DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 109: Tìm được nhau

“Ngao đội trưởng, nếu đi xuống đây chút nữa là tới một con sông.”

“Phải không?” Ngao Mộ Thiên nhăn lại mi, sau đó đánh dấu × lên một nhánh sông trên bản đồ, bởi vì chỗ nước này chảy không nhanh, cho nên không có khả năng sẽ đem Tiểu Nhiên mang đến đó.

Trước mắt thì đội ngũ này cơ hồ đã bị hắn khống chế, kể cả mấy người cùng Tiếu Nam đi Viêm thôn, bên trong khẳng định có Tiếu Bắc âm thầm chỉ thị, tuy không rõ vì sao Tiếu Bắc muốn làm như vậy nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng vui vẻ giả bộ như không biết.

Lôi điện vào nước sông, tang thi trong sông lập tức bị điện giật chìm xuống, các đội viên lại một lần nữa kinh ngạc, sau đó lại thuần thục khôi phục biểu cảm bình thường, đội trưởng mới này sao mạnh vậy ta, mấy ngày hôm trước gặp phải tang thi cấp 3 thì bọn họ đã muốn toàn quân bị diệt, nhưng Ngao đội trưởng lại đứng tại chỗ bất động, hai tay vẽ một cái, một đạo lôi điện hình thành cái lưới trực tiếp đem tang thi cắt thành khối vụn, khi bọn họ thấy một màn như vậy, tâm lộp bộp, đây là người sao? Đây là tang thi cấp 3 bọn họ thấy là phải sợ sao?

Mặt khác, đội trưởng này không chỉ có võ lực giá trị cao, còn đặc biệt tốt tính, có tinh thạch đều chia cho bọn hắn, nên mới ngắn ngủn 5 ngày, bọn họ hơn phân nửa đều thăng lên cấp 2, hu hu hu, ngẫm lại trước kia liều chết liều sống còn phải dựa vào vận khí mới có thể kiếm đến một cái tinh thạch, cuộc sống bây giờ quả thực chính là thiên đường a, ít nhất không cần lo lắng mất mạng.

Tóc trên trán che gợn sóng trong mắt Ngao Mộ Thiên, những người này, có một nửa cũng không phù hợp làm thủ hạ, ít nhất Lăng Cảnh bọn họ khi thăng lên cấp 2 cũng không có bắt đầu thư giãn, ngược lại càng cố gắng tìm kiếm tang thi cấp 3, hiện tại mấy người này mới cấp 2 đã bắt đầu phù phiếm, bất quá những người này có năng lực cũng không tệ lắm, đặc biệt đối với phân bố nhánh sông rất rõ.

Đã liên tục ra ngoài tìm năm ngày, mà trước đó nhiều nhất cũng chỉ ra ngoài hai ngày, nhưng lần này có tinh thạch hấp dẫn nên không có ai oán hận một câu, ngược lại cho đến bây giờ còn bảo trì tinh lực mười phần.

“Ngao ca, anh là dị năng giả cấp mấy vậy?” Cùng Ngao Mộ Thiên ở trong một cái sân, Tiểu Tôn hiếu kỳ hỏi.

Ngao Mộ Thiên duỗi tay phải ra, co lại ngón cái.

“Bốn? Cấp 4!” Tiểu Tôn hít vào một hơi, wow, không thể tưởng tượng được lại là cấp 4, khó trách lợi hại như vậy.

“Ngao đội trưởng, anh làm cách nào để thăng cấp vậy?” Đồng dạng là lôi hệ, Tiểu Ngô hâm mộ nói, khi nào thì hắn mới có thể giống như Ngao đội trưởng, giết tang thi như cắt dưa leo.

“Giết tang thi.” Ngao Mộ Thiên nói xong, sau đó chỉ vào địa đồ, “Hai người các cậu đi bên này.”

“Dạ.” Tiểu Ngô cùng Tiểu Tôn phân chia đi tìm người, thuận tiện chờ mong có thể đánh được vài con tang thi, mấy ngày nay ngoại trừ tìm người, Ngao đội trưởng cũng có dạy bọn họ làm sao dùng cách ngắn gọn nhất giết chết tang thi, cho nên mỗi lần thấy tang thi cấp 2, bọn họ cũng không giống như cá thấy mèo nữa.

“Ngao đội, chỗ đó có một người chết.”

