DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 44

Sau khi nhận được cuộc gọi báo bình an đầu tiên của nhi tử, Cung Viễn Hàng đã bắt đầu rút quân đội Bắc Giao về. Quân đội cũng vừa trải qua một hồi hạo kiếp[cơn họa lớn], những binh lính may mắn còn sống sót đã mệt không chịu nổi, cần cấp bách nghỉ ngơi một thời gian, nghỉ rồi mới có sức đi cứu dân chúng. Bản thân vì tư lợi mà huy động nhiều người như vậy, loại sự tình này Cung Viễn Hàng đều là làm lần đầu tiên, trong lòng cũng hơi áp lực, cũng có áy náy, nhưng tuyệt không hối hận.

Con người khi tới mạt thế, vật tư tất nhiên trân quý, nhưng cảm tình thì không thể thiếu. Mất đi bạn bè và người thân, bản thân có nhiều vật tư thì được gì ? Đến cuối cùng vẫn là cô đơn chờ chết mà thôi.

Cung Viễn Hàng tuổi đã lớn, tinh lực hữu hạn, nếu không phải vì muốn bảo hộ hai đứa con, ông cũng không muốn nắm quân đội trong tay. Ông vốn không phải người có dã tâm.

Đến khi về đến căn cứ, thì cuộc gọi báo bình an thứ 2 cũng đến. Nghe âm thanh thì có lẽ đang trong trực thăng, nhưng thần kỳ là Cung Viễn Hàng lại có thể nghe rõ từng câu từng từng từ của nhi tử bên tai, phảng phất như đang nói bên tai không hề có cản trở.

Gác điện thoại, Cung Viễn Hàng đi gặp Lâm lão gia tử, báo tin bọn nhỏ sắp bình an trở về. Hai người ngồi trong văn phòng nói chuyện, , ngữ khí vô cùng cảm khái, bất quá chỉ mới hai ngày hai đêm, mà cứ như cách nhau đã mấy đời.

“Papa, Văn Bác bọn họ khi nào thì về ? Đã tìm thấy em ấy sao ?” Cung Hương Di nghe tiếng quân đội trở về, liền đẩy cửa vào văn phòng Cung Viễn Hàng.

“Con vẫn chưa gọi cho bọn nó sao ?” Cung Viễn Hàng nhíu mày hỏi.

“Con không có số bọn họ.” Cung Hương Di ngồi xuống đối diện hai lão nhân, mặt hiện lên nét xấu hổ.

Ba người Cung phụ đi cực kỳ vội vàng, lại không hề đưa cho cô phương thức liên lạc, cũng muốn hỏi Lâm lão gia tử, nhưng mỗi lần gõ cửa phòng ông đều không được đáp lại, cô còn tưởng rằng ông đã sớm nghỉ ngơi, không nghĩ lại thấy ông đang nói chuyện với cha trong văn phòng, nhìn ý tử rõ ràng là không muốn quan tâm cô.

Lâm Mậu khẽ nâng mắt, vẻ mặt đạm mạc.

Cung Viễn Hàng thoáng gật đầu nói,”Bọn nó một tiếng sau sẽ về tới, đi cùng với em con.”

“Em ấy không bị gì ?” Mắt hạnh Cung Hương Di trợn lên, kinh ngạc hỏi. Cô tưởng rằng Cung Lê Hân ra khỏi cửa, chờ đợi cậu cũng chỉ có cái chết, đây là vận mệnh kiếp này của cậu, đối với điều này cô rất tin không hề nghi ngờ. Nhưng mà, Cung Lê Hân trở lại, lại còn làm một dị năng giả, điều này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo dự đoán của cô, cũng khác hẳn với điều đã xảy ra đời trước, làm sao mà cô không kinh ngạc ?

“Con có vẻ như có chút không thể chấp nhận ?” Thấy trong mắt con gái có hoài nghi, có kinh ngạc, lại cố tình không có hài lòng hay vui sướng, sắc mặt Cung Viễn Hàng liền trầm xuống.

Lâm Mậu cũng ngước nhìn Cung Hương Di, ánh mắt soi xét.

“Không phải.” Cung Hương Di chỉnh lại sắc mặt, vội vàng phẩy tay,”Con..con chỉ hơi lo lắng, không biết phải đối mặt với em ấy thế nào. Dù sao cũng vì con sơ sẩy nên mới để em trai phải lưu lạc bên ngoài, phải chịu nhiều khổ, con sợ sau khi em ấy về sẽ vì thế mà hận con.”

