Chỗ Bạch Qùy lấy dược cũng cách không xa, ngay buổi chiều hôm sau đã quay trở lại.
Bạch Qùy một thân bạch sam, bước đi tiêu sái tiến vào trong sân nhà Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh ngồi ở trong sân ăn cháo, thấy Bạch Qùy tiến vào ngay lập tức nhíu mày.
“Ngươi chờ một lát.”
Bạch Qùy không thèm để ý tới Thu Trường Thiên, tiếp tục đi về phía trước.
Thu Trường Thiên đem cháo đặt sang một bên, đem Huỳnh ôm vào trong ngực, “Hắn không thích mùi trên người của ngươi, ngươi đứng ở kia là được.”
Vẻ mặt Bạch Qùy không thay đổi vẫn như trước tiếp tục bước tới, Thu Trường Thiên cảm thấy hành vi của hắn có chút khó hiểu, Bạch Qùy tuy rằng quái đản, nhưng không đến nỗi *bất thông tình lý ” , Huỳnh rất ác cảm với mùi dược trên người hắn, khiến Bạch Qùy cũng thực không thoải mái, nếu cứ tiếp tục không cho đến gần thì sao mà chẩn mạch đây?
Cuối cùng Bạch Qùy đến trước mặt Thu Trường Thiên liền đứng lại, còn vung một tay áo lên.
Thu Trường Thiên che mặt của Huỳnh, sợ hắn ngửi được mùi hương kia sẽ lại mất hứng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Qùy.
Huỳnh mới đầu còn nghe lời, chính là đợi một hồi, Thu Trường Thiên vẫn che mặt của hắn, Huỳnh cảm thấy khó thở liền ngóc đầu lên.
Không khí truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, coi như mùi này cũng không phải thối, thời điểm Huỳnh ngửi thấy lại sửng sốt một chút, rồi mới quay đầu nhìn Bạch Qùy.
Bạch Qùy thấy phản ứng của Huỳnh, một bên khóe miệng nhếch lên, dường như đang đắc ý điều gì đó nên lông mày hắn cũng từ từ dãn ra.
Phản ứng của Huỳnh tuyệt đối không ác cảm, lại còn không tự giác nghĩ muốn đến gần Bạch Qùy, Thu Trường Thiên dần dần thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Huỳnh.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Bạch Qùy đắc ý lại vung ra một tay áo, “Sao thế, không thúi chứ?”
Huỳnh đối không khí ngửi ngửi, nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Thấy Huỳnh xem chừng như muốn dán sát bên cạnh Bạch Qùy, Thu Trường Thiên nắm chặt bàn tay thành quyền, tiếp tục tỏa ra sát khí, vẻ mặt rất khó chịu.
“Tẩy rửa.”
Thấy dáng vẻ đắc ý của Bạch Qùy làm cho Thu Trường Thiên nghĩ muốn tung quyền đánh vào mặt hắn một quả, Huỳnh không sợ chết còn muốn tiến đến bên cạnh Bạch Qùy, Thu Trường Thiên lại dùng sức giữ chặt, khiến cho Huỳnh vì đau xót mà nhăn mặt liên tục, ai oán nhìn hắn.
Thu Trường Thiên đối Bạch Qùy nói, “Ngươi cách xa chúng ta ra.”
Bạch Qùy cười gian tà, ngồi xuống trước mặt Thu Trường Thiên, “Ta nghĩ dùng chút hương xà trùng, đương nhiên chính là mùi hương chúng nó thích, bất quá đều là dùng trong bẫy rập, dùng ở trên người vẫn là không an toàn.”
Thu Trường Thiên nghiêng người liếc Bạch Qùy một cái, hắn biết Bạch Qùy cố ý chọc hắn, thế nhưng hắn không có biện pháp đành phải trúng kế “Muốn dùng cũng chỉ có ta được dùng.”
“Ngươi nghĩ rằng ta đang trêu đùa ngươi sao?” Bạch Qùy tự rót cho mình một chén trà, “Ta đây thiếu chút nữa là bị mấy con thú điên cắn, ngươi cũng không biết.”
Thu Trường Thiên mất hứng cũng chẳng muốn nói chuyện tào lao với hắn, “Ngươi đã lấy được dược chưa?”
“Một phần thôi, ở đây dược phẩm tốt cũng không ít, không đủ dùng lại đi mua là được.” Bạch Qùy giơ tay lên, ý bảo Thu Trường Thiên buông Huỳnh ra.
