ÁI TĂNG DIỆT (YÊU HẬN TIÊU TAN)
________________________________________
Thấy Lạc Bình mang cả người mùi rượu chạy đến, Tần Tuyết cô nương sợ hãi bỏ trốn, nghĩ thầm gặp phải tên vô lại mặt dày, vội vàng đi gọi mấy gã ác ôn ở Nam Mộng Viên tới đuổi hắn.
Lạc Bình giải thích mình chỉ muốn xin một chiếc khăn thơm, khốn nỗi chẳng ai thèm nghe, lúc bị đẩy ra đến cửa, đột nhiên bị chặn lại. Tần Tuyết và mấy gã hung thần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người áo gấm xa hoa, dung mạo ngọc ngà, liếc mắt đã biết là một quý công tử sang trọng, so với tên say xỉn kia thì đẹp đẽ hơn nhiều.
Lúc này Tần Tuyết cũng hết sợ, nhẹ nhàng bước tới cúi chào, êm ái hỏi, “Thứ cho tiểu nữ không lễ phép, không biết công tử có chuyện gì?”
Chu Đường nhìn nàng một cái, vươn tay đón lấy Lạc Bình đang ngã trái ngã phải, “Không có gì, đến đón người về nhà. Xin lỗi đã dọa cô nương sợ.”
Tần Tuyết sửng sốt, xấu hổ cười nói, “Không sao, thỉnh công tử cứ tự nhiên.”
________________________________________
Chu Đường đỡ Lạc Bình đi ra ngoài, vào xa giá, Lạc Bình xoa huyệt Thái dương nói, “Quân vương một nước lưu liên lê viên (lưu luyến vườn lê – vườn lê ý chỉ chốn phong lưu), đây không phải chuyện nhỏ nha, làm một hiền tướng, thần nên khuyên nhủ một chút.”
“Bản thân hiền tướng còn ở đây vui quên trời đất, vậy mà cũng dám khuyên nhủ ta sao?”
“Người quả nhiên ở…” Lạc Bình cong khóe miệng, “Quốc sư bị Người gọi đi, chính là để nghe thần kể chuyện sao?”
Chu Đường nghiêm mặt không nói lời nào.
Lạc Bình cười nói, “Trọng Ly đúng là ăn cây táo, rào cây sung. Y chẳng bao giờ mời không thần cái gì.”
Chu Đường đưa tay thay hắn xoa xoa huyệt vị, “Ăn cây táo, rào cây sung? Bên nào là táo, bên nào là sung? Nếu ta không làm như vậy, ngươi còn định giữ vở kịch đó trong lòng bao lâu nữa? Tiểu phu tử, ta mãi mãi đứng về phía ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?”
“Thần chỉ kể một chuyện tích, Người tin thần sao?”
“Ta không tin.”
“Vậy à…” Lạc Bình cười khổ.
“Ta không tin Hoàng đế kia thật sự vô tình như thế.” Chu Đường nói tiếp, “Không ai đối xử với người mình yêu tàn nhẫn như vậy. Ta nghĩ, y nhất định là rất ngu xuẩn, nên không tìm được giải pháp nào tốt hơn.”
“Giả pháp tốt hơn? Vậy nếu như là Bệ hạ thì sao? Người có thể tìm được không?”
“Ta… Không biết.” Chu Đường mím môi, “Chuyện ngươi kể, nếu nói kiếp trước đã từng chứng kiến, thì hiện tại càng giống như lời tiên đoán. Từ nhỏ ta đã cảm thấy rất kỳ quái, ngươi tựa hồ không gì không biết. Nhưng chính bởi không gì không biết, nên ngươi cứ giấu kín mọi chuyện trong lòng. Ngươi luôn ở bên cạnh ta, nhưng chưa bao giờ dám cho ta một chút tín nhiệm, ngươi sợ ta sẽ giống với Hoàng đế trong câu chuyện kia hay sao?”
“…”
“Tiểu phu tử, lần này chúng ta cùng nhau đối mặt được không? Chúng ta đừng tự cho mình là đúng, đừng tự âm thầm tìm cách giải quyết nữa, được không?”
Lạc Bình biết mình đã quá say, say đến nỗi toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ.
________________________________________
Tết Trung thu, Chân Ương Điện.
