DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 10: Biến cố

Thời gian trôi qua rất nhanh, Bạch Cảnh tìm một tuân mới được hàng rào làm tốt, nhìn loạt đồ chỉnh chỉnh tề tề nằm trên sân, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn khó tả bằng lời, tiếp hắn lại đi mua một cái máy phát điện bằng dầu ma-dút, một cái tủ chốt mở, không có biện pháp, ai bảo máy phát điện bằng nước phiền toái đâu, hắn chỉ biết xem không biết dùng.

Kỳ thật máy phát điện bằng dầu ma-dút hắn cũng không dùng, nhưng cũng may có có nhân viên lắp đặt đưa hàng tới cửa, hơn nữa còn dạy từng bước, quan trọng nhất là hắn chỉ cần cung cấp dầu ma-dút, nhân viên lắp đặt có thể giúp hắn trang bị tốt, tới thời điểm hắn chỉ cần bật tắt là được, thẳng đến dầu ma-dút hoàn toàn dùng xong mới thôi.

Có máy phát điện, Bạch Cảnh lại đi mua một tổ dây điện, đem mọi thứ thu vào không gian, chơi đùa một chút, hắn đem máy làm đất ra, không đế hai giờ, liền đem hai mẫu đất được hàng rào bao quanh hoàn toàn làm xong, cái này chưa tính hắn là người mới nên tón nhiêu thới gian, nhìn thành quả lao động của chính mình, Bạch Cảnh nhịn không được tán thưởng chính mình, có công nghệ cao thật là tốt, nghĩ lại hắn đời trước, sách!. Thật đúng là nghĩ lại mà kinh, bất quá khi đó bất đắc dĩ bị bức a, tiềm lực con người đúng là không thể hạn lượng.

Làm xong đất, Bạch Cảnh lấy hạt giống cỏ nuôi gia súc ra trồng, sau đó là một ít rau xanh, đậu mèo, khoai lang gì đó, chờ sau khi chúng lớn lên hắn có thể mua một ít động vật nuôi trước, tuy rằng hiện tại còn sớm nhưng hắn thích nhìn không gian náo nhiệt, một chút một chút hoàn thành kế hoạch của mình, thẳng đến khi trở thành thiên địa trong giấc mộng của hắn.

Bạn bịu xong thu hồi tinh thần lực, Bạch Cảnh cảm giác não bộ trống rỗng, nhưng không có choáng váng và mệt mỏi, mà thời gian ngốc trong không gian dài hơn lúc trước.

Có tiến bộ liền tốt, Bạch Cảnh vừa lòng mỉm cười, tinh thần lực không thế một sớm một chiều liền luyện xong, hắn chỉ hy vọng trước khi mạt thế đến, dị nắng của hắn có thế thăng nên cấp một, như vậy hắn có thể sử dụng kỹ năng, sinh hoạt có thêm một tầng bảo đảm.

Chính là không đợi hắn cao hứng bao lâu, một cuộc điện thoại gọi tới liền phá hủy tâm tình của hắn, nguyên lai đã đến thời gian khai giảng, hắn còn chưa trở về, Trần mụ nôn nóng liền báo cho ba ba hắn.

Từ khi đi du lịch đến nay, hắn gọi điện thoại cho ba ba hắn không quá hai cuộc, thời gian tuy không dài nhưng ba ba hắn luôn rất bận, cứ mỗi lần trò chuyện hắn đối với mình thực tốt, nhưng mỗi tháng cũng chỉ gọi ba năm cuộc điện thoại, cho nên nói, nếu không phải từ nhỏ yêu thương hắn, hắn như thế nào lại ỷ lại vào Trần mụ như vậy.

Trong mấy ngày nay, hắn không tiếp bất cứ cuộc gọi nào từ Trần mụ, đều là Vương Học Binh nghe, lúc này phỏng trừng Trần mụ đối với Vương Học Binh rất là oán niệm, bất quá hắn là người đang thất tình, có thế hiểu được đi.

Nói chuyện điện thoại với ba ba hắn chỉ cảm thấy thê lương, đạm bạc, có loại cảm giác thương hải tang điền, thế sự vô thường phảng phất như toàn bộ tâm can đều lạnh lẽo, nhưng hắn không cự tuyệt ba ba quan tâm, bởi vì hắn biết ít nhất giờ khắc này ba ba thật sự thương hắn.

