NHẤT NIÊN BIẾN (HẠ)
________________________________________
Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, nhưng tiết trời vẫn còn u ám.
Tiểu nhị chạy vặt đang thiu thiu ngủ, quên bỏ thêm than củi, bị Tôn đại nương lấy chày cán bột gõ cho tỉnh. Mấy người không say duỗi lưng đi ra ngoài, mấy kẻ say thì được kéo ra ngoài, còn lại một số người vẫn tiếp tục uống.
Phương Tấn nằm trong số chưa định rời đi.
Vì lý do cá nhân, y muốn gặp lại Lạc lão bản một lần.
Ngẫm nghĩ mãi, y vẫn muốn thỉnh giáo Lạc Bình thêm chút nữa, nếu Thái tử điện hạ quả đúng như lời hắn nói, “phúc thọ không đủ”, vậy thì y còn có thể có lựa chọn khác sao? Thí dụ như… Nhị hoàng tử thâm tàng bất lộ?
Y nhìn ra được, Lạc Bình cũng không phải là kẻ chỉ cam tâm làm một tửu quán lão bản. Hắn và y cùng có dã tâm, cùng hướng tới quyền thế, hơn nữa hắn còn hiểu rõ thế cục đương triều hơn y, không có lý nào hắn dừng bước như vậy.
Cho nên y muốn lay chuyển hắn, cùng hắn tiến tới Mạt thành.
Chẳng phụ công y chờ, không lâu sau, Lạc Bình đi vào tửu quán, trả hộp cơm lại cho Tôn đại nương, gọi một chén cháo và hai cái bánh bao, ăn xong lại muốn rời đi. Xem ra hắn không sống trong tửu quán, nhưng mỗi ngày đều tới đây dùng bữa.
Phương Tấn đang muốn tiến lên bắt chuyện, trùng hợp Lạc Bình cũng nhìn thấy y, trước tiên là sửng sốt, sau đó hắn cười nói, “Rượu của quán ta uống ngon tới vậy sao, có thể khiến cho các hạ luyến tiếc không muốn vào thành?”
Phương Tấn thuận theo lời trêu chọc của hắn, nói tiếp, “Không phải rượu ở quán huynh có bao nhiêu mỹ vị, nhưng nếu đi nơi khác, chỉ sợ là chẳng còn có thể uống không mất tiền?”
Lạc Bình lộ vẻ nghi hoặc, “Không mất tiền? Lời này là có ý gì?”
Phương Tấn làm ra vẻ hoảng sợ, “Lạc lão bản chẳng lẽ đã quên rồi sao? Hôm qua huynh nói, bữa này huynh mời ta.”
Lạc Bình dở khóc dở cười, bụng thầm nói, từ tối hôm qua ăn đến tận trưa hôm nay, bữa này của ngươi cũng thật dữ dội đi.
Bất quá ngẫm lại, người nọ quả đúng là không bao giờ chịu thiệt, thà rằng phụ người, còn hơn để người phụ mình, chuyện kiếm lời từ kẻ khác đối với y mà nói, đó là lẽ đương nhiên.
Không muốn tranh luận với y, Lạc Bình biết Phương Tấn chờ ở chỗ này vì cái gì, nhưng hắn không để y có cơ hội mở miệng, ngắn gọn nói luôn, “Giờ nên vào thành, sắp tới chỉ sợ sẽ lại có gió tuyết, Lạc mỗ chúc các hạ thuận buồm xuôi gió, thứ lỗi không tiễn.”
Vừa nghe hắn hạ lệnh trục khách, Phương Tấn vội la lên, “Lạc Bình, huynh không đi cùng ta sao? Tuổi huynh còn trẻ, khát vọng tràn đầy, bị bãi quan như vậy, cam tâm sao?”
Hắn khẳng khái nói xong, Phương Tấn xem xét một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười khẽ, “Lạc Bình ơi Lạc Bình, huynh gạt được người khác, nhưng không thể gạt ta, huynh không phải người an phận thủ thường. Huynh không chịu vào thành, cũng không phải bởi vì thánh chỉ…”
“Các hạ quá lo nghĩ. Ta và huynh bất quá mới vừa quen biết một ngày, ta dự định như thế nào, làm sao huynh rõ được.”
“Không xa không gần, ngay ngoại ô kinh thành, mở quán rượu bên đường lớn, Lạc lão bản, đến tột cùng là huynh đang chờ đợi điều gì?”
