DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 51

Bên kia náo loạn, tâm thần Dư Nhạc căng thẳng, vội vàng rống giận: “Mau lui về sau, có rất nhiều tang thi đang lại đây.”

Đại não Vương Học Binh còn chưa kịp phản ứng, tay vẫn nhanh chóng quay đầu xe, Dư Nhạc vội vàng cầm lấy bộ đàm: “Lập tức lui về phía sau, đi đường nhỏ phía đông.”

Trải qua vài ngày phối hợp, mọi người đều rất ăn ý, mấy chiếc xe xoát xoát quay đầu chạy đi, tranh cãi bên kia đã bắt đầu có đánh nhau, Vương Học Binh nhìn kính chiếu hậu, trầm mặc.

Không lâu, xe vừa mới rời đi khoảng trăm dặm, bên tai liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó là một trận giận mắng, mấy chiếc xe sau theo đến, đồng bạn bị vứt bỏ phát ra tiếng rống giận, đội ngũ tang thi rất nhanh bao phủ nơi này.

“Nguy rồi, bọn họ đưa tang thi tới.” Dư Nhạc lo lắng nói, bắt đầu đứng ngồi không yên, tinh thần lực của hắn hiện vẫn còn là gà mờ, trời lại còn mưa lớn như vậy, tối như vậy, căn bản không thấy rõ hoàn cảnh quanh mình, hắn chỉ biết là tang thi đang theo sát phía sau.

“Cứu mạng a….”

“Cứu mạng a….”

Người trên xe bên kia, vừa đi vào một bên hẻm, không ngừng kêu cứu trước xe phía trước, không muốn sống mà lái xe qua, thanh âm tang thi theo sát càng ngày càng đông, mà ngay cả tang thi bốn phương tám hướng đều giống như lên tiếng trả lời mà đến.

Vương Học Binh cho dù có tính tình tốt, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Kháo, này là tính chuyện gì, đường dính vào da trâu sao?

Tiêu Táp nhìn xe đằng sau, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, trầm giọng hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu tang thi?”

Trán Dư Nhạc toát ra mồ hôi lạnh, vài ngày trước đó đánh vài trận nhỏ, cái gan cũng luyện lớn không ít, nhưng đối mặt với trường hợp lớn, trong lòng vẫn không tránh khỏi kinh sợ, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: “Rất nhiều, ít nhất ba trăm, con số cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, bên ngoài quá đen thấy không rõ, chỉ thấy rậm rạp tang thi đi tới, trên xe bọn họ có mùi máu tươi.”

Tiêu Táp trầm mặc mọt khắc, trong lòng hơi tính toán, không chút do dự ra lệnh: “Trở về, đi thị trấn.”

Dư Nhạc ngẩn người, thân mình run lên: “Táp ca…”

Tiêu Táp lạnh lùng liếc hắn một cái, khí thế không giận mà uy, quát: “Một chút khó khăn liền trốn, tương lai sinh tồn thế nào, các huynh đệ cần rèn luyện, ngươi cũng thế, về sau đừng nghĩ ngăn cản.”

“Ta đồng ý.” Bạch Cảnh nghe xong, gật đầu phụ họa, ý nghĩ của hắn lại khác với Tiêu Táp, trở về đi, mấy chiếc xe kia chạy cũng không kịp, khẳng định sẽ không theo, tang thi cắn người bằng khứu giác, nếu bọn họ có mùi máu tươi, chỉ cần có thể dẫn đi đại bộ phận tang thi, dư lại một số nhỏ mọi người có thể luyện tập. Hồi tưởng đời trước cũng là như vậy, Tiêu Táp thế nhưng nhẫn tâm, ném hắn ném vào trong đám tang thi, chẳng qua đời này đổi lại thành ném người khác.

Hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Táp một cái, cho dù vật đổi sao rời, hiểu được Tiêu Táp muốn tốt cho mình, Bạch Cảnh khi nhớ tới trong lòng vẫn tức giận không chịu nổi, trời biết đời trước hắn có bao nhiêu thảm, thời điểm đó hắn vẫn là một thiếu gia nhu nhược.

