Nội thành rất yên tĩnh, rải rác tới lui mấy thây ma, Dạ Húc cầm ống nhòm nói: “Chúng ta xuyên thẳng qua quốc lộ là đến siêu thị.”
Trên đường không có người, mặc dù có vẻ kỳ lạ nhưng hiện tại không phải là lúc để truy cứu loại chuyện này.
Mộc Bác và Thương Triệt không có ý kiến, tổ năm người lại càng không.
Xe rất nhanh liền chạy đến cửa siêu thị, xung quanh rất yên tĩnh, tim mọi người đều nhảy lên tới cổ họng. Trước mạt thế, siêu thị này mỗi ngày có mấy chục đến mấy trăm vạn khách, có thể tưởng tượng ở bên trong có bao nhiêu thây ma.
Cái này có khác gì xông vào sào huyệt của thây ma?
“Các cậu ở đây chờ, tôi và Dạ Húc vào xem, nếu có nguy hiểm, chúng tôi sẽ phát đạn tín hiệu cho các cậu.” Biết bọn họ sợ, Mộc Bác vẫn thản nhiên nói. Không phải nói tổ năm người sợ chết, mà là bọn họ rất rõ thực lực của mình, trong thời điểm không hoàn toàn nắm chắc, chỉ cần không phải người muốn chết, ai cũng sẽ sợ.
Dù mạnh cũng chỉ có một cái mạng, không phải ai cũng có vận khí tốt như Thương thiếu.
Tổ năm người gật đầu, bọn họ là người thông minh, không ai không thương tiếc mạng của mình.
Mộc Bác, Dạ Húc và Thương Triệt xuống xe, từ từ tới gần siêu thị.
Lầu một là tạp hoá, nhu yếu phẩm, sau khi nhanh gọn giải quyết một thây ma, Mộc Bác lên tiếng: “Chỗ này thế nhưng thây ma ít.”
“Ừ, thây ma ít, hàng hóa lại nhiều.” Dạ Húc nhìn các loại hàng hóa muôn màu rực rỡ bày trên kệ. “Cảm giác giống như trở lại trước mạt thế vậy.” Đã lâu chưa thấy bày trí hoàn thiện như thế này.
Siêu thị được giữ gìn rất tốt, tốt đến khiến người ta không thể tin được, chuyện không bình thường tất có quỷ, ba người càng thêm cẩn thận.
‘Chủ nhân, có người tới gần.’ Thanh âm Không Không vang lên trong đầu.
Thương Triệt đôi mắt lóe lóe, giống như không có gì tiếp tục đi về phía trước.
Tuy tình huống quỷ dị, nhưng nhóm người Mộc Bác không thể không lấy hàng, Dạ Húc xoay người đi ra ngoài gọi tổ năm người vào thu thập.
Nhan Oánh là dị năng giả hệ không gian, nhìn thấy siêu thị gần như hoàn hảo, nhịn không được kinh hô ra tiếng, trong mắt tràn đầy vui sướng và thỏa mãn.
“Ông trời của tôi, trong thành phố B cư nhiên còn tồn tại nơi thế này, đây là nghịch thiên đi?” Trương Văn nhịn không được gào to, siêu thị đầy hàng hóa, nhìn mà chói mắt.
Phụ nữ trời sinh cẩn thận, sau khi hưng phấn, Nhan Oánh cũng cảm thấy không bình thường. “Thiếu tướng, mạt thế đã mấy tháng, không có lý nào chỗ này còn có thể giữ nguyên vẹn.” Hơn nữa không bình thường nhất là không có thây ma, coi như thây ma đều đi ra ngoài, nhưng thời gian lâu như vậy, không lẽ chưa từng có người sống nào đến đây?
Hiện giờ những siêu thị giống như thế này, có thể nói chỉ còn lại là một chỗ trống không, trước không nói những người sống sót lấy hàng hóa đi, dị năng giả căn cứ mỗi ngày đều tìm kiếm lương thực khắp nơi, không đạo lý chưa từng có đội ngũ nào tới nơi này?!
Chỉ có một giải thích, những người muốn mang đồ đi trước đó đã chết.
Tưởng tượng như vậy, lưng Nhan Oánh toát một trận mồ hôi lạnh, vẻ mặt càng thêm buộc chặt.
Lo lắng của Nhan Oánh cũng chính là lo lắng của Mộc Bác và Dạ Húc. Nhưng với tình huống bây giờ, bọn họ chỉ có thể đi một bước tính một bước. monganhlau.wordpress.com
Để Nhan Oánh thu hàng vào không gian, những người còn lại thì đóng gói.
“Tiểu Triệt?” Thấy bộ dáng Thương Triệt như có điều suy nghĩ, Mộc Bác lo lắng nhìn cậu.
Thương Triệt nhìn Mộc Bác ‘Không có việc gì, anh trai, chúng ta vào trong nhìn đi.’
Mộc Bác gật đầu, cùng Thương Triệt đi vào sâu bên trong, Dạ Húc sờ mũi, vẫn đi theo.
