‘Ầm’ một tiếng, Thương Triệt cảm thấy toàn bộ máu đều xông lên não, thậm chí không dám nhìn tới Mộc Phong trên tường thành.
Mộc Bác và Dạ Húc trong lòng lộp bộp, ngẩng đầu nhìn Mộc Phong.
Vẻ mặt Mộc Phong rất bình tĩnh, nhưng trên tường thành đã vang lên đủ loại kinh hô.
“Trời ạ, đó là hoàng tử dương cầm?”
“Tiểu thiếu gia Mộc gia!”
“Không phải cậu ta mất tích sao? Thế nào lại là Thương thiếu?”
“Thương thiếu chính là hoàng tử dương cầm!”
…
Khi thấy người Mộc gia trầm mặc, các loại âm thanh nghi ngờ dần dần nhỏ lại.
Mộc Bác im lặng, tiểu Dịch trước kia là nhân vật công chúng, hơn nữa còn có thân phận tiểu thiếu gia Mộc gia, mọi người căn bản không xa lạ. Trên tường thành hiện giờ đa số là dị năng giả, nhìn rõ diện mạo một người là chuyện rất đơn giản.
Phỏng chừng Thương Triệt cũng thông suốt điểm ấy, trong lúc nhất thời hận Tây Ma đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng kinh hô bên phía căn cứ thành phố B đương nhiên không thể tránh khỏi tai được Tây Ma, ông càng ngày càng hứng thú Thương Triệt, trong thanh âm tràn ngập nghiền ngẫm và vui sướng khi người gặp họa: “Hoá ra Thương thiếu chính là nhân vật nổi tiếng, bản tướng quân có chút hối hận không sớm kết giao. Bất quá hiện tại xem ra, bản tướng quân trong lúc vô tình làm được chuyện tốt. Làm nhị thiếu gia Mộc gia, thân phận cao như vậy Thương thiếu hà cớ gì trốn trốn tránh tránh chứ? Hay là Thương thiếu… A không phải, bây giờ phải gọi là Mộc tiểu thiếu gia, có chuyện gì giấu mọi người?”
Thương Triệt mặt đen thui, híp mắt nhìn Tây Ma: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay ta.” Bằng không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.
Thương Triệt chưa từng nghĩ tới, cậu sẽ có một ngày dùng ngôn ngữ đe dọa người khác. Nhưng quả thật cậu rất tức giận, tân tân khổ khổ giấu diếm cứ như vậy bị phát hiện. Cậu còn chưa chuẩn bị đối mặt Mộc Phong thì sự thật đã bị phơi bày trước mắt mọi người.
Nghĩ đến các loại giải thích, Thương Triệt cảm thấy da đầu run lên.
Thương thiếu tình cảm lãnh đạm rất ít để ý thái độ người khác, nhưng ‘người khác’ ở đây không hề bao gồm Mộc Phong.
Biết mình giẫm phải địa lôi của Thương Triệt, lại được thấy Thương Triệt khó xử, Tây Ma cảm thấy hành trình đến thành phố B thật đáng giá. Tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa, liền nói với Duẫn Tu cách đó không xa: “Hôm nay bản tướng quân không cứu ngươi được, chỉ cần ngươi có thể sống sót, Bản tướng quân nhất định sẽ cứu ngươi ra.” Nói xong, người liền tựa như tàn ảnh biến mất trước mặt mọi người.
Duẫn Tu “…”
Thật ra tướng quân ngài không nói những lời này ta sẽ sống rất tốt! Nếu không hiểu rõ tính tình Tây Ma, Duẫn Tu đã hoài nghi có phải mình đắc tội tướng quân hay không. Đây rõ ràng là nâng cao giá trị thù hận cho hắn a——! Không thấy ngài đã kích phát lửa giận Thương Triệt? Bây giờ tìm không được ngài tiêu hỏa, Thương Triệt rất có thể mang hắn ra làm công cụ trút giận a!
Ai oán trên người Duẫn Tu đã sắp thành thực thể.
Mông Á thản nhiên nhìn thoáng qua, viết xuống mấy chữ — Xem ra ngươi nhờ vã không đúng người rồi.
