DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Chương 69

CHƯƠNG 69.

Mộc đạo nhân sòng phẳng dứt khoát bước đi, nhưng chẳng lẽ chuyện bảo lão hỗ trợ giết Ngô Minh lại khinh địch định ra như vậy thôi sao?

Đó hiển nhiên không có khả năng là đạo nhân ngoài miệng tuy ưng thuận, nhưng bất quá cũng chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi — bởi vì lão trước khi gặp Cung Cửu và Diệp Cô Thành, hoàn toàn không lường trước sự tình sẽ phát triển thế này, cho nên lão mới rơi xuống hạ phong ngay từ đầu. Nếu không lấy tâm cơ thủ đoạn của Mộc đạo nhân, sao có thể dễ dàng bị Cung Cửu nắm thóp như vậy? Đơn giản là Cung Cửu giáng đòn phủ đầu, trực tiếp liền bóc trần thân phận “Lão Đao Bả Tử” của Mộc đạo nhân, khiến lão trở tay không kịp mà thôi.

Vả lại, Mộc đạo nhân cũng thập phần rõ ràng, dù công phu của lão mạnh đến cỡ nào, cũng không có khả năng địch nổi Cung Cửu và Diệp Cô Thành liên thủ, nên lão chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, có thể đi khỏi đó. Nhưng sau khi Mộc đạo nhân rời khỏi, tình huống đã không chính xác được. Đều là nhân vật phản diện xảo quyệt, chẳng lẽ Cung Cửu còn có thể trông cậy Mộc đạo nhân sẽ thành thật sao?

Bất quá, Cung Cửu không biết Mộc đạo nhân đang lấy lệ nói với hắn sao? Hắn tự nhiên nhất thanh nhị sở, kết quả là có một sự kiện, Cung Cửu tất nhiên cũng khiến Mộc đạo nhân biết được nhất thanh nhị sở: Đó là U Linh sơn trang thiếu tiền, không phải thiếu tiền tầm thường! vì cái gì? Bởi vì chỉ cần họ muốn kiếm tiền, đều sẽ bị Cửu công tử đáng chém ngàn đao giật trước rồi.

Cứ như vậy, sau này khi tin Cung Cửu sắp đăng cơ truyền ra, Mộc đạo nhân chỉ có thể “Cam tâm tình nguyện” ra tay — bởi vì chưởng môn Võ Đang và Hoàng đế vốn không có xung đột lợi ích gì, Mộc đạo nhân cũng không hy vọng đắc tội Hoàng đế. Nhất là, Cung Cửu chắc chắn sẽ là một Hoàng đế “Không phải tầm thường”.

Mộc đạo nhân rời khỏi sân như bay, cứ như sợ Cung Cửu và Diệp Cô Thành sẽ đuổi giết lão phía sau lưng. Một trận gió lạnh thổi qua, trong viện mát mẻ khoan khoái, Cung Cửu thực tự nhiên cầm lấy một quả cam từ mâm đựng trái cây trên bàn, lột hết vỏ, sau đó đưa cho Diệp Cô Thành, cười nói:“A Thành nếm thử xem, đây cam của núi Võ Đang sẽ thực ngọt đó.”

Diệp Cô Thành yên lặng tiếp nhận, ăn mấy múi, quả thật thực ngọt, bất quá y bỗng ngừng lại, nói:“Mộc đạo nhân nghĩ kẻ ngươi muốn giết là Lục Tiểu Phụng.” Trên thực tế cả Diệp Cô Thành cũng nhịn không được đi đồng tình Lục Tiểu Phụng — oa nhi này giao toàn thứ bằng hữu gì không hà, người này đến người khác, quả thực đều như hận không thể biến hắn thành con gà nướng a !