Mỗi siêu thị đều có tầng hầm, Mộc Bác vừa thấy, trước mắt lập tức sáng ngời. Gạo, bột mì, dầu ăn, các loại gia vị…cả một đống lớn.
Không cần Mộc Bác nói, Thương Triệt cũng biết tầm quan trọng mấy thứ này, tổ năm người đều ở bên ngoài thu thập hàng hóa, tạm thời sẽ không vào. Thương Triệt nhìn Mộc Bác, tay vung lên, đồ vật trước mắt lập tức biến mất.
Mộc Bác “…”
Dạ Húc “…”
Thương Triệt mặt không đổi sắc nhìn Mộc Bác và Dạ Húc, hai người rất nhanh liền phản ứng, liên tiếp chịu đả kích, cho dù Thương Triệt trước mặt bọn họ hóa hư không, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc.(Dung:ta cũng mún chai sạn vì sự cường hãn của em nó =.=!)
Mộc Bác sờ đầu Thương Triệt. “Tiểu Dịch đã kích phát dị năng hệ không gian?”
Biết nói dối là sai, nhưng Thương Triệt không biết nên giải thích thế nào về sự tồn tại của Không Không, đành phải cứng ngắc gật đầu. Kỳ thật, năng lực trữ đồ của Không Không và dị năng hệ không gian cũng có…liên hệ đi?!
Không Không không để ý chủ nhân nhà mình buồn bực, hiện tại nó híp đôi mắt nhỏ, tràn đầy hạnh phúc nhìn đống đồ vật trong góc. Không dễ dàng a, chủ nhân rốt cục cũng biết cho đồ vật vào kho hàng ‘nhỏ’ của nó.(Dung:cả một đống lớn mà chỉ chiếm một góc mà gọi là “nhỏ” à =.=!)
Không Không không nhất định thích mấy thứ này, nhưng nó thích cảm giác kho hàng ‘nhỏ’ từ từ lấp đầy, tạm thời gọi cái này là thói quen nghiện thu thập đi!
Bởi vì Thương Triệt chăm chỉ luyện tập cùng với hấp thu khối tinh hạch cấp 3 kia, Không Không dần dần hình thành đầu, mặt tròn tròn, mắt nhỏ nhỏ, toàn thân mập mạp như trước, tay và chân còn chưa rõ ràng. Nhưng Không Không không thèm để ý, thường xuyên lắc lư trước mặt Thương Triệt, nói là để chủ nhân chứng kiến nó lớn dần.
Nó không biết, với ‘tạo hình’ hiện tại của nó, Thương Triệt mỗi lần nhìn thấy nó đều có xúc động muốn tự chọc mù hai mắt mình.
Thương Triệt có dị năng không gian, Mộc Bác và Dạ Húc sau khi kinh ngạc lại càng thêm yên tâm, suy cho cùng, lương thực gì gì đó, ở trong tay người nhà vẫn an toàn hơn.
Vì để Thương Triệt yên tâm thu thập đồ vật, Dạ Húc đi ra ngoài giúp tổ năm người đóng gói hàng hóa.
Đối với hành động của Dạ Húc, Thương Triệt có chút khó hiểu ‘Anh, em không sợ mấy người đó.’
Cho dù bọn họ biết thì thế nào?
Mộc Bác thở dài, sủng nịch nói. “Đồ ngốc, chúng ta biết bây giờ em rất lợi hại, nhưng tiểu Dịch, không thể không có tâm phòng người, càng biểu hiện xuất sắc em càng có thể gặp nguy hiểm. Anh và A Húc không hy vọng em bị người khác tính kế.” monganhlau.wordpress.com
Có lẽ tiểu Dịch rất lợi hại khi đối phó với thây ma, nhưng lại không am hiểu nhân loại đấu đá lẫn nhau.
Biết anh trai và Dạ Húc muốn bảo vệ mình, trong mắt Thương Triệt hiện lên ý cười, được bảo vệ sao?
Bất luận là Thương Triệt hay Mộc Dịch, ở trình độ nào đó bọn họ đều là tiểu thiếu gia đơn thuần. Mộc Dịch từ nhỏ được anh trai che chở, tự do làm thứ mình thích. Mà Thương Triệt, mặc dù là người thừa kế một gia tộc lớn, nhưng ở Tinh Tế đế quốc, năng lực quyết định tất cả. Thương Triệt trời sinh ưu việt hơn hẳn người khác, loại gen này, người khác có thèm muốn cũng không được. Hay nói cách khác, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng đều vô dụng.
Tại Tinh Tế, địa vị Thương Triệt là độc nhất vô nhị, người khác muốn chiếm cũng không có mạng để chiếm. Cho nên, Thương thiếu rất ít gặp phải âm mưu hay gì đó, nhưng không có nghĩa cậu ngốc. Gen xuất sắc, học cái gì cũng nhanh, năng lực thích ứng mạnh. Thương thiếu không cần học âm mưu, chỉ cần xem mấy thứ Không Không thu thập thôi cũng đã đủ dùng.
Bất quá, loại cảm giác được người quan tâm bảo vệ này cũng rất tốt.
