DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đế Của Hoàng Đế
Chương 33

Chương  33.

Đột nhiên bên trong phòng truyền đến thanh âm không rõ: “Phụ thân! Người nói bậy rồi! Cái gì chứ? Con chính là nữ nhi thân sinh của người! Cho nên người nói con là nhị hoàng tỷ của bọn họ con sẽ không thừa nhận đâu!”

Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích, Dật Thanh Trí đều giật mình quay đầu lại nhìn, liền thấy Huyền Ngôn Nhược nổi giận đùng đùng từ trong phòng chạy ra, Huyền Nghị ôm một đống đồ sứ theo sát phía sau. Huyền Ngôn Nhược đứng trước mặt Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc, ừm, đệ là đệ đệ ruột của ta, ta là tỷ tỷ ruột của đệ đúng không? Ta… không phải được nhặt về có đúng hay không?”

Huyền Ngôn Nặc bối rối nhìn Huyền Ngôn Nhược, quay đầu hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Dật Thanh Thích.

Huyền Ngôn Nhược thấy biểu tình của Huyền Ngôn Nặc, túm lấy vai Huyền Ngôn Nặc hỏi lại: “Tiểu Nặc! Sẽ không phải ngay cả đệ cũng tin chứ? Ta biết các ngươi đang nói đùa mà thôi! Tiểu Nặc! ! Trả lời ta đi!”

Vẻ mặt Huyền Ngôn Nặc sợ hãi: “A… ? Đệ… Ngày hôm qua phụ thân nói với đệ… Nói tỷ thật là bị nhặt được… Huống chi đệ nhỏ hơn tỷ… sao đệ biết chuyện này đúng hay sai chứ… Cái kia… Tỷ tỷ, tỷ viết phong thư gửi mẫu thân, nàng khẳng định biết!”

Trên mặt Huyền Ngôn Nhược hiện ra nụ cười, nói với Huyền Nghị: “Đúng rồi, mẫu thân khẳng định biết. Phụ thân, người có biết mẫu thân hiện tại ở nơi nào hay không?”

Huyền Nghị yêu thương ôm đồ sứ trong tay, oán trách nói: “Ngôn Nhược, con cũng không phải không biết, mẫu thân con gần đây giận dỗi ta, ta làm sao biết nàng ở nơi nào chứ?”

Huyền Ngôn Nhược cau mày suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh, nắm tay Huyền Ngôn Nặc nói: “A? A, đúng rồi, nhà mẹ đẻ của mẫu thân ở Tuyền Châu! ! Tiểu Nặc, đệ cùng tỷ tỷ Tuyền Châu một chuyến đi, tỷ muốn cho họ biết tỷ không phải là nhị hoàng tỷ của bọn họ! Còn có, hai người các ngươi cũng cùng đi!”

Huyền Ngôn Nhược chỉ vào Dật Thanh Thích và Dật Thanh Trí.

Huyền Ngôn Nặc gật đầu: “Được, tiểu Nặc đi cùng tỷ tỷ.”

Dật Thanh Thích giật lại tay Huyền Ngôn Nhược, nói: “Nếu tiểu Nặc muốn đi, được, ta đi.”

Dật Thanh Trí đi tới bên cạnh Huyền Nghị, cầm tay Huyền Nghị nói: “Nghị nhi đi thì ta đi.”

Huyền Nghị không chút do dự đập lên móng vuốt của Dật Thanh Trí, trừng mắt xem thường nói: “Ta đương nhiên muốn đi! Ta muốn đi gặp thê tử của ta thỉnh cầu tha thứ!”

Dật Thanh Trí bĩu môi: “Ngươi cũng không phải…”

Nửa câu sau “Ta thích ngươi muốn đuổi theo đuổi ngươi” bị một ánh mắt của Huyền Nghị đánh cho nuốt lại.

“Được được, ta đây lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa!” Huyền Ngôn Nhược nói rồi bỏ chạy ra ngoài, hướng về phía cửa hô to, “Tiểu Vân! Tiểu Vân! ! Giúp ta đi chuẩn bị ba cỗ xe ngựa! Lập tức! Lập tức! Ta hiện tại muốn dùng!”