Ngao Mộ Thiên trong nội tâm lộp bộp, lập tức chạy vội lên cẩn thận kiểm tra, sau đó thở phào, “Không phải.”

Loại ô lông này xuất hiện qua nhiều lần, nhưng mỗi lần Ngao Mộ Thiên đều giống như lần đầu tiên, tim đập nhanh và sợ hãi, hắn sợ, sợ lần này nhìn qua có thể là người trong lòng…

“Ngao ca, bên kia cũng không có, mà con đường này lại đi sông X.”

Phải không? Chẳng lẽ Tiểu Nhiên không giống như mình dạt tới bờ sông, mà chảy xuống hạ du?

Trầm tư một lát, Ngao Mộ Thiên mở miệng nói, “Về trước đi.” Lần này sau khi trở về hắn chỉ mang người nguyện ý đi cùng hắn, tiếp tục tìm kiếm, mà không trở lại Viêm thôn.

———

Tay Tiếu Bắc nhẹ gõ mặt bàn, Viêm thôn chỉ là thôn nhỏ, tất cả dị năng giả cộng lại cũng chỉ 20 người, hơn nữa đẳng cấp cao nhất là Tiếu Nam, cấp 2, chỉ cần hấp thu thêm 3 cái tinh thạch có thể thăng lên cấp 3, nhưng nếu như tang thi tấn công đại quy mô, bọn họ chỉ có một con đường diệt vong, cho nên khi Ngao Mộ Thiên xuất hiện, hắn đánh cược.

Dùng lòng trung thành và ý thức trách nhiệm để lưu lại người nam nhân này, chỉ cần chịu lưu lại vì bọn họ, ra phần lực tìm đường sống, nếu như muốn cái chức quản lí này của hắn cũng không sao cả.

Là nam nhân đều có tâm anh hùng chí anh hào, đặc biệt tại loạn thế, cho nên hắn nắm chắc có thể lưu lại Ngao Mộ Thiên.

“Tiểu Bắc, đám người kia thế nhưng có thể sống đến hiện tại.” Tiếu Nam xông tới uống miếng nước, trời ạ, chưa thấy qua người ‘cực phẩm’ như vậy, một tang thi cấp 1 cũng có thể đem bọn họ sợ tới mức lập tức trốn trên xe, bọn họ rốt cuộc làm sao mà sống được vậy? Đồng thời, hắn ngưỡng mộ 3 người còn lại, các ngươi thế nhưng có thể bảo vệ đám ‘cực phẩm’ kia, thật lợi hại, tiện thể nhắc tới mới nhớ, heo thực mập.

“Heo? Không thay đổi?”

“Biến dị, bất quá không giống động vật khác sẽ thô bạo, đoán chừng là sủng vật, cho nên không tấn công người.”

“Mấy người kia thực lực như thế nào?”

“Ba dị năng giả công kích, một không gian dị năng giả.”

“Trước quan sát, đợi xác nhận thực lực lại tính toán.”

“Đúng rồi, bên trong có một người tên Dịch Nhiên.”

“Dịch Nhiên?”

“Ừ, chỉ là khi anh nói ra tên Ngao Mộ Thiên, người nọ không có gì khác thường, phỏng chừng chỉ là trùng tên thôi.”

“Sẽ có trùng hợp như vậy sao… Anh trước chú ý họ, đừng cho bọn họ rối loạn người trong thôn.”

“Này, nhanh để cho chúng tôi đi vào.” Quách Cương xoay mặt về phía trong hàng rào mắng, “Các ngươi mới bị cắn, chúng tôi toàn thân ngay cả một vết thương cũng không có.”

“Cương ca, nghỉ ngơi một chút đi, đây cũng là vì người ở bên trong suy nghĩ, vạn nhất có người đi vào biến thành tang thi thì sao?” Thiệu Vị Hiền tuy cũng rất muốn đi vào, nhưng đối phương yêu cầu bọn họ ở bên ngoài đứng đủ 6 tiếng đồng hồ cũng là rất bình thường.

“Tôi…” Quách Cương thấy đằng sau Thiệu Vị Hiền hai môn thần, tức giận lập tức nuốt trở vào, “Anh đây cũng là lo lắng chị Linh Linh thôi, em bé cũng muốn vào sớm một chút.”

