DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đương Niên Ly Tao
Chương 22

ĐOẠN HỒNG TRẦN (BỎ LẠI HỒNG TRẦN)



________________________________________

Lạc mẫu ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ trong phòng, lôi kéo cánh tay Lạc Bình miên man nói chuyện.

Chu Đường nhòm qua khe cửa sổ, thấy bà đang muốn nhét một vật gì đó vào tay tiểu phu tử, còn tiểu phu tử nhất quyết không chịu cầm.

Lạc mẫu nén giận nói, “Đứa nhỏ này thật là! Cứ muốn lãng phí tấm lòng của mẹ như vậy sao?”

Lạc Bình lắc lắc đầu, bỏ lại thứ kia lên mặt bàn, lúc này Chu Đường mới nhìn ra đó là một túi hương nho nhỏ, kiểu dáng điển hình của Tây Chiêu.

Lạc Bình nói, “Mẹ à, túi hương này có mùi thơm rất đặc biệt, con là một nam tử, mang theo thứ này khó tránh khỏi bị người ta chú ý.”

“Thì có làm sao, cha con không phải cũng mang một cái đó à? Bao nhiêu năm rồi, có thấy ai cười cha con đâu? Còn nữa, túi hương này mùi thơm rất thanh tịnh, không có chút nữ tính nào, tại sao lại không thể đeo?”

“Ài, thay vì đưa cho con, không bằng mẹ mang sang cho Mi nhi đi, con bé thích mấy thứ này nhất.”

“Túi hương của nha đầu kia đã xếp đầy một hòm rồi, cha con chiều chuộng nó, mỗi lần đi buôn bán trở về đều mang cho nó bao nhiêu là đồ chơi, ngược lại còn con, lẻ loi một mình xa xứ…”

“Nhưng mà mẹ à, con thật sự không thể nhận đâu…” Lạc Bình rất khó xử, có vẻ muốn nói lại thôi, “Nó… Nó có thể sẽ mang đến cho con phiền toái.”

Lạc mẫu mất hứng, bắt đầu mếu máo, “Nói lung tung! Hương liệu của Tây Chiêu chúng ta, cho tới giờ luôn là xu cát tị hung (mang lại may mắn, tránh rủi ro), chưa có ai dám nói là mang đến tai hoạ. Con thật sự không hiểu vì sao mẹ phải khổ tâm ư?”

“…” Lạc Bình thấy mẫu thân tức giận, không dám tranh cãi nữa, chỉ cúi đầu nghe giảng.

“Tổ phụ của con cả đời đọc sách thánh hiền, đến cuối cùng vẫn chẳng thể với tới công danh, phụ thân con năm đó cũng mấy độ cầu quan mà không được, bất đắc dĩ phải khí văn tòng thương (thôi học văn chuyển sang buôn bán), rồi tới con nữa, vất vả lắm mới thi đỗ Trạng Nguyên, ai ngờ chưa được vài năm đã bị bãi quan rồi. Mẹ tìm người tính qua, nói là tổ tiên Lạc gia xưa kia không biết đã tạo cái nghiệt gì, cắt đứt vận làm quan của con cháu. Túi hương này và túi hương của cha con đều lấy ở chỗ Tây Chiêu Quốc sư, năm đó khi ngài tặng mẹ có nói qua, đeo nó bên người sẽ có quan vận, tài vận suôn sẻ tốt đẹp, cả đời bình an hạnh phúc.”

“Mẹ à, mấy lời vô căn cứ đó sao có thể tin…

“Bình nhi! Không được nói Quốc sư như vậy!” Lạc mẫu quát lớn.

“Vâng, con biết sai rồi.” Lạc Bình vội vàng nói.

Chu Đường ở bên ngoài nghe, tuy rất hứng thú với bộ dáng tiểu phu tử bị giáo huấn, nhưng y vẫn bắt được trọng tâm câu chuyện: Tây Chiêu Quốc sư? Mẫu thân của Tiểu phu tử có giao tình với Tây Chiêu Quốc sư, nói vậy địa vị ở Tây Chiêu cũng không đơn giản.

Đang nghĩ ngợi, trong phòng lại âm ỉ truyền ra tiếng khóc nức nở, Chu Đường tập trung nhìn lại, hoá ra là Lạc mẫu tức đến phát khóc.