Huyền Ngôn Nhược quay đầu nhìn bốn người vẫn không nhúc nhích rống: “Các ngươi ngây đó làm gì? ! Phải đi Tuyền Châu rồi! Còn không mau đi chuẩn bị hành lý đi! !”

Bốn người lúc này mới bừng tỉnh đi về phòng.

Dật Thanh Thích cùng Dật Thanh Trí hành lý ít, chỉ chốc lát đã thu thập xong, kết quả là hai người đều chạy về phía phòng của người thương.

Huyền Ngôn Nặc rầu rĩ chuẩn bị hành lý trong phòng, Dật Thanh Thích dựa vào cửa nhìn rất lâu mới nghẹn ra một câu: “Tiểu Nặc, ngươi chuẩn bị hành lý chậm vậy, muốn làm tới khi nào?”

Huyền Ngôn Nặc trừng mắt nhìn Dật Thanh Thích: “Vậy ngươi tới làm đi!”

Dật Thanh Thích vén lên tay áo nói: “Được, đến thì đến.”

Dật Thanh Thích nắm lấy túi quần áo trong tay Huyền Ngôn Nặc, từ trong tủ áo của y lấy ra y phục cần phải dùng, từng bộ từng bộ chuẩn bị ổn rồi đặt vào trong túi quần áo, rồi bỏ đi những món đồ không cần thiết, xong xuối liềm đem túi quần áo đưa cho Huyền Ngôn Nặc, ôm chầm lấy vai Huyền Ngôn Nặc nói: “Ừm, chuẩn bị xong rồi.”

Huyền Ngôn Nặc nhìn túi quần áo, ngẩng đầu kiễng chân, thưởng cho Dật Thanh Thích một cái hôn nhẹ. Môi Huyền Ngôn Nặc vẫn dán trên môi Dật Thanh Thích không buông ra, ngay lúc Dật Thanh Thích muốn thâm nhập vào, liền lập tức rời đi, chạy khỏi phòng, Dật Thanh Thích phản ứng rất nhanh, ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi Huyền Ngôn Nặc. Vừa mới bắt đầu Dật Thanh Thích đã nghĩ tiến công, liên tục muốn mở hàm răng Huyền Ngôn Nặc, thế nhưng Huyền Ngôn Nặc gắt gao ngậm chặt, không cho Dật Thanh Thích tiến vào công thành chiếm đất.

Dật Thanh Thích không có cách nào, chỉ có thể liếm môi Huyền Ngôn Nặc, tiếp tục cắn phá môi Huyền Ngôn Nặc.

Môi Huyền Ngôn Nặc bị cắn phá đến tê dại, ngay một khắc Dật Thanh Thích thoáng rời đi, lập tức vươn đầu lưỡi muốn liếm một chút, lại bị Dật Thanh Thích dính sát lại, đưa đầu lưỡi của Huyền Ngôn Nặc ngậm vào miệng, quay đầu lưỡi liên tục mút vào, khiêu khích, khiến cho người đang dựa trong lòng hắn động cũng không dám động.

Một lát sau, Dật Thanh Thích rời khỏi môi  Huyền Ngôn Nặc, liếm đôi môi bị mình chà đạp có điểm sưng đỏ, ôm lấy Huyền Ngôn Nặc nói: “Đi thôi.”

Dật Thanh Trí chạy đến phòng của Huyền Nghị, lộ ra nửa cái đầu nói: “Nghị nhi, Nghị nhi, hành lí chuẩn bị sao rồi? Có muốn ta hỗ trợ hay không?”

Một cái gối từ trong không trung bay thẳng vào mặt Dật Thanh Trí.

“Ai cần ngươi hỗ trợ? Ngươi vào phòng ta làm gì? Muốn chết!” Dật Thanh Trí bắt được gối đầu liền thấy Huyền Nghị rất tức giận trừng mắt nhìn mình. Dật Thanh Trí lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: “Nghị nhi, ta thấy ngươi thu thập hành lí có chút chậm cho nên muốn giúp ngươi chuẩn bị thôi mà.”

“Không cần!” Huyền Nghị nói xong, mặc kệ Dật Thanh Trí đi ra khỏi phòng. Dật Thanh Trí nắm tay Huyền Nghị, kéo y lại, Huyền Nghị liền ngã vào trong lòng Dật Thanh Trí. Huyền Nghị nổi giận đùng đùng ngẩng đầu quát: “Ngươi phát điên cái gì chứ!”