“A,” Cung Cửu gật gật đầu, nhướng đuôi lông mày, nói:“Bất quá ta không cần giải thích gì cả, chờ Mộc đạo nhân gặp được Ngô Minh, tự nhiên sẽ biết lão nghĩ sai thôi.” Chờ thời cơ đến, Mộc đạo nhân phát hiện kẻ họ muốn giết không phải Lục Tiểu Phụng, hơn nữa sau đó, Cung Cửu căn bản cũng không tính giết Lục Tiểu Phụng, như vậy cho dù lấy sự tàn nhẫn của Mộc đạo nhân, cũng tránh không được sinh ra một ít cảm giác thở phào — bởi vì dù Mộc đạo nhân võ công mạnh đến đâu, tâm cơ thâm trầm đến mức nào, cũng không ngờ sẽ bị thiên tử đường đường qua cầu rút ván.

Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Ngươi không phải người qua sông đoạn cầu.” Cũng là một biến thái qua sông đoạn cầu, Cung Cửu rõ ràng là muốn khiến Mộc đạo nhân thả lỏng cảnh giác trước, sau đó sẽ mới đạp phăng cái “Cầu nhất định sẽ bi kịch” này.

Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Đương nhiên, ta vốn sẽ không.” Hắn biết Diệp Cô Thành đã hiểu được ý hắn, liền mặt mày tự nhiên, đầu cúi xuống, một ngụm liền ăn luôn mấy miếng cam còn lại trên tay Diệp Cô Thành, lại cười dài nói tiếp:“Ta còn chuẩn bị muốn Lục Tiểu Phụng đến giúp ta giải quyết Mộc đạo nhân mà, sao có thể đi pha hư cây cầu hữu dụng này chứ? Giữa cầu và cầu cũng có bất đồng rất lớn, giữ lại một người bạn tốt như Lục Tiểu Phụng, dùng cả đời, chẳng phải rất thích sao?”

Thích…… Đương nhiên thích chết được! về phần Lục Tiểu Phụng nghĩ thế nào, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Diệp Cô Thành, y bình tĩnh ăn quả cam, lại đẩy Cung Cửu được một tấc lại muốn tiến một tấc đang dựa sát rạt vào y ra một chút, tiếp tục thản nhiên nói:“Ngày động thủ, chính là ngày ngươi đăng cơ?”

Cung Cửu một bên bám riết không tha cọ cọc, một bên “Nghiêm túc nhận chân” nói:“Không sai, vì chỉ cần ta vừa đăng cơ, liền sẽ bị Ngô Minh quản chế, cho nên phải vào trước đó…… Giết hắn !”

Diệp Cô Thành ngạc nhiên nói:“Ngươi đến tột cùng có nhược điểm gì nắm hắn năm trong tay?” Diệp Cô Thành thật không hiểu, chờ Cung Cửu làm Hoàng đế, muốn giết Ngô Minh không phải còn dễ hơn nhiều sao? Trực tiếp phái đại quân bao vây, vạn tên tề phát là được, căn bản không cần tìm Mộc đạo nhân nào hỗ trợ sất.

Cung Cửu dừng một chút, khẽ thở dài một hơi, trong giọng mang theo một ít xót xa thật lòng, nói:“Có, muội muội của ta, nó là uy hiếp đối với ta.”

Nguyên lai như vậy, khó trách đã lâu vậy rồi, Diệp Cô Thành còn chưa gặp qua muội muội bảo bối của Cung Cửu, kỳ thật vì muội muội Cung Cửu bị giữ lại trên đảo nhỏ hải ngoại – nói cách khác, an nguy của nàng cũng còn nằm trong khống chế của Ngô Minh, bởi vì Ngô Minh là đảo chủ.

Nhưng một khi đã vậy, vì sao Cung Cửu không sớm tiếp muội muội hắn đi chứ? À, vì hắn không thể, nếu Cung Cửu làm vậy, sẽ đại biểu hắn đã biết kế hoạch của Ngô Minh, hơn nữa triệt để trở mặt với Ngô Minh. Mà võ công của Ngô Minh cao đến mức gần như vượt qua sức tưởng tượng của người khác, một khi Cung Cửu đả thảo kinh xà, lại không thể đánh rắn đánh giập đầu, nhất kích tất sát, tương lai nhiều năm nữa, họ đều phải thời thời khắc khắc đề phòng một cao thủ bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén, vậy thật rất đáng sợ, rất phiền toái .

