DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 1 - Chương 7

Mạn Lôi Đặc Sâm là khách sạn năm sao của Mạc gia, ngay từ lúc còn bé Mạc Ngôn đã bị Mạc gia tuyển định làm người thừa kế của gia tộc, Mạn Lôi Đặc Sâm là do chính Mạc Ngôn một tay tiếp quản.

Sau đó Mạc Ngôn đã dứt khoát chỉnh đốn và cải cách Mạn Lôi Đặc Sâm, tiến cử nhà quản lý khách sạn Jake nổi tiếng trong nước để quản lý các hoạt động của khách sạn, trang hoàng sang trọng cùng với mỹ thực nổi tiếng đã giữ lại cho Mạn Lôi Đặc Sâm nhiều khách quen, hấp dẫn càng nhiều khách hàng hơn. Thành phố C là thành phố ven biển, là một thành phố trung chuyển mậu dịch trong và ngoài nước, là một quần thể khách hàng thương vụ rộng lớn, Mạn Lôi Đặc Sâm với chất lượng phục vụ của nó, mỹ thực độc đáo, trang thiết bị đầy đủ, đã trở thành một khách sạn đứng bậc nhất trong lĩnh vực ẩm thực ở thành phố C. Nói tóm lại, Mạn Lôi Đặc Sâm là một khách sạn lớn với quy mô lớn.

Mạc Ngôn lái xe không nhanh, trên gương mặt không hề gợn sóng lại tụ tập ngày càng nhiều hàn khí, làm cho người ta không khỏi né tránh.

Mạc Từ ở phía sau nhìn trong gương thấy anh trai không ngừng phóng ra hàn khí, vỗ vỗ ngực, biết rõ đó là điềm báo anh trai tức giận, trên đường đi liền trầm mặc không nói, không dám tiến lên đáp chuyện.

Đợi cho đến lúc Mạc Từ cùng Mạc Ngôn đến được Mạn Lôi Đặc Sâm, thì đã qua hai mươi phút.

Tại cửa ra vào Mạn Lôi Đặc Sâm tụ tập không ít người. Bảo vệ khách sạn không ngừng cố gắng giữ trật tự ở hiện trường, nhưng lại vô lực ngăn cản đám người dần dần vây tụ lại.

Mạc Ngôn không kịp đem xe hơi đỗ ở bãi đỗ xe, hung hăng đóng cửa xe lại, vài bước đi vào, cố sức đẩy nhóm người vây xem. Mạc Từ thấy thế, từ ghế ngồi phía sau chuyển lên ngồi ghế lái, tay chân lanh lẹ đem xe hơi đỗ vào bãi đỗ xe khách sạn, rồi vội vàng chen vào đám người.

Quản lý đại sảnh mang mắt kính trên trán thấm mồ hôi không ngừng khom người, nhìn thấy Mạc ngôn đến, thoáng nhẹ nhàng thở ra, cung kính đón chào:

“Tổng giám đốc, ngài đã tới.” Nói xong liền chỉ hướng nhóm người còn đang gây chuyện trong đại sảnh.

“Tổng giám đốc, có hai vị khách tham gia hoạt động “Thử vị” của khách sạn, tiếp đó có một vị tiên sinh nói ra trước được phối liệu của món chính, một vị tiên sinh khác muộn hơn nói ra thành phần phối liệu, bởi vì phiếu thử cơm khuyến mãi chỉ có một, chúng tôi như cũ theo thứ tự đưa phiếu thử cơm khuyến mãi của Bạch Vân cho vị tiên sinh trả lời trước, nên vị tiên sinh còn lại không phục, bởi vậy đã xảy ra tranh chấp.”

Các nhân viên an ninh thấy ông chủ đã đến, cũng xuất ra toàn bộ khí lực giữ gìn trị an hiện trường, vây lại tiến lên, hợp lại cùng một chỗ với nhóm đồng sự ban đầu, cản lại nhóm người gây sự.

Lúc này, vì số lượng bảo vệ gia tăng, nhóm gây sự trong đại sảnh cũng ngừng việc huy vũ nắm đấm, buông xuống bàn ghế trong tay. Tiếp đó, từ trong đám người đi ra một chàng trai quần áo bảnh bao, hiển nhiên đó chính là người dẫn đầu gây chuyện.

Quản lý đại sảnh ánh mắt né tránh, cầu cứu nhìn về phía Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn hiểu ý, cũng không nói thêm điều gì.

