DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 101

Thời gian buổi sáng nhoáng cái trôi qua, qua sự giải thích của Lý Nhiên, sau khi Từ Phong hiểu được ý tứ của Tiêu Táp tinh thần hưng phấn, cả người như tưới máu gà vậy, muốn mau mau trở về báo tin.

Bạch Cảnh buồn cười nhìn Tiêu Táp một cái, sau đó lại nhìn nhìn Từ Phong, tâm lý thấy có chút kinh ngạc, người này đến tột cùng như thế nào có thể sống đến bây giờ, tính cách này quả là nhớ ăn không nhớ đánh, thật sáng lạn như ánh mặt trời.

Khuôn mặt Tiêu Táp đầy bình tĩnh có một cỗ khí thế không giận mà uy, tồn tại cảm mãnh liệt, làm chấn động lòng người.

“Táp ca—” Từ Phong cũng không ngu ngốc biết là chính mình đắc ý vênh váo, nhanh chóng thu liềm, cẩn thận như đại cẩu gục đầu xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.

Tiêu Táp tất nhiên sẽ không so đo với hắn, Từ Phong này còn có chút thực lực, quan trọng nhất là nghe lời, khuyết điểm khác tạm thời có thể xem nhẹ, lần này đến kinh đô còn có một trận đánh ác liệt muốn đánh, lén lút như thế nào hắn mặc kệ nhưng nếu lựa chọn đầu nhập vào hắn, quy củ nhất định phải đặt ra, nếu là đội ngũ của Tiêu Táp hắn vậy hắn nhất định phải tạo ra một cái chỉ biết nghe lời hắn!

“Trong đội ngũ của ta không nuôi kẻ vô dụng.” Ánh mắt Tiêu Táp lãnh liệt, khóe môi khẽ nhúc nhích, lời nói như băng không mang tình cảm.

Từ Phong và Lý Nhiên cả kinh, Táp ca không đồng ý sao?

Tiêu Táp lạnh lùng nhìn bọn họ, con ngươi đạm bạc lộ vẻ vô tình, uy áp cường giả từ trong người hắn phát ra ngoài, trong không gian nhỏ của căn phòng nhất thời tràn ngập áp lực.

Uy áp đập vào mặt làm người hít thở không thông, sắc mặt Lý Nhiên trắng bệch, tuổi của hắn rốt cuộc cũng không lớn, đối mặt với uy áp cường thế của Tiêu Táp trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

Từ Phong lấy lại tinh thần đầu tiên, tính tình hắn tùy tiện, thần kinh đôi khi có chút thô nhưng không có nghĩa là hắn ngốc, Tiêu Táp nói trắng ra như thế, ban đầu hắn tuy rằng kinh ngạc nhưng nghĩ lại lại có chút hiểu rõ, đừng nói bây giờ là mạt thế cho dù là thời kỳ hòa bình cũng sẽ không ai nuôi không người khác, Táp ca nói là hợp tình hợp lý.

Từ Phong nguyên bản tính tình ngay thẳng, sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng không tiếp tục rối rắm, thận trọng nhìn về phía Tiêu Táp cam đoan nói: “Táp ca, ngươi yên tâm, đội ngũ chúng ta tuy rằng không lớn, nhưng mỗi người đều có chức vụ khác nhau, sẽ không ăn không.”

Tiêu Táp chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, thật lâu sau—mãi đến khi tâm Từ Phong trầm xuống, tay chân trở nên lạnh lẽo, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi lạnh, thân thể dần dần sắp duy trì không nổi, hắn lúc này mới thu hồi khí thế trên người, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, trong lòng Tiêu Táp rất rõ ràng, hắn vừa rồi là phóng thích uy áp của dị năng giả cấp 3, đối với vài dị năng giả cấp 1 mà nói có thể duy trì đến hiện tại đã là rất tốt.

Áp lực trên người ba người buông lỏng nhất thời xụi lơ trên ghế sa lông, giờ khắc này mới phát hiện, quần áo bọn họ đều ướt đẫm.

Ngô Quốc An kinh hãi, trong lòng từng cơn sóng gió động trời, tất cả khiếp sợ đều được che giấu trong biểu tình suy yếu của hắn, hắn tin tưởng này tuyệt đối không phải là thực lực cuối cùng của Táp ca, làm một lão đại hắc bang, thỏ khôn còn có ba hang, Táp ca khẳng định còn có quân bài chưa lật chưa đưa ra, này mới là cường giả chân chính đi.

Ngô Quốc An rũ mi mắt xuống, thân thể tựa hồ còn phát run, thẳng đến hiện tại hắn còn cảm giác được cái loại cảm giác làm người ta sợ run vừa rồi, trong lòng có chút may mắn lại có chút nghĩ mà sợ, hắn lại không coi Táp ca vào đâu mà đùa giỡn thông minh cũng may Táp ca không so đo với hắn, một loại cảm giác sống sót sau tai nạn dâng lên trong lòng hắn, Ngô Quốc An lúc này ra một quyết định ở trong lòng.

