DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 97: Nổ

Tinh thần lực trong nháy mắt bao trùm cả tòa thành thị, cái này cũng toàn dựa vào quan hệ giữa không gian và Dịch Nhiên, có tinh thần lực không ngừng bổ sung, cho nên Dịch Nhiên mới dám lớn mật mở rộng Chân thật chi nhãn, nếu không chỉ bằng một mình cậu, trận thế lớn như vậy  không tàn phế cũng sẽ bị phản phệ.

Khóe miệng Dịch Nhiên càng cong, rất tốt, gần T thị cũng không có bất kỳ dị năng giả nào, cái này nói rõ đám người kia cũng không có đi bẩm báo, về phần có phải người thường đi bẩm báo không? Dịch Nhiên trước tiên loại bỏ khả năng này, phái người thường đi báo cáo tình huống, người thường này cùng bọn người kia có thâm cừu đại hận sao? Cho nên mới đem hắn thả ra uy tang thi?

Bên kia, Ngao Mộ Thiên cố gắng luyện tập khống chế song song lôi hỏa, khống chế tốt, uy lực gấp bội, khống chế không tốt, hiệu quả giảm phân nửa.

1, 2, 3, 4… Tổng cộng 40 điểm sáng, so với mình nghĩ thì ít hơn, xem ra đội ngũ này cũng không lợi hại gì, con mắt Dịch Nhiên mở ra, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, trong nháy mắt lại khôi phục thành đen bóng bình thường.

“Tiểu Nhiên, sao rồi?” Ngao Mộ Thiên dừng lại luyện tập, nhìn Dịch Nhiên hỏi.

“Tìm được rồi, có hứng thú đi không?” Đuôi lông mày chau lên, có phong tình khác.

“Đương nhiên.”

——————————

“Mộ Thiên, xem cách nào?” Lúc này hai người đang ở tầng chót nhà lầu, cẩn thận quan sát tình huống.

Không có kéo bức màn che lại, nên nói bọn họ gan lớn? Hay là không kiêng nể gì cả?

“Tiểu Nhiên.” Ngao Mộ Thiên mỉm cười, “Kỳ thật chúng ta có thể chọn phương pháp đơn giản nhất.”

Dịch Nhiên khiêu mi, thấy rõ trong mắt Ngao Mộ Thiên vui vẻ, giật mình, “Không tồi, vậy anh phụ trách người ở bên trong, em đi cửa huyện cản người.”

“Đi.”

Hai người trèo dây thừng xuống, cho đến khi Dịch Nhiên đi xa, Ngao Mộ Thiên mới lặng lẽ chạy tới cái bóng tòa nhà đại lâu, bởi vì Dịch Nhiên có nói những dị năng giả này không có giống người ẩn thân kia, cho nên hắn cũng không cần lo lắng sau lưng sẽ bị chém một đao.

Nhẹ chân đi đến lầu hai, cầm bom đặt trong phòng, điều chỉnh thời gian, lại lặng lẽ theo đường ống trèo lên lầu ba, cũng thả vài quả bom, sau khi xác định có thể đem người nổ chết, Ngao Mộ Thiên rất nhanh trượt xuống, nhanh chóng chạy đến ngoài phạm vi nổ, yên lặng đếm ngược, 3, 2, 1.

Lời vừa nói xong, tòa nhà bị thả bom ầm ầm trong tiếng nổ, san thành bình địa.

Huyết nhục nhanh chóng hoá bụi, còn chưa kịp hô lên một chữ đã bị nổ thành khối vụn, máu bắn ra như mưa.

“!!” Lúc này một bóng người chạy đến trước tòa nhà đã thành phế tích, tay chân bị chôn dưới gạch đá có thể thấy lờ mờ, hắn quỳ gối trước phế tích thì thào, không biết đang nói cái gì.

Sau một khắc, một tia chớp màu tím xuyên qua trái tim của hắn, mất mạng tại chỗ.

Ngao Mộ Thiên lãnh mắt nhìn hết thảy, ẩn trong góc, chờ người kế tiếp.

Bên kia, Dịch Nhiên tay trái vừa đỡ, tay phải huy đao, một cái đầu rớt xuống, chân đạp một cước, lại xoay người, mũi đao đâm thẳng, đâm thủng trái tim tên còn lại, từ sau khi có tiếng nổ mạnh, đã bắt đầu có cá nhỏ mắc lưới, tay nhoáng một cái, một khẩu súng khéo léo xuất hiện trên tay cậu, vài tiếng súng vang lên liên tục, mấy người còn lại cái trán mang theo lỗ máu ngã xuống.

