Lúc tháng chạp hơn mười ngày, Lâm Triết Phong gửi thư viết là được nghỉ về nhà, trên mặt hai người lộ rõ vẻ vui mừng, bắt đầu vội vội vàng vàng chẩn bị, thịt khô a, lạp xưởng a, giết gà, giết heo, Bạch Cảnh nhìn trong lòng ao ước, hắn cũng là sau này mới biết được, Lâm Triết Phong không phải con trai ruột hai người, chính là tình cảm của họ lại hơn hẳn thân sinh, hơn hắn có người cha sinh ra mà không nuôi kia rất nhiều.
Nghe nói Lâm Triết Phong đến Lâm gia khi đã sáu tuổi, lúc ấy cha mệ chết sớm, thân thích ta đẩy ngươi, ngươi đẩy ta không ai tiếp quản, hai vợ chồng nhìn hắn đáng thương liền có tâm tư nuôi dưỡng, coi như là dưới gối bọn họ không còn hư không, vốn phải là nhận nuôi cháu, nhưng là tiểu Triết Phong đã nhớ sự việc, nhớ rỡ ông bà cũng không muốn hắn, liều mạng kêu bằng cha mẹ, hai người trong lòng bất đắc dĩ, càng thêm thương tiếc đứa nhỏ, cha mẹ liền cha mẹ đi, có con cũng không tệ, này nhoáng một cái đã hơn mười năm rồi.
Lâm Triết Phong cũng là một người có tiền đồ, dựa vào một cỗ khí phách, thật sự từ trường học trên trấn thi vào y viện H thị, lúc ấy oang động trong thôn bọn họ thật lâu, ngay cả những thân thích trước đó của hắn cũng nghĩ tới cửa để dính một chút không khí vui mừng, kết quả đều bị Lâm Triết Phong đánh đuổi đi, đứa nhỏ này yêu ghét rõ ràng, Bạch Cảnh âm thầm gật đầu, chỉ cần đầu óc của hắn không phải là tương hồ, mạt thế tiến đến, hẳn là có thể dễ dàng bảo vệ hai vợ chồng.
Kỳ thật hắn cũng là một người ích kỷ, không phải là chưa từng nghĩ qua giúp đỡ hai người Lâm lão, nhưng hắn sợ, hắn sợ cái tính tình này của hai người, nếu gặp người đều muốn cứu, vậy phải làm thế nào?
Hắn thực kính trọng bọn họ cũng muốn thay đổi bọn họ nhưng nếu vẫn không được, Bạch Cảnh biết hắn nhất định sẽ buông tha, lần trọng sinh này đây hắn rất quý trọng tính mạng, tuy rằng cùng vợ chồng Lâm lão có chút giao tình, nhưng những người khác sống chết cùng hắn không có quan hệ, hắn cũng đem tâm tư đặt vào việc cứu khổ cứu nạn, trên thế giới này có rất nhiều người cứu hết sao, bất quá hắn nghĩ có Lâm Triết Phong nói, hai người này hẳn không làm chuyện gì hồ đồ.
Còn chưa đến hai mươi tháng chạp, trên không rơi nhiều bông tuyết, ngọn núi một mảnh trắng xóa, Lâm Triết Phong mặc áo lông bành tô dày, bước nhanh bước chậm, tay mang theo vài cái túi to trở về, thấy trong nhà có khách cũng không có gì kỳ quái, cười cười chào đón, sau đó vội vàng đi tìm cha mẹ.
Hai lão trong lòng vui mừng, vội vàng kéo con lại không ngừng kiểm tra, một hồi nói là gầy một hồi nói là cao, dù sao cả nhà sung sướng, thật giống như có chuyện nói mãi không hết, Bạch Cảnh thấy thế cũng không quấy nhiễu bọn họ, nhàn rỗi vô sự bèn đi chuẩn bị cơm trưa, trải qua mấy tháng huấn luyện, tài nghệ của hắn lúc trước đã sớm không thể sánh bằng, hơn một giờ một chút, đồ ăn liền xong.
