Trưa hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào màn che nơi góc giường, ánh sáng chói lóa khiến Thu Trường Thiên ngủ không yên liền chậm rãi mở mắt.
Huỳnh đang nằm trong ngực hắn, vẫn ngủ trầm ổn như trước, chăn không che hết những dấu hôn trên người, tất cả đều là hậu quả sau một đêm điên cuồng.
Thu Trường Thiên thở dài, nhắm mắt lại, nghĩ muốn nghỉ ngơi thêm một lát.
Ngày hôm qua bọn họ đã bái đường, đã là phu…
Đột nhiên Thu Trường Thiên mở to mắt, động tác của hắn tạo ra tiếng động quá lớn, chỉ sợ đánh thức Huỳnh còn đang ngủ say, thế nhưng Huỳnh không giống trước kia, sẽ mở to mắt ra nhìn hắn, mà chỉ xoay thân mình tiếp tục ngủ.
Trên giường trừ bỏ chăn chiếu lộn xộn giống như vừa trải qua một trận chiến, đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Thu Trường Thiên với lấy đống quần áo bị vất ở một bên rồi mặc vào, bước xuống giường đi ra khỏi phòng, lại thấy ở trên bàn có một tờ giấy.
Thu Trường Thiên không chút nghĩ ngợi liền vo tròn tờ giấy, sau đó mới mở cửa phòng.
Thu Mộc đã dẫn theo ba người hầu đứng đợi ở cửa, thấy Thu Trường Thiên liền hành lễ.
“Gọi Qùy đến.”
Thu Mộc lập tức xoay người nói với người hầu đứng bên cạnh:
“Đi, mau mời Bạch đại phu.”
Thu Trường Thiên nhớ đến bộ dáng của Huỳnh còn đang nằm trong phòng, lập tức gọi lại người hầu đã muốn chạy xa .
“Chậm một chút , đợt lát nữa hãy gọi Qùy đến, trước tiên pha ít nước ấm, ta lau người cho Huỳnh.”
“Vâng.”
Dường như toàn thân Huỳnh rất đau nhức, lúc Thu Trường Thiên chà lưng giúp hắn, hắn liền tỉnh.
“Thiên.”
“Ta lau cho ngươi.”
“Không cần, muốn ngủ.”
Thu Trường Thiên ôn nhu dụ dỗ :
“Rất nhanh thôi.”
Lúc này Bạch Quỳ đã bước vào, vẻ tươi cười bên miệng thật sự khiến Thu Trường Thiên nhìn phát ghét.
“Tốt xấu gì ta cũng là một danh y, loại sự tình này mà cũng tìm ta là sao?
Thu Trường Thiên không để ý những lời trêu chọc của Bạch Qùy .
“Ngươi nhìn Huỳnh xem có phải hay không…”
Bạch Qùy ngồi xuống, tay đặt lên cổ tay đang nhô ra của Huỳnh , một lát sau liền nói.
“Chúc mừng.”
Vẻ mặt của Thu Trường Thiên có điểm bất đắc dĩ, thời điểm Huỳnh sinh Anh nhi thật thự rất suy yếu, hắn cũng không muốn để Huỳnh lại phải trải qua đau đớn như vậy thêm lần nào nữa.
Bạch Qùy là bạn tốt bao năm của hắn, nhìn biểu tình kia liền biết Thu Trường Thiên suy nghĩ cái gì.
Bạch Qùy vỗ vỗ bả vai Thu Trường Thiên.
“Yên tâm, ta biết sẽ có lúc này, đối với tình hình của Huỳnh đều cần nhiều dược, lần này so với lần trước hẳn là thoải mái hơn chút”
Thu Trường Thiên nhếch khóe miệng, xem như là cảm tạ.
Bạch hồ ly kia đã từng nói, chỉ cần hắn và Huỳnh toàn tâm toàn ý mong chờ đứa nhỏ, Huỳnh mới có thể mang thai.
Nhưng mà “Toàn tâm toàn ý” này rốt cuộc có định nghĩa như thế nào? Hơn nữa lời nói của hồ ly tinh kia rốt cuộc có thể tin tưởng được hay không, điều này cần phải suy nghĩ thật cẩn thận…
Thu Trường Thiên tiễn Bạch Qùy ra ngoài, một lần nữa trở về ngồi lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang ngủ say của Huỳnh, đưa tay giúp y sửa sang lại mái tóc rối bù.
“Sao ngươi lại không hề thay đổi chứ.”
Vẫn là bộ dáng thiếu niên khi hắn gặp Huỳnh
Ngày hôm qua sau khi Thu Trường Thiên giận dữ thì đã hoàn toàn rơi vào sự khiêu khích của Huỳnh, căn bản trong đầu không nghĩ đến chuyện sinh hài tử, nếu lời hồ ly tinh nói là sự thật, vậy, Huỳnh phải rất mong chờ đứa bé kia đi.