Mạn Lôi Đặc Sâm có một hoạt động ưu đãi, khách hàng đến khách sạn chi tiêu ăn uống trong một tháng sẽ được cấp miễn phí một món chính, nếu người khách có thể nói ra được phối liệu món chính, thì có thể có được một phiếu thử cơm khuyến mãi của nhà hàng Bạch Vân, do chính nhân viên khách sạn đặc biệt đưa đến nhà hàng Bạch Vân dùng cơm.

Hoạt động này đưa ra chưa tới nửa năm, có thể nếm ra được phối liệu trong món chính đạt được phiếu thử cơm khuyến mãi lác đác không có mấy người. Cho nên phiếu thử cơm khuyến mãi của Bạch Vân chỉ mỗi cuối tuần mới có. Tại sao hôm nay lại đụng phải hai người khách nói ra được phối liệu món chính vậy?

Tầm mắt Mạc Ngôn quét về phía nhóm người phía trong đại sảnh. Sơ lược hiểu rõ một chút tình huống, nhất thời giận tái mặt, ra hiệu bảo vệ sơ tán đám người.

Người vây xem thấy người phụ trách khách sạn xuất hiện, cục diện đã ổn định. Không có trò hay gì nữa để xem, liền tản hết ra.

Mạc Từ lúc này mới nhìn kỹ đại sảnh một chút, nhóm gây sự kia chỉ là động động nắm tay, phô trương thanh thế thôi, đến cái bàn của khách sạn cũng không có bất luận tổn hại gì.

“Anh là Tổng giám đốc khách sạn?” Chàng trai áo mũ chỉnh tề cười khẽ lên tiếng, đứng thẳng ở nơi cách Mạc Ngôn mười mét. Nụ cười trên mặt như là không hề quan tâm đến thứ gì, nhưng khiêu khích trong mắt dường như nói cho người ngoài biết, anh ta không phải đang cười.

Đúng vậy, anh ta không phải đang cười.

Mạc Từ đứng ở bên người Mạc Ngôn nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, toàn thân chấn động, thần kinh căng thẳng.

Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được âm thanh này.

Hoài nghi, phẫn nộ kéo tới.

Sắc mặt Mạc Từ đại biến, hàm răng cắn chặt.

Người này…Người này…

Là kẻ thù lớn nhất của Mạc gia…

Tại sao lại như vậy, khinh địch như vậy xuất hiện ở trước mắt mình.

Mạc Từ nắm chặt bàn tay, ý định làm cho mình tỉnh táo một chút. Trong nội tâm lại không ngừng ám chỉ bản thân, đó không phải là anh ta, đó không phải là anh ta…

Đó không phải là anh ta…Thế nhưng tại sao âm thanh lại giống nhau như thế?

Nếu không phải anh ta, tại sao không dám xoay người sang nơi đó nhìn một cái.

Có lẽ, không phải anh ta. Có lẽ, chỉ là âm thanh giống nhau thôi.

Mình sợ anh ta, Mạc Từ trong lòng cười nhạo bản thân. Toàn thân đột nhiên xuất hiện một luồng khí cực nóng, thúc đẩy cậu xoay người sang chỗ đó.

Chỉ là một âm thanh mà thôi, vì sao lại e ngại đến loại trình độ này chứ?

Mạc Từ cười cười, thoáng buông lỏng toàn bộ cơ thể.

Người đó con mắt khép hờ, khóe mắt nhếch lên thoáng mang theo một tia sắc bén, làm cho người khác có một loại cảm giác bị uy hiếp, khuôn mặt luôn luôn mỉm cười cùng với biểu cảm lười biếng lại kèm theo một loại ác liệt, đã che giấu sự sắc sảo không dễ dàng phát hiện.

Là anh ta, dĩ nhiên là anh ta!

Tia sáng trong mắt Mạc Từ chớp động ngày càng mạnh mẽ, đối mặt với khuôn mặt kia.

Trong nội tâm lửa giận bốc lên như núi lửa phun trào, cuồng nộ cùng căm hận đan vào một chỗ, khiến cho biểu cảm Mạc Từ có chút vặn vẹo.

Kẻ thù kiếp trước thống hận nhất, lại cứ vô cùng đơn giản mà đứng ở trước mặt mình.

Cậu có thể tiến lên báo thù, đem tất cả vũ nhục nhục nhã kiếp trước anh ta gây cho cậu hết thảy trả lại cho anh ta, làm cho anh ta nếm thử cảm giác sợ hãi khi từ chỗ cao ngã xuống.

