DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 25: Gãy đao

Nhìn xuyên qua cánh cửa sắt cách hàng rào vài bước có thể thấy bầy tang thi ngoài bờ tường đã tản đi, tập tễnh bước ở ngã tư đường và dòng xe cộ kéo dài. Làn da khô héo của chúng bắt đầu thối rữa, trên bề mặt vết thương loang lổ là huyết nhục thối nát sớm hoá thành màu đen, tình trạng so với lúc đầu càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Nghe nơi nào truyền tới động tĩnh, chúng lập tức quay đầu xem xét, khớp xương cổ rõ ràng so với lúc vừa kết thúc nhật thực linh hoạt hơn nhiều.

“Chúng nó quả nhiên bắt đầu tiến hoá, khớp xương cổ đã thoát khỏi trạng thái tê cứng, kế tiếp chính là tứ chi. Chúng ta cần nắm chắt thời gian rời khỏi đây, nếu không qua vài ngày nữa, bức tường kia chắc chắn sẽ không cản được chúng nó.” Hạ Cẩn nhíu mày, trầm giọng nói.

Mọi người nghe thấy liền trở nên lo lắng. Gã lang thang kia thấy bọn họ rời đi, không dám đứng một mình bên trong liền theo sát phía sau, nghe được lời Hạ Cẩn nói, thân mình lại run run.

Đợi đúng năm phút, ngoài tường truyền tới tiếng nói chuyện gấp gáp, sau đó một thân ảnh nhanh chóng phóng qua đầu tường, đáp xuống bên trong toà nhà. Không đợi người nọ đứng vững, lại một thân ảnh khác phóng qua, đáp xuống cạnh hắn.

Cả hai đều là thanh niên ngoài hai mươi, dáng người cao ráo. Một người diện mạo bình thường, khuôn mặt đeo kính không gọng trông rất nhã nhặn, đôi mắt đen kịt lộ ra tính khôn khéo của hắn; người còn lại diện mạo anh tuấn, nhưng mi mắt thoáng rũ xuống cùng chiếc mũi ưng* làm hắn trông có hơi hung ác nham hiểm hơn người khác.

(* : Mũi chim ưng là người có Sống mũi hẹp, hơi nhô cao lên và trơ xương; chuẩn đầu (chóp mũi) dài và nhọn, cong quặp xuống như mỏ chim ưng. Trong thuật ngữ nhân tướng học, mũi mỏ chim ưng được gọi là ưng trảo tỵ, theo tướng thuật thì đây là loại mũi “bất thành tựu”. Chủ nhân có lòng tham lam, thâm độc. Họ sẵn sàng chà đạp tất cả, không từ mọi thủ đoạn nào, không loại trừ người thân để đạt được mục đích của mình)

Trên người cả hai đều dính đầy máu đen, máu đen trên đường đao(1) vẫn còn chưa đông lại, dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống không ngừng.

Nếu là trước đây, nhìn bộ dạng hiện tại hai người này chắc chắn sẽ bị cảnh sát xem như cuồng sát nhân mà bắt lại, nhưng ở mạt thế nó lại trở nên vô cùng bình thường.

Hạ Cẩn nhìn chằm chằm vào thân ảnh hai người, thần sắc đề phòng không chút lơi lỏng. Lục Vân nhìn Cung Lê Hân sùng bái, lắp bắp mở miệng,“Cung, Cung thiếu, năm phút đồng hồ trước cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của họ ? Vãi ! Thần nhân a!”

Song song với sự sợ hãi của Lục Vân, thần sắc của Ngô Minh cùng Vương Thao đều là sự kính sợ đối với Cung Lê Hân. Tai nghe được bốn phương tám hướng, mắt quan sát toàn bộ xung quanh, Cung thiếu càng ngày càng khiến bọn họ cảm nhận sâu sắc được thế nào gọi là tuyệt thế cao thủ.

