Bên kia khu rừng, Lâm Văn Bác đang ôm tay vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cung Hương Di nức nở không ngừng.
“Cô rốt cuộc muốn khóc tới khi nào?” Hắn vuốt mặt, lấy một cái khăn tay trong túi đưa qua,”Lau nước mắt trên mặt đi, chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng. Cô đến tột cùng là muốn cái gì đây?”
Thói quen luôn mang khăn tay trong người của Văn Bác vẫn không đổi. Nhận lấy khăn tay trắng sạch, Cung Hương Di hoài niệm nghĩ. Lau khô nước mắt trên mặt, cô siết chặt khăn tay trong tay, không hề có ý trả lại, khàn khàn nói,”Văn Bác, em thật sự biết sai rồi. Em không thể không có anh.”
“Sao không thể không có tôi? Đoạn thời gian chúng ta chia tay, chẳng phải cô vẫn rất tốt sao?” Lâm Văn Bác miễn cưỡng nén xuống bực bội trong người, thản nhiên mở miệng.
Đó là vì em vẫn luôn dùng sự đối xử lạnh nhạt của anh kiếp trước tự thôi miên anh không phải chồng em. Cung Hương Di cúi đầu yên lặng thầm nghĩ. Nhưng mà, dần hiểu được chân tướng đời trước, cô mới hiểu mình đã quá phận như thế nào. Giờ nếu bảo cô buông tay, vô luận thế nào cô cũng không làm được.
“Em tuyệt đối không tốt chút nào cả, em sắp điên rồi! Văn Bác, xin anh, hãy quay lại với em đi.” Níu lấy tay áo Lâm Văn Bác, Cung Hương Di lần đầu tiên buông xuống kiêu ngạo, ăn nói khép nép mở miệng.
“Cung Hương Di, chia tay là cô, muốn quay lại cũng là cô..” Lâm Văn Bác kiên định đẩy tay cô ra, thận trọng nói từng câu từng chữ,”Cô nên hiểu, thế giới này không phải luôn quay quanh cô, tôi là người, không phải một món đồ chơi, cô muốn ném thì ném, muốn lượm thì lượm. Tôi đã sớm thoát khỏi, cô cũng nên nhìn về phía trước đi!”
“Anh là ái nhân của em, không phải món đồ chơi gì cả!” Cung Hương Di vô lực phản bác, nhưng tận đáy lòng, cô không thể không thừa nhận, từ khi trùng sinh về, cô xác thực không hề thật sự nghiêm túc với phân tình cảm này, thái độ nhiều lúc lại thờ ơ, nghĩ rằng chỉ cần dựa vào năng lực tiên tri của mình là có thể khống chế gắt gao tình cảm của Lâm Văn Bác. Nhưng cô đã quên, trên thế giới này, thứ khó khống chế nhất chính là tình yêu.
“Tôi đã không còn là người yêu của cô.” Lâm Văn Bác lắc đầu, nghĩ tới thiếu niên thẳng thắn khả ái, trong biểu tình lạnh lùng lãnh đạm lộ ra một tia nhu hòa,”Không cần phải nói gì về chuyện này nữa, tôi không muốn người khác hiểu lầm thêm.” Hắn liếc mắt qua Cung Hương Di mặt đầy ý cầu xin, cất bước ly khai.
“Đừng mà, cho em thêm một cơ hội đi!” Cung Hương Di cuống quýt từ sau lưng ôm lấy eo hắn, ngăn không cho hắn rời đi.
“Văn Bác, ra ăn cơm chiều thôi!” Ngoài rừng cây, Tào Á Nam đúng lúc xuất hiện, mặt nở một nụ cười sáng lạn kêu.
“Tới đây.” Lâm Văn Bác cường ngạnh kéo tay Cung Hương Di ra, không thèm quay đầu lại nhìn một cái. Đi tới gần, Tào Á Nam cố ý kéo lấy cánh tay Lâm Văn Bác, hướng Cung Hương Di sắc mặt đột nhiên trắng bệch khẽ gật đầu một cái, dắt tay nhau rời đi. Thân ảnh hai người kề sát nhau làm Cung Hương Di đau cả mắt.