Dật Thanh Trí da mặt rất dầy ôm lấy Huyền Nghị, kéo y ngồi ổn thỏa trên ghế rồi bắt đầu động tay thu dọn hành lí cho y. Huyền Nghị giật lấy túi quần áo trong tay Dật Thanh Trí, nói: “Ta có thể tự làm!”

“Ta hỗ trợ mà ~” Dật Thanh Trí lại giật lại túi quần áo trong tay Huyền Nghị, cúi đầu bắt đầu thu dọn.

Huyền Nghị nhìn bóng lưng Dật Thanh Trí cao thấp, nghĩ, tên này kỳ thực cũng không tệ lắm. Chính là da mặt rất dầy, không biết mất mặt. Bản thân tốt xấu gì cũng là một Vương gia… Bình thường đều là được người khác hầu hạ đi… Tốt như vậy à ~ giúp ta thu thập hành lý ~ nương tử của ta chưa từng đối xử tốt với ta như vậy…

Đột nhiên một loại cảm giác ngọt ngào nảy lên trong lòng.

“Nghị nhi, Nghị nhi, ngươi làm sao vậy? Nghị nhi? !” Dật Thanh Trí vừa thu thập xong, ngẩng đầu lên liền thấy Huyền Nghị đang chằm chằm nhìn mình cảm thấy rất vui vẻ, kết quả kêu vài tiếng cũng không có phản ứng, trong lòng liền vội vàng, lại kêu thêm vài tiếng, chính là vẫn không có phản ứng. Dật Thanh Trí nhìn Huyền Nghị đang ngơ ngác, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi Huyền Nghị. Càng hôn càng say đắm, nhịn không được thử lộ ra đầu lưỡi liếm môi Huyền Nghị, thấy Huyền Nghị không có phản ứng, liền lớn mật tiến công, khiêu khích đầu lưỡi Huyền Nghị, vừa liếm vừa nhẹ cắn.

Kỳ thực mà nói Huyền Nghị đã sớm cảm giác được ngay khi Dật Thanh Trí vừa bắt đầu hôn y rồi, theo phản xạ định đẩy hắn ra, nhưng nghĩ muốn thử tiếp nhận Dật Thanh Trí một chút, liền không hề động.

Kỳ thực nói thật ra thì, cảm giác cũng không tệ lắm…

Thẳng đến khi Dật Thanh Trí lớn mật vói đầu lưỡi vào, vừa liến vừa cắn cái miệng nhỏ nhắn của Huyền Nghị, Huyền Nghị mặt đỏ lên, ngứa ngứa tê dại, lại có cảm giác hơi đau đớn khi bị hàm răng cắn liên tục kích thích y, nhịn không được y lộ ra thanh âm rên rỉ: “Ưm…”

Dật Thanh Trí bị dọa sợ, vội vã ngẩng đầu liền thấy Huyền Nghị vẻ mặt ửng hồng nhìn hắn, đôi môi đỏ tươi ướt át, vì vừa bị chà đạp mà nhu nhuận sáng bóng… Dật Thanh Trí vội vã nuốt nước miếng, vội vội vàng vàng nhét túi quần áo vào trong tay Huyền Nghị, thanh thanh cổ họng nói: “Cái kia… Chúng ta đi thôi.”

Khi Dật Thanh Trí vừa bước đến của phòng, Huyền Nghị nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Dật Thanh Trí ngừng bước, khó hiểu cúi đầu nhìn Huyền Nghị đang nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Huyền Nghị cảm nhận được ánh mắt của Dật Thanh Trí, ngẩng đầu nhìn Dật Thanh Trí, lại lập tức cúi đầu, trên mặt lập tức bay lên hai đóa mây đỏ. Huyền Nghị xấu hổ muốn buông tay ra, lại bị Dật Thanh Trí kéo đi về phòng khách.

“Ôi ~ huynh đệ của ta ơi! Các ngươi sao mà đến muộn như vậy chứ!” Dật Thanh Thích ôm Huyền Ngôn Nặc vừa đi vào phòng khách, chợt nghe thấy âm thanh Huyền Ngôn Nhược oán giận.