Thương thiếu vui vẻ nên không cảm thấy Không Không phiền, thỏa mãn nguyện vọng của Không Không, hay là nói thỏa mãn chứng nghiện thu thập của nó.
Bên cạnh còn có kho đông lạnh, Mộc Bác đẩy cửa ra, trong kho tất cả đều là thịt heo, thịt gà, hải sản… Không biết tại sao, điện ở kho đông lạnh vẫn chạy, Mộc Bác nhướng mày.
Thương thiếu tài cao gan cũng lớn, ngược lại không quan tâm mấy vấn đề đó, thịt gì gì đó, tại mạt thế rất là khan hiếm a, Âu Dương gia không phải ỷ vào có mấy thứ này mà kiêu ngạo? Trong mắt Thương thiếu hiện lên không vui, bản thiếu cũng sẽ có, đến lúc đó người trong căn cứ cũng không cần cung kính với bọn họ.
Vung tay lên, kho đông lạnh vừa rồi vẫn tràn đầy, nháy mắt ít đi hai phần ba.
Dù sao cũng nên chừa lại cho mấy người kia một ít, đúng không?
Vì thế, Thương thiếu liên tục chiến đấu đến chiến trường mì ăn liền, thịt khô, các loại gia vị… Mặc kệ đụng tới cái gì, cậu đều thu hai phần ba, vật phẩm vừa hỗn tạp vừa lộn xộn. Cũng may Không Không là trí năng siêu việt, tuy có hơi luống cuống tay chân, nhưng tốt xấu cũng có thể kịp thời phân loại và bảo tồn.
Thấy em trai nhà mình thu thập thành cuồng, Mộc Bác đành phải sờ mũi đi theo.
Thương thiếu đứng trước tủ bánh ngọt, bánh ngọt được làm rất đẹp, mặc dù ở trong tủ nhưng Mộc Bác vẫn có thể nghe được mùi bơ sữa đậm đặc.
Quan trọng là, bây giờ bánh ngọt đã không còn sản xuất.
“Trước kia Tiểu Dịch thích ăn nhất cheese cake.” Nhưng bây giờ ăn không được.
Thương Triệt hoàn hồn, nhìn ánh mắt xin lỗi của anh trai nhà mình, có chút ảo não. Cậu có thể nói cậu đến đây là vì Không Không thích mấy bánh ngọt kiểu dáng xinh đẹp này không?
Kỳ thật Thương Triệt không thích bánh ngọt, cảm giác dinh dính mà lại ngọt ngấy.
Thu bánh ngọt, Thương Triệt giải thích ‘Kiểu dáng rất dễ nhìn.’
Mộc Bác “…”
Lầu hai siêu thị bày vật dụng hàng ngày, như khăn, bàn chải đánh răng…Thương Triệt cũng không khách khí. Đi ngang qua khu vực hoa quả, mặc kệ là ngọt hay chua, thích hay không thích, Thương Triệt đều cấp tốc thu vào không gian. Một đường càn quét đến lầu ba siêu thị, nơi chuyên môn bán quần áo.
Bởi vì mạt thế bùng nổ vào lúc cuối thu nên trang phục mùa động đã sớm đưa ra thị trường. Quần áo bên trong siêu thị hiện giờ đa số đều là áo lông dài và quần áo mùa đông. Nghĩ đến mùa đông phải mặc quần áo ấm, Thương Triệt đương nhiên không khách khí.
Nếu như có quần áo xuân, hạ luôn thì tốt rồi.
Thấy ánh mắt vẫn không đủ của em trai nhà mình, Mộc Bác cười thầm một tiếng, siêu thị quần áo không nhiều, lần sau đi cửa hàng tổng hợp hẳn là sẽ tìm được quần áo năm rồi để lại.
Thu thập quần áo xong, Thương Triệt lại tiếp tục vơ vét, vàng, trang sức, đá quý hay bạch kim gì đó, tất cả không nương tay. Thậm chí đến những cái khay nhìn có vẻ xinh xắn, Thương thiếu đều nhất nhất vui lòng nhận lấy.
Mộc Bác theo sau có chút ngạc nhiên, trước kia sao hắn không biết em trai nhà mình còn là một mua sắm cuồng?
Dạo đến khu vực nhà sách, Thương Triệt nhìn lướt qua, không có gì thích. Lại không biết, Mộc Bác vừa lấy một quyển tạp chí trên kệ, ánh mắt nháy mắt trở nên phức tạp. monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt đi qua nhìn, trang bìa là một thanh niên thanh tú, bên cạnh thanh niên còn có một cây đàn dương cầm, vừa nhìn liền biết nó rất xa xỉ. Thanh niên có gương mặt đẹp, đôi mắt trong suốt, thần sắc yên bình. Bộ tây trang màu trắng trên người cậu, thoạt nhìn giống như thời gian đang dừng lại tại giây phút tốt đẹp đó.
Thương Triệt nhớ đến một câu — Nguyện tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
Thương Triệt rất quen thuộc thanh niên trên trang bìa này, không ai khác chính là ‘Mộc Dịch’ thuần khiết trong truyền thuyết, búp bê thủy tinh khiến người không dám tùy tiện chạm vào.