“Được rồi, cô có thể buông tay.” Tới gần doanh địa, Lâm Văn Bác đẩy tay Tào Á Nam ra, thấp giọng nói.
“Ai~ qua cầu rút ván a.” Tào Á Nam làm bộ thở dài, ngữ khí lo lắng hỏi,”Anh không bại lộ ra chuyện Cung thiếu đi?”
“Không.” Lâm Văn Bác lắc đầu.
“Vậy thì tốt! Nữ nhân kia điên rồi, không biết lúc trước cô ta bị gì, đặc biệt hận Cung thiếu của tôi, nếu như biết được chuyện của anh và Cung thiếu, thế nào cũng sẽ nháo tới trước mặt Cung thủ trưởng cho xem. Anh cũng biết, Cung thủ trưởng ông ấy là người truyền thống, mấy chuyện lấy gậy đánh uyên ương này nhất định làm được.” Tào Á Nam thở dài, dùng giọng điệu đồng bệnh tương liên nói,”Ai~ ba người thiệt quá khó khăn nha! Tôi cũng sợ Hiểu Tuyết và Nhạc Gia vì tôi mà bị ủy khuất. Không bằng, ba người các anh cùng ba bọn tôi vờ ở cùng một chỗ đi? Giấu tai mắt mọi người?” Hai mắt cô sáng rực.
“Không thể được.” Lâm Văn Bác lạnh lùng liếc cô một cái,”Tôi sẽ không vĩnh viễn trốn tránh. Không phải cô đã từng nói sao? Muốn yêu thì cứ mạnh mẽ mà yêu, không cần quá rối rắm, thì ra cô thế mà cũng làm không được sao? Tiểu Hân của tôi là người rất dũng cảm, nếu tôi sợ sẽ bị em ấy bỏ lại, huống chi phía sau còn có Hạo Nhiên nhìn chằm chằm.” Dứt lời, hắn liền khẽ bật cười, đi về phía thiếu niên đang đứng bên ngoài doanh địa trông mong nhìn mình.
“Thế nào rồi?” Dựa sát vào ôm ấp của Lâm Văn Bác, thiếu niên làm như lạnh nhạt mở miệng, nhưng ngữ khí thoáng buộc chặt đã tiết lộ cậu rất để ý.
“Đã nói rõ ràng. Chuyện của chúng ta, sớm muộn gì cũng phải nói rõ cho cô ấy, chờ sau khi dàn xếp ổn thỏa chuyện Ninh thành xong, chúng ta lập tức thẳng thắn với mọi người được không?” Xoa xoa bờ vai thiếu niên, Lâm Văn Bác nhỏ giọng nói, trong kim mâu tràn ngập ôn nhu không nói nên lời.
“Được.” Thiếu niên gật đầu, mi nhãn cong lên vô cùng khả ái.
Lâm Văn Bác nắm chặt tay thiếu niên, muốn cúi người hôn lên cánh môi đỏ bừng của cậu, lại chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, đổi thành dùng cằm cọ cọ lên mái tóc mềm mại.
Tào Á Nam bất quá chỉ đùa một chút, không nghĩ tới Lâm Văn Bác sẽ tích cực như vậy. Chẳng qua tích cực mới tốt, tích cực đại biểu tình yêu của hắn đối với lão đại nhà cô là thật. Nghĩ vậy, cô cười cười, bước nhanh tới, sáp nhập vào giữa hai người, giống như bạn tốt ôm chặt vai cả hai. Mọi người đều là đồng loại, quan hệ tự nhiên mà thân thiết như thế.
Cung Hương Di đứng tại chỗ khóc rống một hồi, bước khỏi rừng cây liền thấy bóng dáng thân thiết của ba người. Cô dừng bước, sắc mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng nở nụ cười tự giễu, chậm rãi tránh đi. Lần này chính là cô đã đẩy Văn Bác ra trước, không thể trách Tào Á Nam được, quả đắng này, cô chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến Ninh thành nhất định phải đi qua Liêu Thành, nếu không qua Liêu Thành thì phải đi rất nhiều đường vòng, hành trình sẽ tăng lên gấp đôi. Tại mạt thế, sức người, sức của và thời gian đều là những thứ không thể hao phí, cho nên, Cung phụ không thể không liên lạc với căn cứ Tống gia, xin sự đồng ý của họ. Đương nhiên, căn cứ Tống gia cũng sẽ không nhường đường không công như vậy, tất yếu phải thu một lượng vật tư để làm phí qua đường, hơn nữa, một căn cứ chỉ có hơn 400 dị năng giả với một căn cứ có phần lớn người sống sót ở C quốc thì so ra không phải là một con số gì lớn, Tống gia tự nhiên sẽ không chú ý quá nhiều.