“Bé ngoan, rất nhanh có thể tiến vào.” Thiệu Vị Hiền chọt chọt khuôn mặt non nớt của em bé.

“Vô luận nhìn bao nhiêu lần, em bé cũng thật đáng yêu.” Thương Du Huy cũng phụ họa.

“Đúng vậy đó, Du Huy, về sau chúng ta cũng nuôi một đứa nha.”

“Được.” Thương Du Huy một lời đáp ứng.

Hai người già 60 tuổi, một bé gái tám tuổi, một nhà ba người mang theo em bé, còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đây là người Thiệu Vị Hiền mang theo, nói thật ra, khi Dịch Nhiên thấy tổ hợp này thật là có điểm bội phục Thiệu Vị Hiền, bất quá bội phục thì bội phục, nếu như muốn cậu đi cứu họ, ngại quá, xin tiếp tục mắng cậu ích kỷ đi.

“Chúng tôi là từ W thị tới, một đường đi một đường cứu, thời điểm nhiều nhất là 300 người.” Thiệu Vị Thư nhìn Dịch Nhiên, một bên cảnh giới bốn phía nói, một đường đến nay hắn có rất nhiều lời muốn nói, cho dù người ta không muốn nghe, “Tất cả mọi người đều mang hy vọng sống cùng một chỗ, cùng một chỗ giết tang thi cùng một chỗ tìm thức ăn, đều mong rằng có thể tìm một căn cứ để an ổn, hiện tại xem như tìm được rồi, nhưng, người lại không có, kỳ thật chúng tôi vốn muốn đi B thị, bất quá chỗ này cũng không tồi.”

Dịch Nhiên hiểu lời tự giễu của Thiệu Vị Thư, 300 người từ W thị đến chỗ này chỉ còn 11 người, quãng đường còn lại căn bản không cần lo lắng nữa, huống chi 11 người chỉ có 2 người giết tang thi… Không biết nghĩ gì, Dịch Nhiên mở miệng, “Có từng nghĩ vứt bỏ bọn họ không?”

Dù cho Dịch Nhiên không có chỉ rõ, Thiệu Vị Thư cũng biết cậu nói tới ai, hắn không chỉ một lần nghĩ vứt bỏ, nhưng, “Hiền Hiền sẽ khóc.”

“…”

“Tôi cũng chỉ còn nó là người thân duy nhất, khi cha mẹ chết tôi đã từng thề với bản thân, suốt đời này phải bảo vệ tốt Hiền Hiền và không thể để cho Hiền Hiền thất vọng.”

“Cho nên làm cho mình mệt mỏi như vậy?”

“Mệt sao? Có lẽ vậy, bất quá chỉ là muốn thấy Hiền Hiền vui vẻ thì không phiền lụy.”

“… Nếu như anh muốn tôi gia nhập các người, tôi hiện tại có thể nói cho anh biết đáp án.”

“Là cự tuyệt sao? Tôi nghĩ cũng biết. Trên đường đi chúng tôi cũng gặp qua nhiều người nói như vậy, bất quá…” Thiệu Vị Thư nhìn Thiệu Vị Hiền vui vẻ tươi cười, “Vẫn có hi vọng mà.”

“…”

“Cám ơn cậu đã lắng nghe, nói ra xong thật tốt.”

“…” Dịch Nhiên hiểu rõ vì sao người nam nhân này muốn cùng một người xa lạ tâm sự, người này buộc mình quá chặt, nếu như không phát tiết sẽ bị đứt rời.

“Được, các người có thể vào.” Tiếu Nam tính thời gian đi ra, tiện thể lại nhìn Dịch Nhiên, cùng Ngao Mộ Thiên hình dung vô cùng giống mà, chỉ là trùng tên thôi sao?

Ngoại trừ cho người ngoài vào, Viêm thôn không cung cấp chỗ ở cũng không cung cấp thức ăn, nếu như muốn ở thì chính mình đi tìm phòng trống hoặc là đi xây, nếu muốn ăn có thể chính mình đi ra ngoài tìm hoặc dùng gì đó đổi hoặc là nhận nhiệm vụ từ người quản lí.

Sau khi biết quy định của thôn, Dịch Nhiên là người thứ nhất rời khỏi đội.