Cùng Trần mụ nói chuyện điện thoại, hắn đã thấy ghê tởm, một chữ cũng không muốn cùng nàng nói, đời trước hắn ngốc mới không phát hiện, đời này nghe nàng nói chuyện, mới biết từng câu từng chữ đều dụng tâm kín đáo, gióng nhe mang theo một loại ám chỉ mờ mịt, từ hắn không phải luôn dựa theo ý nàng mà đi sao?

Bạch Cảnh cúp điện thoại khóe môi trào phúng, ba ba hắn quả nhiên thương hắn, hắn nói năm nay không muốn đến trường, ba ba nói năm sau lại báo danh, hắn nói hiện tại không muốn về nhà, ba ba hỏi hắn tiền có còn đủ hay không, hắn nói muốn đến B thị gặp ba ba, ba ba trầm mặc một lát, ai nha không được, ta trong khoảng thời gian này rất bận, phải đi X tỉnh họp, ngươi đến chỉ sợ ta không ở, chờ ba ba bận bịu xong liền đi gặp ngươi được không?

Hắn vĩnh viễn luôn vội vàng, Bạch Cảnh ảm đạm cười, sủng ái như vậy có đôi khi hắn thật sự không biết ba ba nghĩ gì, hắn không biết tâm tư chính khách, có lẽ vĩnh viễn không đoán ra, thương hắn, sủng hắn, đối với hắn ngàn y trăm thuận, có lẽ giống với yêu thích một thứ đồ chơi đi, tựa khi hắn còn bé dưỡng Tuyết Lang*, đó là một chú chó nhỏ, lúc ấy mẹ mới mất, hắn được ba ba đưa về nuôi, trong lòng bất an, sợ hãi, đứa trẻ bảy tuổi đã bắt đàu hiểu chuyện, hắn biết người khác mắng hắn không có cha, đối mặt với ba ba xa lạ, hắn vừa vui sướng lại sợ hãi, mẹ đã qua đời, ba ba cũng không cần hắn thì phải làm thế nào?

Ba ba đưa cho hắn con chó nhỏ, hắn rất thích, nhỏ nhỏ, thực đáng yêu, để hắn trong lúc lạ lẫm trở nên sáng sủa, hắn vẫn luôn sủng nó, yêu nó, quan tâm nó, nó cần gì đều đáp ứng, tại thời điểm có bạn bè mới, hắn đem Tuyết Lang ra khoe, ngày đông lạnh, sau khi trở về Tuyết Lang bị bệnh, sau đó cũng không tỉnh dậy nữa.

(* tên con chó, chắc nhỏ thế này , khuyến mại thêm )

Lúc ấy hắn đau lòng rất lâu, còn thực bướng bỉnh ngay cả bạn bè mới cũng không chơi cùng, nhưng hắn chưa từng nghĩ qua mình sai, không nên đem Tuyết Lang ra ngoài chơi, chó nhỏ vốn khó nuôi, hắn rõ ràng biết, không phải sao? Nhưng hắn vẫn giữ cái tôi của mình như cũ.

Hắn nghĩ ba ba có lẽ đem mình như một thứ đồ chơi mà nuôi đi, thích đồ vật tự nhiên là muốn sủng, yêu, che chở, không cần biết hắn có bao nhiêu tiền đồ, cũng không cần hắn có khả năng, dù sao ba ba cái gì cũng có, nuôi sống hắn cả đời thì có làm sao, nếu mạt thế không bùng nổ, hắn chỉ cần là con ngoan của ba ba, có lẽ hắn thật sự sẽ được sủng cả đời.

Bạch Cảnh thản nhiên nghĩ, trong lòng không tia cảm xúc, thật giống như chuyện của người xa lạ, hắn không trách ba ba, thật sự không trách, hắn vốn là con riêng, ba ba cho hắn hoàn cảnh sống tốt đẹp, sủng hắn, thương hắn, hắn thế nào nghĩ ba ba kỳ quái, chẳng lẽ kỳ quái ba ba không nên tốt với hắn sao? Chỉ trách chính mình tham, đòi hỏi quá nhiều, hy vọng xa vời quá nhiều, cho nên lúc bị buông tha mới có thể phẫn nộ như vậy, thương tâm như vậy, khiếp sợ như vậy, không thể tin như vậy.

