DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 3 - Chương 27

Cho rằng chuyện này còn có thể giấu diếm cha một hồi, nhưng không lường trước được thời gian cha biết được chân tướng, lại sớm như vậy.

Mặc dù Mạc Ngôn che giấu tất cả chuyện tình có quan hệ với bức ảnh, nhưng giấy không gói được lửa. Mạc lão gia ở bệnh viện tu dưỡng, từ ông bạn già kết giao nhiều năm, ở chỗ Quý Tật Phong gia chủ Quý gia đã biết được sự tình từ đầu đến cuối.

Từ khó có thể tin đến sắc mặt âm trầm, sau khi Quý lão gia rời đi, ông cụ đè nén lửa giận, ngồi yên thật lâu, đem Mạc Từ đang thay ca ở công ty gọi một cú điện thoại gọi đến bệnh viện.

Mạc lão gia trên giường bệnh một thân bệnh phục màu trắng, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng này, ông cụ đã khôi phục huyết sắc trên mặt lại hiện lên một mảnh sắc thái tái nhợt.

Gò má hóp xuống, lộ ra xương gò má cao cao, Mạc lão gia yết ớt tựa ở trên giường bệnh, trong mắt lập lòe đóm lửa phẫn nộ và áp lực.

“A Từ, cha nghe nói, con cùng đàn ông bên nhau, đây là sự thật?”

Ông cụ từ trước đến giờ lòng dạ ngay thẳng, đối với mặt giáo dục hai anh em Mạc Ngôn và Mạc Từ, chưa từng hàm xúc uyển chuyển, nói bóng nói gió nói ra nghi vấn của mình, ông chỉ sẽ hỏi hoặc là không, làm ra quyết định tiếp theo.

Nhìn qua đứa con nhỏ trước mặt so với ông cao hơn rất nhiều, đã sớm trưởng thành, Mạc lão gia có một loại phẫn nộ bị giấu diếm, bị lừa gạt.

Chưa từng nghĩ tới có một ngày, phải từ trong miệng người khác nghe được chuyện của con mình.

Vừa dứt lời, Mạc Từ vốn là muốn hỏi thăm sức khỏe thân thể của cha, lời sắp sửa thoát ra khỏi cửa miệng lại nuốt vào trong họng, kinh ngạc há miệng, không thể sử dụng khuôn mặt ân cần lo lắng ngụy trang bản thân nữa, cơ hồ là trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

“Cha, người tại sao hỏi những điều đó…”

Mạc Từ bị lời của ông cụ thô bạo cắt đứt.

“Nói như vậy, đó là thật?”

“Xin lỗi, cha.”

Mạc Từ cơ thể cứng còng, sắc mặt hiện xanh mét, đã không thể bình tĩnh tâm trạng của mình.

Đối đãi với cha, Mạc Từ ngoại trừ tôn kính của đứa con đối với người cha, còn tồn tại một phần áy náy khó có thể nói lên.

Nghĩ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, tận lực báo đáp lại kỳ vọng của cha đối với mình.

Nhưng mà sau khi anh trai tự mình phát hiện quan hệ của cậu và Đoạn Phong, Mạc Từ liền phát hiện, khoảng cách của sự thật cùng suy nghĩ.

Anh trai không nói rõ, một ngày nào đó cha sẽ phát hiện.

Có thể lừa gạt được nhất thời, lừa không được cả đời.

Mấy ngày nay cậu đang giãy dụa trong thống khổ lựa chọn cô phụ kỳ vọng của cha cùng với tách khỏi Đoạn Phong.

Lựa chọn, đều thương tổn người với cậu mà nói quan trọng nhất.

Cậu trải qua nhân sinh hai thế, hưởng qua thống khổ mất đi tất cả, cũng nhấm nháp qua ngọt ngào có được tất cả. Thân tình và tình cảm của Đoạn Phong, đều là cơ hội đầu tiên nhận được trong quá trình sống lại ông trời cho cậu.