Tiêu Táp thực vô tội, cũng thực mạc danh kỳ diệu, bất quá tiểu Cảnh trừng người thật dễ nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ánh mắt ngập nước, tựa như làm nũng, nếu không phải trường hợp không cho phép, hắn còn thật muốn hôn một hơi.

Dư Nhạc không nói chuyện, trong lòng run rẩy, hắn biết Tiêu Táp nói có lý, cũng từng ảo tưởng mình có thể đại sát tứ phương, chính là thật đến giờ khắc này, hắn vẫn là sẽ sợ hãi.

Vương Học Binh không có dị nghị, trực tiếp ném bộ đàm cho Tiêu Táp, nói trở về, đi như thế nào, hướng nào, này đó cho dù hắn không thích Tiêu Táp nhưng không thể không thừa nhận, đầu óc người ta so với hắn linh hoạt hơn, suy xét so với hắn chu đáo hơn.

Tiêu Táp liên tục ra vài đạo mệnh lệnh, phân phó hoàn tất, mấy chiếc xe nhanh chóng quay đầu, chia làm hai phương hướng mà chạy, hoàn mỹ ăn ý, phối hợp vừa vặn.

Mấy chiếc xe theo sau trợn tròn mắt, ba chiếc xe thế nhưng chia làm hai hướng chạy trốn, một cái cũng không để ý sống chết của xe khác, cũng có lái xe thông minh ác tâm, chân đạp ga đi theo, quản người khác đi bên nào, nói chung là sẽ không đi chịu chết, người ta so với bọn hắn nhiều người hơn, đi theo bảo đảm an toàn. Chờ vọt tới bên trong tang thi, trong lòng mới bắt đầu hối hận, thanh âm oán hận vang lên, cho dù cách thật xa, Vương Học Binh đều có cảm giác có thể nghe thấy thanh âm thảm thiết của lái xe kia.

Một đường trầm mặc, đại bộ phận tang thi bị dẫn rời đi, đến một chỗ đất trống, Tiêu Táp ra một đạo mệnh lệnh: “Người có súng lắp ống dẫn thanh, chuẩn bị chiến đấu.” Nói xong liền dẫn đầu xuống xe.

Bạch Cảnh không cam lòng lạc hậu, lập tức đi theo, Tiêu Táp chau mày, nghĩ nghĩ, chung qui không nói gì, hắn biết tiểu Cảnh cũng là nam nhân, cũng thích một mình đảm đương một phía, mà còn tương lai ngày sau, tiểu Cảnh muốn biến cường, cho dù hắn bảo hộ chu toàn cũng có lúc sơ sảy, hắn tin tưởng thân thủ của tiểu Cảnh không yếu hơn so với hắn.

Ngoài xe mưa sa gió giật, đi ra liền cảm thấy một trận rét lạnh, mưa to từng hạt từng hạt rơi trên người, quần áo rất nhanh ướt thẫm, không kịp suy xét khó chịu trên người, Bạch Cảnh và Tiêu Táp cơ hồ cùng lúc giơ súng bắn.

Hiện tại động tác tang thi cứng ngắc, tuy rằng lực lớn vô cùng, nhưng bọn hắn cũng chiếm đại tiện nghi. Thân thể Bạch Cảnh linh hoạt qua lại trong mưa gió, có súng tự nhiên không cần cứng đối cứng, theo một tang thi ngã xuống đất, nhìn hai người trong mưa gió càng đánh càng hăng, trong lòng mọi người dường như cũng có ngọn lửa đốt, chiến ý trong lòng mãnh liệt sôi trào.

“Lão tử cũng tới.” Theo một tiếng hét to, mọi người gia nhập chiến đấu. Lưu Uy có dị năng tâm đã sớm bay cao, lúc này càng không thể chờ đợi thêm được.

