Đường Á liên hệ trực tiếp với nhân viên quản lý thị trường, tỏ vẻ mình chuẩn bị mở một siêu thị nên cần mua rất nhiều rau quả trái cây.
“Cậu muốn mua bao nhiêu?” Ngay từ đầu nhân viên quản lí không tin, dù sao Đường Á vốn là sinh viên đại học, sau khi tắm qua nước trong không gian làn da càng thêm trắng nõn nà, nói là học sinh trung học cũng sẽ có người tin; nhìn thế nào cũng không giống người làm ăn buôn bán .
“Dự tính mua hai vạn.” Hai vạn không quá nhiều, sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng cũng không quá ít đủ để mình cậu ăn rất lâu. Trải qua một phen tính toán; tiêu xài bao nhiêu vào những việc gì đều đã đuợc sắp xếp. Năm mươi vạn nhìn qua tưởng rất nhiều nhưng những gì cậu muốn mua lại càng nhiều hơn, thậm chí gần như không đủ dùng.
Vì sao không đợi mạt thế đến rồi lấy miễn phí? Những thứ đó không để chung một chỗ cho người tới lấy, muốn rau dưa phải tới chợ rau quả; mua hạt giống phải tới khu nông nghiệp; mua công cụ trồng trọt phải tới công ty nông nghiệp… Khi đó có ai rảnh mà đi tìm? Tuy cậu có không gian, thế nhưng không thể trốn một đời trong không gian đuợc. Không gian xuất hiện giống như một khối bánh ngọt đột nhiên từ trên trời rơi xuống, cậu đã ăn vào bụng tất nhiên không muốn lấy ra, nên chỉ đành hi vọng khối bánh đó không có độc.
Cậu không biết đời này mình có thể sống bao lâu, cho dù cậu đã cố gắng chuẩn bị thật hoàn thiện cũng như tích cực rèn luyện thân thể, nhưng cuối cùng cậu vẫn có khả năng sẽ chết trong tay tang thi, hay xảy ra tai nạn xe cộ, hoặc là bị người sống sót khác giết chết…… Cũng có thể bị một vết thương nhỏ không chú ý mà lây nhiễm virus trong không khí rồi biến thành tang thi. Cậu buồn lo vô cớ, nhưng thói quen tính toán không kể tốt xấu cũng khiến người ta tạm thời an tâm, dù sao chuẩn bị trước cũng sẽ yên lòng hơn, không phải sao?
Đối với quầy hàng bình thường mà nói, mua hai vạn là không có khả năng, cũng không có nhiều chủng loại. Nhưng với nhân viên quản lý đặt danh sách mua hai vạn là rất dễ dàng. Đường Á đã thanh toán trước một vạn tiền đặt cọc; tiền chuyển khoản đã gửi tới siêu thị, tuy rằng trong lòng vẫn hoài nghi nhưng mà ai sẽ để ý cậu có phải mở siêu thị hay không? Tiền là thật —- chỉ cần cái này là đủ!
Đường Á tỏ vẻ thực hài lòng, tất nhiên là trả tiền trước. Tuy chỉ bán rau quả nhưng khách hàng lại trả tiền thoải mái như vậy, người trồng rau lẫn chủ quán đều thật vui vẻ, thu tiền đủ liền lái xe rời đi, hôm nay có thể đóng cửa sớm, trở về có thể mua đồ ăn nhắm rượu, uống hai ly nha…
Đợi xe đi xa, Đường Á liền khóa cửa kho hàng lại, đem tất cả thu vào không gian, phân chia ra rồi gom tất cả những thứ cùng loại, cuối cùng chiếm một góc nhỏ trong không gian. Sau khi ăn cơm trong không gian, lúc đi ra đã gần ba giờ chiều, mặt trời nắng chói chang. Trên đường cái ngoại ô không có một bóng người, Đường Á lấy xe từ trong kho hàng chạy ra, trực tiếp đi khu sửa xe ở gần đó —- lúc trước thuê kho hàng này bởi cách đó không xa có một khu sửa xe, xe của bác trai dù sao cũng chưa sử dụng nhiều năm, rất nhiều linh kiện cần đổi mới, cũng cần bôi trơn cho linh kiện.
Chạy xe đến khu sửa xe, Đường Á bảo người ta sửa chữa thật tốt đồng thời chú ý cải tiến xe như: độ cao gầm xe thì không đổi nhưng bên ngoài cần gia cố thêm tấm thép rắn chắc, cửa kính xe dùng hai tầng thủy tinh chắc chắn nhất, thủy tinh đầu xe cần gia cố thêm tầng phòng trộm… Cuối cùng sơn màu xám bên ngoài là hoàn tất.
Nói rõ phải chuẩn bị xong trước giữa trưa ngày 23, sau đó Đường Á lái xe thẳng đến khu bột mì đã tìm được từ trước, mua hai vạn cân, yêu cầu bọn họ chuyển đến kho hàng ở ngoại ô. Sau lại tới chợ buôn gạo, mua ba vạn cân cũng yêu cầu bọn họ đưa đến kho hàng ở ngoại ô.
Vì không muốn khiến người khác nghi ngờ, Đường Á còn dặn riêng thời gian đưa khác nhau. Vì đã ký đơn đặt hàng, lại đặt cọc trước một phần ba, xưởng bán cũng không hoài nghi, lý do cũng như vậy, chỉ cần có tiền mặt là đủ.