Cho dù là Hoàng đế, cũng không có khả năng luôn cho đại quân bao vây bốn phía lão mãi, có thể chuẩn bị vạn tên tề phát bất cứ lúc nào sao? Hơn nữa, dù Cung Cửu và Diệp Cô Thành không sợ Ngô Minh đánh lén, chẳng lẽ thân bằng hảo hữu của họ không sợ à? Còn có nhóm trọng thần triều đình, các tướng quân trấn giữ biên cương, cũng đều sợ ám sát a…… Cho nên kỳ thật sau khi Cung Cửu thật sự làm Hoàng đế, gánh nặng lại lớn hơn rất nhiều.

Mà nếu Cung Cửu sớm tiếp muội muội hắn khỏi đảo, lại khiến nàng trở thành một bia ngắm rõ ràng, từ nay về sau lâm vào càng nhiều nguy hiểm. Nay đã là thời khắc tối mấu chốt của toàn bộ kế hoạch, Cung Cửu lúc này còn chưa phải Hoàng đế, như vậy thời cơ Ngô Minh thao túng con rối Hoàng đế còn chưa tới, lão đương nhiên sẽ không xúc phạm tới muội muội Cung Cửu, dù sao lão còn muốn giữ lại tiểu cô nương khả ái kia để uy hiếp Cung Cửu mà.

Nguyên nhân chính là thế, Cung Cửu mới lưu muội muội hắn ở lại hòn đảo nhìn như nguy hiểm nhưng kì thực an toàn nhất, để lại dưới mí mắt Ngô Minh, phảng phất như Cung Cửu cái gì cũng chưa phát hiện, vẫn hoàn toàn tín nhiệm sư phụ thân thương của hắn. Cung Cửu hiểu sâu thuật chế hành, chỉ chiêu này thôi, đã có thể làm Ngô Minh tự cho là vẫn khống chế được hắn mà thả lỏng cảnh giác, lại bảo vệ bảo bối muội muội của hắn, không để bị hại gì cả.

Cho nên trước mấy ngày Cung Cửu đăng cơ, chính là thời cơ tốt nhất để giết Ngô Minh.

Không chỉ phải giết, còn phải giết dứt khoát nhanh gọn, lại không thể gióng trống khua chiêng, tốt nhất khiến Ngô Minh vô thanh vô tức chết, tin tức gì cũng không kịp truyền ra, như vậy Cung Cửu còn có thể lấy thân phận đệ tử thân truyền của Ngô Minh tiếp nhận “Di sản” của lão, trong đó đương nhiên bao gồm tòa đảo nhỏ ngoài Nam Hải, cùng với hảo muội muội của Cung Cửu trên đảo: Trong thời gian này, triều đình Trung Nguyên long trời lở đất, trong chốn giang hồ cũng cuộn sóng ngập trời, nhưng muội muội Cung Cửu vẫn sống khoái hoạt trên hải đảo mĩ lệ, rồi trưởng thành, đối với hết thảy gian mưu quỷ kế, phản bội và lợi dụng đều hoàn toàn không biết gì cả, căn bản cũng không cần biết — đợi khi Cung Cửu đăng cơ làm vua, Ngô Minh cũng đã chết, sẽ tiếp muội muội hắn về làm công chúa khoái khoái lạc lạc cũng được, ngay từ đầu Cung Cửu đã tính toán vậy rồi.

Nghe xong Cung Cửu giải thích, Diệp Cô Thành liền không đẩy người ra nữa, mà tùy ý để Cung Cửu nhào lên ôm lấy y, Diệp Cô Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cung Cửu, không tiếng động tỏ vẻ an ủi và duy trì — Cung Cửu thật là một ca ca không tồi, đồng thời cũng là người rất có trách nghiệm: lúc nên ác Cung Cửu tàn nhẫn tuyệt tình, lúc nên yêu lại toàn tâm toàn ý, đừng nhìn tính cách hắn quỷ dị lại biến thái, nhưng đối với người hắn thật sự quan tâm, từ trước đến nay Cung Cửu đều thực chu đáo hòa săn sóc .