Một đoàn xe dài chạy trên đường cao tốc, nửa giờ sau dừng lại trước cánh cổng lớn được canh phòng nghiêm ngặt của căn cứ Tống gia. Đây là một nông trường ở ngoại ô Liêu Thành, chung quanh được một bức tường kiên cố bọc lại, trên tường có pháo đài và súng liên thanh, cách mấy chục thước lại có một tháp quan sát, công tác canh phòng rất sâm nghiêm. Vì có kim, mộc, thổ hệ dị năng giả, thi công vài căn phòng chỉ là chuyện một sớm một chiều, cũng vì vậy, từ cánh cửa mở ra nhìn vào, trong nông trường là những căn nhà nối tiếp nhau hoàn toàn mới, thỉnh thoảng còn có người đi lại trước nhà, đúng là bộ dáng an nhàn đã lâu.
Căn cứ Tống gia nói là dọn sạch Liêu Thành, phạm vi khu an toàn này chẳng qua chỉ trong vòng trăm dặm ngoài ngoại ô mà thôi. Nhưng một thành thị bị căn cứ nào đó chiếm đóng, thì nó sẽ do căn cứ này quản lý, những vật tư bên trong người khác không được phép động vào. Đây chính là ước định bình thường trong mạt thế, không khác với các phiên vương thời xưa là mấy.
Cũng bởi vậy, căn cứ Cung gia muốn đi qua Liêu Thành đến Ninh thành, không qua chào hỏi với căn cứ Tống gia là không được, đó chính là hành vi có ý định khơi mào chiến tranh.
Nhận được tin người của Cung gia đến, Tống Hạo Hiên mang theo thuộc hạ đắc lực của mình tới cổng nghênh đón. Đối phương tốt xấu gì cũng đã trả bốn ngàn cân lương thực làm phí qua đường, lại từng là trưởng bối của gã, chút mặt mũi này gã vẫn cho được.
Tống Hạo Hiên 31 tuổi, dáng người rất cường tráng, ngũ quan góc cạnh có năm phần tương tự Tống Hạo Nhiên, nhưng từ khe rãnh hơi đỏ giữa mi tâm cùng đôi tử mâu băng lãnh của gã, có thể thấy đây là một người có tâm cơ rất nặng, thiên tính rất tàn bạo. Suy đoán về tính tình gã không chỉ đến từ chính tướng mạo, mà còn từ luận lý ‘Ưu hóa giống người’ nổi tiếng toàn C quốc do gã khởi xướng.
Chính vì luận lý này của gã, không biết đã có bao nhiêu lão nhân cùng trẻ con bị tàn nhẫn vô tình sát hại, có bao nhiêu phụ nữ gầy yếu bị đem làm công cụ sinh dục hậu đại cho đám dị năng giả. Một năm trước khi bùng nổ nguy cơ về lương thực, gã đã một hơi giết hơn hai vạn dân chúng trong căn cứ của mình, tin tức vừa phát ra đã chấn động toàn quốc. Trong những người sống sót có người căm thù gã tận xương tủy, có người sùng bái gã, có người lại sợ gã như hổ, nhưng mặc kệ người khác cảm thấy thế nào, thực lực lôi hỏa song hệ của gã đã đủ để trở thành nhân vật số một C quốc.
