Chẳng qua chỉ ôm Đằng Vân từ ngoại trướng đến nội trướng, Tiết Quân Lương đặt hắn xuống giường, thế nhưng người nọ lại nhắm chặt hai mắt, không biết đang ngủ hay thế nào.
Tiết Quân Lương cả kinh, lao ra ngoài trướng, ngự y mang tới đã sớm chờ, lập tức vội vàng đi vào xem vết thương cho Đằng Nam hầu.
Ngự y kiểm tra xong, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Bệ hạ yên tâm, chẳng qua mất máu quá nhiều, thân thể quá mức suy yếu, là đang ngủ.”
Thái y khai dược, Triệu Thống lấy phương thuốc, tự mình đi sắc thuốc cho Đằng Vân. Tiết Quân Lương bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, lại sợ vạn nhất Đằng Vân có chuyện gì không tốt, liền cho người canh giữ ngoài trướng.
Tiết Quân Lương cầm thuốc mỡ thái y lưu lại, thay Đằng Vân thoa dược lần nữa, vết thương rất sâu, hơn nữa vì trúng độc, da bị tước rớt một khối, chuyện đổ máu chặt đầu Tiết Quân Lương đã thấy qua, vốn tưởng rằng sẽ bình tĩnh, kết quả trong lòng vẫn căng thẳng, cảm thấy thực hoảng hốt, khó chịu.
Đằng Vân ngủ rất say, tuy đổi dược có chút đau đớn, nhưng hắn chỉ nhíu mày, căn bản không có dấu hiệu muốn tỉnh, Tiết Quân Lương nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm hắn tỉnh, ảnh hưởng Đằng Vân nghỉ ngơi.
Giúp Đằng Vân đổi xong dược, Tiết Quân Lương mới phát hiện mình ra một đầu mồ hôi, y tháo mũ ngọc trên đầu xuống, ném một bên, tránh vướng bận, lại cầm bố khăn, dùng nước ấm làm ướt, thay Đằng Vân xoa xoa mặt và tay chân.
Hình như độ ấm của nước thực thích hợp, chân mày nhíu chặt của Đằng Vân rốt cục giãn ra, cả người rụt lui trong chăn.
Tiết Quân Lương kéo ghế ngồi một bên, liền yên lặng nhìn Đằng Vân nghỉ ngơi, chợt nhớ tới, thời điểm Đằng Vân vẫn là hoàng hậu, y thay Đằng Vân lau mặt xoa dược, tuy lúc đó hơn phân nửa là giả ý, hiện tại nhớ tới, thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.
Doanh trướng vốn không đủ sáng, ngày về chiều, càng thêm hôn ám, Tiết Quân Lương sợ thắp nến ảnh hưởng Đằng Vân nghỉ ngơi, nên cũng không thắp, chỉ im lặng ngồi.
Nửa đêm Đằng Vân sốt một trận, Tiết Quân Lương gọi ngự y tới, ngự y nói là miệng vết thương quá lớn, khó tránh khỏi phát sốt, nhưng miệng vết thương có thể khép lại, Tiết vương không cần lo lắng, dù sao Đằng Nam hầu còn trẻ, thân thể khôi phục cũng mau.
Đến hừng đông, cơn sốt của Đằng Vân liền lui, sắc mặt thoạt nhìn không quá tái nhợt, hơn nữa ngủ rất trầm, không nói mê hay nhíu mày, lúc này Tiết Quân Lương mới yên lòng lại.
Thắt lưng đau mỏi, bản thân ngồi cả đêm, lại tâm tâm niệm niệm chiến sự Minh Thủy, lúc này yên lòng, nhất thời có chút mệt mỏi.
Tiết Quân Lương nửa người nằm xuống đầu giường, nhìn chằm chằm mắt tiệp của Đằng Vân, theo mắt tiệp run rẩy của người nọ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Đằng Vân tỉnh lại đã gần chính ngọ, hắn cảm thấy hình như mình nằm mộng Tiết Quân Lương, nhưng Tiết Quân Lương xa tại kinh sư, Đằng Vân nhếch miệng không tiếng động cười, chẳng lẽ hắn nhớ người kia?