Duẫn Tu đảo mắt: “Học không tinh thì đừng nói lung tung, một thây ma học người ta nói chuyện làm gì.”
Thây ma thì làm tốt nhiệm vụ của thây ma là được rồi.
Tây Ma chạy nhưng Thương Triệt thì không thể chạy, điểm mủi chân nhảy lên tường thành, còn những người khác, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bị Dạ Húc đuổi về. monganhlau.wordpress.com
Trong lúc nhất thời, trên tường thành chỉ còn lại người Mộc gia và Dạ Húc.
Mộc Bác thấy Thương Triệt và Mộc Phong đều im lặng, đành phải ho nhẹ một tiếng: “Ừm, ba, tiểu Dịch, chúng ta về nhà rồi nói.”
Mộc Phong thản nhiên nhìn Thương Triệt, khi Thương Triệt còn chưa rõ cảm xúc trong ánh mắt đó liền xoay người rời đi.
Thương Triệt lập tức gục đầu, nhìn anh trai nhà mình cầu an ủi cầu vuốt ve.
Mộc Bác sủng nịch an ủi: “Yên tâm đi, thấy em không sao ba vui còn không kịp ấy chứ.”
Thương Triệt càng thêm vô lực cúi đầu, này là tội càng thêm tội đi. Biết rõ người nhà có bao nhiêu nhớ cậu, bao nhiêu hy vọng cậu bình an. Cậu rõ ràng sống bên cạnh người nhà, lại cố tình giấu diếm thân phận. Cho dù có bao nhiêu lý do cũng không đủ để người ta giải trừ khúc mắc.
Nhớ lại ánh mắt lúc nãy của Mộc Phong, Thương Triệt nhất thời cảm thấy bước chân nặng trĩu! Cực kỳ hy vọng đường về nhà có thể dài vô tận…
Khi Lâm quản gia nhìn thấy Thương Triệt và Mộc Bác về nhà, đôi mắt trừng lớn như mắt trâu.
“Tiểu…tiểu…tiểu thiếu gia?!” Giọng nói bởi vì kích động mà run run.
Ai tới nói cho ông, làm thế nào mọi người ra ngoài một lúc thì tiểu thiếu gia nhà ông trở về?
Mà tại sao quần áo trên người tiểu thiếu gia lại là của Thương thiếu?
Không phải Mộc Dịch về nhà làm ông mất hứng, ngược lại không biết ông vui bao nhiêu đâu. Nhưng loại đánh sâu vào nội tâm thế này, làm người ta không thể nào nói nên lời. Nhất là, dường như bản thân đã đoán được gì đó, lại mâu thuẫn không dám hỏi ra miệng.
Đối mặt kinh ngạc của Lâm quản gia, gương mặt Thương Triệt tái nhợt, bất lực nhìn Mộc Bác một cái, cậu không biết phải nói như thế nào để bọn họ ít khổ sở hơn.
“Chú Lâm, chúng ta vào nhà rồi nói sau.” Mộc Bác cười cười đẩy Thương Triệt vào nhà, thuận tiện kéo Lâm quản gia theo.
Lâm quản gia mơ mơ hồ hồ đi theo Mộc Bác vào nhà, ông có phần phản ứng không kịp.
Mộc Phong bình tĩnh ngồi ở chủ vị, Lâm quản gia vừa thấy bộ dáng lão gia liền biết khả năng sẽ có một trận bão, sắc mặt cũng thay đổi, không nói một tiếng đứng bên cạnh Mộc Phong.
Mộc Bác kéo Thương Triệt đứng trước mặt Mộc Phong, Dạ Húc xấu hổ nhìn xung quanh, cuối cùng đành phải đứng bồi một bên.
“Ba…” Mộc Bác mở miệng, Mộc Phong nâng tay ngăn lại, mắt sáng như đuốc nhìn Thương Triệt: “Con là Mộc Dịch? Là Mộc Dịch của ba phải không?”
