DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Chương 48



Diệp Cô Thành và Cung Cửu đều là người dứt khoát, đã nói muốn đi Bạch Vân thành, cũng chẳng kéo dài thêm, tức thời lên đường ngay.

Thế nhưng, hiện nay còn tồn tại một vấn đề nho nhỏ– Diệp Cô Thành thập phần không nói gì nhìn Cung Cửu “Mềm nhũn”,“Cả người vô lực”,“Hoàn toàn không động đậy nổi” mở to đôi mắt vô tội đáng thương nhìn y…… Âm thầm oán một phen, Diệp Cô Thành đành nhận mệnh ôm cái tên gia hỏa tự làm tự chịu này lên…… Vừa rồi ngươi ôm ta, hiện tại ta ôm ngươi, thật sự là “Ôm” rồi lại “Ôm” A…… Thế là, sau đêm nay thiệt là rối rắm, mắt thấy trời đã ửng sáng.

Vì thế khi Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu đi vào ám đà của Bạch Vân thành, trời đã sáng choang.

Vô luận dùng từ ngữ gì đi nữa, cũng không thể hình dung chính xác tâm tình của đám người hầu trong ám đà Bạch Vân hiện nay — bọn họ đều nhìn thấy gì? ! thành chủ cao ngạo lạnh lùng, vô tình vô dục của bọn họ cư nhiên ôm một nam nhân tuấn tú trở về…… Hơn nữa bạch y công tử kia còn mang theo bộ dáng chịu đủ hủy hoại, suy yếu nép vào lòng thành chủ bọn họ, mà không những thế, trên vạt áo tuyết trắng của thành chủ bọn họ cư nhiên còn dính máu…… Này, mộng cảnh bất khả tư nghị này thật sự nhìn rất thật …… Lão thiên gia a mau phóng một đạo kinh lôi đánh bọn họ tỉnh mau a tỉnh mau a !

Mắt thấy đám cấp dưới nhà mình đều có biểu tình như nhìn thấy quỷ, Diệp Cô Thành cố nén xúc động muốn rít gào trong nội tâm lại, lạnh lùng nhìn quét một vòng, hàn lưu đột nhiên vút qua, nhóm người hầu Bạch Vân thành đều đánh cái rùng mình, vội vàng nhặt vội tròng mắt và cái cằm đã rớt hết ra ngoài gắn vào mặt, sau đó yên lặng quay về chỗ cũ, cung kính đứng thành hai hàng, chờ thành chủ phân phó.

“Chuẩn bị thuyền, về đảo.” Diệp Cô Thành lời ít ý nhiều nói, lập tức lại bỏ thêm một câu:“Tắm rửa, thay quần áo.” Nếu y tiếp tục lấy hình tượng như vậy xuất hiện tại Phi Tiên đảo, chỉ sợ toàn bộ Bạch Vân thành đều rung động  đến sập nát…… Nghĩ đến đây, Diệp Cô Thành không khỏi sinh ra một nổi ưu thương làm người ta đau dạ dày: Hình tượng của ca a !

Chịu đựng ánh mắt quỷ dị của chúng người hầu, Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu vào phòng, trực tiếp ném phăng hắn lên giường. Chỉ nghe “Oạch” một tiếng, Cung Cửu ôm thắt lưng, mặt nhăn mày nhíu, thanh âm cũng “Mềm nhũn” nói:“A Thành, thắt lưng của người ta sắp bị ngươi làm gãy rồi nè~……”

Có cần nói lời mờ ám thế không hử! Diệp Cô Thành âm thầm hít một ngụm khí lạnh, lạnh như băng liếc nhìn đám người hầu nào đó đi theo họ vào, mang theo thùng nước chuẩn bị đổ nước ấm trong phòng trong—đám con nít đáng thương này, tay cũng nhún hết vào nước sôi mà còn không có phản ứng gì hết……

Rốt cục, trải qua một phen gà bay chó sủa, lời đồn đãi chuyện nhảm nhí xong, trợn mắt há hốc mồm và mồ hôi lạnh chảy ròng, nhóm người hầu Bạch Vân thành cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tất cả những thứ Diệp Cô Thành cần để tắm rửa, sau đó đều như si như dại, tè ra quần ly khai phòng của thành chủ nhà bọn họ, trở về trị liệu cho tim gan phèo phổi đều bị đả kích mà thương tổn trầm trọng của bọn họ.

Diệp Cô Thành yên lặng nhìn bóng dáng họ đi xa, bỗng cảm thấy thần công bình tĩnh của đám người hầu Bạch Vân thành còn phải chờ thăng cấp. Sau đó y lại nhìn về phía Cung Cửu ngã lên giường đang lầm bầu lầu bầu — chuyện này cũng không cần Diệp Cô Thành đến phát sầu, nơi nào có Cung Cửu biến thái ghê gớm nhất này tồn tại, tất cả mọi người đều sẽ thăng cấp mà……

Diệp Cô Thành âm thầm thở dài một hơi, xoay người liền đi vào gian trong, nào ngờ Cung Cửu vừa “Đừng ngừng” mở miệng nói, chỉ nghe hắn nói:“Ta cũng muốn tắm rửa thay quần áo, A Thành…… Không bằng chúng ta cùng nhau đi, nha?” Cung Cửu hiện tại xác định Diệp Cô Thành sẽ không vứt hắn lại, lòng sướng lâng lâng, lập tức liền hiện nguyên hình, lại nhộn nhạo lên.