Mộ Thiên ở trong thôn này!! Cuồng hỉ bao phủ khuôn mặt không biểu cảm của Dịch Nhiên, khi người kia nói ra tên của Mộ Thiên, Dịch Nhiên lúc ấy chỉ muốn xông tới hỏi thăm chỗ Mộ Thiên ở, bất quá lập tức bình tĩnh lại, vạn nhất là bẫy? Dù sao trong khoảng thời gian tách ra này, Mộ Thiên đã làm gì, đắc tội người nào, cậu hết thảy không biết, cho nên không thể không cẩn thận.

Bất quá, khi biết Mộ Thiên ở Viêm thôn, rốt cục làm cho tâm lo lắng của cậu buông lỏng, thật tốt, Mộ Thiên còn sống…

“Ôi.” Một đứa bé trai đột nhiên đụng Dịch Nhiên, sợ tới mức nó vội xin lỗi, “Thực xin lỗi, đại ca ca, Sam Sam không phải cố ý.”

Chống lại đôi mắt to tròn, Dịch Nhiên vừa định nói không sao, một nữ nhân đã chạy tới giữ chặt bé trai, “Sam Sam, mẹ không phải đã nói ở trong nhà đợi mẹ sao? Sao lại chạy đến đây rồi?”

“Con, con sợ…” Sam Sam ấp úng nói, “Con muốn tìm chú Ngao…”

Ngao? Dịch Nhiên bất động thanh sắc, chẳng lẽ đây cũng là một cái bẫy?

“Chú Ngao đi ra ngoài giết tang thi, hai ngày nữa sẽ trở lại.” Phạm Giai Mai an ủi đứa con, “Đợi chú Ngao trở về thấy Sam Sam không ngoan, về sau sẽ không cùng Sam Sam chơi.”

Chơi? Hẳn không phải là Mộ Thiên đâu, dù sao Mộ Thiên và cậu đều không thích trẻ con, không, không đúng, Mộ Thiên thích một đứa bé tên là Dịch Nhiên.

“Đã trở lại! Đã trở lại!!” Lúc này một thanh âm vui vẻ lớn tiếng ồn ào.

“A, rốt cục trở về rồi sao?”

“Đứa con đã trở lại, nhanh, bạn già, đi xem với tôi.”

“Tốt quá, đã trở lại, đi đã năm ngày, còn tưởng rằng…”

“Nhanh, mau đi xem một chút lần này mang vật tốt gì.”

Đã trở lại, ai thế? Lòng hiếu kỳ không phải rất sâu, Dịch Nhiên không cùng đám người chen chúc, bất quá ngược lại thấy hai mẹ vừa rồi cũng chạy tới, đột nhiên nghĩ đến, nếu là đại sự, như vậy người toàn bộ thôn hẳn là đều ở đó?

Ngao Mộ Thiên giao vật tư xong liền nhìn về phía Tiếu Bắc, chính thức đưa ra lời rời đi, Tiếu Bắc thở dài, chính mình thua cược sao?

“Mộ Thiên, vừa mới đến đây có người tên Dịch Nhiên, cậu không tới xem sao?” Tiếu Nam nháy mắt với Tiếu Bắc, thừa dịp lúc này đi bắt tâm đội viên, đồng thời thầm mắng mình vô năng, nếu như không bị thương, sao có thể lại dễ dàng như vậy bị Ngao Mộ Thiên nắm tiểu đội.

“… Ở đâu?” Tuy biết đối phương có thể là kéo dài thời gian, bất quá vô luận như thế nào hắn cũng không thể buông tha khả năng này.

“Vừa mới đi vào, hẳn là đang đi tìm phòng ở.”

Khi Ngao Mộ Thiên vừa quay người lại, hé ra khuôn mặt quen thuộc hiện ở trước mặt hắn, còn có thanh âm quen thuộc, “Mộ Thiên.”

Tốc độ thật nhanh, thấy người tới, Tiếu Bắc và Tiếu Nam nhìn nhau, nếu đối phương không lên tiếng, bọn họ cũng không phát giác.

Ánh mắt Tiếu Bắc càng thêm ngưng trọng, bởi vì một khắc đó, hắn xin thề, Ngao Mộ Thiên sau khi nghe được thanh âm mới bắt đầu thay đổi biểu cảm, cho nên dị năng người này cao hơn Ngao Mộ Thiên.

Hết chương 109.

Đọc truyện chữ Full