Thương Triệt ngẩn ra, đối diện với ông thật lâu, sau đó mới nói: “Con là Mộc Dịch, ba, là tiểu Dịch của ba!”
Vào giờ khắc này, trước ánh mắt chờ mong của Mộc Phong, Thương Triệt không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cậu cảm thấy nên nói như vậy, cậu chính là Mộc Dịch, Thương Triệt chính là Mộc Dịch! Bởi vì Thương Triệt quý trọng Mộc Bác và Mộc Phong không kém gì Mộc Dịch.
Lời nói Thương Triệt làm vẻ mặt Mộc Phong trở nên nhu hòa, ông đứng lên, mạnh mẽ ôm lấy Thương Triệt.
Lần đầu tiên, người có thủ đoạn cứng rắn như ông lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt con cái.
“Trở về là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”
Hai câu nói đó là chờ đợi của ông đối với con mình.
Thương Triệt chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhịn không được gọi “Ba”
Mộc Phong ứng thanh, có chút cảm khái thở dài, con trai bảo bối của ông nhất định ăn không ít khổ.
Nhớ lại từng hành động Mộc Dịch sau khi về Mộc gia. Tiểu Dịch vẫn luôn không dám lấy mặt thật gặp người, lúc đầu không thể nói chuyện, ăn uống khá thận trọng…
Sinh hoạt với Mông Á một thời gian khiến Mộc Phong không khó đoán. Nhưng thế thì sao? Tiểu Dịch là thây ma thì thế nào? Con trai nhà ông chưa từng thương tổn đến ai.
Nghĩ đến đây, Mộc Phong lại thấy tự hào, con ông mặc dù thành thây ma, cũng là thây ma có nhân tính, không hổ là con cháu Mộc gia.
“Tiểu Dịch thật giỏi!” Mộc Phong cảm thán nói.
Mộc Bác và Dạ Húc đã hỗn độn trong gió, vốn cho rằng sẽ có một hồi sóng to gió lớn chờ bọn họ, lại không ngờ thấy một mặt tình cảm lão gia tử.
Thấy hai người trợn mắt há hốc mồm, Mộc lão gia tức giận nói: “Trợn mắt làm gì, mấy đứa mang Mông Á về nhà không phải muốn lão già này sớm tiếp nhận thây ma sao? Bây giờ chuyện bại lộ lại làm như không biết, muốn tranh thủ đồng tình hay thế nào?”
Nếu Mộc Phong đối Thương Triệt là thương tiếc phát ra từ đáy lòng, thì đối hai người biết chuyện mà giấu — Mộc Bác Dạ Húc lại là trách móc nặng nề.
Sớm biết tiểu Dịch còn sống mà giấu ông, đúng là bất hiếu.
Hai người bị Mộc Phong phân biệt đối xử cũng đành phải cam chịu số phận chấp nhận giận chó đánh mèo.
Thương Triệt lúc này cũng biết Mộc Phong đang đau lòng mình, gương mặt xinh đẹp không tự chủ được tràn đầy ý cười “Đúng đúng.” Thương Triệt không hề lương tâm bán đứng hai người: “Trước khi về nhà là bọn họ hoá trang cho con.”
Mộc Bác “…”
Dạ Húc “…”
Tuy rằng bị bán đứng, nhưng nhìn Thương Triệt tràn đầy sức sống như thế, hai người đều cảm thấy thật tốt. Tiểu Dịch nên như vậy!
Lâm quản gia lúc này mới kịp phản ứng, càng thêm quan tâm Thương Triệt: “Tiểu thiếu gia, thật là ngài, ngài quả thật chịu khổ a.”
Thương Triệt sợ nhất bọn họ khổ sở, vội nói: “Không có việc gì, không phải sau đó con ở nhà sao, ba và chú Lâm chiếu cố con rất tốt mà.”
Nghe vậy, Mộc lão gia và Lâm quản gia cũng yên tâm. Quả thật thời gian sau này mọi người ở chung, tiểu Dịch cũng không chịu bao nhiêu khổ.
Chuyện đã bại lộ, Mộc Bác buộc lòng phải kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Hắn cố gắn lược bớt đoạn thời gian Thương Triệt mới trở thành thây ma, nhưng hai vị lão nhân lại không buông tha.