Mạc Từ từng ở trong ngôi nhà trệt chật hẹp mà một lần lại một lần nguyền rủa người này sau này gặp phải tình cảnh bi thảm. Nguyền rủa công ty của anh ta đóng cửa, nguyền rủa anh ta ra đường gặp xui xẻo.

Thế mà, khi chính thức gặp người này, nguyền rủa độc ác trong đầu tất cả đã quên mất không còn một mảnh. Thời điểm này trong đầu chỉ còn có mấy sợi dây ham muốn được gọi là ‘Lý trí’ ngăn lại!

Các loại kế hoạch đã lên sẵn đều quên hết không còn một mảnh, trong đầu của cậu chỉ còn có cừu hận.

Đó là cừu hận đã xâm nhập tận cốt tủy.

Người này tuấn tú lịch sự, rất có phong độ quân tử. Mọi người không biết, dưới lớp quần áo đẹp đẽ đó lại là lòng dạ của lang sói.

Thật muốn nhào tới xé rách lớp mặt đang cười đó.

Mối hận phá gia, mối hận đoạt của.

Mối hận phản bội niềm tin đã trao.

Làm sao có thể quên?

Sức mạnh từ phẫn nộ cùng cừu hận làm cơ thể Mạc Từ run rẩy. Là hưng phấn, là sợ hãi, hay là kích động?

Trong lòng Mạc Từ các loại tình cảm không rõ đang cuồn cuộn lao ra phân chia thay đổi thành nhiều loại cảm xúc. Đôi mắt nhấp nháy, vô thức cúi đầu xuống.

“Anh đã thử nghiệm xong trước phối liệu của vị tiên sinh này?” Ngay lúc trong nội tâm Mạc Từ đang sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, Mạc Ngôn cố ý giả vờ như không biết, đối với người danh tính không rõ lại dám gây trở ngại cho tương lai của khách sạn, trong âm thanh có một chút ngoan lệ.

Loại ánh mắt đó, Mạc Ngôn rất không thích.

“Không, là tôi nói ra sau.” Người nọ cũng không chú ý tới Mạc Từ bên người Mạc Ngôn, nâng cằm, như là không chút nào sợ hãi hàn khí trên người Mạc Ngôn.

“Là tôi, là tôi được thử nghiệm trước!” Một thanh âm khác chen vào, đứng bên cạnh quản lý đại sảnh là một vị rất thời trang, đó là một thiếu niên không tính là cao, cậu ta đội mũ lưỡi trai màu trắng, lộ ra lọn tóc bị nhuộm thành năm sáu màu, cái áo hàng hiệu màu sắc rực rỡ của cậu ta làm nổi bật khuôn mặt còn rất trẻ, nhìn qua chắc khoảng mới hai mươi. Biểu cảm của người thiếu niên có chút cẩn trọng, tránh đi ánh mắt thăm dò của người nọ, vặn vẹo xoay cổ, nhìn về phía Mạc Ngôn.

“Tiên sinh họ gì?” Mạc Ngôn hỏi, quản lý đại sảnh đứng trước thiếu niên thay mặt trả lời, “Tổng giám đốc, vị này chính là Phương tiên sinh, còn vị tiên sinh kia là Triệu tiên sinh.”

“Ừ.” Mạc Ngôn cũng không có trách quản lý đại sảnh chen vào nói, nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, rồi trầm giọng nói: “Triệu tiên sinh có phải là bất mãn về sự quyết định đánh giá hoạt động của khách khách, nếu như thế, chúng tôi để cho đầu bếp của khách sạn làm tiếp một món ăn, làm phiền hai vị tiên sinh nếm một chút, được không?”

Mạc Ngôn đối với việc gây chuyện vừa rồi của Triệu tiên sinh không đề cập tới một chữ, anh biết rõ, dám ở Mạn Lôi Đặc Sâm gây chuyện đều không phải là kẻ tầm thường. Anh không muốn đem việc nhỏ nháo thành lớn, dù sao bên trong khách sạn cũng không có bất kỳ tổn thất gì.

Thế nhưng, để người tới cho một cái giáo huấn, vẫn là có thể.

Dù sao Mạn Lôi Đặc Sâm cũng không phải là nơi để cho những thiếu gia nhà giàu, trong lúc rảnh rỗi thì có thể tùy tùy tiện tiện có thể trêu ghẹo gây sự.