Chu Đường ước lượng bình thuốc nhỏ trong tay, nói với Phương Tấn đứng bên dưới, “Phương khanh ơi là Phương khanh, trẫm vừa mới đặc cách cho khanh ra vào hậu cung, khanh đã mang đến tặng trẫm trò hề này, định đội nón xanh lên đầu trẫm đó hả?”
Phương Tấn khom người, “Thần không dám.”
Chu Đường nói, “Ừ, khanh không dám, nhưng có kẻ dám. Tương Phi mang thai? Trẫm hoàn toàn không tới phòng nàng ta, nàng ta mang thai kiểu gì? Làm cách nào khanh lấy được bình thuốc này? Không bị phát hiện chứ?”
“Thần không tiếp xúc trực tiếp với Tương Phi nương nương, mà là kính nhờ Chi Phi nương nương đến xuyến môn (thăm hỏi). Thị nữ Tuệ Tuệ của Chi Phi nương nương thấy Quốc sư giao bình thuốc này cho Tương Phi, bèn nhân cơ hội trộm về, thay bằng một bình thuốc phong hàn.”
“Ừ, giao cho thái y nghiệm xét. Còn nữa, tiểu phu tử nói người khả nghi nhất là cấm quân Đô thống Lữ Như Giang, nhưng ta cảm thấy có điểm kỳ lạ. Sắp tới đừng đánh rắn động cỏ, cứ quan sát tỉ mỉ là được.”
“Rõ.”
“Tốt lắm, khanh lui đi.”
Yến tiệc Trung thu mới kết thúc không lâu, Phương Tấn đi rồi, Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Vầng trăng sáng treo cao, Hoàng cung rộng lớn như vậy, nhưng chẳng có ai thực sự cùng y đoàn viên. Y không cam lòng, nửa đêm sai người đến phủ Thừa tướng gọi Lạc Bình mới vừa trở về quay lại.
________________________________________
Lạc Bình ăn năm cái bánh trung thu lòng đỏ trứng trong buổi tiệc, giờ đang no căng bụng, bị gọi quay về coi như đi tản bộ, nhưng vừa tới Chân Ương Điện, nước trà còn chưa kịp nhấp, hắn đã nghe Chu Đường hỏi, “Ngươi giấu ta… Ngấm ngầm qua lại với Chi Phi đã bao lâu?”
Hắn sợ tới mức dạ dày co rút, thiếu chút nữa phun hết lòng đỏ trứng ra ngoài.
Chu Đường thấy mặt mũi hắn trắng bệch, biết mình vui đùa quá trớn, cuống quít dâng trà lên cho hắn, “Tiểu phu tử đừng sợ, không phải ta muốn trách tội ngươi đâu.”
Lạc Bình nhìn thẳng vào mắt y thật lâu, xác định đúng là y không có ý hỏi tội mới dám nhận lấy chén trà, đầu ngón tay khẽ run run. Kiếp trước cũng vì dính líu tới phi tần nên mới nhận về kết cục như vậy, cho đến lúc này hắn vẫn còn sợ hãi.
Chu Đường thấy hắn thần hồn nát thần tính, lòng đau quặn thắt, “Tiểu phu tử, ta sai rồi. Ngươi hãy nghe ta nói, ta điều tra Quốc sư và Tương Phi, được nha đầu Vũ Chi kia giúp đỡ không ít, ta đoán nhất định là ngươi chỉ điểm cho nàng ta, vậy nên mới định hỏi ngươi lúc ấy an bài ra sao mà thôi.”
Kỳ thật trong lòng y vẫn có đôi phần khó chịu, bởi vì Lạc Bình chẳng thà nhờ một tiểu nha đầu giúp đỡ còn hơn là thẳng thắn nói thật với y, đáng tiếc, cơn ghen tị nhỏ nhen của y chẳng bao giờ chống lại nổi một ánh mắt sợ hãi của tiểu phu tử.
Lạc Bình nói, “Người nọ từng có liên hệ với Hạ gia, cứ để Hạ gia tra ra hắn là tốt nhất. Thần không thể ra vào hậu cung, nên chỉ còn cách kính nhờ Chi Phi nương nương, đương nhiên cũng phải có điều kiện, điểm này hy vọng Bệ hạ có thể thành toàn.”