“Để làm gì?”
“Bắt mạch!”
“Hôm qua mới chẩn rồi còn gì.”
Bạch Qùy vừa bực mình lại vừa buồn cười, “Ngươi nghĩ ta muốn chiếm tiện nghi hắn?”
Thu Trường Thiên thật đúng là nghĩ như vậy, hiện tại trên người Bạch Qùy có mùi hương khiến cho hành vi của Huỳnh không được bình thường, chung quy lại muốn dựa lên người hắn, điều này làm cho Thu Trường Thiên thực không thoải mái.
Tính cách Bạch Qùy cũng không phải dạng tốt đẹp gì, lúc này Thu Trường Thiên rõ ràng chán ghét hắn, nếu bình thường hắn đã sớm phất tay áo chạy lấy người, thế nhưng lần này lại khác, tình huống bây giờ là có một xà yêu, còn có thể mang thai thêm tiểu xà yêu .
Với y thuật hiện giờ của Bạch Qùy thì những căn bệnh bình thường kia đã quá phiền chán, bệnh càng khó trị càng làm hắn hứng thú. Xà yêu, là xà yêu a, có lẽ cả đời mới gặp được tình huống này, Bạch Qùy lại chính là một y giả ham học hỏi cùng yêu thích điều mới lạ, vì muốn thỏa mãn niềm đam mê trong nhiều năm qua, tạm thời hắn quyết định không thèm để ý vẻ hung tợn của Thu Trường Thiên nữa.
Thu Trường Thiên có điểm không cam lòng mà đem cổ tay thon gầy trắng nõn của Huỳnh đặt lên trên bàn, tay hắn cũng chưa có buông ra.
Bạch Qùy lại cười, hắn vừa rồi còn không chú ý, hóa ra trên người tiểu xà kia không mặc quần áo, chỉ quấn một lớp chăn đơn.
Đặt ngón tay lên trên cổ tay mát lạnh kia, Bạch Qùy nhắm mắt lại chẩn một lúc, một lát sau ngón tay tăng thêm lực đạo.
Huỳnh đối diện trước mặt Bạch Qùy, Thu Trường Thiên liền xoay mặt hắn lại, để cho hắn đối mặt với mình, tiếp theo Huỳnh lại xoay qua chỗ khác liếc Qùy, Thu Trường Thiên lại xoay mặt hắn lại, cứ liên tục như vậy đã được một lúc, Thu Trường Thiên cố gắng không tức giận, thế nhưng Huỳnh vẫn nghe theo bản năng bị mùi hương trên người Bạch Qùy thu hút.
Cuối cùng Bạch Qùy cũng thu tay trở về, vẻ mặt có điểm kỳ quái, không biết hắn đang cao hứng hay là thất vọng, hưng phấn hay giễu cợt “Chúc mừng.”
“Cái gì?” Thu Trường Thiên còn đang tức giận, nhất thời không biết Qùy đang nói gì.
“Chúc mừng ngươi đã được làm cha.”
…
… …
… … … … … …
“Ngươi nói cái gì?”
Bạch Qùy thấy vẻ mặt Thu Trường Thiên toàn bộ đều cứng đờ, tâm tình rất tốt “Trong bụng tiểu yêu của ngươi có oa oa(em bé).”
“Nhưng, nhưng nhưng nhưng…Ngày hôm qua ngươi…Không phải ngươi nói…”
“Có lẽ thời gian lúc trước quá ngắn, mạch cũng không rõ ràng.”
“Vậy vậy… Ngươi…” Vậy có phải ngươi chẩn sai rồi không?
Bạch Qùy trợn mắt ── ngươi dám nói ra thử xem.
Thu Trường Thiên lập tức câm miệng, rồi mới cúi đầu sững sờ nhìn Huỳnh vẫn còn muốn tiến đến bên cạnh Bạch Qùy, ngay lập tức hắn liền tỉnh táo, một phen ôm lấy Huỳnh hướng vào trong phòng “Đa tạ.”
Bạch Qùy phất tay áo đối bóng dáng của Thu Trường Thiên đang dần đi khuất nói “Đừng khách khí.”
Huỳnh không nhớ rõ ràng chuyện vừa nãy là gì, mơ mơ màng màng mà nằm trong lòng ngực Thiên, hình như Thu Trường Thiên có nói cái gì đó, không hiểu sao Huỳnh lại cự tuyệt, kết quả bị Thiên nắm chặt cổ tay, cơ hồ không nghe thấy nội dung trong cuộc nói chuyện của Bạch Qùy cùng Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, có điểm kích động mà đem Huỳnh đặt lên trên giường, một phen vén chăn đơn còn đang quấn quanh người hắn ra.