Cậu không cách nào tùy tiện bỏ qua một bên nào cả, Mạc Từ cơ hồ vào lúc ông cụ hỏi cúi đầu xuống, gật đầu thừa nhận.

Không dám nhìn tới biểu tình trên mặt cha, cho dù là thất vọng chán ghét tí xíu, đều làm cho cậu cảm xúc như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng hiển lộ ra.

“…Con lập lại lần nữa!” Mạc lão gia hiển nhiên không tin kết luận chính tai nghe được.

Cho dù ông bạn già lấy ra bức ảnh thân mật của Mạc Từ cùng một người đồng tình bên nhau, phản ứng đầu tiên của ông, đều là cảm thấy mình hoa mắt.

Cho dù trước kia sinh hoạt cá nhân của Mạc Từ không bị kiềm chế, cũng sẽ không hồ đồ đến mức cùng đàn ông bên nhau a!

Ông cụ trừng như nứt hốc mắt ra, ***g ngực kịch liệt phập phồng, hai tay run rẩy chỉ hướng Mạc Từ, khó có thể tin quát.

“Vô liêm sỉ, nếu không phải hôm nay ta làm rõ, cậu còn muốn giấu ta bao lâu?!”

Mạc lão gia mang bệnh cơ thể gầy gò run run, cánh tay gầy còm ở giữa không trung run run, chỉ vào mũi Mạc Từ quát lớn, môi run rẩy, hốc mắt hõm sâu tức giận mở.

Ở trên người đứa con nhỏ Mạc Từ ký thác hy vọng càng lớn, lại càng không nghĩ chứng kiến nó cô phụ mong đợi của mình.

Từ lúc vợ cả qua đời, ông dựa vào lời thề đồng ý trước giường vợ cả, muốn cho con cái được thành rồng thành gió, yên vui hạnh phúc.

Nhiều năm như thế đã qua, bất luân ông nghiêm khắc quát la, hay là hướng dẫn từng bước để lại không gian phát triển tự do cho đứa con, lòng kỳ vọng đều là mang một khỏa hy vọng bọn nhỏ khỏe mạnh phát triển.

Bệnh nặng lần này, làm cho ông cụ ở trên bàn phẫu thuật tiếp xúc khoảng cách gần với sinh tử.

Sống chế treo ở một sợi dây, mức độ ông cụ đối với con cái quan tâm mong đợi, đều đạt tới một loại kinh sợ mức độ cao, chỉ có nhìn thấy hai đứa con có người coi trọng hạnh phúc kết hôn, ông có thể thả lỏng trái tim treo cao ở trong lòng này.

Hạnh phúc, không phải là con đường về không có tương lai này.

Ông cụ nghe được đứa con nhỏ chính miệng thừa nhận làm làm mình sau đó đích thực mơ hồ, ông cụ trước khi Mạc Từ chạy tới bệnh viện suy nghĩ không bởi vì đứa con biểu tình khổ sở mà dao động.

Đứa con vô luận như thế nào, cũng không thể cùng một người đàn ông bên nhau!

“Xin lỗi, cha, con thật xin lỗi cha, con không muốn cùng anh ấy tách ra…”

Mạc Từ âm thanh nghẹn ngào kích khởi lửa giận ông cụ cướng chế đè áp, trái tim cứng ngắc, ông cụ trải qua mưa to gió lớn thật không ngờ Mạc Từ vẫn là khăng khăng một mực.

Âm lượng đề cao, mong đợi hụt hẫng cùng thất vọng trộn lẫn với nhau.

“Con biết hậu quả hai người đàn ông bên nhau không? Mất đi chính là tín nhiệm mong đợi của cha đối với con, mất đi chính là tình thân, còn phải bị người đàm tiếu…Loại quan hệ này vĩnh viễn không thể lộ rõ dưới ánh mặt trời, đều trở thành một vết bẩn trong nhân sinh của con, con, con hiểu hay không!”