Lạc mẫu có rơi nước mắt thật hay không thì y không biết, nhưng y biết Lạc Bình bây giờ đang luống cuống vô cùng.

Lạc mẫu sụt sịt nói, “Đứa nhỏ ngươi thật là cố chấp, lời của mẹ mà ngươi cũng không chịu nghe sao? Cha ngươi sau khi đeo túi hương trên người, việc làm ăn lập tức yên ổn, nhà khác bị đạo phỉ cướp sạch, cha ngươi lại chưa một lần gặp qua. Mẹ thấy ngươi không được như ý, cũng là muốn tốt cho ngươi, ai ngờ ngươi thế mà lại…”

“Được rồi được rồi, mẹ à, đúng là túi hương này có chút công dụng thật, để con đeo luôn vậy.”

Lạc Bình vừa dỗ mẹ, vừa nhét túi hương vào trong lòng, lúc này Lạc mẫu mới ngưng khóc được.

Nói chuyện thêm vài câu, Lạc mẫu quay về phòng.

Chu Đường bám ở bên ngoài một lát, bị một trận gió đêm thổi đến run cả người, do dự không biết nên về ngủ, hay cứ vào gặp tiểu phu tử luôn.

Sau đó y thấy tiểu phu tử lấy túi hương ra, ngẩn ngơ nhìn một lát, thở dài, sẽ sàng đưa tới bên ngọn nến, chuẩn bị đốt. Chẳng biết tại sao Chu Đường đột nhiên nhịn không được, vội vàng từ cửa sổ nhảy vào.

________________________________________

Lạc Bình nghe thấy động tĩnh thì hoảng sợ, tay run lên, túi hương liền rơi xuống đất.

Chu Đường nhanh tay lẹ mắt, nhào tới nhặt lấy nó, phủi phủi bụi, đưa lên chóp mũi ngửi, “Rất dễ chịu nha, thơm ngát mà không bị ngấy, rất hợp với tiểu phu tử nha, tại sao lại muốn đốt đi?”

Dưới ánh nến chập chờn, nửa khuôn mặt của Lạc Bình chìm trong bóng tối, Chu Đường nhìn hắn, phát hiện hắn đang trốn tránh ánh mắt của mình.

Chu Đường để cái gối lên giường, vẫy tay với hắn, “Tiểu phu tử, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”

Lạc Bình thu gọn lại cảm xúc, đang muốn khuyên y rời đi, cánh tay đã bị túm gọn, làm hắn té xuống giường.

“Tiểu Đường!”

“Tiểu phu tử, đừng đuổi ta đi được không? Ta ngồi bên ngoài chịu lạnh lâu lắm rồi.” Chu Đường đáng thương nói.

Lạc Bình nghe xong, toàn thân cứng đờ, “Ngươi vẫn ở bên ngoài?”

“Đúng vậy nha, ta nghe thấy ngươi bị mẹ mắng đó,” Chu Đường vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn, y muốn biết vì sao hắn kiên quyết không chịu nhận túi hương này, nhưng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, y lập tức quên luôn ý tưởng đó, vội vàng nắm lấy tay hắn, “Tiểu phu tử, tay ngươi lạnh thế, nhanh vào chăn đi, ta ủ cho ngươi ấm lên.”

Lạc Bình tựa như mất hồn, mặc cho Chu Đường lôi hắn vào trong chăn.

Túi hương đặt ngay bên gối, mùi thơm hệt như thân thể của tiểu phu tử, Chu Đường cảm thấy rất an tâm, nhanh chóng mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đôi bàn tay bị y ôm trong ngực, toàn thân chậm rãi ấm lên, ánh mắt Lạc Bình đặt trên khuôn mặt Chu Đường, tham lam nhìn ngắm.

Chu Đường vẫn đang ở hình dạng thiếu niên, đường nét tuy đã phát triển, nhưng dưới cằm vẫn còn lưu lại một chút non nớt.

May sao, y chưa phải Quân vương năm đó, chỉ bằng một đạo thánh chỉ, lạnh lùng ném hắn vào Vô Xá Lao.

Khi ấy Lạc Bình không thể nào ngờ được, túi hương mẫu thân tặng, cuối cùng lại trở thành chứng cớ xác minh tội trạng của hắn.