“Ý của con là, tiểu Dịch sinh hoạt dưới tầng hầm tối tăm kia rất lâu?” Khi Mộc lão gia nói, thanh âm lạnh buốt, ánh mắt còn mang theo tiểu đao. monganhlau.wordpress.com
Mộc Bác “…”
Tại sao lời này nghe ra giống như mình cố ý ngược đãi tiểu Dịch?
Đừng nói là vậy a ~
Thương Triệt gật đầu như giã tỏi, dù sao bây giờ cậu đang muốn tranh thủ hai vị lão nhân đồng tình: “Đúng đúng, lúc đầu chỗ đó chỉ có một mình con, bất quá sau đó rất tốt. Anh luôn cố gắng giành thời gian đến đó với con, sau nữa, anh còn dẫn Dạ Húc đến. Mặc dù Dạ Húc dùng ánh mắt ‘rất muốn nghiên cứu’ nhìn con.” Thương Triệt còn chưa quên chuyện Dạ Húc cầm tinh hạch chưa rửa đút vào miệng cậu. (em thù dai thấy sợ)
Bị mũi dùi chỉ ngay Dạ Húc đã sắp khóc đến nơi, Thương đại thiếu gia, ngài thật đúng là một khắc cũng không muốn buông tha cho tôi ~
Buồn khổ nhìn hai vị lão nhân đang muốn tìm mình tính sổ, Dạ Húc khô cằn giải thích: “Hiểu lầm, lúc đó tiểu Dịch còn chưa nhận thức, con chỉ chọc cậu ấy cho vui…”
…
Mặc kệ thế nào, chuyện này kết thúc dưới sự chọc cười của Thương Triệt. Sau khi đưa hai vị lão nhân đi nghỉ ngơi, Thương Triệt mới lo lắng nhìn Mộc Bác: “Anh, em đã cố gắng diễn như vậy rồi, ba và chú Lâm hẳn là yên tâm đi.”
Tính cách Thương Triệt vốn không phải như vậy, nhưng lo lắng tâm tình hai vị lão nhân Thương Triệt mới cố ý làm như vậy.
Mộc Bác xoa đầu Thương Triệt, sủng nịch nói: “Tiểu Dịch biểu hiện rất tốt, ba sẽ hiểu.”
Anh trai nhà mình an ủi so với bất cứ cái gì đều tốt hơn, Thương Triệt nháy mắt hết lo lắng.
Bất kể là Tây Ma đánh bất ngờ hay là thân phận Thương Triệt bị bại lộ đều khiến Dạ Húc lo lắng hãi hùng một trận, hiện giờ buông lỏng mới cảm thấy không phải mệt bình thường. Mộc Bác biết bạn tốt thần kinh quá mức căng thẳng, nhân tiện nói: “Hôm nay cậu cũng đã rất mệt rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi, ba bên này còn có tôi.”
Dạ Húc cũng không từ chối, gật gật đầu, tạm biệt hai anh em xong liền rời đi.
Tống xuất Dạ Húc, Mộc Bác thấy Thương Triệt hơi thẫn thờ, lập tức gõ lên đầu cậu một cái: “Đứng ngốc làm gì, về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Thương Triệt hoàn hồn, có chút tức giận nhìn anh trai nhà mình. Thật quá đáng, cư nhiên gõ đầu cậu.
Thấy em trai nhà mình tức giận, Mộc Bác trong lòng liền thỏa mái, ôm vai em trai, tâm tình tốt đi về phòng.
Vì muốn hỏi chuyện Duẫn Tu xử lý như thế nào nên Dạ Húc quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy một màn kia, vui vẻ và thâm tình trong mắt bạn tốt, Dạ Húc tuyệt không nhìn lầm, nhất thời bị kinh sợ tại chỗ.
A Bác đang nghĩ gì?!
Dạ Húc sắc mặt trắng nhợt, đứng trước cửa hứng gió lạnh.