“Làm cha thất vọng rồi, xin lỗi, cha, con làm cha nổi giận, nhưng mà, con thật sự không thể buông tay…”

“Chỉ là vì mới lạ, tiền đồ cùng tình thân, con đều không muốn?!” Ông cụ nghiêm khắc quát lớn.

“Cha, xin lỗi…Con không phải mới lạ, con là nghiêm túc…”

Mạc Từ thân bất do kỷ, cúi đầu xuống, âm thanh gần như nghẹn ngào.

Nhìn thấy đứa con lún sâu lún sâu vào vũng bùn, không thể thoát ra, ông cụ giận dữ, thô bạo nhổ kim tiêm trên cổ tay, chống quải trượng bên giường xuống giường bệnh, cước bộ phù phiếm suýt nữa té trên mặt đất.

Bất cứ chuyện gì đều có đường sống bàn bạc, duy chỉ có chuyện này không thể đồng ý.

Mặc dù Mạc từ cắm rễ ở trong đám phụ nữ, làm phong lưu, kết quả cũng tốt hơn so với cùng đàn ông bên nhau gấp trăm nghìn lần.

Ông cụ lảo đảo đến trước mặt Mạc Từ, dùng ánh mắt ngăn lại Mạc Từ muốn đi lên nâng ông.

Phẫn nộ giơ cánh tay lên, hung hăng nổi giận quăng Mạc Từ một cái tát.

Tiếng bạt tai thanh thúy rơi xuống, ông cụ tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, chỉ dựa vào lực chống quải trượng đỡ cơ thể mình, đi trở về trước giường bệnh, hai tay chống mép giường, ***g ngực phập phồng, trong mắt phủ kín tơ máu.

“Thằng bất hiếu, ta hẳn là đánh chết cậu cái thằng bất hiếu!”

“Cha…” Mạc Từ đứng tại chỗ, muốn cử động chân của mình lại phát hiện mình ngay cả khí lực động chân cũng không có, đôi môi giật giật, Mạc Từ cảm giác chỗ ngực mình nghẹn một hơi, trái tim bởi vì khô nứt mà phát ra trận trận đau đớn.

Trên đời này có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, Mạc Từ ở trong thống khổ do dự, lại không thể đơn giản nói ra hứa hẹn làm cha đánh tan lửa giận.

Hậu quả của lời đồng ý nhẹ nhàng, sẽ khiến hai bên đều bị tổn thương.

“Ta nói cái gì cũng không có tác dụng, đúng không? Ta đây nói cho cậu biết, thằng đàn ông kia lập tức phải cùng người phụ nữ khác kết hôn, cậu còn lại cố chấp vậy sao!”

“Sẽ không…” Mạc Từ mạnh mẽ ngẩng đầu.

Ông cụ cơ thể cứng còng, nghe thấy Mạc Từ nhiều lần ‘Sẽ không’, phát ra tiếng hừ nặng nê, hướng một tập báo vứt trên mặt đất để cho Mạc Từ tận mắt nhìn.

Chậm rãi xoay người, trên trang báo đầu tiên đưa tin là tin tức Đoạn Phong cùng một cô gái khác kết hôn thật to đọng ở trên mặt, bằng phẳng rõ nét, không chút sứt sẹo.

Đoạn Phong mấy ngày gần đây nhất vẫn luôn không có gọi điện thoại tới, Mạc Từ gọi điện cho Đoạn Phong thì không ai nhận nghe. Văn phòng công ty của Đoạn Phong không có ai, phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian, nhưng Đoạn Phong ghé vào tai cậu nỉ non, làm cậu tin rằng, đối phương sẽ không ho một tiếng đã cùng người khác kết hôn.

Mạc Từ vẫn đang cố chấp không chịu tin tưởng.

Tín nhiệm cũng không phải nói vài ba câu là có thể đánh ngã tình cảm thẳng đứng.