Hắn muốn biện giải cho mình, nhưng rồi hắn nhận ra, vô luận hắn có nói gì, người nọ cũng sẽ không chịu nghe.

Nhưng hiện giờ đã khác rồi, nếu hiện giờ hắn biện giải trước, ngay tại lúc này, khi trong lòng y còn tràn đầy tín nhiệm, liệu có thể giảm bớt tội cho mai sau hay không?

“… Tiểu Đường.”

“Ưm?” Chu Đường mơ mơ màng màng.

“Tiểu Đường, dậy đi,” Lạc Bình đẩy y, “Nghe ta nói chuyện.”

“Ừ, được rồi,” Chu Đường tỉnh lại, dụi mắt nhìn tiểu phu tử bốc đồng hiếm thấy, “Sao vậy?”

Lạc Bình ngập ngừng nói, “Tiểu Đường, ngươi hãy nghe ta nói cho rõ.”

“Ừ, ta không ngủ, ta nghe mà.”

“Mẫu thân của ta… mang trong mình huyết mạch của vương tộc Tây Chiêu, năm đó bà trót yêu phụ thân ta, liền nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chịu chùn bươc)theo ông đến Đại Thừa, hiện giờ đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Tây Chiêu. Túi hương của ta và cha ta đều là bà có được trước khi bỏ trốn, Quốc sư Tây Chiêu tặng cho bà, nói là để bảo vệ cả gia đình bình an giàu có. Mùi hương Quốc sư tự tay chế tác rất độc đáo, chỉ vương thất Tây Chiêu mới có thể đeo. Nói đến cũng thật thần kỳ, mẫu thân mang theo túi hương, thật sự có thể tránh khỏi vương tộc đuổi bắt, về sau chuyện này dần bình ổn, việc kinh doanh của phụ thân cũng trở nên thịnh vượng, mà ta lại đỗ công danh.”

“Hoá ra Lạc phu nhân xuất thân từ vương thất Tây Chiêu à, khó trách lại có túi hương trân quý như vậy. Nhưng mà ta bảo, tiểu phu tử thi đậu làm quan không phải công lao của nó đâu nha,” Chu Đường nhăn mặt nhăn mũi nói, “Ngươi thật sự có thực tài, hơn nữa nhất định là có Thần linh muốn mang ngươi đến bên cạnh ta.”

Lạc Bình cười cười, tâm nói quả thật có người phái hắn đến, nhưng không phải Thần linh, mà là một Đại phán quan.

“Tiểu Đường, ta nói với ngươi chuyện này, hy vọng ngươi tin tưởng ta, mặc kệ mẫu thân của ta có thân phận gì, ta là con dân của Đại Thừa, điều này vĩnh viễn không thay đổi. Ta thừa nhận ta tham quyền, ta biết ta hám làm quan, nhưng ta sẽ không bao giờ phản bội Đại Thừa.”

“Vậy nghĩa là, tiểu phu tử đang sợ ta hoài nghi ngươi tư thông với vương thất Tây Chiêu, bán đứng Đại Thừa? Làm sao ta có thể nghĩ như vậy? Ngươi đúng là buồn lo vô cớ.”

“Ừ, ta buồn lo vô cớ.” Lạc Bình cười khổ.

Nếu thật sự ta buồn lo vô cớ, vậy thì năm đó, ai là người giáng xuống cho ta cái tội danh này…

Chu Đường cầm túi hương lên nhìn, mặt trên thêu hai linh thú đáng yêu, có thể thấy rõ là một trống một mái, thần khí sống động, vô cùng đặc biệt.

Không biết y lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên trở mình đặt tay lên vai Lạc Bình, “Tiểu phu tử, ta hỏi ngươi nha, túi hương này tốt như vậy, mai sau ngươi có lấy nó làm tín vật tặng cho thê tử không?”

“Cái gì?” Lạc Bình còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ chuyện cũ.

“Hay là trong lòng ngươi đã có cô nương muốn tặng rồi? Trước khi lên kinh dự thi, ngươi có thanh mai trúc mã gì không? Nàng ta có đang chờ đợi ngươi công danh rạng ngời quay về cưới nàng ta không? Có ước định ‘áo gấm về làng, động phòng hoa chúc’ linh tinh gì không? Ngươi có phải là một kẻ bạc tình không?”

