Bình Đỉnh Sơn, Bình Đỉnh, Bình.
Hai đại cao thủ đương đại đang tỷ võ trên đỉnh núi. Tuy nói là tỷ võ, nhưng ai cũng đều biết, người đứng vững đến cuối cùng chỉ có thể có một.
Không phải A Cừu, thì là Trường Sinh Tử.
Tuy rằng đây là một câu hỏi lựa chọn, nhưng trong lòng đa số những người đang chờ đợi ở dưới chân núi, câu hỏi lựa chọn này căn bản không cần phải lựa chọn.
Tất nhiên là Trường Sinh Tử thắng.
Nhất định là Trường Sinh Tử thắng!
Gió núi cuồn cuộn, thổi mạnh đến nỗi lều tranh mạt cỏ bay tứ tung.
Trong tiếng gió vờn ống tay áo, từ sơn đạo truyền đến tiếng bước chân chầm chậm từng đợt từng đợt nện xuống nền.
Ai?
Là Trường Sinh Tử, hay là…
Đầu ai cũng vươn hết ra, mọi con mắt đều hướng về một phía, ai cũng đều phập phồng, ngừng thở, không ngừng cầu nguyện.
Một lúc sau, một thanh niên vóc dáng tầm tầm chậm rề rề đi xuống.
Trong tay hắn là một thanh kiếm, mũi kiếm có máu, đã đông lại.
Máu của những người chờ đợi đáp án dường như cũng đã đông lại theo. Không một ai hỏi đó là máu của ai, dù sao A Cừu đã sống sót đi xuống, điều đó cũng có nghĩa là người kia đã ở lại trên núi. Vĩnh viễn ở lại trên núi.
“Sư phụ.”
Trong đám đông vang lên một tiếng kêu thê lương. Tiếng bước chân của khoảng mấy chục người điên cuồng hướng lên đỉnh núi.
Những người còn lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngây người nhìn theo bóng lưng rời đi của A Cừu. Trong lòng họ chỉ có một nghi vấn:
Người từng là cao thủ số một Trang Triều, Trường Sinh Tử đã bại rồi, còn có ai có thể chặn đứng được người từng một mình khiêu chiến với toàn bộ võ lâm Trang Triều, A Cừu?
“Có, tất nhiên vẫn còn có rất nhiều người.”
Phương Hoành Tà khí định thần nhàn trải bản đồ ra, “Trường Sinh Tử thua không phải vì tài năng không bằng người, mà vì ông ta già rồi. Một người già đánh nhau với một người trẻ tuổi, thể lực, tâm lực, khả năng chịu đựng đều bị thiệt.”
Tịch Đình Vân nói: “Không phải người trẻ tuổi nào cũng có thể đánh bại một người già như Trường Sinh Tử.”
Phương Hoành Tà nói: “Một thanh niên chỉ dựa vào một thanh kiếm cong mà từ tiểu quốc Cẩu Hạ phía Tây một đường đi đến phương Đông khiêu chiến với gần một trăm cao thủ Trang Triều tất nhiên không phải là một thanh niên bình thường rồi.”
Tịch Đình Vân nói: “Còn thua nữa, thì cả Trang Triều thua luôn rồi.”
Phương Hoành Tà nói: “Đã thua rồi. Điều chúng ta làm được chỉ là đừng để bản thân thua khó coi đến thế thôi.”
“Còn ai có thể xuất chiến?” Tịch Đình Vân thốt ra một câu hỏi mà cả võ lâm Trang Triều đều muốn hỏi.
Ngón tay của Phương Hoành Tà chỉ một chút vào phần phía Nam, Bắc, chỉ một chút vào phía Tây Bắc, chỉ một chút vào phía Đông, cuối cùng ngón tay chầm chậm chỉ về phía bản thân.
Tịch Đình Vân nhìn hắn thật lâu, ánh mắt ngưng trọng, từng chữ từng chữ nói: “Ai cũng có thể xuất thủ, ngươi thì không.”