Không nghe được Đoạn Phong chính miệng nói ra, Mạc Từ thì sẽ không tin.

Mạc lão gia nắm tay trắng bệch, “Hôn lễ định vào một tuần lễ sau đó, nếu để cho con đi tham gia hôn lễ sẽ làm con hoàn toàn hết hy vọng, cha sẽ để cho anh trai con vào tuần lễ sau dẫn con theo, trước đó, suy nghĩ rõ ràng chuyện hồ đồ của con đi!” Ông cụ nói ra tin của ông bạn gì đặc biệt mang đến, không muốn nhiều lời, phân phó người đợi ngoài cửa đem Mạc Từ đuổi ra phòng bệnh, lưu lại thở dài trong phòng.

Mặt mũi hai nhà cùng tương lai hai người con trai bày ra trước mắt.

Có biện pháp gì đây?

Thái độ cứng rắn một chút, làm cho hai đứa trẻ lâm vào lạc đường này tách ra, cùng ông bạn già cùng chung thương thảo kết quả bày ra trước mắt.

Ông hy vọng Mạc Từ phủ nhận.

Chỉ là Mạc Từ đứa nhỏ này, từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, thà rằng bị đâm cho đầu rơi máu chảy cũng không chịu quay đầu lại.

Mong đợi tan vỡ. Khiếp sợ, thất vọng, sau đó là phẫn nộ.

Sau khi đối chất, sau khi khuyên nhủ, sau khi răn dạy. Chỉ làm cho Mạc Từ tự mình nếm rượu đắng một tay làm ra, hướng vào bụi gai rậm rạp không đường về, trải qua một quá trình đau khổ, mới có thể từ trong chén rượu này tỉnh ngộ, mang theo vết thương từ con đướng này lui về.

Ông cụ nằm ở trên giường, tùy hộ sĩ vội vàng thay ông cắm kim tiêm vào.

Quý trạch.

Đi qua chỗ thảm dày trong phòng khách, Đoạn Phong giả vờ bộ dáng điềm nhiên như không, đi đến trước mặt Quý lão gia gọi anh đến, nhàn nhạt gọi một tiếng “Ông nội.”

Quý lão gia hướng một đôi nam nữ trung niên đối diện trên ghế sô pha, cách ăn mặc rất chính thức gật đầu, đứng lên, cùng Đoạn Phong giới thiệu hai người, “Vị này chính là Thi tiên sinh và vợ của ông ấy, cũng là cha mẹ của Thi Nhã…Thừa Phong, đi lên chào hỏi đi.”

Nhìn thấy Quý lão gia đứng dậy, nam nữ trung niên sô pha đối diện cũng đứng lên theo, trên mặt đầy ý cười, tóc chải chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm túc, người đàn ông trung niên nơi khóe mắt có nếp nhăn mảnh, dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá Đoạn Phong một lần, mỉm cười gật đầu, tựa hồ rất hài lòng vị con rể tương lai này.

“Thừa Phong? Không ngại bác gọi con thế đi?” Phu nhân bên cạnh người đàn ông trung niên trước đoạt lời nói của chồng mình, vừa vặn lộ ra một nụ cười, trên diện mạo mơ hồ tồn giữ bóng dáng Thi Nhã, ngũ quan mỹ lệ dưới sự mài đục của năm tháng, không có để lại dấu vết rõ ràng, chỉ là bà nhiều thêm vài phần phong vận thành thục. Khuôn mặt mỉm cười vô cùng sinh động, có một loại quý khí lộ ra từ trong xương cốt.

Lúc này đoạt trước chào hỏi của chồng với con rể tương lai, động tác vừa vặn không để cho người đi tới có chút nào đột ngột.

Đoạn Phong sắc mặt hơi biến, lễ phép gật đầu, “Vâng, bà Thi có thể gọi tôi như vậy.”

“Thừa Phong, con gọi là gì?”