Sờ xuống nơi đang dần hình thành thêm một sinh mệnh nhỏ bé, bụng của Huỳnh đã bằng phẳng trở lại, hắn nhẹ nhàng vuốt ve giống như luyến tiếc không muốn dùng sức.
Đột nhiên Huỳnh bật cười, bắt lấy tay của Thu Trường Thiên đặt hẳn lên trên bụng mình.
“Tỉnh?”
Nằm thẳng xuống giường, tay kia thì kéo lấy Huỳnh ôm vào trong lòng ngực.
“Thiên.”
“Ân?”
“Huỳnh cùng Thiên, muốn thật nhiều thật nhiều bảo bối.”
“Hảo.”
Huỳnh mở to mắt, nhìn khuôn mặt của Thu Trường Thiên, còn thật sự có chút hoài nghi.
“Thật sự.”
Hôn nhẹ lên đỉnh đầu Huỳnh.
“Nếu lần này sinh vẫn vất vả như trước thì sau này sẽ không sinh nữa, chúng ta có thể nhận nuôi.”
Nhận nuôi là có ý nghĩa gì ? Huỳnh còn chưa hiểu rõ, nhưng mà Thiên nói bọn họ có thể có thật nhiều bảo bối, như vậy cũng đủ rồi.
Dùng sức tiến sát vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên, Huỳnh mỉm cười ngâm nga.
Qua một lúc sau, Huỳnh đột nhiên nghĩ đến.
“Anh đâu?” (tiêu : bạn ấy gọi Anh nhi đó, trong bản cũng nguyên như vậy nên ta để nguyên hen)
Thiếu gia Tiểu Thu Anh của chúng ta còn đang túm lấy ngón tay của tiểu ca ca hắn mà chìm trong giấc mộng ngọt ngào, hoàn toàn không biết tiểu ca ca nằm bên cạnh đã sớm tỉnh.
Tiểu Thu Minh mở to hai mắt không khóc cũng không nháo loạn, nghĩ muốn trở mình mới phát hiện ngón tay đang bị túm chặt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là tên xấu xa này cầm tay của mình.
Thoạt nhìn lúc Tiểu Thu Anh đang ngủ thật giống một tiểu oa nhi, vốn dĩ cũng vì sinh non nên thân thể so với hài tử bình thường nhỏ hơn rất nhiều, da thịt tựa bạch ngọc là di truyền từ Huỳnh, lông mi dài cong vút, không biết đang mơ cái gì, cái miệng nhỏ nhắn không có khép lại liền chảy ra một chút nước miếng.
Tiểu Thu Minh cũng không biết tại sao gia khỏa này cứ bám dính lấy mình, kỳ thật cũng không chán ghét hắn. Tiểu Thu Minh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của tiểu Thu Anh, cùng lúc nuốt vào một chút nước miếng của hắn, liếm liếm môi, rõ ràng đem toàn bộ nước miếng của hắn ăn sạch.
“Hô…”
Thu Trường Thiên dựa vào thành giường, một tay di huyệt thái dương, tay còn lại thì dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Huỳnh.
“Huỳnh.”
Huỳnh ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên, động tác vẫn luôn như cũ.
“Thời gian trôi qua thật nhanh a, nếu làm không ra sẽ không cho phép chơi đùa.”
Huỳnh không trả lời, càng hết sức chuyên tâm mà đối đãi vật cực đại ở trước mắt, một hơi ngậm gọn đến tận gốc.
“Ân…”
Toàn thân Thu Trường Thiên căng thẳng, bộ dáng nhàn nhã lúc trước giờ đã không còn sót lại chút nào, hai tay vòng ra sau gáy của Huỳnh, hướng dẫn Huỳnh theo từng góc độ.
“Phải ngậm vào, không được mút như thế.”
Hai tay của Huỳnh phối hợp mà trêu đùa hai tiểu cầu , nghe thấy tiếng cười của Thu Trường Thiên, mắt liền híp lại.
Gần đây Huỳnh giống như một người đang chìm đắm trong trò chơi *** đãng ── khiến Thu Trường Thiên mẫn cảm đến tột đỉnh.
Từ sau đêm động phòng hôm đó, Thu Trường Thiên lại không làm được đến bước cuối cùng, Huỳnh cũng không còn khát cầu giống như trước nữa, thế nhưng càng dính chặt lấy Thu Trường Thiên, dần dần trở thành bất cứ lúc nào cũng có thể khơi mào dục vọng của Thu Trường Thiên, nhưng lại không vội giúp hắn giải quyết, bao giờ cũng đùa giỡn tựa như đang ve vãn như vậy, lúc Thu Trường Thiên đã đạt đến khoái cảm tột đỉnh thì lại cắn lên một hơi, sau khi lặp lại vài lần mới có thể đạt tới cao trào.
“Huỳnh, buổi chiều ta còn phải ra ngoài, ngoan.”