“Điều kiện gì?”
“Chờ sự tình chấm dứt, xin Bệ hạ phong Chi Phi làm Hoàng hậu.”
“Hoàng hậu?!”
“Thế lực Hạ gia đã bị tước đoạt gần hết, ở lại Mạt Thành cũng chỉ còn Chi Phi nương nương và đại bá (bác cả) của mình. Có thể nắm giữ lòng trung thành của bọn họ, với Đại Thừa mà nói, là chuyện trăm lợi vô hại.”
“Chỉ vì thế mà lập nàng ta làm hậu? Tiểu phu tử, không thể như vậy được, ngươi biết rõ ta chỉ thích một mình ngươi! Ngươi không thể bức lương vi xướng!” [Bức lương vi xướng: Ép người (lương thiện) làm kỹ =)))]
“…” Ai bị ép làm kỹ cơ? Khóe miệng Lạc Bình giật giật, “Bệ hạ, đằng nào Người cũng phải lập một Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, đây là vị trí thần không thể ngồi lên được.”
Chu Đường ngẩn người, Lạc Bình nói không sai… Tuyệt đối không có khả năng tiểu phu tử nhận lời làm Hoàng hậu của y.
Thở dài, Chu Đường nói, “Tiểu phu tử biết không, trước đây ta cứ mơ một ngày thực sự trở thành chủ nhân của Hoàng cung, nhưng giờ ước nguyện đã thành, ta mới phát hiện kỳ thật cũng chẳng có gì khác ngày xưa cả. Đình đài lầu các vẫn như vậy, người ở bên trong cũng vẫn ích kỷ tư lợi, không có ai xem nơi này là một gia đình.”
“Bệ hạ, ở trên cao khó tránh khỏi lạnh, hiện giờ Người đang đứng trên đỉnh thiên hạ, làm sao có thể có người nhà được?”
“… Ngươi nói đúng.” Chu Đường cười khổ, “Giờ ta đã hiểu rồi, hiểu vì sao lúc trước Phụ hoàng tuyệt tình với người đàn bà kia như vậy, tại sao lạnh nhạt với ta như vậy, đó là bởi vì ta và người đàn bà kia đều rời bỏ vị trí người thân của Phụ hoàng. Càng ở trên cao, càng không thể nhẫn nhịn. Tiểu phu tử, bây giờ trong hoàng cung này cũng có kẻ rời bỏ ta, ngươi nói ta nên xử trí ả thế nào?”
Lạc Bình ngẩn người, ngập ngừng nói, “Tương Phi nương nương…”
“Trong bụng ả ta đã mang dã chủng, còn đang nghĩ cách làm sao để lừa dối ta.” Chu Đường lạnh lùng nói, “Thật đúng là nhân sinh như kịch. Tiểu phu tử, ta báo thù thay cho Thừa tướng trong vở kịch kia được không? Chờ thời cơ tới, ta sẽ tống ả vào Vô Xá Lao, trở mặt với Tây Chiêu thì thế nào? Bọn chúng làm chuyện vô sỉ trước, Chu Đường ta quyết không nhẫn nhịn!”
“Vô Xá Lao sao…” Nghe được cái tên quen thuộc này, Lạc Bình không tránh khỏi xúc động.
Con người Chu Đường thật sự giống với Phụ hoàng y, kẻ nào phản bội y, y dứt khoát sẽ không rộng lượng.
“Tiểu phu tử, tiểu phu tử?” Chu Đường gọi hắn hoàn hồn, “Ngươi đi ngắm trăng ăn bánh trung thu với ta đi.”
Y mang bánh trung thu ngự thiện phòng (Phòng bếp của Hoàng cung) đặc biệt thiết kế bày ra trước mặt cả hai, “Còn nhớ không, hồi đó ngươi mang bánh trung thu cho ta ăn, cái loại bọc trong giấy dầu, có vị mặn mặn ấy… Ngự thiện phòng rõ vô tích sự, dặn dò cả nửa ngày mà vẫn làm ra cái thứ loè loẹt này.”
Lạc Bình đã ăn năm cái bánh trung thu lòng đỏ trứng ngấy chết người, giờ đang rục rịch muốn ói, “Không, thần không đói bụng, thỉnh Bệ hạ cứ từ từ thưởng thức.”