Chính là vừa nghiêng đầu, dọa Đằng Vân nhảy dựng, một nam nhân mặc long bào nằm bên cạnh, hô hấp thực vững vàng, hiển nhiên đang ngủ, đáy mắt là một vòng thâm đen, có lẽ chưa hảo hảo nghỉ ngơi, mũ ngọc của y tháo xuống, lăn một bên, cổ tay áo cũng kéo cao, trong tay còn cầm một khối bố khăn.
Sàng đan bị bố khăn tẩm ướt một mảnh nhỏ, Đằng Vân sửng sốt hồi lâu, mới kịp phản ứng, lập tức nhịn không được nở nụ cười, muốn vươn tay sờ sờ đáy mắt xanh đen của Tiết Quân Lương, tay đưa đến một nửa, lại vì động tới miệng vết thương, đau đến hít lãnh khí.
Tiết Quân Lương nghe được thanh âm của Đằng Vân, mãnh liệt ngồi dậy, Đằng Vân đã muốn tỉnh, tay che vết thương, mím môi, tựa hồ rất đau.
Tiết Quân Lương vội vàng đứng lên, đỡ lấy hắn nói: “Miệng vết thương nứt ra sao? Không cần lộn xộn, ta đi kêu ngự y…”
Lời của y còn chưa nói xong, Đằng Vân đã ngăn lại: “Không, không vỡ ra, chính là không cẩn thận chạm tới, có chút đau mà thôi.”
“Có chút đau? Ta thấy người đau tới không xong, miệng vết thương sâu như vậy, ngươi quả nhiên không muốn sống nữa.”
Tiết Quân Lương vừa nói vừa sờ trán hắn, không phát sốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống, chính mình giống như bị lột một tầng da.
Đằng Vân nhìn dáng vẻ khẩn trương của y, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ, hỏi: “Sao bệ hạ đến Minh Thủy?”
Tiết Quân Lương rót cho hắn một chén nước, vừa uy hắn vừa nói: “Ngự giá thân chinh ủng hộ sĩ khí, thuận tiện đến xem người khiến ta không bớt lo.”
Đằng Vân nghe y nói bốn chữ ngự giá thân chinh, sửng sốt hồi lâu, đây không phải là chuyện quân vương nào cũng có thể làm được, tuy nghe thực uy phong, nhưng thân chinh là đánh giặc, không phải du sơn ngoạn thủy, giao phong thương đao là thật, không có ai không thích an nhàn ngồi trên long ỷ tọa ở kinh thành.
Tuy Đằng Vân ngủ một giấc cảm thấy khí lực khôi phục không ít, nhưng vết thương nằm trên bả vai, dù dùng tay hay dùng sức, đều vô tình động tới miệng vết thương, đau đến đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tiết Quân Lương thấy hắn không thể ngồi dậy, dứt khoát ngửa đầu uống nước, sau đó phủ lên môi hắn, Đằng Vân còn tưởng rằng y khát, không ngờ y lại đổ nước thế này.
Đằng Vân chưa từng cùng ai thân mật như vậy, hai tay không tự chủ bắt lấy cổ tay áo của Tiết Quân Lương, nước ấm áp, mang theo nhiệt độ của Tiết Quân Lương, tựa hồ nóng tới ***g ngực.
Tiết Quân Lương đổ nước qua cũng không đứng dậy, trong miệng Đằng Vân đều là vị dược, thản nhiên chua xót, Tiết Quân Lương lướt qua mọi ngóc ngách, đùa Đằng Vân, buộc hắn trúc trắc đáp lại mình.
Thân thể Đằng Vân vốn không có sức, lúc này bị hôn càng thêm vô lực, cuối cùng ngay cả tay áo của Tiết Quân Lương cũng nắm không được.
Lúc này Tiết Quân Lương mới đứng dậy, thay hắn lau nước bị tràn ra, lại hôn lên trán Đằng Vân, nói: “Có đói bụng không, ăn một chút gì ngủ tiếp, được chứ?”
Câu hỏi ôn nhu như thế, Đằng Vân nhất thời có chút đỏ mặt, môi trắng bệch cũng vì sung huyết mà trở nên đỏ sẫm.
Thấy hắn không phản đối, Tiết Quân Lương đi ra nội trướng, sai người mang cơm nóng lên.