Quý lão gia một bên giới thiệu run rẩy râu mép, trừng con mắt giả vờ bộ dạng quát lớn, “Còn gọi là bà Thi, Thi tiên sinh, thật sự là quá xa lạ! Thừa Phong, nên đổi giọng gọi là bác trai bác gái!”

Ông cụ vỗ vỗ bả vai Đoạn Phong, làm cho Đoạn Phong sửa lại xưng hô, một lần nữa gọi nam nữ trung niên một lần, tâm tình thật tốt phân phó mấy người ngồi trở lại sô pha.

Tay ông cụ đặt trên đầu gối, cùng cha mẹ Thi Nhã nói cười, cùng bọn họ long trọng giới thiệu cháu của mình.

“Thừa Phong làm người ổn trọng, làm việc rất có quyết đoán, thả mở được chân tay, tôi rất coi trọng nó…Mặc dù cá tính đứa nhỏ này cứng nhắc, nhưng thật sự không phải vấn đề nghiêm trọng gì. Tôi xem có Thi Nhã đứng trước Thừa Phong, tính tình Thừa Phong có thể buông ra a, bọn nó bên nhau rất xứng.”

“Ha ha, Thừa Phong tuấn tú lịch sự, tôi nhìn cũng vô cùng yêu mến, ánh mắt Tiểu Nhã của chúng tôi cũng không tệ lắm.” Bà Thi và Thi tiên sinh trao đổi ánh mắt, một già một trẻ đối mắt cười cười.

“Đúng vậy, con gái của hai người rất khiến tôi cái ông già này yêu thích, một tay trù nghệ tốt, còn có thể quan tâm người khác, thật sự là sinh ra một đứa con gái tốt!” Quý lão gia gật đầu, trêu ghẹo nói.

“Ngài quá khen,” Thi tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu, con gái nhà mình lấy được vui vẻ của Quý lão gia, là chuyện tốt cầu còn không được.

Điều kiện Đoạn Phong không tốt, lại được Quý lão gia coi trọng, mặc dù xuất thân không tốt, nhưng thanh niên cá tính trầm ổn như vậy cùng khí chất không kiêu ngạo không nóng nảy rất hiếm thấy, tính cách Đoạn Phong cùng tiền đồ sáng chói, hoàn toàn có thể đền bù chỗ thiếu hụt xuất thân không tốt.

Thi tiên sinh vô cùng yêu thương con gái mình, nhớ tới cô gái đã từng gọi điện thoại qua, rất thích Đoạn Phong.

Có Quý lão gia tự mình làm mối, cho Thi gia bọn họ mặt mũi, tiếp xúc gần thì ấn tượng rất tốt.

Việc hôn sự này, chắc hẳn phu nhân của mình cũng là hết sức hài lòng.

Thi tiên sinh am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện cùng vợ mình trao đổi ánh mắt, từ trong ánh mắt của đối phương đọc được nội dung mình muốn thấy nhất.

Một bữa cơm kéo gần gũi, nói chuyện hiểu rõ lẫn nhau qua đi ở trước mặt Đoạn Phong trầm mặc không nói, Quý lão gia làm việc mạnh mẽ vang dội rất nhanh cùng cha mẹ Thi Nhã định thời gian cử hành hôn lễ.

“Việc này có thể quá vội hay không, trong một tuần lễ, có nhiều thứ chúng tôi sợ không kịp chuẩn bị…”

Bà Thi nhíu mày, cùng chồng nói ra nghi vấn đáy lòng.

Quý lão gia tỏ ra đối với việc hôn sự này vô cùng gấp rút?

Con gái bên kia còn chưa có thông báo, không biết đối với cái cọc hôn lễ có vẻ vội vàng này có ý kiến gì, nếu là tùy tiện đáp ứng, con gái đổi ý, trên mặt mũi cũng có chút gây khó dễ.

Bà Thi vào thế khó xử.