Mâu sắc Cung Viễn Hàng tối lại, nhu nhu thái dương trướng đau, trầm giọng hỏi,”Hương Di, nói thật cho ta, con thật là vì sơ sẩy nên mới bỏ lại đệ đệ mình sao ?”

“Papa, ba có ý gì ?” Cung Hương Di ngồi thẳng dậy, thanh âm hơi run rẩy.

“Tính cách con thế nào ta hiểu nhất, dù sao con cũng là đứa con gái ta đã nuôi 25 năm.” Cung Viễn Hàng thở dài, Lâm Mậu cũng không thể không lắc đầu.

Sống lưng Cung Hương Di buột chặt, hai tay bất giác nắm thành quyền.

Cung phụ tiếp tục nói,”Tính con rất thận trọng, làm chuyện gì cũng sẽ cân nhắc nhiều lần để tránh sai lầm, không phải người hay sơ ý. Quên nói cho đệ đệ, nhất thời sơ ý để lạc, những lời này, ta chưa bao giờ tin. Con cố ý để nó đi đúng không ? Vì sợ nó biến thành tang thi, biến thành uy hiếp, đúng không ?”

Cung phụ nhìn chằm chằm Cung Hương Di như muốn nhìn thấu linh hồn cô. Nếu không vạch ra lời nói dối của con gái, nó sẽ bị vùi lấp, dần dà sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, sớm muộn gì cũng sẽ thành thói quen.

Con gái càng ngày càng lạnh mạc, có tâm tính chết lặng với sinh mệnh sắp tiêu vong, ngay cả sống chết người thân cũng không xem vào mắt. Sự thay đổi này khiến Cung phụ kinh hãi. Nếu không mạnh tay thức tỉnh con gái, mà cứ nhân nhượng cho qua, tiếp tục để cô nói dối, sau này có lẽ còn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn hơn, đây chính là điều Cung phụ lo lắng nhất.

“Papa, con không có ! Sao ba có thể nghĩ con như vậy ?” Sắc mặt Cung Hương Di trắng bệch, thề thốt phủ nhận.

“Không cần gạt ta, ta và Lâm tổ phụ con đã sống hơn nửa đời người, sẽ không nói bừa, mắt cũng không nhìn lầm.” Cung Viễn Hàng suy sụp ngã vào sofa, trong mắt đầy thất vọng với nữ nhi.

Lâm Mậu thản nhiên liếc Cung Hương Di một cái, trong mắt lại không có chút cảm tình, ánh mắt vô cùng đạm mạc cho thấy rõ ông đã sớm nhìn thấu sự thật.

Móng tay Cung Hương Di bấu chặt vào lòng bàn tay. Cô buông mi, thật lâu không nói, khi lại giương mắt, giọng nói tràn đầy châm chọc,”Papa, ba có tư cách nói con sao ? Ba rõ ràng có thể đưa đệ đệ đến bộ đội, lại để nó ở lại trong nhà, chẳng lẽ không phải vì sợ nó biến thành tang thi, ba không đành lòng ra tay sao ? Ba lựa chọn trốn tránh, con tại sao lại không ? Con không muốn giết nó nên để nó ra ngoài tự sinh tự diệt chẳng phải tốt sao ? So với ba thì con có gì sai ? Có người cha nào lại để con gái mình gặp nguy hiểm chứ ?” (đồ con gái bất hiếu -_- )

Lời còn chưa dứt, Cung Hương Di đã khóc không thành tiếng.

Cung Viễn Hàng hoàn toàn bị lời của cô làm khiếp sợ, hơn nửa ngày mới hồi thần lại. Ông không nghĩ tới con sẽ hiểu lầm như vậy. Làm một người cha, ông cũng có lúc tin tưởng mù quáng vào nhi tử, trong tiềm thức vẫn tin cậu không sao, cho nên mới muốn con được an toàn. Cũng đồng thời suy xét cho nữ nhi, ông đã lưu lại một số vũ khí, súng ống đạn dược và các loại đao cụ, tất cả đều để ở nơi có thể dễ dàng lấy. Cho dù cuối cùng nhi tử có biến dị, con gái thực sự giết chết nhi tử thì ông cũng sẽ không một lời trách cứ.