Huỳnh bị đối xử thô lỗ lại có chút đau, hừ một tiếng, bất mãn nhìn Thu Trường Thiên “Nhẹ chút.”
Thu Trường Thiên không nói gì, sau khi để Huỳnh nằm trên giường, Thu Trường Thiên an vị nằm bên cạnh nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ nhắn của Huỳnh.
“Làm sao vậy?”
Cảm giác hiện tại của Thu Trường Thiên thực nói không nên lời, kỳ thật hắn rất muốn tin, thế nhưng những lời kia lại từ miệng Bạch Qùy nói ra, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy thực mơ hồ .
Trong cái bụng nho nhỏ này, hiện tại có một tiểu sinh mệnh.
Thật vượt quá mức tưởng tượng.
Huỳnh cũng không hiểu tại sao Thu Trường Thiên lại đột nhiên biểu hiện như vậy, nhưng mà thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bụng của mình, biết là hắn đang nghĩ đến bảo bối.
Đại khái đây là lần đầu tiên Huỳnh thẹn thùng, hắn có chút xấu hổ liền che bụng lại.
Thu Trường Thiên ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh, mặc dù là ban ngày, thế nhưng bởi vì cửa sổ đã được đóng chặt, trong phòng thì tối mịt, Thu Trường Thiên lại có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt của hắn lại long lanh đến lạ thường.
Huỳnh bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, thu tay đang che bụng lại, Thu Trường Thiên vẫn đang nhìn Huỳnh, Huỳnh đành phải kéo lấy tay của hắn, rồi đặt lên trên bụng của mình, ý đồ muốn rời đi lực chú ý của Thiên.
Qủa nhiên Thu Trường Thiên rời đi lực chú ý, hắn nhìn kỹ vòng eo thon nhỏ kia, làn da trắng nõn, cái rốn xin xắn đáng yêu ── nơi này có hài tử của hắn.
Một loại cảm xúc kỳ lạ, chỉ có những bậc phụ thân mới có thể cảm nhận được sự yêu thương đang ngập tràn trong trái tim Thu Trường Thiên, lại càng không thể vãn hồi được loại cảm xúc này.
Cảm giác lúc đặt tay lên bụng của Huỳnh thật khó tả xiết, lâng lâng đến tột độ, pha lẫn chút bối rối cùng sự vui mừng lộ rõ trên gương mặt Thu Trường Thiên, lúc này hắn thực muốn hét lên thật to.
Đột nhiên Thu Trường Thiên đứng dậy ôm chặt lấy Huỳnh, dọa Huỳnh hét đến chói tai.
Giờ phút này Thu Trường Thiên không khống chế được sự kích động, ôm lấy Huỳnh mà xoay một vòng.
Tiếng cười giòn giã của Huỳnh đánh vào bên tai Thu Trường Thiên, khiến cho tim hắn lại một lần nữa đập loạn nhịp, nhất thời khí lực toàn thân dường như đã mất sạch.
Cuối cùng Huỳnh bị chóng mặt, khổ sở cầu xin, Thu Trường Thiên mới thanh tỉnh lại, vội vàng ôm Huỳnh đặt lên trên giường, rồi mới đỡ hắn nằm xuống, tay vẫn còn vuốt ve cái bụng nhỏ nhắn của Huỳnh.
Huỳnh cũng hết cách chỉ biết đối Thu Trường Thiên cười cười, “Thiên, muốn bảo bối của ta.”
Thu Trường Thiên dịu dàng đặt một nụ hôn lên trên trán Huỳnh, cảm thấy hắn đang dần dần chìm vào giấc ngủ.
Căn bản hắn không biết phải diễn tả cảm giác bây giờ như thế nào mới phải, hắn muốn có bảo bối, đâu chỉ là muốn, hắn muốn đem toàn bộ gì đó đều cho đứa bé này, còn có “Mẫu thân” của đứa bé này.
“Huỳnh…”
Lông mi của Huỳnh khẽ giật giật, nhưng vẫn chưa mở mắt.
“Ta muốn thú ngươi.”
_______________________________________________
*bất thông tình lý : kiểu như là không hiểu lẽ phải ý ^^
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xà Yêu
Chương 19
Chương 19