Hành quân đánh giặc vốn không thể ăn ngon, hiện tại thân thể Đằng Vân lại suy yếu không thể ăn gì, Tiết Quân Lương thổi cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
Đằng Vân ăn no, vì trước đó đã ngủ thật lâu, cho nên không muốn ngủ tiếp, liền bắt đầu lo lắng chiến sự: “Có phải Phụng quốc biết chuyện ta trúng tên rồi?”
Tiết Quân Lương nhéo mũi hắn một cái, đặt chén xuống bàn, lại đắp chăn cho hắn, đáp: “Đương nhiên, nếu không tại sao ta lại ở đây.”
Đằng Vân tưởng tượng cũng hiểu được: “Đúng vậy, nếu vi thần không bị thương, bệ hạ sẽ không cần ngự giá thân chinh.”
Tiết Quân Lương nói: “Ngươi yên tâm, ta đến đây cũng coi như chuyện tốt, hiện tại các tướng sĩ đều sĩ khí đại chấn, a đúng rồi… Lúc ngươi còn hôn mê, Triệu Thống dẫn theo hai mươi chiến thuyền nghênh chiến Phụng quân, cuối cùng một mình giết hai đại tướng, hậu sinh khả uý a, ngươi cũng không cần lo lắng.”
Đằng Vân nghe được chuyện này, tự nhiên là cao hứng, thở dài nói: “Còn muốn bệ hạ tới an ủi ta, vi thần thật sự là…”
Tiết Quân Lương cũng thở dài, nói: “Không được tiếp tục xưng vi thần, ngươi còn xấu hổ sao? Có quân vương nào sẽ từ kinh thành chạy đến tiền tuyến để hầu hạ một đại thần, có quân vương nào sẽ hôn một đại thần, lại uy dược uy cơm?”
Đằng Vân nhất thời không nói chuyện, Tiết Quân Lương nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, nói: “Ta để ý ngươi, mới đối tốt với ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn đối đãi theo bổn phận như vậy, khách khí như vậy sao?”
Nơi bị y chạm vào đột nhiên phát sốt, mặt Đằng Vân nóng đến bốc hơi, thoáng quay đầu đi chỗ khác, nói: “Vi thần… Ta… Ta tự nhiên nhìn ra được, chính là… Không biết nói thế nào.”
Tiết Quân Lương nghiêng người hôn lên môi hắn một cái, cười nói: “Ngươi không cần nói gì.”
Trong lòng Đằng Vân có chút cảm động, Tiết Quân Lương đối xử với mình quả thật tốt lắm, thực ôn nhu, lại không cưỡng cầu cái gì, cũng không ép mình đáp lại y cái gì, chỉ là cái dạng này, khiến Đằng Vân cảm thấy mình thực uất ức.
Tiết Quân Lương muốn đứng dậy, ngay sau đó bị Đằng Vân túm trụ, trên môi thoáng đau, không ngờ bị Đằng Vân cắn một cái.
Đằng Vân cắn xong, mới cảm thấy động tới miệng vết thương, Tiết Quân Lương vừa dìu hắn nằm xuống, vừa cười nói: “Bị thương không thể động, ngươi đã thích, chờ vết thương của ngươi tốt lên, chúng ta tại doanh trướng…”
Y nói đến đây liền không nói thêm nữa, nhưng Đằng Vân hiển nhiên nghe hiểu, nháy mắt cảm thấy giường trong doanh trướng thực cứng, cả người đều không được tự nhiên.
Đằng Vân ở trên giường nghỉ ngơi năm sáu ngày, hơn nữa Tiết Quân Lương tự thân chiếu cố, vết thương rất nhanh tốt lên, trừ bỏ lạp cung bắn tên, thì kỵ mã cũng không thành vấn đề.
Bởi vì Tiết Quân Lương ngự giá thân chinh, Phụng quân tạm thời không dám qua Minh Thủy, điều này cũng giúp Đằng Vân tĩnh dưỡng đầy đủ.
Mọi người ngồi trong chủ trướng, vây quanh bản đồ thương thảo tình thế hiện giờ, Triệu Lục đóng ở Vọng Giang sơn, Tiết Ngọc trấn thủ Bằng quận, hai quân chủ lực tranh đoạt Minh Thủy.