“… Không liên quan tới các hạ.”
Hai người im lặng nhìn nhau, nhất thời không khí có mùi giương cung bạt kiếm, làm cho tiểu nhị ngồi một bên đang tiếp tục gục gặc bừng tỉnh lại. Tiểu nhị thấy tình thế bắt đầu không ổn, len lén chạy đến hậu đường gọi Tôn đại nương.
Cuối cùng, Lạc Bình mở miệng làm hoà trước, “Lạc mỗ còn có việc, không dám chậm trễ hành trình của các hạ, nếu về sau các hạ có gì cần trợ giúp, cứ tới tửu quán tìm Tôn đại nương.”
Hắn nhất định không nói, Phương Tấn cũng hết cách, y chỉ nhìn hắn thật lâu, rồi cáo từ rời đi.
Lúc này người lãnh đạo chân chính của tửu quán là Tôn đại nương mới đi ra, hỏi lão bản nhà mình sao lại thế, Lạc Bình nói, “Về sau nếu người này lại đến, cứ chiêu đãi y thật tốt, tiền rượu và thức ăn cũng miễn hết.”
Tôn đại nương hơi giật mình, nhưng cũng chỉ gật đầu nói đã biết, không hỏi han nhiều.
Lạc Bình nhìn bóng dáng Phương Tấn rời đi, trong lòng rất nhiều cảm khái.
Tuy rằng bọn họ năm đó xem như là đối thủ, tại rất nhiều chuyện đều có cách nhìn khác nhau, tranh chấp cả lớn cả bé cho tới giờ vẫn chưa chấm dứt, nhưng mặc kệ nói thế nào, Chu Đường muốn làm nên đại nghiệp, không thể thiếu đi sự trợ giúp của người này.
________________________________________
Mùa đông năm nay rét lạnh bất thường.
Lạc Bình ngồi bên cửa sổ, tự ủ một chén trà, nhìn những bông tuyết trắng như lông ngỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Gió lại nổi.
Gió rét như những con dao nhỏ quất vào phòng, cuốn cho ống tay áo bay phần phật, Lạc Bình đặt chén trà xuống, đột nhiên cảm thấy một chút lạnh giá, hắn khép lại tay áo, đóng cửa sổ, tạm thời chấm dứt thú vui ngắm tuyết.
Đã rất nhiều ngày trôi qua…
Hắn nhẩm tính, thọ hạn của Thái tử điện hạ, sắp tới rồi.
________________________________________
Tuyên Thống năm thứ hai mươi tư, Thái tử Chu Phong bệnh thệ. (chết bệnh)
Trong triều, các thế lực lại bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất, phụ tá của Thái tử đều đang vạch kế hoạch đầu nhập sang minh chủ khác, lúc này Tam hoàng tử Chu Phác đặc biệt phát triển, hắn lấy danh nghĩa chiêu hiền đãi sĩ, chào mời người tài khắp nơi, phủ đệ của hắn ngày ngày đông như trẩy hội.
Hoàn toàn tương phản với hắn là Nhị hoàng tử Chu Nịnh. Từ khi Thái tử qua đời, Chu Nịnh đóng kín cửa không ra ngoài, từ chối khéo những người muốn đến thăm hỏi. Kỳ quái chính là người ủng hộ của hắn so với Chu Phác không hề ít hơn, thậm chí còn có vài phụ tá của Thái tử chủ động muốn hiệp trợ cho hắn.
Trong giai đoạn chọn lựa Tân thái tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhận được ủng hộ lớn nhất, mấy vị Hoàng tử khác cũng rất bận rộn, phải đối phó với kỳ vọng của gia tộc, cho dù không tính toán tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cũng không có lấy một chút an nhàn.
Lúc này Mạt thành tựa như một cơn lốc xoáy rất lớn, mà tại trung tâm của lốc xoáy, chỉ có một người vô cùng nhàn nhã tự tại, đó chính là Thất hoàng tử Chu Đường.
________________________________________
Tảo Hà Hiên.
“Tiểu phu tử muốn khảo sát ta sao?”
“Hà, theo ý ta, so với cách làm phách lối của lão Tam, lão Nhị thông minh và hiểu rõ tình thế hơn nhiều. Lão Tam tuy mời chào được không ít người ủng hộ, nhìn thì có vẻ vây cánh sung túc, kỳ thật hoàn toàn chỉ là phô trương thanh thế. Muốn có được Thái tử vị, còn phải xem Phụ hoàng định đoạt, nhưng hiện tại hắn đã thẳng thừng đắc tội Phụ hoàng rồi.”