Phương Hoành Tà mỉm cười, cũng không phản bác, “Vừa hay, người ở phía Đông đó có thể nể mặt tôi một chút.”
Mùng 6 tháng 6, đối với cả giang hồ mà nói đấy là một ngày trọng đại. Từ trước tới nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, đảo chủ Tiêu Dao đảo ở Đông Hải, Tạ Phi Thị đã quyết định ứng chiến.
Một thời gian, cả võ lâm Trang Triều sôi sục như trên bếp lửa.
Người người vui mừng nhưng cũng hoài nghi.
Người người yêu cầu chứng cứ rồi lại yêu cầu chứng cứ.
Cuối cùng, phủ Thiên Cơ, nơi được coi như cột chống lưng của triều đình, lên tiếng, xác nhận tin tức là chính xác.
Từ đó, dân Trang Triều vững tâm hẳn.
Ai cũng đều biết chủ nhân Thiên Cơ phủ Phương Hoành Tà là sư đệ của Tạ Phi Thị, hắn nói Tạ Phi Thị sẽ xuất thủ thì Tạ Phi Thị nhất định sẽ xuất thủ.
Ngày hôm đó là mùng 7 tháng 7.
Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Đáng tiếc rằng hai con người trên núi Bình Đỉnh không phải là Ngưu Lang, cũng chẳng phải là Chức Nữ, họ chỉ là hai đối thủ sắp liều mạng ngươi chết ta sống.
A Cừu giơ kiếm lên, chậm rì rì nói: “Kiếm của ta, dài ba xích ba thốn…” (Bụi: Khoảng hơn 1m đấy.)
“Đánh nhau nói nhiều như thế để làm gì?” Tạ Phi Thị một ngụm uống hết rượu trong túi rượu, chùi miệng một cái, rút ra thanh nhuyễn kiếm giấu trong thắt lưng, đưa đẩy tay một chút, nói: “Đánh nhau cần phải nhanh gọn.”
A Cừu nói: “Mời!”
Trả lời hắn là kiếm quang.
Mùng 9 tháng 7, chập tối, tịch dương dần tắt.
Trên núi lại truyền đến tiếng bước chân.
Người trong giang hồ đợi gần hai ngày lần lượt sốc lại tinh thần.
Tiếng bước chân chậm chạp một cách dị thường, dường như lê chân bước xuống vậy.
Xa lạ, mà quen thuộc.
Qua một lúc lâu, khuôn mặt mệt mỏi của A Cừu lộ ra từ khúc quanh của sơn đạo.
Không có tiếng kinh hô, không tiếng kêu giận dữ, chỉ có tiếng gió lùa qua mỗi ống tay áo của quần hùng đang đứng sững ở đó.
A Cừu xuyên qua giữa bọn họ, chầm chậm đi xa.
Đảo chủ Đảo Tiêu Dao Tạ Phi Thị đã bại, không rõ tung tích. Trên núi Bình Đỉnh không có thi thể, từ đó về sau cũng không còn có ai nhìn thấy ông ta. Ông giống một cái diều, đứt dây rồi, là không còn tin tức gì nữa.
Phủ Thiên Cơ phái người đi tìm suốt hai tháng trời, vẫn không có kết quả.
Nhưng, những tin tức đó đối với võ lâm Trang Triều mà nói không còn quan trọng nữa. Giang hồ từ trước đến nay là nơi thắng bại luận anh hùng, người mà họ thực sự quan tâm là A Cừu, A Cừu, người đã thắng.
Vì trước khi hắn trọng thương về nước có để lại lời nhắn một năm sau sẽ quay trở lại tái chiến.
Một năm có thể rất dài, lại có rất ngắn. Dài vì phải mơ ba trăm sáu mươi lăm cơn ác mộng, ngắn vì chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày luyện công.
Trong lòng người võ lâm vẫn là nghi vấn đó:
Còn ai có thể xuất chiến?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuất Sao
Chương 1-1
Chương 1-1