Thoạt nhìn lực lượng ngang nhau, chỉ xem bên nào lương thảo dư thừa, cung ứng đúng lúc, nhưng giằng co như vậy cũng không phải ý tốt, tốn thời gian tốn sức, lại làm giảm ý chí chiến đấu, kết quả cuối cùng chỉ có lưỡng bại câu thương.
Đằng Vân nói: “Kỳ thật nhìn có vẻ thế lực ngang nhau, nhưng mọi người chớ quên, chúng ta còn có Chính An quân.”
Triệu Thống tiếp lời: “Đã sớm nghe Chính An quân chỉ có hai vạn quân mã, nhưng nghiêm chỉnh huấn luyện, đều là tinh nhuệ, nếu chúng ta có thể cùng Chính An quân trước sau vây đánh, liền không thể tốt hơn .”
Tiết Quân Lương nói: “Vậy làm thế nào mới dẫn được Phụng quân vào bẫy rập, trước sau vây đánh?”
Mọi người nhất thời trầm mặc, chăm chú nhìn bản đồ, đại đô đốc của Phụng quốc – Tề Tử Kết là lão binh trên sa trường, hơn nữa dụng binh cẩn thận, từ chuyện Triệu Thống có thể nhìn ra, không nắm chắc mười phần, Tề Tử Kết sẽ không để đại quân mạo hiểm, tiểu đánh tiểu nháo gì đó, trong mắt một lão binh không đáng kể chút nào.
Đằng Vân nói: “Như vậy… Chúng ta không ngại, để Tề Tử Kết qua Minh Thủy.”
Triệu Thống cả kinh nói: “Cái gì? Cho bọn họ qua Minh Thủy, đây chẳng phải chắp tay dâng đại quân lên?”
Tiết Quân Lương nhìn thoáng qua Đằng Vân, lại nhìn bản đồ, bỗng nhiên nở nụ cười, “Như Đằng Nam hầu nói, liền thả bọn họ qua Minh Thủy!”
Đằng Vân thấy bộ dáng trăm tư không giải được của Triệu Thống, chỉ vào bản đồ Minh Thủy, nói: “Minh Thủy địa thế hiểm, dòng nước chảy xiết, nếu thủy chiến chúng ta vĩnh viên không chiếm được thượng phong, trước đó ngươi cũng nói, nếu có thể liên hợp Chính An quân, trước sau vây đánh Phụng quân, vậy không thành vấn đề, nếu Tề Tử Kết cẩn thận, chúng ta chỉ có sáng tạo cơ hội, để hắn rơi vào bẫy.”
Hắn nói xong, chỉ chỉ Bắc ngạn Minh Thủy nói: “Không muốn thủy chiến, vậy chỉ có thể đánh tại Nam ngạn hoặc Bắc ngạn, chúng ta muốn đánh tại Nam ngạn, phải đoạt được Minh Thủy, nếu không sẽ phải vừa qua sông vừa nghênh địch, rất không lợi cho tác chiến, cho nên chỉ có cách dẫn Tề Tử Kết tới Bắc ngạn. Bắc ngạn là doanh địa của chúng ta, quân đội của hắn đến đây không nhất định chiếm được lợi thế, chỉ cần có người giả vờ bại lui, dẫn hắn tới giữa, sau có Minh Thủy không dễ dàng lui lại, phía Tây là quân đội của chúng ta, phía đông tự nhiên là Chính An quân, nếu bọn họ mạo muội Bắc tiến, phía Bắc cũng có quân đóng ở Châu quận.”
Triệu Thống nghe xong đều không để ý Tiết vương ở đây, vỗ bàn nói: “Biện pháp tốt, chiêu này lấy lui vi tiến, quá tuyệt diệu.”
Y dứt lời, dừng một chút, cau mày nói: “Chính là… Muốn dẫn Tề Tử Kết tới, cũng là việc khó.”
Đằng Vân cười nói: “Chuyện này hiển nhiên phải xem ngươi và ta.”
“Ta và tướng quân?”