Diệp Cô Thành lại lần nữa bắt đầu sinh ra suy nghĩ kỳ thật y nhặt được của quý rồi, đủ loại đặc chất của Cung Cửu, quả nhiên là người tối thích hợp với y trên đời.

Cung Cửu đương nhiên tối thích hợp với Diệp Cô Thành, kỳ thật hắn cũng là người tối hiểu biết Diệp Cô Thành: Sự thật đã vô số lần chứng minh cho Diệp Cô Thành thấy rồi, mềm lòng với biến thái kết quả chính là bị biến thái đè, nhưng hết lần này đến lần khác Cung Cửu đều có thể đâm trúng yếu điểm của Cô Thành…… Dịu dàng thắm thiết, vô hạn thâm tình và giả đáng thương đòi đồng tình gì đó, quả nhiên là tuyệt chiêu “Lần nào cũng thắng” mà biến thái đối phó Kiếm Thánh — Diệp Cô Thành vừa phục hồi tinh thần từ trong cảm khái, liền không biết nói gì phát hiện Cung Cửu đang ôm ôm rồi ấp ấp y, cọ cọ rồi sờ sờ, còn cười hết sức nhộn nhạo…… Bọn họ bây giờ lại đứng dưới viện rõ như ban ngày nữa nè ! lại nữa a !

Chẳng lẽ biến thái muốn “đứng lên từ chỗ vấp ngã” Sao? ! Cung Cửu ngươi có cần ra sức thế không a…… Diệp Cô Thành lại lần nữa bắt được tay Cung Cửu, cắn răng nói:“Vì cái gì, không trở về phòng hử?” Phút trước còn đánh nhãn ôn nhu, nhanh vậy liền lộ nguyên hình, tiết tháo chút được không a Cung Cửu !

Cung Cửu nhộn nhạo nào biết tiết tháo là chi liền trực tiếp đặt Diệp Cô Thành lên bàn đá, nhu tình mật ý nói:“A Thành không cần lo lắng, lần này tuyệt đối không có người ngoài ……” Nói xong hắn liền hôn xuống, động tác trên tay cũng càng ngày càng suồng sã.

“……” Diệp Cô Thành bị Cung Cửu trêu chọc không có cách nào, cứ theo hắn đại, thế nhưng Diệp Cô Thành vẫn yên lặng nghĩ: Nếu Mộc đạo nhân lại quay lại lần nữa…… Xem ca có đánh chết lão biến thái và tiểu biến thái chúng không!

Mộc đạo nhân may mắn không quay lại, kết quả là, đầy viện cảnh xuân kiều diễm, sắc trời chính tình.

Cửu công tử đứng lên từ chỗ vấp ngã, thực hiện nghĩa vụ phu nhân rốt cục cảm thấy mỹ mãn, tự nhiên cũng động lực tràn đầy .

Khi Cung Cửu sử dụng đủ loại thủ đoạn từ cưỡng bức đến lợi dụ ổn định các lộ tướng quân trấn giữ vùng biên cương xong, liền một đường chạy về kinh thành hội hợp cùng bọn Lục Tiểu Phụng, hôm nay rốt cục sẽ thay đổi .

Nhưng trước bão táp tiến đến, chung quy luôn có một ngày yên ả đến quỷ dị: Nay trong triều đình chính là vậy, không chút gợn sóng, thậm chí không khí cũng trầm lặng, phảng phất như chúng thần đều không phát giác sự khác thường của Hoàng đế.

Sau một ngày hạ triều, Hoàng đế đột nhiên không muốn ngồi kiệu, liền chậm rãi thong thả bước đến ngự hoa viên, gã vẫy lui nhất chúng thị vệ cung nữ, chỉ chừa lại tổng nội thị quản Vương An đi bên hầu hạ.

Không ngờ ngay trong ngự hoa viên, Hoàng đế lại nhìn thấy Nam Vương tay cầm lợi kiếm, dứt khoát nhanh gọn giết một nữ nhân. Huyết hoa tung khắp ngực nữ nhân, chiếu vào khuôn mặt hỗn tạp kinh ngạc và thống khổ của nàng, có vẻ thê lương không gì sánh bằng .