“Tang kỳ của Thái tử còn chưa kết thúc, lão Tam đã bắt đầu gióng trống khua chiêng muốn thọc gậy bánh xe, chứng tỏ hắn chưa bao giờ để Thái tử vào mắt, thậm chí còn có ý ngóng trông Thái tử chết. Phụ hoàng thương yêu nhất là Đại ca, nhất định sẽ không ưu ái một Hoàng tử chẳng có tình huynh đệ như vậy.”
“Mà lão Nhị thì lợi hại, mặc kệ hắn có thật sự thương tâm vì cái chết của Thái tử hay không, ít nhất hắn đã làm ra bộ dáng có tang. Ngoài mặt thì đóng cửa từ chối tiếp khách, trên thực tế lại âm thầm lung lạc không ít kẻ trung thành với Thái tử, ta không tin trong sân nhà hắn lại gió êm sóng lặng như vẻ bề ngoài.”
“Bất quá nha, tiểu phu tử à, ta cảm thấy mấy điều bọn họ làm đều vô dụng cả thôi.”
“…”
“Sao thế? Ngươi không tin ta nhìn ra được sao?” Chu Đường cong cong khoé miệng, bộ dáng có chút tự phụ.
“Ta không nói liều nha, ta nói, Phụ hoàng căn bản đã sớm quyết định rồi.”
“Tại thời điểm hắn lập Chu Phong làm Thái tử, cũng đã bố trí hết thảy thỏa đáng rồi.”
“Ta nói đúng không, tiểu phu tử?”
“…”
Gió xuân se lạnh lướt qua chiếc chén đối diện với y, nước trà trong chén nhẹ nhàng gợn sóng, một lá trà khẽ xoay tròn rồi chìm xuống, khe khẽ chạm tới đáy chén.
Đáy mắt lưu chuyển, thiếu niên đơn độc ngẩng mặt lên, bất mãn nói, “Tiểu phu tử, rốt cuộc là ngươi gật đầu hay lắc đầu thế? Ta nói vất vả như vậy, ngươi không thưởng cho ta chút gì sao?”
Căn phòng vẫn yên lặng.
Trong đôi mắt thiếu niên từ từ hiện lên một tia oán hận.
Đã một năm qua rồi…
Tiểu phu tử, thời gian trôi chậm quá, còn lại chín năm, ngươi định bắt ta ngồi lẩm bẩm với chén trà xanh chín năm trời nữa sao?
Sao ngươi nhẫn tâm đến thế!
Chu Đường ta thề, tới khi gặp lại ngươi, nhất định ta sẽ đùa giỡn vô lại, quấn lấy ngươi không tha!
Cái gì mà chín năm mười năm, vứt hết đi!
Ngươi đã làm tiểu phu tử của ta một ngày, thì cả đời cũng đừng mong chạy thoát!
________________________________________
Tang kỳ Chu Phong qua đi, Hoàng Thượng hạ chỉ triệu kiến tất cả các Hoàng tử.
Bởi vì tuổi tác đã cao, lại xót thương ái tử (con yêu), sắc mặt Hoàng thượng rất không tốt, hai gò má hơi tái, thỉnh thoảng còn ho khan, nhưng đôi mắt vẫn ngời sáng hữu thần, không có nửa điểm hồ đồ.
Phụ hoàng triệu kiến bọn họ vì việc gì, trong lòng các Hoàng tử đều đã có suy đoán, có điều bọn hắn không ngờ rằng, sự tình cư nhiên lại chuyển biến theo con đường đó.
Lúc này tại Chân Ương Điện, chỉ có sắc mặt Chu Đường nhìn qua coi như bình thường. Bởi vì y chẳng có gì để chờ đợi, cho nên càng thêm bình tĩnh khách quan. Trên thực tế, y đang nói thầm, tiểu phu tử xem đi, ta đoán chắc chắn không sai nhỉ?
Hoàng Thượng lấy ra chiết tử có chiếu thư, còn có một bản [Luật lệ Đại Thừa].