Cung Lê Hân mím môi, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt ngây thơ, không rõ chuyện này có gì đáng ngạc nhiên. Với cậu mà nói, tra xét động tĩnh trong phạm vi trăm dặm chỉ là chút tài mọn, nếu không phải bên ngoài tang thi quá nhiều, tiếng bước chân rất hỗn độn, cậu đã sớm biết có người tới gần.

Hai người sau khi trèo tường vào lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng phát hiện bên trong có mấy người. Thanh niên mang chiếc kính không gọng âm thầm nắm chặt chuôi đao, đi tới phía trước vài bước, thấy Lục Vân thì lấy làm kinh hãi, lắp bắp kêu lên,“Lục Vân ? Cậu cũng ở đây ?”

Nghe có người gọi, Lục Vân nghiêng đầu, nhìn người nọ, khẩu khí ngạo mạn,“Cậu là ai ? Bản thiếu gia biết cậu sao ?”

Thanh niên nhã nhặn mâu sắc tối dần nhưng biểu tình vẫn ôn hòa. Thanh niên diện mạo anh tuấn kia lại bị khẩu khí ngạo mạn của hắn chọc giận, châm chọc khiêu khích nói,“Quả nhiên là quý nhân thường hay quên, trong trận thi đấu kiếm đạo tháng trước, cậu chính là bại tướng dưới tay thủ hạ của Cố Nam.”

“Nga, thì ra là cậu !” Lục Vân bừng tỉnh đại ngộ. Người con trai đeo kính trông nhã nhặn chính là quán quân cuộc thi kiếm đạo sinh viên toàn quốc— Cố Nam, là sư huynh Lục Vân, lớn hơn cậu ta hai khóa. Mặt khác, bạn tốt Cố Nam, Mã Tuấn cũng là cao thủ kiếm đạo.

Kiếm thuật hai người xuất sắc, khi tận thế bùng nổ vừa đúng lúc bọn họ đang luyện tập ở câu lạc bộ kiếm đạo. Nghe thấy radio của quân đội, lập tức mang theo hai thanh đường đao, một đường giết tang thi chạy ra. Có thể bình yên vô sự đến tạm lánh trong tòa nhà này, hai người quả thật có vài phần thực lực.

“Không nghĩ tới cậu còn sống, thật đúng là mạng lớn !” Mã Tuấn liếc Hạ Cẩn và Ngô Minh bên cạnh Lục Vân vài lần, ngữ khí đầy châm chọc cùng khinh miệt. Đối với tên nhị thế tổ Lục Vân này, hắn vốn đã nhìn không vừa mắt từ lâu, bây giờ đã là mạt thế, thân phận, địa vị, tài phú đều là phù vân, chỉ có thực lực tài năng mới đại biểu hết thảy. Hắn lúc trước là vì thân phận Lục Vân mới phải khúm núm, hiện tại thì không. Có trời mới biết chỗ dựa lớn nhất của Lục Vân Lục Chấn Hiên còn sống hay không ? Có lẽ đã sớm biến thành tang thi hoặc bị tang thi ăn vào bụng rồi.

Mã Tuấn cười lạnh, trong lòng ngầm suy đoán. Cố Nam cũng nghĩ như hắn, trong mắt lướt nhanh một tia sung sướng khi người gặp họa.

“Nhà ngươi là có ý gì ? Trù bản thiếu gia chết sao ?” Lục Vân tiến lên hai bước, hung hổ chất vấn.

Cố Nam người này vô cùng nhạy bén, liếc mắt một cái liền biết hai bảo tiêu kia cũng không phải người tốt gì, vội vàng mở miệng hòa giải,“Nào có ! Bọn tôi chỉ là hơi kinh ngạc thôi, không nghĩ tới sẽ gặp Lục thiếu ở đây. Mọi người đều là cửu tử nhất sinh trốn được tới đây, thật vất vả nhặt lại được cái mạng nhỏ này, lại là bạn học, có thể thấy là cũng có chút duyên phận, không cần chỉ vì việc nhỏ mà ảnh hưởng tới hòa khí. Tòa nhà này lớn như thế, bọn tôi chỉ lấy một góc ngồi an ổn, sẽ không ảnh hưởng tới Lục thiếu.”