“Không sao, hôn lễ Quý gia chúng tôi trước đó chuẩn bị tốt lắm, việc này hai người không cần lo lắng, quy mô số khách cùng bữa tiệc, đều là quyết định cẩn thận. Tôi già rồi, Thừa Phong là con trưởng trong nhà, tôi cái lão già này, là muốn sớm một chút nhìn thấy nó lập gia đình, làm cho cái nhà này náo nhiệt một chút…Hôn lễ tuy rằng gấp gáp một chút, nhưng mà nên có thứ gì, đồng dạng cũng sẽ không thiếu.”

Quý lão gia nhìn ra nghi hoặc trong mắt vợ chồng Thi gia, cười to giải thích nghi hoặc. Làm cho hai vợ chống rất nhanh bỏ đi nghi kị đáy lòng.

“Tiểu Nhã có thể nở mày nở mặt gả đi, chúng tôi làm cha mẹ tất nhiên vui mừng, bất qua, chúng tôi còn phải hỏi ý kiến Thi Nhã một chút, đơn giản quyết định đại sự chung thân của Tiểu Nhã như vậy, chỉ sợ nha đầu kia không thuận theo, lại cùng chúng tôi ầm ĩ một hồi!”

Bà Thi khéo đưa đẩy nói.

“Ha ha, hai người lo lắng cũng là đương nhiên, Tiểu Nhã a, cô bé hẳn là đang trên đường.” Quý lão gia gật đầu, giải thích sầu lo của vợ chồng Thi gia, lại cùng bọn họ nói chuyện với nhau vài câu.

Đang lúc nói chuyện, người hầu Quý trạch đã đi tới, dẫn theo tin Thi Nhã đã đến Quý trạch.

“Nhanh để cho nha đầu kia tiến vào.” Quý lão gia phân phó nói.

Vừa dứt lời, tiếng cười như chuông bạc của Thi Nhã đã từ ngoài phòng tiếp khách truyền đến phòng khách.

“Cha mẹ, hai người tại sao tới đây!”

Mấy tháng không gặp cha mẹ mình, trên mặt tràn đầy ý cười hiển hiện lúm đồng tiền, Thi Nhã bộ dáng hân hoan giữ chặt tay của mẹ, dường như làm nũng hỏi.

“Chúng ta đến cùng ông nội Quý con thảo luận đại sự cả đời con, con gái nhà nào cũng thế, rời nhà ra ngoài, đừng mất cấp bậc lễ nghĩa!” Bà Thi tinh tế đánh giá con gái một lần, oán trách nói.

“Cha, người xem mẹ đi, mẹ lại bắt đầu giáo huấn con.” Thi Nhã bộ dáng cô gái nhỏ khoác cánh tay cha, hướng Quý lão gia trong mắt mỉm cười, một bên hiền lành gật đầu vấn an.

“Tiểu Nhã là đứa nhỏ tốt, tính tình hoạt bát xứng với thằng nhóc cứng nhắc nhà tôi, vừa vặn rất tốt, bé gái phải hoạt bát một chút.” Quý lão gia thay Thi Nhã chân tay luống cuống giải vây, phóng khoáng hỏi, “Tiểu Nhã, cha mẹ con cũng không nguyện ý con sớm gả người tới đây như thế, con nói, Thừa Phong chúng ta thế nào?”

“Ông nội Quý, không nên hỏi ra chứ!” Thi Nhã hướng sau lưng cha trốn đi, hai má sinh ra hai mảnh đỏ ửng, nhanh chóng liếc Đoạn Phong phía sau Quý lão gia, xấu hổ cúi đầu xuống, xoắn ngón tay hai tay, một bộ dáng thẹn thùng.

“Ha ha ha, Tiểu Nhã thẹn thùng nha,” Quý lão gia trêu ghẹo nói, hướng Đoạn Phog phất phất tay, xoay người đối với cha mẹ Thi Nhã, “Để cho hai người trẻ tuổi đi chơi đi, tình cảm à, phải luôn bồi dưỡng mới được, chúng ta đừng quấy rầy hai đứa.”