Huyền Ngôn Nặc đấm nhẹ lên vai Dật Thanh Thích nói: “Mau thả ta xuống.”

Dật Thanh Thích dùng chóp mũi chạm chạm chóp mũi Huyền Ngôn Nặc nói: “Không muốn.”

Huyền Ngôn Nhược run rẩy: “Ta van ngươi, các ngươi nếu muốn ngọt ngào, xin đợi một chút lên xe ngựa sau đó lại tiếp tục, được không? Huynh đệ của ta ~ “

“Tỷ tỷ à, tỷ chuẩn bị mấy chiếc xe?”

“Ba chiếc! Các ngươi không có nghe thấy sao?”

“Ba chiếc? Không cần phải ba chiếc đâu, một chiếc là đủ rồi không phải sao?”

Huyền Ngôn Nhược cười rất biến thái đích: “Hừ, ngươi và Dật Thanh Thích một chiếc, cha và Dật Thanh Trí một chiếc, ta và tiểu Vân một chiếc. Còn không phải tốt sao?”

Trên mặt Huyền Ngôn Nặc xuất hiện rặng mây hồng: “Tốt cái gì… A a… Tiểu vân cũng muốn đi sao?”

Dật Thanh Thích hỏi: “Tiểu Vân là ai?”

Huyền Ngôn Nhược tức giận trừng Dật Thanh Thích: “Chính là tỳ nữ bị ngươi làm cho rất thảm vào cái hôm ngươi giúp tiểu Nặc tắm. Chậc chậc ~ thế mà lại nhanh quên như thế.”

Dật Thanh Thích giương mắt nhìn vô tội, vừa định tranh luận, lại thấy Dật Thanh Trí lôi kéo Huyền Nghị đang cúi đầu xuất hiện.

Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc song song nhìn thoáng qua tay Huyền Nghị  và Dật Thanh Trí đang ở cùng một chỗ, lại nhìn thoáng qua Huyền Nghị thường thường ngẩng đầu nhìn Dật Thanh Trí cùng với tay y đang muốn tránh thoát, ngực đều hiểu rõ ràng.

“Oa ~ Phụ thân, hai người rốt cục đi ra rồi! A… Các người… Cái kia…”

Dật Thanh Trí nhíu mày, nhìn thoáng qua Huyền Nghị đang cúi đầu, tay càng nắm chặt.

“Quên đi quên đi, chúng ta lên xe ngựa. Tiểu Vân! ! Tiểu Vân! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Ngươi đâu rồi? !”

“Tiểu thư… Tiểu thư, ta ở chỗ này.” Tiểu Vân đeo trên lưng rất nhiều đồ vật xuất hiện.

“Ư hừ ~ đi thôi đi thôi.” Huyền Ngôn Nhược leo lên chiếc xe ngựa đầu tiên.

Dật Thanh Thích cũng ôm Huyền Ngôn Nặc leo lên chiếc xe ngựa thứ ba.

Dật Thanh Trí định lôi kéo Huyền Nghị lên xe, Huyền Nghị kéo tay áo Dật Thanh Trí mà nói: “Ưm… Ngươi trước buông tay… Trong tay tất cả đều là mồ hôi… Ẩm ướct thật khó chịu.”

Dật Thanh Trí buông tay, chỉ chốc lát sau liền lập tức nắm lấy, hắn cười nói: “Nè, ta vừa thả rồi, là ngươi không nắm chặt thời gian lau khô mồ hôi trên tay nha.”

Huyền Nghị oán trách trừng Dật Thanh Trí.

Dật Thanh Nghị chọt chọt mũi Huyền Nghị, ôm lấy Huyền Nghị lên xe ngựa.

Trốn ở trong chiếc xe ngựa thứ ba, Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc vén mành cửa nhìn thấy toàn bộ quá trình, hai người che miệng lại cười trộm.

Vì vậy, một đám người vì tìm hiểu rõ thân thế của Huyền Ngôn Nhược, hùng dũng hướng Tuyền Châu mà xuất phát!

=====================================================================================

Tương đương với ba ngày suy nghĩ của ta nha…

Cho nên nói…

Ngày hôm nay cơ bản là thuộc về canh tư…

Đọc truyện chữ Full