Thấy thái độ Cố Nam ăn nói khép nép, Lục Vân cũng lười so đo, hừ lạnh một tiếng liền không để ý nữa. Đều đã tới thời điểm sinh tử tồn vong, thật không cần phải hao phí tâm lực với hai tên xa lạ. Nơi này không phải Lục gia, người khác muốn tới tị nạn, Lục Vân cũng sẽ không làm chuyện táng tận lương tâm mà đuổi bọn họ ra ngoài chịu chết.

“Thì ra đều là bạn học ! Hai người mau vào. Tôi là Vương Thao, học trung học, đây là bạn cùng lớp Cung Lê Hân, đây là Hạ đại ca và Ngô đại ca. Hai vị sư huynh là…” Thái độ làm người của Vương Thao vô cùng thật thà chất phác, cho rằng ở mạt thế, mọi người đều là bạn, nhiệt tình tiến lên tự giới thiệu.

Cố Nam cùng Mã Tuấn liền thuận theo tự nhiên, vội vàng mỉm cười tự giới thiệu. Dù sao bên Lục Vân người đông thế mạnh, còn có hai người vừa rồi nhìn là biết có võ công, nếu xung đột với bọn họ, chỗ tránh nạn vất vả mới tới được sẽ không thể ở được. Hai người nghĩ giống nhau, tư thái liền thu lại không ít.

Có Vương Thao cùng bọn họ đáp lời, không khí lập tức dịu đi. Tám người quay trở lại đại sảnh lầu một, phân thành ba nhóm, mỗi bên đều tự chiếm lấy phần mình.

Cố Nam quét qua tên lang thang một cái thì không chú ý nữa, tầm mắt luôn nằm trên người Cung Lê Hân tướng mạo xuất chúng. Thấy tên Lục Vân luôn hểnh mũi nhìn trời kia thế nhưng đối thiếu niên thái độ ân cần tất cung tất kính, cứ một tiếng lại một tiếng ‘Cung thiếu’, trong mắt liền lướt qua một mạt tinh quang.

Ở trường A, có ai còn có thể khiến Lục Vân gọi một tiếng ‘Cung thiếu’ ? Cố Nam cúi đầu trầm ngâm, xác định được gì đó liền kéo Mã Tuấn tới gần Cung Lê Hân, thử mở miệng,“Cung đồng học, cha cậu hẳn sẽ phái người tới đây cứu viện đi ?”

“Ân, sẽ đến.” Cung Lê Hân bình tĩnh gật đầu trả lời.

“Vậy thì tốt rồi.” Cố Nam thấp giọng đáp, đối mắt với Mã Tuấn, trong mắt cả hai đều lướt qua một tia vui mừng. Thế nhưng có thể gặp được con trai Cung Viễn Hàng, theo sát cậu ta khẳng định sẽ được quân đội cứu viện đầu tiên, quả thực quá may mắn !

Hai người cố nén vui sướng trong lòng, vẻ mặt kiêu ngạo giảm đi vài phần. Lục gia tuy rằng là đại ca giới hắc đạo, nhưng cũng không đáng để đặt cược, bây giờ mạt thế bùng nổ, thế lực phỏng chừng có thể đã tan rã. Cung gia lại bất đồng, trong tay nắm giữ quân đội, ở thời kỳ loạn thế này chính là nhân vật hùng bá một phương. Trước mặt con trai Cung Viễn Hàng, bọn họ chỉ có thể xu nịnh.

Cung Lê Hân cũng không chú ý tới biểu tình hai người mà nhìn thẳng vào đường đao trong tay bọn họ, vẻ mặt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.

“Thanh đao này có thể cho tôi mượn một lúc không ?” Người thế giới này thích sử dụng súng ống, loại vũ khí lạnh cổ như đường đao này, cậu đã lâu chưa thấy.