Nữ nhân ngã xuống, ngã vào vũng máu, ánh mắt ai oán kia vẫn đuổi theo thân ảnh Hoàng đế. Thấy vậy, Hoàng đế nháy mắt liền đỏ mắt, nộ khí đằng đằng vọt qua, hét lớn với Nam Vương:“Ngươi…… Ngươi sao dám giết nàng? Nàng là sinh mẫu của đại hoàng tử a !”

Nam Vương không chút hoang mang thu kiếm, cười lạnh:“Ngươi đã biết ả là thân mẫu của đại hoàng tử, sao còn dám lén tiếp ả vào cung sủng hạnh?” Nói xong Nam Vương cũng đề cao thanh âm, quát lại:“Người trong thiên hạ đều biết đại hoàng tử là con của Nam Vương thế tử đã qua đời, ngươi cư nhiên sủng hạnh sinh mẫu của nó, đó là nữ nhân của Nam Vương thế tử, vậy thì coi ra gì nữa? !”

Hoàng đế tức giận đến hổn hển, run run chỉ vào Nam Vương, nói:“Ta là Hoàng đế, ngươi là Vương gia, ta thích sủng hạnh ai liền sủng hạnh người đó, đến phiên ngươi quản à? !”

Nam Vương còn giận hơn cả Hoàng đế, cả giận nói:“Xú tiểu tử, ngươi làm Hoàng đế tốt rồi, nhưng đừng quên lão cha của ngươi là ai! hơn nữa, ta làm đều vì tốt cho ngươi!”

“Tốt…… Tốt cái gì mà tốt? !” Hoàng đế nhìn thoáng qua xác chết nữa nhân trong vũng máu, oán hận nói:“Chúng ta người một nhà vốn rất tốt, ngươi lại phá nát, tự tiện chủ trương, để đại hoàng tử không có mẫu thân, thật là quá đáng !”

Nam Vương giận quá hóa cười, nói:“Cái gì người một nhà, ngươi đã làm Hoàng đế, muốn mỹ nhân gì không có, tàn hoa bại liễu này, giết rồi mới đỡ lo.”

“Giết giết giết,” Hoàng đế nhíu mày, nói:“Ngươi chỉ biết giết, ta cũng không tàn nhẫn như ngươi, người trong phủ cũ của chúng ta sắp bị ngươi giết sạch rồi!” Nghĩ đến đây, Hoàng đế không khỏi thở dài một hơi, nói tiếp:“Ngươi không phải đang lừa mình dối người sao? Các nàng vốn là nữ nhân của ta, cần gì tuyệt tình như vậy?”

Nam Vương hờ hững nói:“Ngươi đã không còn là Nam Vương thế tử, các nàng sao lại là nữ nhân của ngươi.”

Hoàng đế quả thực tức đến giậm chân, nhịn không được gào:“Đúng! ta xác thực đã không còn là Nam Vương thế tử, vậy ta cũng không cần nhận ngươi làm cha? Ngươi căn bản chính là phân biệt đối xử a !”

Nam Vương nghe vậy, biểu tình liền ôn hòa lại, nói:“Hài tử ngốc, điều này sao có thể giống nhau? Các ả sao tin được chứ, chỉ có cha mới không bán đứng ngươi.”

“Được rồi được rồi,” Hoàng đế nản lòng nói:“Người cũng đã giết, nhiều lời vô ích, ai bảo ngươi là cha ta chứ? Bất quá về sau ngươi muốn làm chuyện gì, cũng phải báo cho ta biết trước……”

Những lời này của Hoàng đế còn chưa nói hết, đã bị một thanh âm già nua hùng hậu đánh gãy :“Đây thật là trò cười lớn nhất thiên hạ a, Hoàng đế không giống Hoàng đế, Vương gia không giống Vương gia, đây có còn là Nam Vương nữa đâu, rõ ràng là thái thượng hoàng mà!”

Đọc truyện chữ Full