Đoán chừng, lại tính cả trong đại lâu, còn lại 5 người, ra không gian, Dịch Nhiên bởi vì tinh thần lực bổ sung không kịp, căn bản không dám dò xét phạm vi lớn.

“Tiểu Nhiên, em bên kia như thế nào?”

Đột nhiên nghe được thanh âm Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên đầu tiên là sững sờ, sau đó nhớ tới cái gì đó, lấy bộ đàm trong ba lô ra, thứ vô dụng này, xém nữa quên, “Em giết 13 người, còn anh?”

“5 người, hơn nữa bị nổ chết hẳn là 43 người.”

“Ừ, nhân số dị năng giả đã đúng, người thường ngược lại không cần phải xen vào, dù sao cũng không dám đi Vân huyện.” Một cước giẫm lên lan can bên cạnh, xa xa có thân ảnh lờ mờ du đãng, xem ra đám người kia chỉ đem tang thi trong huyện thành này khống chế mà thôi.

“…” Có lẽ là do tín hiệu, đối diện đột nhiên không có thanh âm, qua một hồi mới truyền đến thanh âm Ngao Mộ Thiên, “Tiểu Nhiên, em ở đó chờ anh, anh lập tức tới ngay.”

“Ừ.” Thu hồi bộ đàm, Dịch Nhiên định đem ít đồ đi ra lấp bụng, đột nhiên lại một hồi động đất, xa xa toát ra khói đen đặc, đó là chỗ Mộ Thiên…

“Tiểu Nhiên, làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên khi đi tới thì thấy được Dịch Nhiên đang ngu ngơ.

“Vừa mới…”

Vừa mới? Ngao Mộ Thiên lập tức hiểu rõ, “Anh vừa đi tới thì phát hiện tang thi, cho nên tiện thể cho nổ luôn, mặc dù nổ lớn thành bụi, nhưng vẫn có chút tang thi tồn tại, như vậy, nếu có người thường, hẳn là ngay cả thành này đều ra không được.”

Chỉ là nổ tang thi sao? Cậu còn tưởng rằng, cho rằng… Dịch Nhiên thờ phào, đồng thời lại cảm thấy tức giận, “Anh tên ngu ngốc này!!”

“??” Ngao Mộ Thiên tuy không rõ nguyên nhân bị chửi, nhưng do thói quen, lập tức nói, “Thực xin lỗi.”

Nhìn Ngao Mộ Thiên sắc mặt thành khẩn nhưng trong mắt còn mang theo một tia nghi hoặc, Dịch Nhiên thở dài, aiz, người này chỉ biết lo lắng cho mình, lại không biết mình cũng lo lắng cho anh ta, chẳng lẽ mình lợi hại như thế cũng không thể tin sao? Sau một khắc, Dịch Nhiên thoảng qua kiếp trước mình la hét muốn bánh ngọt cùng chocolate, ừ, xác thực không thể tin.

Lấy ra xe hơi, Dịch Nhiên ngồi vào vị trí lái, mặt lạnh, “Lên xe.”

Rốt cuộc làm sai cái gì? Ngao Mộ Thiên ngoan ngoãn ngồi trên xe nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra gì.

Pằng, một tang thi ghé vào trên kính chắn gió, bên cạnh lại nhanh chóng xuất hiện ba con, nắm chặt cửa sổ, cố gắng vói vào bắt thức ăn.

Một đường đến đây, loại hiện tượng này thường xuyên xuất hiện, Ngao Mộ Thiên thuần thục chặt bỏ tay duỗi vào, bổ sung thêm một lôi cầu, về phần phía trước, vung tay lên, lôi điện thẳng tắp phát ra, thoáng qua tang thi, lôi điện chuyển biến, đâm vào đầu tang thi.

Đem thi thể tang thi ném xuống, đột nhiên Ngao Mộ Thiên biểu tình ngưng tụ, dưới cây cầu lớn sắp đi qua, thi thể hư thối nổi lềnh bềnh, là thi thể! Không phải tang thi!!

Hơn nữa phần lớn chỉ là trẻ con, thân thể lòi ruột, có mấy thi thể lộ ra xương trắng, trôi trên sông ruồi bọ bâu quanh.