Huỳnh bất mãn đảo mắt nhìn Thu Trường Thiên, chẳng những không nghe lời còn ngậm vào nhả ra nhanh hơn, đến khi cao trào lại nhả khỏi miệng.
Thu Trường Thiên cũng không tức giận, lớp mồ hôi mỏng trên trán đã chứng minh sự kiên nhẫn của hắn, Huỳnh tiếp tục dùng ngón tay nhỏ xinh trắng noãn lướt qua đầu phân thân đã ướt sũng *** dịch:
“Thiên đi đâu?”
“Chỉ đi kiểm tra điền sản một chút thôi.”
“Thu Mộc có đi theo không?”
“Hắn sẽ đi theo giúp ta.”
“Không thể dẫn Huỳnh theo sao?”
Vừa nói vừa nhô ra đầu lưỡi liếm nhẹ lên phân thân đang khát cầu được giải phóng.
Thu Trường Thiên cũng không thúc giục, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt to đen láy hơi rớm nước của Huỳnh.
“Nhất định sẽ trở về trước bữa tối.”
“Hừ.”
Bĩu cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, sau đó liền hôn lên lỗ nhỏ trên đầu phân thân một cái.
“Huỳnh…”
Thanh âm của Thu Trường Thiên thay đổi trở nên trầm thấp, kéo dài âm cuối, giống như đang phù phép mê hoặc ai đó.
Thu Trường Thiên muốn nâng tay Huỳnh lên, nhưng tay của Huỳnh lại không rời vật cứng rắn giống như thiết bổng kia, vẫn cố tình vuốt ve từ trên xuống dưới.
“Tới giờ rồi a, ngươi muốn để ta như vậy mà đi ra ngoài sao?”
Huỳnh lập tức bị thanh âm cùng ánh mắt của Thu Trường Thiên mê hoặc, hai mắt thất thần, chỉ thấy được đôi môi kia còn đang mấp máy.
Huỳnh dựa sát vào Thu Trường Thiên, nhưng khi đôi môi sắp chạm đến mục tiêu lại bị Thu Trường Thiên đè úp xuống.
“Muốn cho ta thoải mái a.”
Huỳnh lấy lại tinh thần, thấy Thu Trường Thiên cười xấu xa, hắn có chút tức giận.
“Thiên thoải mái, sẽ hôn ta a.”
“Đương nhiên.”
Vừa rồi Huỳnh không cam lòng phục vụ vật nào đó, vì phải chuyên tâm đối phó dục vọng hưng phấn đã đến nửa canh giờ.
Dường như, lại lớn hơn…
Huỳnh đã làm tận khả năng ngậm nó vào trong miệng, miệng căng trướng đến cực độ, cũng thật là nóng, cả miệng đều tràn ngập hương vị của Thiên.
Chuyển động đầu lưỡi của mình, lấy lòng hắn, trêu chọc hắn, lại dùng sức mút…
Xem ra, Thiên thích như vậy, bàn tay đang giữ lấy cổ của mình đang khẽ run lên.
Không để ngón tay nhàn rỗi, cố ý nhẹ nhàng xoa nắn hai khỏa tiểu cầu kia.
“ Ân…”
Mùi vị quá nồng, có thể cảm thấy được toàn thân Thiên bị kích thích đến cực độ, hắn sắp bắn, không thể chơi đùa nữa.
Dùng sức mút, ngậm vào nhả ra nhanh hơn, để dục vọng kia chà xát lên lưỡi mình.
“Ân a ân…”
“Huỳnh, Huỳnh, thật sướng, nhanh lên một chút, thật thoải mái, nhanh lên, ân , a, Huỳnh, Huỳnh…”
Tinh hoa dày đặc bắn vào trong miệng Huỳnh, vừa nóng vừa nhiều, chưa kịp nuốt hết liền từ trong khóe miệng chảy xuống.
Huỳnh há mồm thở dốc, liếm sạch chỗ vừa chảy ra, trên cằm còn sót lại một chút dịch thể chưa liếm hết.
Huỳnh ôm lấy cổ Thu Trường Thiên, chu miệng.
Thu Trường Thiên cười:
“Đã tới giờ rồi.”
Huỳnh nắm chặt hai tay hắn :
“Thưởng mau.”
Thu Trường Thiên mỉm cười rồi cúi xuống, hai môi dán sát vào nhau, chẳng mấy chốc hắn đã được thưởng thức hương vị dày đặc của chính mình, men theo đầu lưỡi mềm mại truyền qua, kết thúc cuộc hôn môi, Huỳnh buông hai tay xoay người nằm lên giường, sau đó liền bật cười.
“Ha ha ha…”
Thu Trường Thiên bị ép nuốt xuống chất lỏng được Huỳnh truyền qua, khẽ nhíu nhíu mày, tiếp theo lại ôn nhu mà giúp hắn vén mấy sợi tóc rối tung dính trên mặt.
“Nghịch ngợm”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xà Yêu
Chương 40
Chương 40