“Thử lại một lần cũng không sao.” Phương tiên sinh lắc đầu, khiêu khích vị Triệu tiên sinh cái gì cũng không nói, gương mặt bình tĩnh, vậy là đồng ý rồi.

Việc này không nằm trong kế hoạch ban đầu của anh. Xem ra, Mạc gia này, vẫn là còn có mánh khóe riêng.

Hai vị tiên sinh tranh chấp đều ngồi trên ghế, đầu bếp trưởng của khách sạn đưa lên món chính rồi mở nắp ra, hơi nóng cùng với mùi thơm truyền ra, nhưng chỉ dùng mũi để ngửi, thì không thể nếm ra được phối liệu món chính.

“Triệu tiên sinh, Phương tiên sinh, bắt đầu đi.” Mạc Ngôn đứng bên cạnh bàn ăn, gương mặt vẫn không hề gợn sóng, cảm giác không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.

Người thiếu niên là Phương tiên sinh như trước cầm chiếc đũa, hướng tới món chính có màu xanh kẹp lên, bỏ vào trong miệng.

Triệu tiên sinh không cam lòng rớt lại phía sau, cũng gắp một miếng bỏ vào trong miệng.

Hai người biểm cảm khác thường, làm cho quản lý đại sảnh cũng nhịn không được cười trộm.

Phương tiên sinh vẻ mặt thỏa mãn, khó dằn nổi cấp bách lại gắp thêm một miếng món chính, bỏ vào trong miệng, khuôn mặt phiếm hồng, thưởng thức món ngon. Mà Triệu tiên sinh mặt như Quan Công, trực tiếp quăng đũa, muốn đem món ăn trong miệng một ngụm nhổ ra.

“Ớt…rau cải, đáng ghét!”

Triệu tiên sinh tay chân luống cuống đem nước lạnh trên bàn uống vào trong bụng, tê tê hít vào mấy hơi, không biết là do cay hay là do tức giận, đôi mắt sắc bén vậy mà lại hiện ra thủy quang, ánh mắt mang theo đao quang kiếm ảnh đã suy yếu không ít, lực sát thương trực tiếp xuống không.

Phối liệu món chính được trả lời rất sinh động.

Khóe miệng Mạc Ngôn thoáng giơ lên, lộ ra một nụ cười không nhìn kỹ thì không thấy. Quản lý đại sảnh ở sau lưng vụng trộm bấm véo lòng bàn tay, oán thầm không thôi.

Không nghĩ tới Tổng giám đốc còn là một người phúc hắc thích chỉnh người. Lại phân phó đầu bếp trưởng làm ra món cay siêu cấp này nọ…Hắc hắc, không nghĩ tới a không nghĩ tới!

Ha ha, thật sự là hả lòng hả dạ!

Lập tức liền đối với Mạc Ngôn sùng bái cao hơn một tầng.

“Quả ớt, cải thìa, củ cải trắng,…” Phương tiên sinh đặt đũa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, một mặt tán dương nói: “Món ăn của Mạn Lôi Đặc Sâm thật sự là nhất lưu, không nghĩ tới còn có món cay của Mai Sơn*, ha ha, không biết Bạch Vân so với Mạn Lôi Đặc Sâm, cái nào càng tốt hơn?”

*Mai Sơn là một hương của huyện Gia Nghĩa, tỉnh Đài Loan, Trung Hoa Dân Quốc.

Mạc Ngôn không có trực tiếp trả lời, chỉ là gật gật đầu: “Phương tiên sinh đợi một chút.”

Quản lý đại sảnh hiểu ý, lấy ra phiếu thử cơm khuyến mãi của Bạch Vân, đưa cho Triệu tiên sinh, khom người nói: “Lần này Triệu tiên sinh nếm ra trước, phiếu thử cơm khuyến mãi này thuộc về ngài, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm Bạch Vân. Xin hỏi Triệu tiên sinh là muốn chúng tôi tự tay tiếp đưa đến Bạch Vân hay là tự mình đi đến dùng cơm?” Ông nói ra lựa chọn vô cùng trôi chảy, không đếm xỉa đến ánh nhìn sắc bén của Triệu tiên sinh, cứng rắn đem phiếu thử cơm khuyến mãi nhét vào trong tay anh ta.

Từ bên người Mạc Ngôn đột nhiên bộc phát ra một tiếng gầm lên khiến cho mọi người sửng sốt.