“Thừa Phong, con cần phải chiếu cố Tiểu Nhã thật tốt đó.”

Quý lão gia vỗ vỗ bả vai Đoạn Phong, dặn dò.

Ba vị gia trưởng thì ở trên ghế sô pha ngồi xuống nói chuyện, Thi Nhã cô gái nhỏ vừa rồi xấu hổ thư thái thẹn thùng lượn lờ đi đến trước mặt Đoạn Phong, trên gương mặt hiện lên lúm đồng tiền cạn.

“Thừa Phong, anh theo bồi em đến hoa viên một chút đi.”

Không đợi Đoạn Phong tỏ thái độ, Thi Nhã trên má mây đỏ không tan khoác lên tay Đoạn Phong, đem Đoạn Phong dẫn đến trong hoa viên Quý trạch có người làm vườn đặc biệt quản lý.

“Thừa Phong, vừa rồi cha mẹ em có đối với anh nói bậy về em không.” Ngẩng đầu cùng Đoạn Phong đối mặt Thi Nhã chóp mũi hồng hồng, mang theo một phần chờ mong cùng khẩn trương, “Bọn họ, bọn họ không làm cho anh khó chịu đi…”

“Không có.” Đoạn Phong trầm mặc thật lâu tránh đi con mắt sáng long lanh của Thi Nhã, cánh tay rủ xuống chậm rãi cong lên, bàn tay nắm thành nắm tay, thu về phía sau, chậm rãi mở miệng.

“Tôi ngày đó nói qua…”

“Anh đừng nhắc lại chuyện đó,” Bên khóe miệng một mạt cười yếu ớt dịu dàng biến mất, Thi Nhã có chút cúi đầu, “Chuyện ngày đó, em cũng quên rồi, Thừa Phong, em là thật lòng thích anh, xin đừng từ chối tình cảm của em đối với anh.”

“Cô nhận thức tôi thời gian bao lâu?” Đoạn Phong hỏi.

“Hai tháng, hoặc là nửa năm trước, em nhìn qua hình của anh…”

“Tình cảm hai tháng chắc chắn sao? Tôi là nói, chúng ta nhận thức thời gian ngắn như vậy, cô vững tin tôi có thể cho cô những gì cô muốn sao?”

Đoạn Phong cắt đứt Thi Nhã.

“Em vững tin, em khẳng định, em thích anh!” Thi Nhã ngẩng đầu, “Cha mẹ của chúng ta đều đồng ý, em chỉ là muốn cùng anh ở đây bên nhau, chúng ta có thể dùng thời gian chứng minh hết thảy…Thích ứng với nhau.”

Thi Nhã đem lo lắng đã lâu nói ra, trên lông mi dài dính ẩm ướt như sương sớm trên cánh hoa Sơn Trà, không ngừng run run.

“Tôi đã có người yêu, tôi không thể cam đoan kết hôn có thể làm cho cô hạnh phúc.” Đoạn Phong cau mày, không có an ủi Thi Nhã hai mắt đẫm lệ trên mi.

“Không, cùng anh ở đây bên nhau cũng rất tốt, đây chính là hạnh phúc em muốn, Thừa Phong, anh ngay cả cái thỉnh cầu nho nhỏ này cũng không thể đáp ứng sao, ông nội Quý, ông nội Quý rõ ràng cũng đồng ý.” Thi Nhã khóe mắt trượt xuống nước mắt, lông mi run run.

“Tôi không thể đáp ứng.” Đoạn Phong vô lực giải thích với Thi Nhã, bản thân đã không cách nào thuyết phục Thi Nhã, làm cho Thi Nhã đơn phương rời đi, vậy thì ngay từ đầu liền nói ra quyết định của mình.