Ông tưởng rằng đã làm hết những gì một phụ thân nên làm, không nghĩ tới con gái sẽ hiểu lầm sâu như thế.

Cung Viễn Hàng cười khổ, muốn mở miệng giải thích nhưng thấy trong đáy mắt cô ẩn dấu hận ý, cuối cùng không thể nói được gì. Giải thích thì sao ? Tâm tính con gái mẫn cảm, rất để ý đến chuyện vụn vặt, đã nhận định ông sai thì dù nói gì cũng vô dụng.

Cung Viễn Hàng cúi đầu bóp trán, cảm thấy mỏi mệt chưa từng thấy. Lâm Mậu vỗ vỗ vai ông, vô thanh an ủi. Ông nhìn ra, đống đạo lý kia của Cung Hương Di chỉ là lấy già mồm át lẽ phải, thực sự có định mưu hại thân đệ mình. Nhưng cô rất hiểu Cung Viễn Hàng, hiểu rõ nói gì có thể làm đối phương tổn thương, để đối phương mất đi sức phán đoán.

Nữ nhân ích kỷ lãnh huyết như vậy, chỉ khiến Lâm Mậu càng thêm chán ghét. Nhưng đây là việc trong nhà Cung Viễn Hàng, ông nếu ngắt lời sẽ bị nghi là châm ngòi ly gián, vì thế ông lựa chọn im lặng, trong lòng lại tự nhủ, phải nhanh chóng lấy lại vật tư tôn tử đã gửi cho Cung Hương Di.

“Quên đi, nếu em con đã bình an vô sự thì chuyện này bỏ qua, về sau ta không muốn nhắc lại.” Cung phụ vuốt mặt, vô lực mở miệng,”Chờ em con trở về, thì tới xin lỗi nó, không cần xa lạ như thế. Ta không còn sống được bao lâu, hai chị em chung quy vẫn phải nương tựa nhau mà sống. Nhớ kỹ, hai đứa là người nhà, người nhà phải sống nương tựa lẫn nhau.”

“Đã biết papa.” Nghĩ đến thân thể cha ngày càng sa sút, chẳng bao lâu sẽ trở bệnh, mâu sắc Cung Hương Di tối sầm lại, lập tức đáp ứng.

“Đi đi !” Cung Viễn Hàng mệt mỏi phất tay. Cung Hương Di áy náy liếc ông một cái, chậm rãi ra khỏi phòng.

“Tính cách nó đã hư rồi !” Đợi Cung Hương Di đi xa, Lâm Mậu cuối cùng nhịn không được mở miệng,”Năng lực tiên tri đã khiến nó cảm giác mình nắm quyền, vô cùng coi thường sinh mệnh con người. Trong mắt nó, chỉ sợ một khắc khi Lê Hân ra khỏi nhà đã biến thành người chết, bị nó triệt để bỏ qua. Ngươi không cần trông cậy nó sẽ chiếu cố Lê Hân.”

Cung Viễn Hàng chấn động, sau một lúc lâu mới thở dài nói,”Coi thường cũng được, bỏ qua cũng thế, cứ tùy nó, ta giờ đã không quản được nó rồi. Lúc ta còn sống, chỉ cần hai chị em nó không biến thành kẻ thù thì tốt rồi. Lê Hân ta sẽ giúp nó nhanh chóng độc lập. Không có ta, thì vẫn còn Hạo Nhiên và Văn Bác, tụi nó sẽ thay ta để ý.”

Lâm Mậu nghe vậy trong lòng xúc động, cũng thở dài một hơi.

Hơn một tiếng sau, trực thăng thuận lợi về đến căn cứ. Cung Viễn Hàng và Lâm Mậu lập tức lấy lại tinh thần, đi đến sân bay đón. Cung Hương Di im lặng đứng sau bọn họ, sắc mặt phức tạp nhìn lên trời. Lục Vân và Ngô Minh cũng đứng một bên, nghênh đón Hạ Cẩn trở về.