Lúc dùng cơm Lâm Triết Phông còn đưa ra không ít lễ vật, không chỉ có hai lão, ngay cả ba người bọn hắn cũng chuẩn bị, trong lòng Bạch Cảnh cảm thấy hơi hổ thẹn, từ trước tới giờ đều là người khác tặng quà cho hắn, về phần tặng quà cho người khác, điểm này hình như hắn chưa từng nghĩ qua.
Trong khi nói chuyện phiếm, Lâm Triết Phong nói muốn dẫn hai vợ chồng đi thành phố chơi, bọn họ ở trong núi cả đời, giờ hắn có tiền đồ cũng muốn mang hai người đi kiến thức, còn khuyên nhủ Bạch Cảnh, bảo hắn đừng ở trong nhà cả ngày, chuyện nội công không phải một sớm một chiều liền luyện thành, nóng vội không thành công, cũng bảo hắn ra ngoài đi lại đi lại một chút.
Bạch Cảnh cười khổ, không phải hắn muốn sốt ruột luyện công, mắt thấy thời gian tận thế đến ngày càng tới gần, tinh thần lực của hắn tiến bộ thong thả, trong lòng làm sao có thể không nóng nảy, hắn cũng sớm tính toán tốt, nếu qua ba tháng nữa, không gian không thể thu vật còn sống, vậy hắn phải tính lại một lần nữa.
Bất quá khó có được vợ chồng Lâm lão hào hứng, Bạch Cảnh cũng tự tin vào chính mình, hắn có xe đi trong thành phố tiện lợi, hiện tại cách năm mới còn mười ngày, vừa lúc có thể vào trong thành phố vui chơi một chút thuận tiện sắm luôn đồ tết.
Lâm Triết Phong hơi hơi kinh ngạc, hắn biết Bạch Cảnh có tiền, nhưng không ngờ lại có cả xe: “Năm mới tiểu Cảnh không trở về nhà sao?”
Lâm bà bà vừa nghe liền nháy mắt ra dấu với con trai, bởi vì là việc tư của Bạch Cảnh, hai người không nói cho con trai biết Bạch Cảnh kỳ thực là con riêng mà ngay cả năm mới Bạch Cảnh muốn ở lại bọn họ cũng không hỏi nhiều.
Lâm Triết Phong mỉm cười xin lỗi, sau đó liền ngậm miệng không nói.
Bạch Cảnh ngược lại không để ý, thản nhiên nói: “Nhà của ta không có người lớn còn không bằng ở lại nơi này náo nhiệt.”
Vợ chồng Lâm lão trong lòng hiểu rõ, bọn họ quả nhiên đoán không sai, Vương Học Binh lòng có thích thích (??), giật mình nhớ tới, hình như thiếu gia chưa từng có một năm mới náo nhiệt.
Kỳ thật Trần mụ đã sớm gọi điện tới, bảo Bạch Cảnh năm mới nhất định phải trở về, Bạch Cảnh mặc kệ, gọi điện báo cho Bạch Kính Thành, đỡ đến lúc đó có người cáo trạng, sau đó chuyện năm mới cứ thế được quyết định, Bạch Kính Thành luôn luôn không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của hắn.
Qua mấy ngày, hai mươi ba tháng chạp thời tiết sáng sủa khó có được, Tào Lỗi đem xe chạy đến Song Khê trấn trước, vợ chồng Lâm lão kiên trì không ngồi xe máy, gió thổi thôi cũng lạnh, mấy người liền đi bộ ra một mạch đi đến trấn trên.
Thấy xe Bạch Cảnh ba người kinh ngạc một phen, vợ chồng Lâm lão còn tốt bọn họ vốn không nhìn thấy nhiều, nhưng Lâm Triết Phong không giống vậy, nếu hắn nhìn không sai, xe này sợ có tiền cũng không mua được, trong lòng bắt đầu ngầm đoán thân phận Bạch Cảnh, bất quá cũng không tận lực để trong lòng, bọn họ xuất hiện ngoài trừ học võ ra, hắn nghĩ hẳn là cũng không có gì, mà tính tình Bạch Cảnh không tồi, cùng hắn giao hảo trong lòng Lâm Triết Phong cũng nguyện ý, quản thân phận của hắn là gì.