Từ Phong và Lý Nhiên tuy rằng mệt mỏi biểu tình trên mặt lại là thản nhiên, ở trong mắt bọn họ vô luận Tiêu Táp có bao nhiêu cường mạnh đó cũng là chuyện đương nhiên, Từ Phong trước kia đã là thủ hạ của Tiêu Táp nguyên bản lấy Tiêu Táp vi tôn, Lý Nhiên thì nghe chuyện Tiêu Táp mà lớn lên, bọn họ trừ bỏ than sợ hãi, khâm phục ra, trong lòng càng dâng len một loại dục vọng trước nay chưa từng có, đó là sùng bái cường giả và khát vọng hướng tới!

Tiêu Táp trầm mặc một hồi, chờ bọn họ bình tĩnh lại cảm xúc, lúc này mới lớn tiếng nói: “Về sau người trong đội ngũ mỗi ngày cung ứng hai bữa cơm, muốn ăn no được thôi, chỉ cần dùng điểm công hiến đổi, từ ngoan độc giờ ta nói trước các ngươi, nếu ai dám ăn cây táo rào cây sung, ta liền đồng thời chỉnh các ngươi.”

Ánh mắt Từ Phong và Lý Nhiên sáng lên, căn bản không nghĩ đến, Táp ca thế nhưng còn cung ứng hai bữa cơm đây quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn, nguyên còn tưởng rằng Táp ca nói không nuôi kẻ vô dụng là ghét bỏ đội ngũ bọn họ vô dụng, tinh thần Từ Phogn chấn động vội vàng nói: “Táp ca ngươi yên tâm, đội ngũ của chúng ta ta quyết định được, tuyệt đối sẽ một lòng với ngươi.”

Tiêu Táp mặc kệ hắn có một số việc không phải chỉ dùng miệng nói là được, thản nhiên nói: “Ta và Tiểu Cảnh lần này là muốn đi kinh đô, sẽ tạm lưu lại căn cứ K thị vài ngày, trong đội nguc các ngươi có những người nào, có những thứ gì làm một cái danh sách cho ta, từ hôm nay trở đi ta có thể cung ững thực vật cho, chính là các ngươi phải nhớ kỹ, ta không chỉ chán ghét phản bội còn chán ghét kẻ không nghe lời. Nếu ai không nghe lời….”

Lời nói của Tiêu Táp dừng lại làm người ta mơ màng vô hạn. Từ Phong vỗ vỗ bộ ngực cam đoan: “Táp ca, ngươi yên tâm, quy củ nên hiểu ta đều hiểu, đội ngũ chúng ta tuy rằng không lớn nhưng tuyệt đối phục tùng ích lơi đoàn thể, ngươi nói một chúng ta tuyệt đối không dám nói hai, ngươi nói bắt chó, chúng ta cũng không dám chọn gà!”

Nghe Từ Phong đùa giỡn, Tiêu Táp trực tiếp xem nhẹ, mặc kệ hắn ba hoa chích chòe, ở trước mặt thực lực hết thảy đều không quan trọng, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Nói trọng điểm, đội ngũ các ngươi có những người nào?”

Từ Phogn cười gượng lo lắng, tròng mắt vốn không lớn loạn chuyển, xì xì xèo xèo trong chốc lát mới ăn ngay nói thật: “Đội ngũ chúng ta có 13 người, tổng cộng có 9 dị năng giả, Trừ bỏ Hiểu Hiểu, Lưu thẩm và Chu Goa đều có thể ra ngoài săn bắn.”

Tiêu Táp trầm ngâm một lát, so với trong tưởng tượng của hắn tốt hơn một chút, thản nhiên gật đầu một cái: “Tiêp tục, nói cụ thể một chút.”

Từ Phogn thấy Tiêu Táp không hề có dấu hiệu tức giận liền mở miệng nói liên miên, cằn nhằn bắt đầu nói về tiểu đôi bọn họ, trên mặt là tươi cười dạt dào ấm ấp, thực rõ ràng có thể thấy được, tình cảm của hắn với đội ngũ rất sâu, trải qua sinh tử, trải qua đau khổ, bây giờ có thể sống sót, hắn thật vô vàn cảm kích trời xanh cũng may đội ngũ của mình đoàn kết.

Đội ngũ của bọn Từ Phong trong đó Hiểu Hiểu là một cô nhóc tám tuổi mà còn là dị năng giả thủy hệ, lúc gặp Hiểu Hiểu mẹ của nhóc đã bị cào thương, vì để Từ Phong đáp ứng chiếu cố Hiểu Hiểu, tình thương của mẹ có đôi khi thật vĩ đại không ngờ nổi, mẹ Hiểu Hiểu một mình dẫn tang thi rời đi cho tất cả mọi người cơ hội sống sót, từ đó về sau Từ Phong liền thiếu một cái nhân tình, Hiểu Hiểu cũng là trách nhiệm hắn không trốn được.

Lưu thẩm và Lưu thúc hai người bọn họ cực kỳ may mắn, lúc mạt thế bùng nổ vừa lúc con trai ở bên người, một đường bảo hộ bọn họ trốn chết, đừng nhìn Lưu thúc lớn tuổi, người già nhưng không già chút nào, thân thể rất tốt còn kích phát dị năng thổ hệ, mỗi lầ ra ngoài săn bắn ông đều đi theo, nói là không muốn liên lụy con trai.