Dịch Nhiên cũng nhìn thấy, cùng Ngao Mộ Thiên nhanh chóng trao đổi ánh mắt, xem ra tình huống T thị cũng không lạc quan.

Trên cầu cũng không có quá nhiều xe bị vứt bỏ, ngược lại có dấu bánh xe mới lạ.

Ngao Mộ Thiên không có thả lỏng, tùy thời chuẩn bị phát ra lôi cầu hoặc hỏa cầu, mà Dịch Nhiên, tất nhiên là chuyên tâm lái xe.

Xe xuống dưới cầu, rẽ ngang, ven đường có hàng rào sắt, nghe nói đám người R quốc dùng quân khu trước tận thế sửa chữa lại.

Quân đội, có nghĩa sẽ có rất nhiều đạn dược, Dịch Nhiên lúc trước nói với Thẩm thượng tướng, đoán đối phương có hỏa lực vô cùng cường đại, khi đó Thẩm thượng tướng vẻ mặt trịnh trọng, “Bất cứ việc gì có ưu điểm cũng có nhược điểm, lúc đầu thấy binh lực bọn họ sung túc, nhưng, cậu đừng quên, tất cả đạn dược đều là cấm lửa đến gần…”

Nói đến đây Thẩm thượng tướng dừng lại, thanh âm nghiêm túc, “Tuy bên trong còn có rất nhiều người Z quốc, nhưng, nếu như cố kỵ điểm ấy mà làm mất cơ hội, rất có thể người R quốc sẽ ẩn núp chờ đợi thời cơ đánh B thị, cho nên, dù cho ta về tình muốn cứu bọn họ, nhưng về lý cũng không cho phép, cho nên, Dịch Nhiên, cậu không cần nương tay, những oan hồn bởi vì ta mà chết đều ghi trên đầu ta.”

“Dùng một số người hy sinh đổi lấy đại đa số người, tuy rất nhiều người đều hiểu rõ đạo lý này, nhưng muốn làm thì quá khó, Mộ Thiên, anh có cảm thấy em quá mức lãnh huyết?” Tay cầm lái xiết chặt, thế gian này, ai em cũng không thể để vào mắt, duy chỉ có anh.

“Sẽ không.” Ngao Mộ Thiên nhắm ngay một tang thi ý đồ bổ nhào qua, trên tay tử quang lóe lên, “Vô luận Tiểu Nhiên làm cái gì, anh đều đứng bên em.”

Yêu mù quáng sao? Từ kính chiếu hậu, chuyên chú nhìn người nào đó thỉnh thoảng nướng cháy tang thi bổ nhào qua, anh có biết, chính vì yêu mù quáng như thế nên đời trước đã hại chết anh? Nhưng cũng nhờ người này yêu mù quáng mới làm mình đời này thay đổi sao? Em nên cám ơn anh hay là nên oán anh? Nuông chiều như thế, về sau xa cách không được anh, em phải làm sao bây giờ?

“Tiểu Nhiên, dừng lại.” Ngao Mộ Thiên đột nhiên nói.

Gấp gáp, Dịch Nhiên dừng lại xe, hai người xuống xe, mặt đối mặt.

“Đánh anh.”

“A?”

“Đánh anh, dùng dị năng.”

Dịch Nhiên tay vừa nhấc, một đạo băng nhận ở trên mặt Ngao Mộ Thiên lưu lại vết máu, kế tiếp, Ngao Mộ Thiên lại từ trên mặt đất nhổ ít cây cỏ bôi ở trên mặt hai người, thoạt nhìn như bị người đánh qua, xanh xanh tím tím, hơn nữa quần áo lúc trước đã trải qua khói bụi, thoạt nhìn tựa như mới từ chiến trường tới, “Được rồi, cứ như vậy đến chỗ R quốc, đến lúc đó Tiểu Nhiên chỉ cần núp ở phía sau là được.”

Tựa hồ minh bạch ý tứ Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên gật gật đầu, quả thật như vậy ngược lại càng làm cho người tin phục, bọn họ giả trang như thế này, thấy thế nào cũng là trải qua trận nổ mạnh kia ở Vân huyện, đến lúc đó chỉ cần làm cho đối phương tin tưởng mình.