Thu hồi suy nghĩ, Bạch Cảnh không còn muốn nó, sự tình đời trước đối với hắn giống như đã mấy đời, trên thực tế đã cách cả đời, như hồi ức xa xưa vậy, mặc kệ đời này ba ba đối với hắn như thế nào, hắn cũng không định đi B thị, về sau cũng không gặp làm sao hắn lại phải nghĩ khổ như vậy, đời này hắn sẽ không là Bạch Cảnh bị người khi dễ, người kính ta một thước, ta coi như không sao cả, ngươi khi ta một phân, ta trả ngươi một trượng!

Ánh mắt Bạch Cảnh hiện lên một tia sáng lạnh, tại mạt thế, quốc gia, quân đội là thứ tuyệt đối không thể tin.

Tại H thị ngây người ba ngầy, cảm thấy đồ vật đã thu thập không sai biệt lắm, nhìn góc nhỏ nhỏ ba trăm thước vuông càng trở nên phong phú, đã có xu hướng tăng lên bốn trăm, Bạch Cảnh trong lòng vui vẻ, tuyên bố tiếp tục đi nơi kế tiếp.

Trước khi rời đi, hắn lại đến trạm xăng dầu một chuyến, lấy xăng và dầu ma-dút mỗi loại mười thùng. Phòng xe của hắn rất bắt mắt, xăng dầu và tư bất đồng, vật tư có thể để người chuyển đến kho hàng, nhiều hơn nữa cùng khong làm người ta hoài nghi, xăng dầu a nếu hắn mua trước tiên, lại tại H thị nơi nơi chạy loạn, khó tránh bị người chú ý, đó là nguyên nhân hắn không ngừng đổi nơi thu mua vật tư, hắn tình nguyện tốn thời gian cùng ít tiền, cũng không muốn người hoài nghi.

Lại qua vài ngày, từ khi không gian có điện, Bạch Cảnh liền khống chế tinh thần lực bắt đầu đào đất, lại bỏ ra hai mẫu đất dùng máy đào hầm đào một hồ nước 200 thước vuông, từ nơi nước suối cao hơn dẫn nước vào một con suối nhỏ chừng một mét, chạy khắp nửa không gian, chạy đi nuôi các động vật đến hồ nước, không gian cơ bản đã thành hình thức ban đầu.

Làm hắn vui mừng chính là, cái không gian này quả nhiên quái dị, sau khi nước hồ đầy, nước suối vẫn không ngừng chảy mà không thấy thiếu, nước suối trong hồ cũng không nhiều, không biết những nước suối kia đều đi nơi nào.

Bất quá sau khi mạt thế tiến đến, nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, Bạch Cảnh chỉ kinh ngạc một lát liền vui vẻ tiếp thu, cũng không truy tìm nguyên nhân, nếu không mà nói, sự tình hắn không biết nguyên nhân nhiều lắm.

Hắn tại một chỗ khác đào một cại hồ nước càng sâu, ước chừng 400 thước vuông, gấp đôi hồ nước nhỏ, hắn tính toán đổ một ít nước biển vào thử xem, nếu không có gì thay đổi hắn định nuôi một ít hải sản.

Về phần hai mẫu đất đã làm tốt kia, tốt hơn một ít hắn muốn trồng dược thảo, dược liệu quý cũng trồng một chút, nhưng chiếm rất ít, không gian còn không có thăng cấp hắn cứ tính như vậy trước đã, còn dư ba mẫu, một mẫu trồng cây ăn quả, một mẫu trồng rau dưa, mẫu còn lại để để phòng ở, địa phương dư thừa có thể trồng một ít hoa cỏ hoặc một ít gia vị coi như thành một tiểu viện.

Bạch Cảnh tư tư nghĩ đẹp, tuy rằng hiện tại một nửa kế hoạch của hắn còn chưa hoàn thành, nhưng nhìn rau xanh trong hàng rào lộ ra chồi non, cỏ nuôi gia súc dần dần dài ra, hắn cảm thấy cảnh đẹp như ngay trước mắt, lằm hắn càng thêm hăng hái.

Chính là đôi khi, ý tưởng so với hiện thực càng thêm tàn khốc.