Bạch Cảnh một năm này cũng không phải chỉ huấn luyện đơn thuần, thương pháp của hắn thực chuẩn, thường thường một súng bạo đầu, đầu óc tang thi trong nháy mắt vỡ toang, vị hư thối ghê tởm lan tỏa trong không khí, cho dù mưa gió cọ rửa cũng không tẩy đi màu đen trên đất.

Dư Nhạc cầm súng ngược lại lại không khẩn trương như thế, nhìn mọi người trong mưa gió hăng hái chiến đấu, nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào, dựa vào tinh thần lực và trực giác, độ chính xác của hắn so với thủ hạ của Tiêu Táp còn tốt hơn, một súng, hai súng…

“Phốc!” Lại giải quyết một cái.

“Cảm tạ!” Người được cứu quay đầu lại, nhếch miệng mỉm cười, xoay người, tiếp tục ngắm trúng mục tiêu kế tiếp.

“Không cần!” Dư Nhạc vội vàng lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, tựa hồ có cái gì đang rung động, cái loại cảm giác này tên cảm động, hoặc cũng là một loại kích động không thể nói rõ, bọn họ có thể nói là sóng vai mà chiến đấu không, sinh tử giao thác cho nhau, trong lòng dâng lên một loại dũng cảm khó hiểu.

Một khắc thất thần, lợi trảo của tang thi hướng đến, tử vong nháy mắt bao phủ trong lòng Dư Nhạc, tiếp xúc gần gũi, hắn cảm giác ngay cả thi ban trên mặt mũi của tang thi hắn cũng có thể thấy rõ ràng, mơ hồ không rõ trên mặt, nước mủ ghê tởm, răng nanh sắc bén còn tỏa ra mùi tanh hôi nồng đậm.

“Oanh!” Tang thi ngac xuống đất.

Lưu Hoa tay cầm súng, tà ta liếc mắt lại nhìn một cái: “Hắc, tiểu tử, chú ý, lần sau vận khí sẽ không tốt như vậy.”

Dư Nhạc vội vàng gật đầu, vừa rồi sợ tới mức chân chỉ kém chưa nhuyễn xuống, không kịp xem ai cứu hắn, nhanh chóng đánh 12 vạn tinh thần, sợ hãi tử vong mà phát ra âm thanh phẫn nộ: “A…” Một tiếng thét dài, giống như thần xạ thủ, tinh thần lực đột phá cực hạn, trở nên càng thêm rõ ràng, hành động không cần đại não trải qua tự hỏi, thân mình dựa vào trực giác vận động, thân thể dường như trở nên linh hoạt hơn, nhảy nhót, né tránh, bắn, cùng với tang thi thể hiện một màn đấu súng.

Trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác mình rất có chân tướng siêu nhân, hắn, mẹ nó phi thường dũng mãnh, vô địch.

Có người thấy thế kinh ngạc: “Tiểu tử kia rất thần kỳ nha.”

Cũng có người cười nhạo lên tiếng: “Ta xem hắn là chịu kích thích.”

Thấy tang thi xa xa chạy tới, Bạch Cảnh giận, quay đầu quát to: “Câm miệng, lại nói nhảm, ta cắt đầu lưỡi ngươi.”

Dư Nhạc nhất thời ủ rũ, rụt cổ lại, cũng không dám ngửa mặt lên trời thở phào, chính là trong lòng có chút kỳ quái, lúc này dừng lại, cái loại cảm giác vừa rồi, giống như mở hình thức đánh quái dã ngoại, thật giống như thế nào cũng không tìm thấy cảm giác, mà đại não còn truyền đến từng đợt mệt mỏi, ngắm bắn tựa hồ cũng không chuẩn nữa.

Bạch Cảnh vừa thấy ngu xuẩn kia liền biết tinh thần lực tiêu hao quá độ, cùng Tiêu Táp nhìn nhau, cảm giác xa xa lại chạy đến rất nhiều tang thi, liền nói: “Lui lại.” Dù sao nguy cơ đã qua, nơi này mùi quá lớn, không nên ở lâu.