Thật lâu sau, Dạ Húc rùng mình một cái, anh em Mộc gia đã sớm về nghỉ ngơi, Dạ Húc lập tức khinh bỉ hành vi ngu ngốc của mình một phen.
Giơ ngón giữa với không trung, Dạ Húc cảm thấy, hôm nay mình nhất định bị ngốc. Mặc kệ chuyện A Bác hay chuyện Thương Triệt, đều không tới phiên hắn quản.
Tiếp tục sau đó, Dạ Húc bi ai phát hiện, hắn chẳng những đứng ngốc ở cửa thật lâu, cuối cùng còn tri kỷ đóng cửa cho người ta. (vậy mà ko chịu mình ngốc)
Ân ái gì gì đó thật đáng giận, mình vui vẻ, chịu khổ chính là người đứng xem!
Anh em Mộc gia nhất định là khắc tinh của mình.
Không bàn tới chuyện Dạ Húc có bị ngốc hay không, sau khi Mộc Bác kéo Thương Triệt về phòng cũng không ngọt ngào như trong tưởng tượng Dạ Húc.
Thương Triệt và Mộc Bác khá mẫn cảm với cảm xúc, Dạ Húc đứng trong sân bao lâu, bọn họ đều biết.
Thẳng đến khi Dạ Húc đi rồi, Thương Triệt mới nghi hoặc hỏi anh trai nhà mình: “Có phải Dạ Húc chịu kích thích gì đó không?” Một mình đứng trong sân lẩm bẩm?
Từ khi quyết định cùng một chỗ với Thương Triệt, Mộc Bác chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình. Đoán được bạn tốt hẳn là phát hiện tình cảm của hắn nên bị kinh hách, bây giờ cũng không thể nói sự thật cho tiểu Dịch biết, Mộc Bác đành phải nói: “Phỏng chừng là bị ba dọa.”
Thương Triệt rất là hoài nghi: “Anh ta yếu ớt như vậy?”
“…Trước cứ mặc kệ chuyện A Húc, tiểu Dịch, đánh với Tây Ma có bị thương không, nhanh cho anh xem.”
Thương Triệt lắc đầu: “Em và ông ta đều không dùng hết sức, hơn nữa, lần va chạm đó tay em hơi tê, Tây Ma cũng không khá hơn bao nhiêu. Em và ông ta, hẳn là không phân cao thấp. Ngược lại là anh, anh lại có tiến bộ?”
Mộc Bác cũng không vui. “So ra còn kém tiểu Dịch rất nhiều, mỗi lần tiểu Dịch có chuyện, anh chỉ có thể lo lắng suông, không giúp được gì.”
“Mới không có.” Thương Triệt nhanh chóng phản bác: “Anh luyện tập tương đối muộn, đạt được thành quả như bây giờ đã là rất tốt.”
Nghe em trai nhà mình an ủi, Mộc Bác rất là hưởng thụ. “Như vậy tiểu Dịch phải cổ vũ anh.”
Thương Triệt khó xử nhìn Mộc Bác: “Anh, anh đã qua tuổi làm nũng.” Cũng không phải trẻ con, còn cần cổ vũ?
Mộc Bác không soi gương, nhưng hắn có thể xác định, mặt hắn đang nứt ra.
Thấy Mộc Bác bị đả kích, khóe mắt Thương Triệt nhiễm ý cười, một nụ hôn nhẹ rơi lên má Mộc Bác. “Anh phải cố gắng nha.”
Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh với Tây Ma lâu như vậy, trên người vừa mệt vừa bẩn.
Một hồi lâu sau Mộc Bác mới lấy lại tinh thần, không thể tin nhìn cửa phòng tắm đóng chặt. Đây rốt cuộc là một quả táo lớn hay là bị tiểu Dịch đùa giỡn? monganhlau.wordpress.com
Mộc Bác có loại ảo giác nhìn không rõ tình hình.
Bất quá, tiểu Dịch biết chủ động, đó cũng là một loại tiến bộ, không phải sao?
p/s: chương trước cắt để chương này dài TT_TT đúng là trời hại lưu manh
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 59: Bại lộ
Chương 59: Bại lộ