Đối mặt với loại người tâm tính ngoan tuyệt, thực lực bất phàm này, dù là người thường hay dị năng giả, đều sẽ không tự giác bị khí thế này bức bách mà lộ ra thái độ hèn mọn. Thế nhưng, Tống Hạo Hiên mà người bên ngoài cho là một nhân vật lớn, trong mắt người của Trường Xà đảo lại không đáng một đồng. Nếu không phải do Trường Xà đảo vị trí đặc biệt, vô cùng bài ngoại, khi làm việc lại rất điệu thấp, thì căn cứ mạnh nhất C quốc tuyệt sẽ không rơi vào tay căn cứ Tống gia. So với Cung thiếu thân mang tứ hệ dị năng, thực lực sâu không lường được, thì thực lực hỏa hệ cấp ba cao giai cùng lôi hệ cấp bốn trung giai của Tống Hạo Hiên hoàn toàn không đáng để nhìn.
Cũng bởi vậy, khi Tống Hạo Hiên bước ra cổng, gã không hề thấy có ai bộ dáng khúm núm lấy lòng ở đó. Cung phụ cùng Lâm lão gia tử vẻ mặt đạm nhạt mỉm cười bước tới bắt tay với gã, hiện ra phong phạm trưởng bối, không có chút tiều tụy mà người mạt thế nên có.
“Đường ca, đã lâu không gặp.” Chỉ huy đoàn xe dừng xong, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Cung Lê Hân từ từ bước tới, chào hỏi với Tống Hạo Hiên.
“Đã lâu không gặp, xem ra cậu đã trôi qua khá tốt.” Thấy song đồng đỏ sậm như máu yêu dị của đường đệ, mâu sắc Tống Hạo Hiên khẽ biến, từ từ mở miệng. Không ngờ đứa em này thế mà đã tới cấp bốn đê giai, bất quá, chỉ là đơn hệ dị năng giả mà thôi, không đáng để lo ngại. Khẽ xoa khóe mắt tử sắc bên trái, miệng gã cong lên một độ cong khinh miệt. (hê, tưởng bở cưng àh 凸(¬‿¬)凸 )
Nhưng đảo mắt qua Lâm Văn Bác kim mâu sáng rực theo sau, cùng một đám dị năng giả của Trường Xà đảo đồng sắc đủ màu rực rỡ, tinh khiết sáng rực, khuôn mặt bất động như núi của gã cuối cùng đã nứt một khe nhỏ, cho đến khi thấy Đậu Hằng tử mâu thần bí trầm mặc đi tới bên người Cung Lê Hân, gã rốt cuộc không thể nén kinh ngạc trong lòng được nữa, hô nhỏ một tiếng,”Lôi hệ cấp bốn đê giai?”
Đậu Hằng nghe thấy nhìn qua Tống Hạo Hiên, đồng tử tím đậm một mảng đạm mạt, không hề có ý chào hỏi đối phương. Mà đám thuộc hạ phía sau Tống Hạo Hiên, ngoại trừ Hạ Cẩn, người người đều lộ ra biểu tình khiếp sợ. Lôi hệ trong vạn tìm được một cũng thôi đi, khoa trương hơn là, trong đám dị năng giả theo tới này, cấp bậc thấp nhất cũng là cấp ba trung giai, tứ cấp đê giai thế mà có tới mười bảy mười tám người, ba người trước mặt rất rõ ràng đã tới cấp bốn đê giai điên phong, tùy thời sẽ thăng lên cấp bốn trung giai. Nhìn như thế, căn cứ Tống gia tính toán ra cũng chỉ có 7 dị năng giả cấp bốn, chênh lệch thực lực thế này không khỏi quá xa.
Có được một lực lượng bưu hãn như thế sao căn cứ này lại không có tiếng tăm gì? Bọn họ nay không ngủ đông nữa, thế địa vị của căn cứ Tống gia ở C quốc phải sao đây? Tống Hạo Hiên cùng đám thuộc hạ không hẹn mà cùng nghĩ.
——————————————
Carly : nói nha, đã mạt thế rầu, sinh tồn là hàng đầu, giờ này mà còn lo tiếng với chả tăm, thấy ngta hôn, ko có tiếng nhưng mạnh hơn mấy người gấp ngàn vạn lần, coi chừng có ngày ngta lẻn zô giết hồi nào ko hay giờ, tẩm ngẩm tầm ngầm mà ngã chết voi nha~ 凸(¬‿¬)凸 này mới gọi là cao thủ ( ̄ˇ ̄)v
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 145
Chương 145