Nghe Cung Cửu “Chào mời” rõ ràng như thế, biểu tình của Diệp Cô Thành nháy mắt vặn vẹo một cái, y lập tức bước đến bên giường, nhấc biến thái “Tính tình đến chết cũng không đổi” lên, trực tiếp đi vào phòng trong,“Phù phù” Một tiếng liền ném Cung Cửu vào cái thùng gỗ đã châm đầy nước.

Sau đó Diệp Cô Thành tiêu sái xoay người đi ra cửa — nếu biến thái này bị nước tắm làm chết đuối, như vậy thế giới này liền triệt để thanh tịnh luôn!

Đợi khi Diệp Cô Thành đi xa rồi, Cung Cửu mới chậm rãi từ trong nước ngốc đầu lên, lại hộc ra mấy ngụm nước đầy hoa, lúc này mới một bên khẽ ngâm nga một bên thoát quần áo: Tuy hắn quả thật là tay chân nhũn ra, cũng không dùng nội lực được, nhưng cho tới giờ Cung Cửu cũng chưa có nói hắn hoàn toàn không động đậy được a…… Chỉ tiếc chuyện tắm chung vẫn chưa đạt được a, bất quá còn nhiều thời gian mà, không vội không vội.

Mà bên mái hiên này, Diệp Cô Thành đi nhanh ra cửa trực tiếp phân phó nhóm người hầu vẫn đang trong tình trạng “Choáng váng, bừng tỉnh trong mộng” chuẩn bị tốt nước ấm trong một gian phòng khác, sau đó cài chặt cửa phòng, y mới bắt đầu “công trình trọng đại” khôi phục hình tượng

Nhưng không biết qua bao lâu, đợi khi Diệp Cô Thành rốt cục khôi phục hình tượng “Kiếm Thánh Cao ngạo”,“Bạch y như tuyết” của y xong xuôi, y mới bước khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Cung Cửu bạch y dựa vào chiếc ghế mềm ngồi dưới tàng cây trong viện — rõ ràng đang mặc quần áo của Diệp Cô Thành, Cung Cửu có thể mặc đồ mà hiện ra dáng vẻ của quý công tử ốm yếu thế này, Diệp Cô Thành thật sự cảm thấy không bội phục cũng không được: Thiên hạ này còn có ai diễn xuất cao hơn Cung Cửu không? !

Cho nên mấy tiểu thị nữ tuổi trẻ lúc này đang quay quanh bên người Cung Cửu, trái tim hồng phấn toát ra trong mắt các nàng đều bắn dầy cả sân. Đứng xa cũng không biết Cung Cửu nói lời chọc cười gì, mấy tiểu cô nương đều cười đến run rẩy cả thân.

Diệp Cô Thành bỗng cảm thấy có chút khó chịu, bọn thị nữ này lúc trước mặt y người nào người nấy đều không thua gì đầu gỗ, vì cái cớ gì mà mới lần đầu gặp Cung Cửu liền thân thiện như vậy? Còn có cái tên gia hỏa nhộn nhạo kia, liền tính là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng đừng có trắng trợn sỗ sàng thế được không? Nơi này là địa bàn của y, phải chú ý chút đồn đãi chứ.

Vì thế Diệp Cô Thành đi qua, bọn tiểu thị nữ đưa lưng về phía y cũng không phát hiện, trong đó có một ngữ điệu thanh thúy hỏi:“Cửu công tử, ngươi và thành chủ của chúng ta đến tột cùng là quen nhau sao thế? Các ngươi có quan hệ gì vậy?”

Cung Cửu không dấu vết liếc nhìn Diệp Cô Thành chậm rãi đến gần một cái, ôn ôn hòa hòa cười nói:“Duyên phận đã định, tình cờ gặp trên đường, liếc mắt liền thấy, chính là nhớ thương…… Vì thế bên nhau trọn kiếp, không rời không bỏ.”

Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy răng của y sắp nghiến đến rụng hết, nhưng bọn thị nữ lại cảm động vô cùng, hưng phấn đến tột đỉnh, các nàng lập tức líu ríu lên –“Hảo thâm tình, hảo cảm nhân nột”,“Cửu công tử chúng ta ủng hộ ngươi”,“Cửu công tử ngươi phải chiếu cố mình a, ngươi nhìn rất suy yếu”,“ thành chủ của chúng ta thật lợi hại , Cửu công tử ngươi phải cẩn thận nha”……

Yên lặng bỏ qua dạ dày quay cuồng không ngớt của y, Diệp Cô Thành đi đến dừng dưới tàng cây, bọn thị nữ mới hoang mang rối loạn đứng bật lên, cúi cúi đầu trước Diệp Cô Thành, sau đó liền chạy chậm đi xa .

Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn Cung Cửu, nói:“Đợi đến Bạch Vân thành, chớ nói lung tung với người khác.” biến thái này nói lung tung thật sự rất hung tàn, còn như vậy nữa anh danh nhất thế của ca cũng bị hắn hủy sạch nhẵn a !

Cung Cửu “Nga” một tiếng, có chút ủy khuất nhìn nhìn Diệp Cô Thành, sau đó cúi đầu lẩm bẩm nói:“Ta cài gì cũng nghe lời ngươi, nhưng…… Nhưng ta nói đều là sự thật nha……”

Diệp Cô Thành không nói gì nhìn lướt qua bọn thị nữ mặt lộ vẻ đồng tình với Cung Cửu cách đó không xa, đã hoàn toàn không muốn nhiều lời với Cung Cửu nữa — Diệp Cô Thành phát hiện một sự kiện, Cung Cửu lúc ở chung với một mình y, thường xuyên rất bình thường, rất cơ trí, đương nhiên, hắn nhộn nhạo lên thì cũng thật kinh khủng, Diệp Cô Thành hoàn toàn không thể ngăn cản. Bất quá mỗi khi đứng trước mặt người ngoài, Cung Cửu liền thích trang: Trang đến đất trời mùa mịt người thần đều căm phẫn a, tao nhã, ốm yếu, quý công tử cái gì, đó đều là vớ vẫn!

Ca là chọc ai quấy ai, lại bị dính phải cái tên biến thái như vậy chứ — căm giận nghĩ như thế, Diệp Cô Thành trực tiếp phất tay truyền chủ quản ám đà đến, hỏi:“Thuyền chuẩn bị xong chưa?”

Chủ quản khom người trả lời:“Khởi bẩm thành chủ, hết thảy thỏa đáng, bất cứ lúc nào thuyền cũng có thể về đảo.” Nói xong làm một động tác dẫn đường.

Diệp Cô Thành khẽ gật đầu, nhấc chân muốn đi, Cung Cửu vội vàng chống thân cây, lắc lắc lư lư đứng lên, vẻ mặt u oán nói:“A Thành, ngươi muốn bỏ ta lại hả?”

Khóe mắt chủ quản kia nhảy dựng, vội vàng cúi đầu coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Diệp Cô Thành hờ hững nói:“Đi.”

Chủ quản hiểu ý, đi lên dẫn đường, Diệp Cô Thành đuổi theo, không đi để ý tới cái tên gia hỏa đang lầu bầu phía sau — rõ ràng có thể tự mình đi, còn muốn y đến ôm? Chiếm tiện nghi sỗ sàng cái gì, mơ cũng đừng mơ nghen !

Vì thế Cung Cửu liền thất tha thất thểu, cước bộ vô lực theo sau Diệp Cô Thành, lại khiến nhất chúng thị nữ nhìn theo họ đi xa mà đồng tình không ngớt: thành chủ nhà họ thật là không biết săn sóc a……

Sự thật sớm chứng minh, đối đãi với Cung Cửu thì chẳng cần săn sóc gì, nhưng có đôi khi cố không săn sóc cũng không được: Rời khỏi ám đà, trên đường đi lên thuyền, đường dốc có nhiều hòn đá sắc nhọn, Diệp Cô Thành đi tới đi lui, luôn nghe phía sau Cung Cửu cách đó không xa bỗng “A nha” một tiếng — Diệp Cô Thành nhẫn lại nhịn, rốt cục vẫn quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả không ngờ y vừa quay đầu, chỉ thấy Cung Cửu trực tiếp từ sườn núi thấp chủm kia lăn vèo xuống, công bằng lăn đến bên chân y, sau đó Cung Cửu tự nhiên mà thuận thế vươn tay nắm nắm vạt áo của Diệp Cô Thành, suy yếu nói:“A Thành, ta…… Ta thật sự không đi được mà……”

Khóe miệng Diệp Cô Thành run rẩy, y quả thực không muốn nhìn biểu tình của chủ quản ám đà kia nữa, vì tránh Cung Cửu tiếp tục làm rộn, diễn trò đến nghiện, rốt cục Diệp Cô Thành vẫn không một cước đá văng hắn ra, mà là xoay người lại ôm…… Y thật sự phục Cung Cửu , xem ra Cung Cửu căn bản vĩnh viễn cũng sẽ không vì “Mất mặt” Mà phát sầu. Bất quá toàn cát không à, xem ra lên thuyền lại phải tắm rửa thay quần áo nữa a……

Về phần Cung Cửu nha, hắn cười tủm tỉm phàn tại Diệp Cô Thành trên người, âm thầm nghĩ: A Thành đã quen mềm lòng với hắn rồi nà, xem ra lần này đến Bạch Vân thành…… Nói không chừng hắn có thể…… Được đền bù mơ ước nha, đúng không nào?

Đọc truyện chữ Full