Vào trong thành phố, Tào Lỗi trước lái xe vào khách sạn, vợ chồng Lâm lão kinh ngạc, Bạch Cảnh giải thích: “Nếu thích liền chơi hai ngày, hiện tại trong nhà gà không có, heo cũng không có, các ngươi không cần lo lắng.”
Lâm Triết Phong nở nụ cười, không phải là đang có ý này sao? Chính là sau khi đi vào trong khách sạn, thấy giá phòng liền hung hăng đau lòng một phen, cứng họng, đây chính là phí sinh hoạt một học kỳ a. Vợ chồng Lâm lão cũng vội vàng nói không cần, Vương Học Binh lúc này mới khuyên nhủ, nói là phí chi tiêu có người trả, đừng tiết kiệm giùm thiếu gia, bọn họ lúc này mới an tâm, chính là đối với khái niệm Bạch Cảnh có tiền đã nâng lên một tầng cao mới.
Bất quá cũng may bọn họ đều là người giản dị, cho dù Bạch Cảnh có tiền, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, thái độ với hắn vẫn thủy chung như một, Bạch Cảnh đối với việc này thực vừa lòng, ngày đầu tiên Lâm Triết Phong dẫn đường, bọn họ đi dạo mua sắm, bởi vì lúc trước phòng xe và khách sạn gây ấn tượng, nhìn tư thế Bạch Cảnh mua đồ, họ cũng không thấy giật mình, chỉ khuyên hắn không cần tiêu pha quá mức, chỉ tiếc mỗi lần đều bị Vương Học Binh và Tào Lỗi ngắt lời, sau ngẫm lại cũng mặc kệ Bạch Cảnh, đây là bọn họ không biết giá cả, về sau biết bọn họ mới giật mình nói ngốc, đây là còn đáng giá hơn nhà ở của bọn họ.
Cùng ngày sau khi bọn họ nghỉ ngơi, Bạch Cảnh mang theo Tào Lỗi đi ra ngoài một chuyến, chỉ nói là đi G thị tối bẩn, tối loạn, tối hiện thực, tàn khốc, Tào Lỗi trong lòng không hiểu, nhưng vẫn theo phân phó mà làm việc.
Chính là hắn không nghĩ tới, cách ngày, Bạch Cảnh lại mang vợ chồng Lâm lão đi nơi đó, trong lòng Lâm Triết Phong ẩn ẩn dâng lên lửa giận, đối với loại hành vi này của Bạch Cảnh không thể tha thứ, vợ chồng Lâm lão lại ngơ ngác, bọn họ đi chính là vùng giải phóng cũ G thị, nơi đó hỗn loạn bất kham, sinh sống đa số là người tầng chót của xã hội, nam nhân đánh vợ, người lớn đánh trẻ con, cướp bóc bên đường, ẩu đả đánh nhau, kỹ nữ tùy ý kiếm khách, thanh âm chửi bậy tại vùng giải phóng cũ vĩnh viễn sẽ không thiếu, sự việc đánh nhau cũng không thiếu, đương nhiên càng nhiều hơn là thờ ơ lạnh nhạt, thấy chết không cứu.
Lâm lão ban đầu còn tức giận, sau Bạch Cảnh lại dẫn bọn hắn đi nhìn mấy chỗ, hai người liền trầm mặc, sau đó Bạch Cảnh dẫn bọn họ đi tòa án một chuyến, mấy ngày này hắn nghe có xử án tử, vợ chồng phản bội ly hôn, tranh cãi gia sản đối địch, này cũng chỉ là việc nhỏ, chuyện lớn có một vụ, gây không ít tranh luận, đó là lúc Bạch Cảnh vừa tới G thị thì biết nguyên nhân.
Một người tài xế taxi hăng hái làm việc nghĩa, thấy ven đường có người lai xe máy cướp đồ, vì thế liền lái xe đuổi theo, ai biết tên cướp kia hoảng không nhìn đường, liền va chạm vào một chiếc xe có rèm che, xe máy lúc ấy biến hình, tên cướp tử vong tại chỗ, trong tay còn nắm chiếc vòng cổ vừa cướp được.