Một tuần sau khi rời đi H thị, ngày này Bạch Cảnh vừa mới từ phòng tập thể thao của khách sạn đi ra, tắm rửa xong, việc đầu tiên mỗi ngày đều làm chính là dùng tinh thần lực kiểm tra không gian một phen, thấy cỏ nuôi gia súc và rau xanh sinh trưởng khỏe mạnh, ngay cả thảo dược cũng bắt đầu đâm chồi, trong lòng vui vẻ, quyết định mua trước một ít động vật về nuôi để không gian náo nhiệt, có thêm chút sinh khí.

Hắn đi thị trường nông mậu ( thị trường giao dịch nông nghiệp) mua hai con gà trống và sáu con gà mái, bời vì đồ vật không nhiều lắm hắm để người ta đem gà đặt trên xe, tính toán thu chúng vào không gian rồi đi mua vịt, người bán gà thấy xe Bạch Cảnh trực tiếp cứng họng, nhìn đến bài trí xa hoa trong xe, tay cầm gà hoảng hốt luống cuống không biết nên đặt chỗ nào, xe tốt như vậy, thùng xe sạch sẽ xa hoa như vậy, hắn chỉ cần vừa nghĩ đem gà đặt ở bên trong cho dù không phải xe của mình cảm thấy cũng đau lòng, thật giống như sợ làm dơ.

Bạch Cảnh đôi mắt ảm ảm, là hắn suy nghĩ không chu toàn, xem ra không thể mua vịt ở đây, xe của hắn có bao nhiêu nổi hắn biết, trước mua vật tư người ta cho hắn là nhị thế tổ, nhưng mua gà vịt mấy thứ này lại quá phô trương, là người ta thấy quái dị còn khiến người chú ý.

Sau khi tiểu thương* đi rồi (* người buôn bán nhỏ), Bạch Cảnh đem xe chạy tới nơi hẻo lánh, mở thùng xe muốn đem gà vào không gian.

Di? Không động tĩnh!

Lại thu! Vẫn là không động tĩnh!

Sắc mặt Bạch Cảnh đột nhiên trắng bệch, mãnh liệt nhớ tới, đời trước trừ chính mình ra cũng chưa từng có động vật sống khác trong không gian, người hắn không tin, động vật lại càng không cần nói, hắn làm sao có thể đem động vật biến dị vào không gian, hắn cũng không phải ăn no căng bụng ( ăn no không có việc gì làm mà nghĩ quẩn).

Bạch Cảnh trong lòng trầm xuống, vậy kế hoạch lúc trước của hắn làm sao giờ, không có động vật hắn phải mua nhiều thêm một ít thịt tươi, đất cũng phải quy hoạch lại lần nữa.

Nhìn nhìn chung quanh không người, Bạch Cảnh gà cũng không quản, trực tiếp ném xuống ven đường, dưới chân giẫm ga chạy lấy người, chỉ thấy trong lòng sụp đổ ghê gớm.

Không được đừng hoảng hốt nhất định còn cái gì đó ngươi chưa nghĩ tới, giỏi lắm thì mua nhiều thêm một ít thịt tươi, không có gì ghê gớm, Bạch Cảnh lấy lại bình tĩnh, tìm một không yên tĩnh lẳng lặng suy nghĩ, không thể nuôi dưỡng động vật, kế hoạch của hắn bị xáo trộn, nhất định không được hoảng.

Bỗng nhiên trong lòng vừa động, đôi mắt Bạch Cảnh sáng lên, ảo não nhớ tới ngay cả hắn đều không thể vào không gian, động vật không thể vào có gì lạ.

Nhất định là như vậy, Bạch Cảnh tự nói với chính mình, trong lòng hơi hơi buông lỏng, xem ra nhất định phải mau chóng đề cao tinh thần lực, chính là thịt hắn cũng phải cất trữ một lượng lớn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Nghĩ không gian ít nhất còn có lương thực, dược thảo, còn có thể an trí nhà của mình, còn có nước suối sạch sẽ có thể uống, so với đời trước đã tốt hơn rất nhiều, hắn hiểu được, có được là hạnh phúc, đánh mất là số mệnh.

Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Cảnh dần bình tĩnh lại, lúc trước cái gì không trải qua, bất quá chỉ thiếu một ít đồ ăn cũng không đói chết người.

Đọc truyện chữ Full