Triệu Thống giật mình: “Tướng quân cũng muốn ra trận? Không ổn, vết thương trên vai tướng quân mới tốt, vạn nhất vỡ thì…”
Tiết Quân Lương ho khan một tiếng, nói: “Triệu Thống a, trước khi hành quân không nói điềm xấu.”
Triệu Thống xấu hổ sờ sờ đầu, nói: “Mạt tướng biết sai rồi.”
Đằng Vân cười nói: “Không sao, kỳ thật ta không phải ra trận giết địch, mà là dùng thương thế của chính mình khiến Tề Tử Kết lơ là, ngươi phân phó xuống, mấy ngày nay truyền tin thương thế của ta đã khỏi sang bờ bên kia, Phụng quân cẩn thận, tất nhiên sẽ tưởng tin tức giả.”
Triệu Thống cười nói: “Đúng đúng, bọn họ liền cho rằng tướng quân ngươi…”
Y nói tới đây đột nhiên dừng lại, đứng lên nói: “Mạt tướng liền đi phái các tướng sĩ tản tin tức…”
Kế sách thảo luận xong, mọi người cũng rời đi, Tiết Quân Lương và Đằng Vân vào nội trướng, Tiết Quân Lương nói: ” Triệu Thống này lưỡi hỏng, thật muốn thay y rút.”
Đằng Vân nói: “Triệu Thống tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi nhanh mồm nhanh miệng.”
Tiết Quân Lương phất phất tay, nói: “Ngươi ngồi xuống, vết thương nên đổi dược.”
Đằng Vân theo lời ngồi xuống, thời gian qua đều do Tiết Quân Lương tự mình đổi dược giúp hắn, Đằng Vân đã quen.
Tiết Quân Lương cởi áo hắn, tháo vải bố băng vết thương ra, miệng vết thương đã khép lại, nhưng thực dữ tợn, mỗi lần nhìn đến Tiết Quân Lương đều hoảng hốt, khó chịu lợi hại.
Xem kĩ vết thương, không có gì khác thường, Tiết Quân Lương mới thoa thuốc mỡ cho hắn, sau đó băng bó hảo.
Y làm xong cũng không để Đằng Vân mặc lại y phục, chính là đưa tay vuốt ve xương quai xanh cùng vết sẹo trên ngực Đằng Vân, những vết sẹo to nhỏ này, nhìn liền biết đã có từ lâu, không còn quá rõ ràng, tựa hồ dung làm một thể với Đằng Vân.
Đằng Vân bị y làm run rẩy, đã thấy sắc mặt Tiết Quân Lương có chút trầm thấp.
“Những vết sẹo này, là ta gọi người đánh đến?”
Đằng Vân dừng một chút, cười nói: “Quên.”
Ngón tay Tiết Quân Lương theo vết sẹo, từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve, hoàng hậu qua đời, Tiết Quân Lương trong cơn tức giận bắt người khởi xướng nghiêm hình tra tấn, y biết làm sao Đằng Vân có thể là quên, chính là không muốn nói, không để mình khó chịu mà thôi.
Ngón tay hơi thô ráp chạm lên da thịt Đằng Vân, những nơi hàng năm bao bọc trong quần áo đột nhiên bị người đụng vào, khiến Đằng Vân thập phần không được tự nhiên, thân thể ức chế không được nảy lên một cỗ khô nóng.
Chợt nghe Tiết Quân Lương cười nói: “Ân? Xem ra ngươi tốt lắm, có phải gần đây uống nhiều thuốc bổ?”
Nói xong, tay Tiết Quân Lương lại theo ngực Đằng Vân nhẹ nhàng trượt xuống, như có như không đặt tại hạ thân của Đằng Vân.
Đằng Vân run rẩy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bị Tiết Quân Lương một tay ngăn chặn, cười nói: “Ngươi có nhớ không, ta nói chờ ngươi khỏe, chúng ta…”
Đằng Vân nghe lời nói ái muội của y, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hơn nữa hạ thân của hắn bị y đụng vào, theo bản năng liếm liếm môi.
Tiết Quân Lương nheo mắt lại, nghiêng người hôn lên môi hắn, mới đầu Đằng Vân nhắm chặt miệng, không cho Tiết Quân Lương tiến thêm một bước, nhưng tay Tiết Quân Lương không an phận, vuốt ve thân trên trần trụi của Đằng Vân.