Có thanh niên nào chưa từng thích đao kiếm ? Có cơ hội xây dựng quan hệ với Cung Lê Hân, Cố Nam lập tức đưa đao trong tay cho cậu, nhiệt tình giới thiệu,“Thanh đường đao này dài 75 tấc, lưỡi đao bằng thiết, có bốn mặt, tay cầm khắc hoa văn màu tím, thân đao bằng thép đã qua cách xử lý nhiệt đặc thù, chém sắt như chém bùn, vỏ đao màu đen, là đường đao cực phẩm.” (1 tấc = 1/10 mét = 0,0645 mét)

Cung Lê Hân vừa nghe vừa gật đầu, đầu ngón tay lướt qua lưỡi dao.

Lục Vân không có hảo cảm với Mã Tuấn và Cố Nam, khinh thường trào phúng nói,“Thiết, nói thì hay như thế, trong tay các người có thể là thứ tốt sao? Ta thấy nó chỉ là một thanh đao vô giá trị !”

Hạ Cẩn cùng Ngô Minh chỉ vài lần liếc qua đã biết hai thanh đao này bất phàm, bất quá Lục thiếu đang nói với hai người kia, nên cả hai tuyệt không tham dự. Vương Thao lại kích động đến gần Cung Lê Hân, thấy cậu không ngừng vuốt vỏ đao trong tay, con ngươi lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ. So sánh với đường đao sắc bén này, cây rìu chữa cháy trong tay hắn quả thực rất khó coi.

Cố Nam nghe Lục Vân trào phúng cũng không sinh khí, cười nhẹ nói,“Hai thanh đao này là tập đoàn Lâm thị tặng khi trường A xây xong, tuyệt đối là cực phẩm hàng thật giá thật. Tập đoàn Lâm thị hẳn là quen thuộc với Cung thiếu đi? Tổng tài đương nhiệm của Lâm thị Lâm Văn Bác hình như là anh rể của cậu.”

“Ân, đúng vậy.” Cung Lê Hân gật đầu đáp.

Biểu tình Lục Vân lập tức nghẹn lại, không dám lên tiếng. Phỉ báng thanh đao này chẳng khác nào phỉ báng anh rể Cung thiếu, hắn hận không thể khâu miệng mình lại, nói hươu nói vượn đắc tội người không nên đụng tới a.

Vẻ mặt Cố Nam cùng Mã Tuấn không đổi, thấy biểu tình kinh ngạc của Lục Vân, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Mấy người bọn họ sóng ngầm mãnh liệt, Cung Lê Hân một chút cũng không chú ý tới. Cậu xem xét từng chỗ một của thanh đao trong tay, sau đó dựng thẳng lưỡi dao, đầu ngón tay khẽ bắn một cái lên thân đao. Một tiếng ‘Đinh’ giòn vang, thân đao liền cắt thành hai đoạn.

“Lục Vân nói đúng, thanh đao này không được tốt lắm. Tuy rằng làm thực tinh xảo, nhưng thân đao rất yếu ớt, không chịu nổi một kích.” Cung Lê Hân cầm thanh đao chỉ còn nửa đoạn trong tay, mày nhíu lại, ngữ khí thất vọng.

Cậu nhớ rõ, Tiêu Lâm cũng có một cây đao, dùng Thiên Huyền thiết cùng máu tươi của nữ đồng chín chín tám mươi mốt ngày đúc thành, không thể phá vỡ, chém sắt như chém bùn. Đem đường đao này so sánh với nó, quả thực là khác nhau một trời một vực.

“…”

Trong sảnh im lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều bị một chiêu của Cung thiếu làm chấn động. Này, thanh đao này chẳng phải là từ thiết tinh chất đúc lên sao ? Như thế nào tới tay Cung thiếu lại không khác gì một khối đậu hủ a ?