Trước tiên, hắn cho tất cả các Hoàng tử nhìn chiết tử một lần, sau đó, không để tâm vẻ mặt khiếp sợ, phẫn nộ hay lạnh nhạt của họ, thẳng thắn nói, “Đây là trẫm tự mình đặt ra một năm về trước, pháp lệnh định ra bởi Đại Lý Tự-Lạc Tự khanh đã từng… Khụ khụ, cái gọi là trưởng tử kế thừa chế (chế độ con cả kế tục), các ngươi hẳn là hiểu được, phụ truyền trưởng tử, trưởng tử truyền trưởng tôn (cha truyền con trai cả – con cả truyền cháu đích tôn). Trải qua các triều đại trưởng thứ phân tranh, Đại Thừa huyên náo đến gà chó không yên, núi sông tan nát, trẫm không hy vọng nhìn thấy các ngươi cũng biến thành như vậy, cho nên đặt ra chế độ này.”
Tam hoàng tử Chu Phác dễ kích động, mặt mũi trắng bệch tiến tới từng bước, “Nhưng thưa Phụ hoàng, Hành nhi còn nhỏ tuổi, chỉ sợ khó có thể đảm đương gánh nặng trị quốc.”
“Vậy nên mới cần các ngươi làm thúc thúc (chú) chỉ bảo thêm cho y.” Hoàng Thượng nhẹ than, “Phong nhi mất sớm, dưới gối chỉ còn độc nhất một nhi tử, tử thừa phụ chí (con nối nghiệp cha), về tình về lý đều không có gì bất ổn. Huống hồ Hành nhi không phải hạng người ngu dốt, từ thuở nhỏ đã có danh sư dạy dỗ, chắc chắn sẽ không làm mất thể diện Đại Thừa ta.”
“Nhưng mà…”
Thấy Chu Phác còn muốn nói thêm, Hoàng Thượng nghiêm nghị ngắt lời, “Phác nhi, từng điều ngươi làm sau khi Phong nhi tạ thế, đừng cho là ta không biết, Đại ca ngươi thi cốt chưa hàn (xương còn chưa lạnh), chẳng lẽ ngươi có thể tranh chấp cùng chất tử (cháu ruột) của chính mình sao?”
Hoàng thượng nói lời này, khoá kín đường lui của Chu Phác, cũng là nhắc nhở các Hoàng tử còn lại.
Lúc này Chu Đường mới nghĩ ra, nguyên lai tiểu phu tử rời đi không phải bởi vì viết giùm đơn kiện cho án oan nào đó, nguyên nhân chân chính là do hắn đã một tay phác thảo chế độ trưởng tử kế thừa.
Hoàng Thượng bãi quan hắn, là để phòng ngừa hắn thông đồng với các Hoàng tử khác, làm hại đến lợi ích của Đại hoàng tử và Hoàng trưởng tôn. Bất quá, làm như vậy cũng coi như là đã bảo hộ cho hắn, dù sao thì hắn ở giữa trung tâm tranh đoạt hoàng quyền, muốn toàn thân trở ra, gần như không có khả năng.
Đồng thời Chu Đường càng thêm tin tưởng, hết thảy những điều này đều là do Phụ hoàng trăm phương ngàn kế tính toán nhiều năm, từng bước đi đều đã an bài tốt, bọn họ dù có tâm địa gian xảo đến thế nào, tuyệt đối cũng không thể lay chuyển được quyết định này.
Quả nhiên, kế tiếp Hoàng Thượng cho bọn họ xem chiếu thư, đó là chiếu thư lập Chu Hành làm Thái tử, còn có yêu cầu các Hoàng thúc bọn họ phải làm hết khả năng để phụ tá Chu Hành vân vân. Hắn diễn cho mọi người coi, sau đó dùng ngọc tỷ đóng lên chiếu thư.
—- Trần ai lạc định.
Kết thúc, Hoàng Thượng hỏi bọn họ có dự tính gì không.
Sau khi tuyên bố chế độ trưởng tử kế thừa, xuất phát từ đủ loại lo lắng cho an nguy của Hoàng thái tôn, Hoàng Thượng yêu cầu con cháu hoàng thất còn lại phải chia ra cư trú ở các châu (đơn vị hành chính thời xưa), chỉ để lại hai vị Hoàng tử ở kinh thành để phù trợ cho thế lực của Thái tử, ngay cả Hoàng tử còn vị thành niên cũng vậy, không được lưu lại trong cung.
Vì thế Hoàng Thượng để chính bọn họ lựa chọn nơi muốn đi.