Lưu Kiến Quốc chính là con trai bọn họ, là một đứa con có hiếu, cũng là dị năng giả hỏa hệ, những người này sở dĩ bọn họ có thể thành một tiểu đội bất ly bất khí nguyên nhân chủ yếu là bởi vì đều có trói buộc. Chu Hoa chính là trói buộc của Vệ Bân Nghĩa, hai người kia là một đôi, Cho Hoa là thủy hệ, Vệ Bân Nghĩa là lôi hệ, lúc bọn họ găp nguy hiểm, chân Chu Hoa bị chặt đứt, nguyên nhân cụ thể không rõ lắm nhưng thấy bộ dáng không muốn nói của hai người họ, Từ Phong cũng không hỏi nhiều, nghĩ chắc cũng phải ký ức tốt, sau đó hai người liền gia nhập đội ngũ.

Còn có Tang Mẫn, Hồ Diên và Bùi Bằng Quân vài người này tuy không có dị năng nhưng thân thủ cũng không tồi, mỗi ngày đều hạnh khổ rèn luyện, cái giá phgair trả nhiều hơn mấy lần so với người khác, mà ngay cả Lý Nhiên cũng phải nói hai tiếng hổ thẹn, đừng nhìn Tang Mẫn là nữ nhân, lúc bùng nổ là một thân ngoan lực, rất nhiều dị năng giả còn kém hơn.

Mặt khác còn có Khổng Đan Chi và Thư Nếu, hai người này một băng hệ dị năng một mộc hệ dị năng.

Tất cả bọn họ đều thực cố gắng, thực cố gắng còn sống!

Từ Phong tinh tế tính xong, lại bắt đầu thương cảm, đội ngũ bọn họ ban đầu những người này còn tốt một chút, chính là đến hiện tại đi tiêu sái, chết cũng chỉ còn lại này đó, nói thật nếu không gặp được Táp ca, hiện tại thế đạo ngày càng gian nan, thực vât ngày càng ít, hắn thật không hiểu nên như thế nào tiếp tục sống, hay là tại một lần đi ra ngoài, chết ở một nơi không biết.

Hiểu được hết tình huống, Tiêu Táp coi như vừa lòng, mặc dù có vài trói buộc nhưng so với tổng thể thực lực của đội ngũ, dù sao cũng là lợi nhiều hơn hại, mà dựa theo cách nói của Từ Phong những người này nhân phẩm rất tốt, lần này hắn muốn đi là kinh đô, thực lực đội ngũ cố nhiên là quan trọng nhưng nhân phẩm càng thêm trọng yếu, vũng nước trong kinh đô quá sâu, hiện nay tình huống báo đáp ân tình không rõ, hắn cũng không muốn bị lật thuyền trong mương.

Tiêu Táp trầm ngâm trong chốc lát, lúc này đánh nhịp định án: “Đi, ngươi đem người đến cho ta xem.”

“Vâng!” Từ Phong lớn tiếng đáp, thanh âm vang dội, sau đó còn đứng thẳng người làm một tư thế chào theo nghi thức quân đội.

Tiêu Táp khoát tay áo, bảo hắn lập tức lăn.

Từ Phong vui tươi hớn hở rời đi một chút cũng không để ý thái độ của Tiêu Táp, tươi cười ngoài miệng như thế nào cũng không ngăn được, ra cửa còn liên tiếp cười ngây ngô.

Lý Nhiên lòng tràn đầy vui mừng nhanh chóng đi theo, hắn lúc này đã có chút không thể chờ được muốn nói cái tin tức tốt này cho mọi người.

“Từ từ!” Bạch Cảnh gọi hắn lại, ngón tay chỉ phòng bếp cười nói: “Lấy vài thứ trở về đi, ăn no rồi lại đến,đừng khách sáo.”

Lý Nhiên ngượng ngùng gục đầu xuống, trên mặt là một vệt đỏ khả nghi, chắc là nhớ tới động tác nhỏ lúc trước của hắn có chút ngại ngùng.

Bạch Cảnh cười cười: “Về sau tất cả đều là một đội ngũ, không cần khách khí, những thứ này là vật tư hằng ngày, mỗi đội viên đều có phần, nếu muốn càng tốt hơn các người đều phải cố gắng.”

“Cảm ơn Cảnh thiếu!” Lý Nhiên vừa nghe hắn nói như thế, mặt tuy rằng đỏ thoạt nhìn có chút ngại ngùng nhưng vẫn là nhanh chóng đi vào phòng bếp đem đồ ăn hôm nay đóng gói lại.

Bạch Cảnh nhìn nhìn phân lượng cảm thấy có chút không đủ, lại lấy một ít đồ ra, lúc này mới cho hắn đi.

Từ Phong và Lý Nhiên đi không bao lâu, Ngô Quốc An cũng không thấy bóng dáng, Bạch Cảnh cong cong khóe môi liếc Tiêu Táp một cái, cảm thấy một cây gậy một viên kẹo này của y đánh thật tốt.

Đọc truyện chữ Full