Bốn chữ ‘không chịu nổi một kích’ không ngừng xoay quanh trong đầu, Cố Nam sắc mặt hoảng hốt, nhặt lên nửa thanh đao dưới đất, dùng sức niết. Lưỡi dao sắc bén lập tức khảm vào da thịt, tạo nên một vết thương thật dài !

‘Tê’ Cố Nam đau nhức hít một ngụm lãnh khí, vội vàng che miệng vết thương. Hiện tại hắn có thể xác định, thanh đao này thật làm bằng thiết, không phải là đậu hủ. Nhưng Cung Lê Hân có thể nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay búng một cái liền bẻ gãy nó, đây là khái niệm gì a ?

Tuyệt thế cao thủ ! Bốn chữ này tự dưng đồng thời xuất hiện trong đầu Cố Nam và Mã Tuấn. Bọn họ cũng là người luyện võ, dĩ nhiên có thể nhìn ra nhất chỉ vừa rồi của Cung Lê Hân ẩn chứa uy lực. Nếu như ví như đạn trên người, phỏng chừng không kém với việc bị đạn bắn chết là bao. Sắc mặt cả hai trắng bệch, lại nhìn Cung Lê Hân, trong mắt đầy kính sợ, tâm tư nịnh bợ lập tức tiêu tán.

Cung Lê Hân người này, chẳng những gia thế hiển hách, thực lực còn hơn người, cũng không phải là người dễ sống chung ! Cố Nam cùng Mã Tuấn xấu hổ, chỉ cảm thấy mình cùng đối phương cách nhau quá xa, căn bản không cùng một tầng lớp. Cả hai cũng không dám oán hận hành vi hủy đao của Cung Lê Hân, liếc nhau, yên lặng quay về chỗ cũ.

“Không..không phải chứ !” Lục thiếu lại lắp bắp, trừng mắt chỉ vào nửa lưỡi đao trên đất, cả kinh kêu lên,“Đạn Chỉ thần công ? Chiêu này là Đạn Chỉ thần công sao ?”

Cho rằng chính mình vừa rồi đã rất khắc chế thực lực, biểu tình Cung Lê Hân liền nghiêm túc, thành thật giải thích,“Không phải Đạn Chỉ thần công. Bất quá chỉ là nhẹ nhàng búng một cái thôi, không nghĩ tới sẽ làm nó gãy. Xem ra, thứ Lâm đại ca đưa cũng không phải đều là thứ tốt.” Khi nãy, cậu rõ ràng chỉ dùng một tia nội lực mà thôi a.

“Phải phải ! Tôi đã nói đây là một thanh đao vô dụng mà.” Lục Vân lau mồ hôi, tươi cười nịnh nọt, tâm tư tiểu nhân liền biến thành sùng bái.

Vương Thao nhìn hai đoạn đường đao, lại nhìn cây rìu cứng rắn vững chắc bên người, cảm thấy vẫn là cây rìu này tốt hơn, dù sao cũng là Cung lão đại đưa cho hắn, hơn nữa, hẳn là có thể chống lại hai kích của lão đại đi ?

Hạ Cẩn nghĩ rằng Cung Lê Hân là cường hóa dị năng, đối hành vi bưu hãn của cậu không chút ngạc nhiên, chỉ thầm tưởng tượng một chút tương lai mình biến cường sẽ như thế nào, có thể đủ mạnh để sóng vai cùng thiếu niên này hay không. Không biết vì sao, hắn đối với điều này vô cùng để ý.

Ngô Minh thấy Hạ ca thật trấn định, nếu chính mình biểu lộ ngạc nhiên thì có vẻ không được, chả phải sẽ cùng một trình độ với Lục thiếu sao, chỉ đành áp chế biểu tình kinh dị trên mặt. Cung Viễn Hàng đến tột cùng là đã dưỡng con trai mình thế nào a? Cho ăn linh đan diệu dược sao ? Có thể nửa đường “nhặt” được Cung thiếu, bọn họ thật đúng là mệnh cứt chó a ! Hắn thầm nghĩ.



—————————————

(1) Đường đao :



**********************************************

Đọc truyện chữ Full