Cùng tất cả người giống nhau, con đường xuất nhập kia có rất ít tang thi, bất quá, so với những trụ sở khác, người nơi này rõ ràng bài xích người ngoài.

“Ôi chao, đây không phải tiểu huynh đệ sao?” Vừa tính toán đi ra ngoài, Hùng Bản liếc mắt liền nhìn thấy cỗ xe việt dã quen thuộc, còn có tiểu mỹ nhân luôn sợ hãi rụt rè.

Cố nén xúc động đánh chết đối phương, Ngao Mộ Thiên mang theo biểu cảm nịnh nọt, “Hùng đại ca, tiểu đệ, aiz, lúc trước hẳn là nghe lời đại ca.”

“A, xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy?” Hùng Bản trong nội tâm lại vui vẻ, ai bảo các ngươi dám không nghe lời của ta.

“Aiz.” Ngao Mộ Thiên thở dài, “Còn không phải do Hồng huyện gây khó dễ, vì vậy chỉ có thể trở về, kết quả ở Vân huyện thấy vài người điên làm nổ bom, may mắn chạy nhanh, nếu không thì đã chết ở đó.”

“Vân huyện? Nổ mạnh?” Hùng Bản tâm cả kinh, tuy hắn và Sam Bản bất hòa, nhưng bọn hắn ở trước khi chiếm B thị sẽ không gây tổn thất.

“Đúng, bom a, trong nháy mắt đem một tòa lầu san thành bình địa, em trai của tôi hiện tại nhớ tới còn phát run.” Dịch Nhiên co lại ở phía sau rất phối hợp nắm chặt góc áo Ngao Mộ Thiên.

Nhìn Dịch Nhiên mảnh khảnh, tuy bụi đầy đầu, nhưng nhìn cũng không tệ lắm, Hùng Bản nhãn châu xoay động, “Không bằng hai vị đi với tôi, nói rõ tình huống lúc đó cho Cát Điền đại nhân, được không a?”

Ngao Mộ Thiên cả kinh, vui vẻ, “Thật có thể nhìn thấy Cát Điền đại nhân sao?” Một bộ tiêu chuẩn kinh hỉ.

“Đương nhiên.” Hùng Bản vỗ ***g ngực bảo chứng, “Cát Điền đại nhân là người rất tốt, chỉ cần cậu nói rõ chi tiết, sẽ có ban thưởng thật to.” Hừm, đợi nói xong, cũng chỉ đem nhỏ lưu lại, về phần lớn, đưa đi nghiên cứu.

Hết chương 97.

【Không tiếp nhận kết cục G: Bắt đầu lại từ đầu.】

… Nhân loại rốt cục liều mạng với tang thi, vào ngày nào đó, tất cả tang thi bộc phát vây thành, trong lúc bối rối, tiểu công N cấp bị tang thi vương cấp N+2 lại thêm tang thi thủ hạ N cấp vây quanh, chết tại chỗ, Tiểu Nhiên đột nhiên bộc phát, cảm giác được thanh âm rên rỉ, không gian hỏng, chân khí lọt ra nhanh chóng tẩy trừ toàn bộ Địa Cầu, tang thi diệt vong, nhưng tiểu công cũng không sống được, vì vậy…

“Đại Minh, nhớ đem anh cùng Mộ Thiên chôn cùng một chỗ.”

“Dịch Nhiên ca ca, Đại Minh không nhớ muốn anh chết!”

“Dịch ca, anh đi đi, tôi sẽ giúp anh.” Thái độ Vu Đồng trái ngược ngày xưa, thế nhưng đồng ý, điều này làm cho Dịch Nhiên nhất thời không kịp phản ứng.

Bất quá có người giúp đỡ mai táng cũng tốt, ôm thi thể tiểu công, “Mộ Thiên, sống cùng ngủ, chết thì chung mộ, anh đã nói…”

Giơ súng tự vận, thế giới không có anh cũng không có em, kiếp sau, em và anh không uống canh Mạnh Bà, nếu như Diêm vương không đồng ý, chúng ta cùng một chỗ làm quỷ phu phu phiêu đãng ở không trung a.

Đợi Dịch Nhiên mở mắt ra…

“Tiểu Nhiên, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, em muốn cái gì?” Đáy mắt Ngao Mộ Thiên mang theo tình ý khó tả.

Dịch Nhiên sợ run một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, mặt mày nhảy lên, “Anh.”

Đọc truyện chữ Full