“Không được! Không được đưa cho anh ta phiếu cơm khuyến mãi!”

Đó là âm thanh mang theo tức giận của Mạc Từ. Cậu rốt cục không thể nhịn được nữa mà bạo phát.

Nửa giờ ngắn ngủi, đã gây cho cậu bao nhiêu dày vò?

Cậu nhịn, vốn tức giận đến mức chạm vào là nổ bị cậu cưỡng chế áp trở về ngực, tự nói với bản thân một lần nữa, cậu đã không còn là Mạc Từ đầu xanh ngu ngốc xúc động liều lĩnh trước kia, còn người kia, không phải là kẻ thù của cậu. Tất cả còn chưa có phát sinh, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo…

Nhưng là, lúc người kia chạm vào phiếu thử cơm khuyến mãi của Bạch Vân, cậu không thể nhịn được nữa. Cảm xúc tiêu cực như sóng biển giống như bài sơn đảo hải (đào núi lấp biển) trút xuống dưới, làm cho lý trí còn sót chút ít của cậu hết thảy biến mất.

Cậu còn nhớ rõ, tình cảnh lúc trước là chính cậu dẫn sói vào nhà. Đem quý công tử phong độ nhanh nhẹn đã giúp cậu giải vây thoát khỏi tình trạng quẫn bách làm bạn thân, mời anh ta đến Bạch Vân dùng cơm, coi như là cảm tạ.

Người kia lần đầu tiên tiến vào Bạch Vân, vẻ mặt thưởng thức quan sát trang hoàng của Bạch Vân, trong miệng lại tán thưởng Bạch Vân quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể đến Bạch Vân dùng cơm, thật sự là vinh hạnh.

Nhưng ai ngờ, chính là ở Bạch Vân, mới khiến cho Triệu Hồng Tu bắt đầu nảy sinh dã tâm bừng bừng muốn chiếm đoạt Mạc gia!

Bản thân bị bốn bề vây khốn, khi nghèo khổ chán nản, người đó đã lấy giày da được lau đến bóng loáng dẫm nát trên tay cậu, nâng cằm cao cao, đối mặt với chất vấn của cậu, lại lấy vẻ mặt khinh miệt trả lời:

“Người nào thấy Bạch Vân, ai cũng nghĩ muốn nuốt lấy nó. Kỳ thật, Bạch Vân của Mạc gia, mới là cái hợp ý tôi nhất, ha ha, cái này còn phải cám ơn cậu Mạc Nhị thiếu lúc trước đã dẫn tôi đến Bạch Vân…”

Thành bởi Bạch Vân, bại cũng bởi Bạch Vân. Nguyên lai lúc đó, anh ta đã có loại tâm tư này!

Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm*! Ai ngờ đến sau này phản bội Mạc Từ, chiếm đoạt Mạc gia, người cùng phía lại quay lại bắn quân mình, lại chính là vị bạn thân phong độ nhanh nhẹn?

*Vẽ hổ chỉ có thể vẽ da không thể vẽ xương, nhìn người chỉ có thể biết được mặt không thể biết được tâm của người ta. Ý là khuyên ta nên cẩn trọng khi giao du với ai đó

Cho nên, cậu không thể, cậu không thể để cho cái kẻ thù lớn nhất của Mạc gia bước vào Bạch Vân một bước!

Tuyệt đối không thể để cho anh ta có cơ hội cùng tâm tư chiếm đoạt Mạc gia!

Mạc Ngôn cách Mạc Từ rất gần, anh mơ hồ cảm giác được cảm xúc dao động của Mạc Từ. Cảm giác này, lúc phiếu thử cơm khuyến mãi gián tiếp đưa đến tay Triệu tiên sinh càng trở nên mãnh liệt.

Mạc Từ tại sao lại phải phản đối kịch liệt Triệu tiên sinh có phiếu thử cơm khuyến mãi của Bạch Vân như thế?

Mạc Ngôn nhìn thấy em trai nổi giận đùng đùng, muốn tiến lên cùng Triệu tiên sinh uốn éo đánh thành một đoàn, ý định xé bỏ phiếu thử cơm khuyến mãi.

Không kịp nghĩ nhiều, liền chặn ngang ôm lấy Mạc Từ đang xúc động, không để cho cậu bị Triệu tiên sinh còn chưa kịp phản ứng làm tổn thương.

Đọc truyện chữ Full