Đường Á đương nhiên là đi nhờ xe đến kho hàng. Đến khi tất cả được chuẩn bị tốt thì đã gần bảy giờ, bầu trời tối đen, bôn ba một ngày Đường Á cũng có chút mỏi mệt, đem đồ vật trên mặt đất đều đưa vào không gian, Đường Á ăn no nê, đổ nước ấm chuẩn bị hai ngày trước vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn, thoải mái tắm rửa sớm nghỉ ngơi. Ngủ đủ tám tiếng, Đường Á tự tỉnh. Sau đó bắt đầu rửa mặt, ăn cơm, rèn luyện, ăn cơm, lại rèn luyện, ăn cơm, nghỉ ngơi… Một ngày của cậu cứ trôi qua như vậy.
Trong không gian không có ban đêm, Đường Á vẫn dựa theo thời gian của di động cùng với đồng hồ —- không biết vì sao, thời gian trong di động giống với bên ngoài, còn đồng hồ lại khác, kim đồng hồ chuyển động giống với thời gian trong không gian. Nói cách khác, Đường Á ở trong không gian xem giờ, thời gian kim giây đồng hồ nhích một lần thì phần giây của đồng hồ trên di động cần gấp mười lần mới nhích.
Cho nên, hiện tại cậu dựa theo đồng hồ quyết định thời gian nghỉ ngơi trong không gian, và dựa vào di động phán đoán thời gian bên ngoài. Cậu trang bị phần màn giường màu đen để không bị chói mắt, khi ngủ thì kéo màn xuống.
Thức ăn linh tinh trong không gian vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của thực vật còn gấp mười lần. Vậy thân thể trong không gian thì sao? Thời gian đối với cậu là đứng yên, hay là chuyển động, nếu chuyển động, tốc độ là giống đồng hồ hay là giống di động?
Nếu giống đồng hồ, cậu được hưởng thời gian gấp mười lần, đồng thời cũng già nhanh gấp mười lần… Nếu vậy, cũng có thể hiểu được, đối với cậu mà nói thì cái lợi được nhiều hơn so với cái giá phải trả, chỉ cần điều này là đủ. Bởi vì sau khi mạt thế đến, cậu sẽ không trốn mà sẽ cùng tang thi cận chiến, có lẽ thời gian vào trong không gian sẽ giảm bớt, cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.
Cho dù thí nghiệm rất nhiều, đối với không gian Đường Á vẫn không biết gì cả. Tuy rằng cả tang thi giống phim khoa học viễn tưởng cũng xuất hiện, thì việc xuất hiện không gian tùy thân giống trong tiểu thuyết cũng không có gì kì quái, thế nhưng con người đối với những sự vật không biết vẫn sẽ có tâm lý sợ hãi nhất định, giống như quỷ thần.
Đường Á không biết không gian này tồn tại thế nào, có phụ thuộc vào cậu không —- hay là không gian có được là do ngọc châu tạo thành, hoặc ngọc châu chỉ là một một con đường dẫn đến không gian. Nếu không gian phụ thuộc vào cậu mà tồn tại thì khi cậu chết không gian cũng sẽ biến mất; hoặc là không gian chỉ phụ thuộc một phần vào cậu, nên khi cậu chết đi, không gian sẽ đóng lại chờ đợi lần được mở ra kế tiếp.
Cũng có khả năng vào ngày nào đó, giống như khi không gian đột nhiên xuất hiện, nó sẽ đột nhiên biến mất, cho nên cậu không thể hoàn toàn ỷ lại vào không gian. Cậu chỉ có thể coi không gian như một công cụ, mà không thể đem nó thành bùa hộ mệnh được.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên cảm ơn mọi người đã ủng hộ (=3=) nhìn con số không ngừng gia tăng thật sự rất vui [*__*]
Thật ra Đường Đường là một người bình thường, tại mạt thế cầu sinh tồn, ngay từ đầu muốn viết cậu rất yếu ớt, cậu tưởng mình đã chuẩn bị thật chu đáo, thế nhưng “Xe tốt trong mạt thế chưa chắc đã giữ được”, làm rất nhiều nhưng đều trở thành vô dụng, chuẩn bị chưa chắc sẽ dùng tới, muốn dùng thứ gì đó cũng không chắc đã chuẩn bị sẵn, dù sao cậu chỉ là sống lại, không phải tiên tri.
Người đọc thật tinh mắt a ~[╯▽╰]~ đã phát hiện rất nhiều vấn đề mà Á Á không thể tưởng được ~
Về vấn đề tiền trợ cấp, bởi vì Á Á không thiếu ăn thiếu mặc, nhà hai người bác cũng không bạc đãi cậu, đương nhiên quan trọng nhất vẫn do tính cách Á Á quyết định, Á Á không phải thiếu năm mươi vạn này thì không thể sống, nên từ đầu cậu không so đo, nhưng hai bác của cậu lại được voi đòi tiên, Á Á liền chỉnh bọn họ một phen —- đem phòng ở bán cho bọn họ, lấy lại năm mươi vạn, hơn nữa gia đình bác còn cảm giác là họ được lợi, điển hình của việc “Bị bán còn giúp đếm tiền”. (Hơn nữa người bình thường sẽ ít đụng tới kiện tụng, đều là giải quyết riêng)
Sau khi tắm nước lại trở nên trắng nõn…… Ta có thể nói là Đường Đường tự tưởng tượng cậu trở nên trắng hơn không [ ngượng ngùng che mặt…… hư cấu], được rồi, thật ra đây là ẩn ý, không phải sự thật, không biết mọi người có nhìn ra không ~
Không để ý đã nói thật nhiều……