Đằng Vân căn bản không phải đối thủ của y, không lâu đã bị trêu chọc tới khó nhịn, hô hấp của Tiết Quân Lương cũng không vững vàng, bắt đầu dần ồ ồ, Đằng Vân cắn răng một cái, dứt khoát nghênh đón, chủ động hé môi.
Tiết Quân Lương tự nhiên vui vẻ vì hắn chủ động, vừa dẫn đường Đằng Vân hôn môi, vừa đưa tay vuốt ve thắt lưng hắn, khi nhẹ khi nặng.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, ngực Đằng Vân bị y phục của Tiết Quân Lương chà xát, cảm giác tê dại khiến hắn không biết theo ai, Tiết Quân Lương phát hiện càng thêm ác liệt hôn lên ngực hắn, nhẹ nhàng cắn hai điểm nho ra, dùng đầu lưỡi cọ cọ.
Hô hấp của Đằng Vân lập tức trở nên dồn dập, khô nóng khó nhịn càng ngày càng mãnh liệt, chính mình y phục không chỉnh, mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, Đằng Vân đưa tay kéo y phục của Tiết Quân Lương, chọc Tiết Quân Lương nở nụ cười, nói: “Đừng nóng vội, chúng ta lên giường.”
Đằng Vân trừng y một cái, hai người ngã xuống giường, Đằng Vân nghiêng người đem Tiết Quân Lương đặt ở dưới thân, hôn lên mặt y.
Tiết Quân Lương sợ lộng bị thương Đằng Vân, liền thuận theo nằm xuống, tùy ý người nọ đốt lửa trên người mình.
Đằng Vân cũng trở nên động tình, hai ba cái cởi y phục của Tiết Quân Lương ra, thời điểm hai người hết sức nguyên thủy gặp nhau, Đằng Vân lại đột nhiên đỏ mặt, loại chuyện này hắn không làm qua, hắn nằm mơ cũng không nghĩ sẽ cùng một nam nhân làm.
Tiết Quân Lương không phúc hậu nở nụ cười, nói: “Không mau chút sao, ta nhịn không được.”
Dứt lời xoay lại, nằm trên người Đằng Vân, nói: “Nếu Đằng khanh không biết làm thế nào, vậy lần đầu tiên liền để ta tới.”
Ngại Đằng Vân bị trúng tên, Tiết Quân Lương cũng không dám làm quá mức, chẳng qua hai người hoàn toàn đánh giá cao định lực của mình, bộ dáng Đằng Vân nắm chặt chăn, vẻ mặt mê mang khó nhịn cầu xin tha thứ, khiến Tiết Quân Lương cơ hồ phát cuồng, gây sức ép đến nửa đêm mới bỏ qua.
Ngày thứ hai, thời điểm Đằng Vân tỉnh lại sắc trời đã sáng, Tiết Quân Lương ngồi trước bàn xem tấu chương, thấy hắn tỉnh, cười nói: “Miệng vết thương không vỡ ra chứ?”
Đằng Vân khụ một tiếng, nói: “Không có.”
Tiết Quân Lương nói: “Đứng lên gột rửa thân thể, hay ngủ thêm một lúc nữa?”
Đằng Vân nghe y nói thế, mặt đỏ đến có thể nhỏ máu, cảm giác kia còn thực rõ ràng, Tiết Quân Lương cười nói: “Ta muốn giúp ngươi rửa sạch một chút, chẳng qua nhìn ngươi ngủ thực ngon, nên không quấy rầy ngươi.”
Tiết Quân Lương sai người đưa nước đến, vì trên vai Đằng Vân có thương tích, không thể dính nước, vẫn là Tiết Quân Lương tự mình giúp hắn rửa sạch thân thể, Tiết Quân Lương giúp hắn đem thứ kia trong người ra, mới đầu còn nhẫn nại, cảm thấy thân thể Đằng Vân suy yếu, không nên tiếp tục làm khó hắn, kết quả Đằng Vân cái gì cũng không biết, trêu chọc Tiết Quân Lương không thể nhịn được nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sửu Nương Nương
Chương 76: Trước trận
Chương 76: Trước trận