Nhị hoàng tử Chu Nịnh đứng ra nói mình muốn ở lại Mạt thành, tận tâm tận lực phụ tá Hoàng thái tôn. Hoàng Thượng phê chuẩn.
Tam hoàng tử Chu Phác quỳ xuống đất ăn năn, thề với thiên tử, sau này nhất định trung tâm đối đãi Chu Hành, thỉnh cầu Hoàng Thượng cho hắn lưu lại ở kinh thành. Xuất phát từ thế lực của gia tộc Tả thừa tướng, Hoàng Thượng cũng phê chuẩn.
Tứ hoàng tử Chu Kha chờ lệnh đi Tân Châu, ngoại công (ông ngoại) của hắn là Tân Châu định hải (trấn biển) Đại tướng quân, hắn nói muốn ở nơi đó rèn luyện nhiều hơn, vì Đại Thừa hải phòng (phòng thủ biển) tận lực. Hoàng Thượng khen hắn có chí khí, vui vẻ phê chuẩn.
Ngũ hoàng tử Chu Hàng rất tùy ý, hắn hỏi Hoàng Thượng, Đại Thừa có chỗ nào phong cảnh đẹp nhất, mỹ nhân nhiều nhất, Hoàng Thượng nói Thanh Châu, hắn liền la hét muốn đi Thanh Châu. Hoàng Thượng tuy mắng hắn bất hảo phong lưu, nhưng vẫn cười và phê chuẩn.
Lục hoàng tử Chu Dương kỳ thật rất muốn cùng Tam ca lưu lại kinh thành, tự biết Hoàng Thượng sẽ không đồng ý, tuy nhiên xuất phát từ trân trọng, nên Hoàng Thượng để hắn đi Duyên Châu gần với Mạt thành nhất, quan viên nơi đó phần lớn là môn sinh của Tả thừa tướng, sẽ chiếu cố hắn tốt.
Khi hỏi đến Chu Đường, Chu Đường tiến lên cúi đầu, “Phụ hoàng, nhi thần muốn đi Việt Châu.”
“Việt Châu?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao muốn đi Việt Châu?”
Việt Châu tuy không phải là nơi hẻo lánh, nhưng nạn trộm cướp hoành hành nhiều năm đã thành hoạ, dân chúng không được an cư, Hoàng Thượng nhiều lần hạ chỉ tiêu diệt, nhưng hiệu quả quá nhỏ, là một địa phương rất khó cai quản, không biết vì sao Chu Đường muốn tới nơi đó.
“Bởi vì nhi thần nghe nói thiên nhiên nơi đó đều có trí tuệ, có người kể rằng đã gặp được tiên nhân, còn có người bảo trong núi có một loại trái cây tên là Ly Nhi Quả, ăn một quả có thể tiêu trừ bách bệnh, ăn hai quả thì kéo dài tuổi thọ, ăn ba quả là có thể đắc đạo thành tiên, nhi thần muốn thử đi tìm xem, nếu thực sự loại quả này có tồn tại, liền sẽ mang về dâng Phụ hoàng thưởng thức.”
Nghe Chu Đường nói xong, Hoàng Thượng nhất thời nghẹn lòng.
Hắn không ngờ, trong tất cả bảy Hoàng tử, kẻ duy nhất đặt chữ “Hiếu” trong lòng, lại là đứa nhỏ chưa bao giờ được hắn yêu mến này.
Hoàng Thượng im lặng nhìn Chu Đường, trước mắt như có một lớp sương mù mỏng manh. Nỗi thống khổ khi mất đi ái tử đã làm cho hắn ý thức được tình phụ tử trân quý cỡ nào, hắn bỗng nhiên có chút áy náy.
Hắn vừa mới phát hiện, đứa bé này đã cao đến vậy rồi.
Hắn cũng vừa mới phát hiện, trong bảy đứa, hoá ra đôi mắt của Chu Đường là giống với hắn nhất.
Hoàng Thượng đồng ý thỉnh cầu của Chu Đường, còn tặng thêm một thanh bảo kiếm đúc từ Hàn Huyền Thiết của Bắc Lăng, để y có thứ phòng thân, mặc dù trong ấn tượng của hắn, Chu Đường không biết võ.
Chu Đường không kiêu ngạo không siểm nịnh, tạ ơn rồi lui sang một bên.
Việt Châu…
Khoé miệng y nhếch lên thành một đường cong rất nhỏ.
Nơi đó là cố hương của tiểu phu tử.