“…” Lạc Bình lé mắt nhìn y, “Tiểu Đường, ngươi lại đọc tiểu thuyết của Hứa công tử đó à…”

Chu Đường rụt đầu, “Hì hì, trên đường có mua tác phẩm mới của Hứa công tử, kêu là [Kiêm gia ký], nói rất đúng nha…”

Lạc Bình gõ cái trán y, giả vờ nổi giận, “Tốt không học, chỉ toàn thích xem loại *** từ diễm khúc.”

“Tiểu phu tử có muốn đọc không? Ta cho mượn đó.”

“… Được rồi, không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi.”

Lạc Bình bất đắc dĩ, thương cảm trong lòng cứ thế mà tan thành mây khói. Hắn vỗ nhẹ Chu Đường giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Chu Đường vốn muốn tỏ vẻ bất mãn, kết quả lại thấy quá sung sướng, rất nhanh ngủ luôn một mạch.

________________________________________

Ngày hôm sau, Chu Đường và Lạc Bình chào từ biệt Lạc phụ Lạc mẫu.

Lạc Mi bưng một vò rượu ra, giẫm trên hoa rơi đầy sân, tươi cười ngâm thơ, “Bỉ nhĩ duy hà? Duy đường chi hoa. Bỉ lộ tư hà? Quân tử chi xa…” (*)

Chu Đường nhận lấy vò rượu, ngẩn người không hiểu gì.

Lạc Mi kinh ngạc nói, “Sao thế? Chẳng lẽ ngươi không xem [Kiêm gia ký] của Hứa công tử à? Ta đang đưa tiễn ngươi đó, Chúc Oanh Oanh trong tiểu thuyết ngâm thơ như vậy để đưa tiễn kẻ bạc tình mà.”

Phì —- Không biết là ai bật cười.

Những người khác cười còn chưa tính, Chu Đường thấy tiểu phu tử cũng đang cười y, mặt mũi phút chốc đỏ hồng, “Cái gì mà kẻ bạc tình, ta không phải kẻ bạc tình!”

Nói xong, y lôi kéo Lạc Bình đi ra ngoài, không để ý tới Lạc Mi trêu chọc ở sau lưng.

Lạc Bình an ủi, “Đừng giận, muội muội của ta giỡn ngươi thôi.”

“Hừ, ta đây không thèm chấp nhặt với một tiểu nha đầu. Dù sao ta cũng không phải là kẻ bạc tình, ai tốt với ta, ta sẽ báo đáp người đó gấp mười, gấp trăm lần, tiểu phu tử phải tin ta.”

Mặt y vênh lên, hai tay siết thật chặt, Lạc Bình mím môi cười, cầm lấy tay y rồi nói, “Ừ, ta tin mà.”

________________________________________

Sau khi ra khỏi tiểu viện, Chu Đường ngoái nhìn khu vườn mai đỏ, hỏi Lạc Bình, “Mai kia là giống gì vậy, sao lại nở hoa rực rỡ oanh liệt thế?”

Lạc Bình cũng nhìn lại, đáp lời, “Hồng Trần. Những cây mai đó tên là Hồng Trần, đến từ Tây Chiêu.”

“Ừ, tên rất đẹp.” Chu Đường tán thưởng.

Cánh cửa tiểu viện khép lại sau bọn họ.

Lạc Bình được Chu Đường nắm tay, cùng bước về phía trước, đem chuyện hồng trần ngày xưa bỏ lại sau lưng.

________________________________________

(*) Trích từ bài thơ [Thái vị] – Nằm trong tập [Kinh thi].

Nguyên văn:

彼尔维何? 维常之华.

彼路斯何? 君子之车

Bỉ nhĩ duy hà? Duy thường chi hoa.

Bỉ lộ tư hà? Quân tử chi xa. (Trong đó “Thường” đồng âm với “Đường”)

Đại ý:

Hoa gì nở đẹp thế kia? Đó là hoa Đường Lê.

Xe gì đang rời đi thế? Đó là mã xa của người quân tử. (Chú thích của tác giả)

[Nói chung là em Lạc Mi trêu bạn Tiểu Đường, đây là hai câu thơ rất lâm ly nghiêm túc, chả lan quyên gì đến Hứa công tử =)))]

Hoa Đường Lê là hoa này:

Đọc truyện chữ Full