Mọi người không chút nào ham chiến, nhanh chóng lên xe, trên người còn nhỏ nước tí tách, Bạch Cảnh sau khi lên xe, từ không gian lấy ra vài cái đồng hồ báo thức, điều chỉnh tốt thời gian, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ, sau đó lúc này mới quay đầu nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Lái xe!” Có kinh nghiệm đời trước, đời này hắn chuyên môn mua rất nhiều đồng hồ báo thức, thứ đồ chơi này chính là chuẩn bị để dẫn tang thi đi.

Mắt thấy lại có nhiều tang thi đuổi theo, nghe thấy thanh âm đồng hồ báo thức, đột nhiên đổi phương hướng, mà ngay cả Tào Lỗi nhìn thấy cũng không thể không bật ngón tay cái lên, vẫn là thiếu gia lợi hại.

Bạch Cảnh lúc này lại không có tâm tình gì, một năm vừa rồi, rốt cuộc lại đem hắn dưỡng thành ưa sạch sẽ, trên người dính dấp khó chịu, sau khi xong việc, cảm giác lúc này nặng trịch, trên quần áo lại là mưa, là dơ bẩn của tang thi, cả người đều không được tự nhiên.

Trên đường lại giải quyết một ít tang thi, lúc cách thị trấn khoảng 500 dặm, Vương Học Binh dừng xe lại, cầm lấy điếu thuốc hút, gần đây áp lực quá lớn, cũng đánh sâu vào tâm trí hắn, không chỉ là biến hóa của thiếu gia, càng hơn là tính ích kỷ của con người…

“Đừng nghĩ nhiều, chuyện không liên quan đến ngươi, cho dù ngươi không nói, đám người kia cũng không sống được.” Tào Lỗi thấy người yêu trầm mặc liền biết hắn nghĩ gì.

Vương Học Binh lườm hắn: “Ta biết.” Chính là trong lòng có chút khó chịu, không nghĩ tới hắn có ý tốt nhắc nhở, lại khiến người ta sinh ra nội đấu, nhìn đám người kia đem đồng bọn đẩy vào chỗ chết, kỳ thật hắn cảm thấy thực may mắn, ít nhất một bang bọn họ này, người nhiều, hỏa lực đầy đủ, cũng không cần lo lắng phản bội nhau, hắn không sợ chính mình sẽ ra sao, nhưng hắn sợ một ngày nào đó sẽ bởi vì nhiệt huyết và xúc động mà hại Tào Lỗi và thiếu gia.

Bạch Cảnh đối với Vương Học Binh có vài phần hiểu biết, thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần nhớ rõ tuân theo mệnh lệnh, nhàn sự mạt lý, đừng nghĩ nhiều đến khuyết điểm kia, mọi chuyện tuyệt đối đại cát.”

Vương Học Binh 囧, một chút u sầu vừa rồi, thật sự bị Bạch Cảnh làm cho biến mất, hắn phát hiện, chính mình gần đây thường bị khinh bỉ, hắn cũng không phải lạm làm người tốt, chính là ngẫu nhiên tâm địa mềm, nên làm cái gì, hắn vẫn phân rõ ràng, hắn có vô dụng đến như vậy sao?

Bạch Cảnh gật đầu, ánh mắt kiên định.

Vương Học Binh há to miệng, vừa rồi hắn không nói gì đi.

Tào Lỗi buồn cười, nhéo nhéo mặt Vương Học Binh: “Đừng sợ, có ta nhìn ngươi, tai họa một ngàn năm, cho dù quái vật chết sạch, thiếu gia cũng sẽ không có chuyện gì.”

“Hừ! Hay cho ngươi nói lời tốt đẹp.” Bạch Cảnh ngạo mạn quay đi, lười nhìn bọn họ.

Đợi cũng không lâu lắm, quốc lộ đằng sau lóe lên đèn xe.

Đọc truyện chữ Full