Đoạn Phong lui về phía sau một bước, chuẩn bị bứt ra rời đi, Thi Nhã hai mắt đẫm lệ trên mi lúc Đoạn Phong xoay người gắt gao nắm giữ cổ tay Đoạn Phong, không thể duy trì trấn định vừa rồi, âm điệu cao lên, mang theo ngọn lửa phẫn nộ cùng kích động thiêu đốt, “Anh không cùng em kết hôn, là vì, người anh yêu là đàn ông! Chẳng lẽ em không làm tốt, anh yêu đàn ông, tình nguyện không cùng em kết hôn. Cùng thằng đàn ông đồng tính kia bên nhau sẽ hủy tiền đồ của anh, sẽ làm anh bị nhiễm vết nhơ!”

“Cô từ ai nghe nói?!” Đoạn Phong mãnh mẽ quay đầu lại, trở tay chế trụ cổ tay Thi Nhã, con mắt màu đen sáng ngời đáng sợ, “Làm sao cô biết!”

“Em biết, cái gì em cũng biết, hắn không biết liêm sỉ quấn quýt anh, hủy diệt tiền đồ của anh, đê tiện!”

“Cô lặp lại lần nữa!”

Đoạn Phong bị khơi mào nghịch lân, ánh mắt sáng quắc, từ trong cổ họng nhả ra âm anh sát qua vành tai của Thi Nhã.

Biểu tình u ám có vẻ lạnh căm, ánh mắt sáng quắc như hai thanh dao nhỏ sắc bén, cứa trái tim Thi Nhã.

“Hắn không biết xấu hổ, em còn phải cho sắc mặt đó!”

Một cái rùng mình, Thi Nhã cứng còng cơ thể, phục hồi tinh thần lại, dùng sức giãy dụa cổ tay của mình, âm thanh sắc nhọn, “Thả em ra, anh thả em ra!”

“Cô nói cái gì!” Đoạn Phong dán vào lỗ tai Thi Nhã nói ra, giọng nói khàn khàn mang theo loại gió lạnh thấu xương, “Cô đem nói rõ ràng…”

Từ trong miệng Thi Nhã nhảy ra tin tức Mạc Từ, Đoạn Phong bị giam lỏng nhiều ngày thần kinh luôn luôn căng thẳng nhảy lên, vừa rồi tất cả đầu mối liên kết lại với nhau, cơ hồ trong nháy mắt đã đoán được đại khái sự tình.

“Những bức ảnh kia, là cô tìm người chụp.”

“Không phải, không phải em!”

Con mắt Thi Nhã vết nước mắt chưa tan hiện lên một chút hoảng loạn, cắn chặt răng, Thi Nhã bắt đầu hối hận bản thân ở dưới sự phẫn nộ không cẩn thận lỡ miệng nói ra.

Nhưng mà Thi Nhã thề thốt phủ nhận đã tiến thêm một bước xác nhận phán đoán của Đoạn Phong.

Ông nội nhận được ảnh chụp nặc danh, chính là việc làm phía sau của Thi Nhã.

Đoạn Phong nắm chặt nắm tay, bàn tay nắm Thi Nhã buộc chặt. Thi Nhã thừa nhận phẫn nộ của Đoạn Phong, thân thể đã mềm thành một đoàn, phát ra kêu đau.

Đoạn Phong nghe tiếng, kế hoạch chợt khóe lên trong đầu dừng lại, Đoạn Phong chậm rãi buông cổ tay Thi Nhã ra, đem cơ thể mềm nhũn của Thi Nhã thả ở trên mặt ghế ở hoa viên, ánh mắt mới vừa rồi còn là một mảnh tối tăm đã tán đi mây mù ngưng kết.

“Vừa rồi thất lễ, Thi tiểu thư.”

Đoạn Phong giúp Thi Nhã vuốt vuốt vết ứ đọng ở cổ tay, chờ tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần biến mất.

Đọc truyện chữ Full