Trải qua kiểm chứng chiếc vòng cổ là giả, giá trị không đến hai mươi nguyên, tên cướp không bị cấu thành tội cướp bóc, nhưng hắn chết ai chịu trách nhiệm, người nhà tên cướp lúc ấy làm náo loạn cả lên, chủ nhân của xe có rèm sợ phiền toái, lại nói không phải tại hắn, là tên cướp kia tự mình va vào, chính hắn gặp phải thật là xui đền mấy vạn đồng liền xong chuyện.
Nhưng tài xế kia thì như thế nào, hắn là người vô tội nhất, chính là tên cướp kia không bị cấu thành tội, lại là hắn đuổi theo mà người mới chết, ngay cả chủ nhân chiếc vòng cổ kia cũng không ra mặt nói chuyện, cướp bóc? Cướp bóc cái gì? Người nhà tên cướp một mực chắc chắn, kia là thứ đồ chơi mà tên cướp mua về tặng vợ.
Chuyện này nháo rất lớn, tranh luận rất nhiều, nhưng Bạch Cảnh biết, tài xế kia không chịu mười năm tù là không thể ra ngoài, cho nên a, thấy việc nghĩa đừng có hăng hái mà làm gì.
Bạch Cảnh không quản hai lão trầm mặc, mấy ngày hôm sau tiếp tục du ngoạn, nổi danh nhất Hoàng Sơn ngoài phong cảnh ra chính là chùa chiền, khó có được thả lỏng một lần, Bạch Cảnh trực tiếp để Lâm Triết Phong dẫn đường, trước đi Tường Phù Tự xem, nơi đó là ngôi chùa lâu năm của Hoàng Sơn, về sau chỉ sợ không có cơ hội.
Lâm Triết Phong mặc dù bất mãn với Bạch Cảnh nhưng không nói gì, dù sao Bạch Cảnh cũng không làm việc ác tày trời gì, chính là tâm tư cha mẹ thuần phác, khó có được một lần đi du ngoạn hắn không muốn làm bọn họ không vui.
Đi vào Tường Phù Tự, du khách nhiều, nhưng người tu đạo cũng nhiều, Bạch Cảnh thực vừa lòng với phản ứng của hai vợ chồng, tuy trong lòng đồng tình nhưng vẫn có do dự, Bạch Cảnh nói với Tào Lỗi vài câu, Tào Lỗi đi trước mua vé vào cửa, chính là không lâu sau, vợ chồng Lâm lão liền gặp một tên khuất cái thật bẩn, trong lòng bọn họ thật lạnh nha, thật sự là lạnh thấu, thế đạo hiện giờ thế nhưng biến thành bộ dạng này, chính là nhìn nhiều cũng nghĩ rộng hơn, tâm tình trầm tĩnh lại, hưng trí ngắm cảnh, đối với việc ngày hôm qua không có gì rối rắm, mỗi Bồ Tát đều xá như vậy(?), lão nhân gia đây sẽ tin.
Tào Lỗi kỳ thật rất nghi hoặc, hắn cảm thấy vợ chồng Lâm lão như vậy rất tốt, thực không rõ chẳng lẽ thiếu gia thú vị đùa ác, thích để người giãy giụa giữa thực tại và ý tưởng? Bằng không làm sao lại mất công làm như vậy, chính là trong lòng hắn có chút ai oán, tại sao mỗi lần làm việc xấu đều là hắn, chẳng lẽ trên mặt hắn viết ta không phải là người tốt?
Trên đường trở về, đi ngang qua phố thương phẩm, hai vợ chồng còn mua không ít đồ làm kỷ niệm, lúc đi qua thành đồ cổ, Bạch Cảnh dừng lại một chút, Gắt gao nhìn thẳng khối ngọc kỳ lân kia, tuy rằng cách rất xa nhưng hắn thấy rõ ràng, khối ngọc kyù lân kia cùng với di vật mẹ để lại cho mình giống như đúc.
Không chút suy xét, cơ hồ không thể chờ đợi được, Bạch Cảnh trực tiếp tiến vào cửa cổ *** (cửa hàng đồ cổ), mấy người còn lại thấy thế cũng đi theo, khó có thể nhìn thấy Bạch Cảnh thất thố, bọn họ cũng rất ngạc nhiên, đến tột cùng là cái gì khiến hắn hứng thú như vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 18: Du ngoạn
Chương 18: Du ngoạn