai Tiết Quân Lương.

Theo tác phong của Tiết Quân Lương, một cây gậy đổi một trái táo đỏ, lúc này nên quá trấn an một chút.

Quả nhiên hôm nay Tiết Quân Lương liền điểm bài tử của Đằng Thiển Y.

Đằng Thiển Y vừa hưng phấn vừa sợ Tiết vương sẽ trách tội mình, cảm thấy mình không biết thể thống cùng người khác khóc lóc kể lể, liền nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của Tiết Quân Lương.

Đổi biện pháp mời rượu Tiết Quân Lương, giả vờ lơ đãng nói: “Hôm nay nô tỳ ở trắc hoa viên gặp Hoàng hậu nương nương, bệ hạ… Hoàng hậu nương nương có quen biết hoàng thúc của nô tỳ sao?”

Tiết Quân Lương đương nhiên biết nàng lảng tránh, nhẹ nhàng vuốt tóc mây của người ngồi trong lòng, cười nói: “Cô vương không biết bọn họ có quen nhau.”

Đằng Thiển Y rúc vào lòng Tiết Quân Lương, nhu thuận nói: “A nha, kia mới lạ, nô tì còn tưởng bọn họ là quen biết cũ.”

Tiết Quân Lương bỗng nhiên nở nụ cười, đẩy người ngồi trong lòng ra ngoài, nói: “Xem ra ái phi không biết, cô ghét nhất là hậu phi nói bậy.”

Y nói xong bỗng nhiên đề cao thanh âm: “Khương Dụ, đưa nương nương quay về tẩm cung.”

Đọc truyện chữ Full