Trực thăng chậm rãi đáp xuống, chưa kịp đợi máy bay ổn định, một thân ảnh nhỏ gầy đã từ cabin nhảy xuống, bay nhanh đến chỗ Cung phụ. Cung phụ lập tức giang hai tay, ôm lấy nhi tử bổ nhào vào mình, quay mấy vòng, trên mặt nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

Một năm nay, nhi tử không còn e ngại ông như lúc trước, ngược lại còn thường tìm thời gian bồi ông đọc sách, nói chuyện phiếm, quấn quýt ông không rời, phụ tử chi gian rất thân mật khắng khít.

Nhưng sự thay đổi này, Cung Hương Di lại bỏ lỡ, nên khi thấy hai người hỗ động, cô kinh ngạc vạn phần, nhất thời ngây người tại chỗ, quên tiến lên nghênh đón.

Tống Hạo Nhiên cười cười đi đến bên người hai cha con, đỡ lấy eo Cung Lê Hân chưa kịp đứng vững khi ông buông cậu xuống, phòng cậu bị ngã. Lâm Văn Bác cũng dang tay ôm lấy Lâm tổ phụ, vỗ lấy tấm lưng gầy yếu của ông, không biết nói gì biểu đạt an ủi của mình.

Cung Lê Hân ôm Cung phụ xong, lại ôm lấy Lâm tổ phụ, mặt mày hớn hở, bộ dáng vô ưu vô lo khiến hai người thoải mái cười mãi không thôi.

Ở bên này, đến khi Cung Hương Di hồi thần lại, thì đã không biết phải bắt đầu thế nào, chỉ có thể câu nệ đứng một góc, tựa như chỉ là một người xem, không hề có quan hệ với họ, trong lòng vừa xấu hổ lại ảo não.

Hạ Cẩn bước theo sau cũng đứng một bên, xa xa nhìn nụ cười xán lạn của tiểu hài tử còn lấp lánh hơn bầu trời đầy sao, đáy lòng bị mất mát cùng chua xót như thủy triều đánh úp lại.

“Hạ ca, đừng nhìn nữa, một nhà Cung thiếu đoàn tụ, chúng ta cũng đoàn tụ a. Mà nói anh này, căn cứ này thật rất tốt, thiết bị tương đối đầy đủ, phòng ở sạch sẽ ngăn nắp, đồ ăn mỹ vị. Em cố ý chừa cho anh một bàn thịt nướng, còn có mấy chai bia, đi ăn khuya thôi !” Lục Vân tiến lên kéo tay hắn, vui vẻ nói.

“Chỉ có bia sao ?” Hạ Cẩn nhìn sâu vào tiểu hài tử bị một đám người vây quanh, quay đầu lại khàn khàn hỏi.

“Anh muốn uống rượu để em giúp anh lấy. Người của Cung thúc rất tốt, nghe nói chúng ta đưa được Cung thiếu về thì cố ý phân phó người nói em muốn gì liền cấp cái đó !” Lục Vân xoa xoa tay, nhanh chóng chạy về phía hậu cần. Hiếm khi Hạ ca muốn uống rượu, hắn nhất định sẽ phụng bồi. Phải biết là, Hạ ca vì duy trì đầu óc thanh tỉnh, từ trước đến nay chưa từng uống rượu.

“Lấy mấy chai đi, uống say tối nay ngủ ngon một giấc.” Hạ Cẩn nhìn bóng dáng kích động của Lục Vân liền nói.

Lúc đến quân khu đại viện, thấy phòng cậu y nguyên không được động tới, hắn nguyên bản nghĩ Cung gia đã triệt để buông tay, liền hạ quyết tâm mang cậu đi. Nhưng khi thấy biểu tình kích động thất thố của Cung Viễn Hàng, sự tình rõ ràng không đúng như hắn nghĩ. Mặc kệ bên trong cất dấu nội tình gì, chỉ cần tiểu hài tử bình an khoái hoạt thì tốt rồi, cảm giác mất mát nhanh chóng qua đi, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó khăn, thầm nghĩ muốn thống khoái uống hai chén để giải tỏa sầu muộn trong lòng.

Lục Vân không quay đầu, lắc lắc tay đáp ứng. Ngô Minh lại mang biểu tình hiểu rõ nhìn Hạ Cẩn liếc một cái, thầm nghĩ : Mạt thế xảy ra, hắn còn tưởng Hạ ca tâm bằng sắt, vẫn có thể bình tĩnh, thì ra trong lòng cũng có áp lực, cần mượn rượu giải sầu a !

Đọc truyện chữ Full