Chu Đường nhìn bộ dạng muốn ói của hắn, pha trò, “Tiểu phu tử sao vậy? Chẳng lẽ là… Hoài long chủng (mang thai rồng) rồi? Tương Phi có mang thì ta không tin, nhưng mà bảo ngươi có, ta nhất định tin ngay!”
Nói xong còn láu cá lấy tay mò vào vạt áo Lạc Bình, sờ sờ cái bụng mềm, sau đó bò xuống, xuống chút nữa.
Lạc Bình túm bàn tay y lại, chờ lúc y nhào đầu qua thì nhét một miếng bánh vào miệng y, “Bệ hạ, mỗi dịp Trung thu ngày trước, khi Người ăn bánh, thần luôn kể cho Người nghe vài câu chuyện dân gian. Nếu Người đã nhớ nhung như thế, chi bằng thần lại kể vài sự tích cho Người nghe vậy. Sau khi Ngô Cương và Hậu Nghệ cùng…”
Chu Đường ngửa mặt lên trời thở dài, tiểu phu tử đúng là người khô khan nhất thiên hạ!
________________________________________
Tương Phi trước sau vẫn không có cách lừa Chu Đường lên giường, mắt thấy thời cơ sắp bị bỏ lỡ, nàng ta bối rối không ngừng, cũng chính vì vậy nên để lộ dấu vết.
Phương Tấn tuần tra ban đêm tại Ngọc Thiền Cung, phát hiện có một lỗ hổng. Lỗ hổng này quá mức lộ liễu, Lữ Như Giang là Đô thống Cấm vệ quân, không thể nào không biết tới vấn đề này, nhưng mọi thứ cứ tồn tại trần trụi như vậy, lỗ hổng được bỏ đó, mặc cho kẻ ra người vào rất tự nhiên.
Lữ Như Giang có tư tình với Tương Phi, chuyện này gần như đã chắc chắn, nhưng người đặt ra nghi vấn đầu tiên lại chính là Lạc Bình, “Lỗ hổng đó xuất hiện mỗi tháng vào lúc trăng khuyết, đều tại thời điểm Lữ Như Giang ở doanh địa huấn luyện bên ngoài thành. Ta nghĩ băn khoăn của Bệ hạ không phải không có lý, lén lút tiếp xúc với Tương Phi là một kẻ khác, Lữ Như Giang nhiều nhất chỉ tiếp tay mà thôi.”
“Vậy thì là ai? Quốc sư?”
“Quốc sư đâu nhất thiết phải làm ra chuyện đó.”
“Chưa chắc, nói không chừng Quốc sư chính là trâu già gặm cỏ non. Huynh không thấy sao, gã ta đã bao nhiêu tuổi mà nhìn vẫn còn trẻ trung như vậy, nhất định là dùng trú nhan thuật (lưu giữ dung nhan) để giữ lại vẻ thanh xuân.”
“Trọng Ly, không thể nói vậy được…”
Giữa lúc hai người đang muốn bắt đầu tranh chấp, Chu Đường lên tiếng, “Cãi vã chuyện này có ích lợi gì? Trước tiên cứ mang Lữ Như Giang ‘Chểnh mảng nhiệm vụ’ tới hỏi tội, chậm rãi kéo tơ lột kén, tất sẽ thấy chân tướng.”
Lạc Bình cùng Phương Tấn đồng thời khom người, “Tuân lệnh Bệ hạ.”
Ồn ào nửa ngày, bọn họ kỳ thực chỉ đang chờ Chu Đường nói ra những lời này. Cả hai đều đã lõi đời, chuyện đắc tội cấm quân Đô thống, tất nhiên chẳng người nào muốn nhận về tay, đồng tâm hiệp lực giao cho Hoàng Thượng mới là đúng lý hợp tình.
Chu Đường hạ lệnh xong mới ngộ ra, tốt tốt tốt, hoá ra hai “Hiền thần” này liên thủ, kẻ bị cho vào tròng lại chính là y, nhớ đến vở kịch đó, bọn họ từng là kẻ địch thật sao?
________________________________________
Lữ Như Giang bị triệu tới Đại Lý Tự.
Đây là nơi Lạc Bình chiêu hàng hắn khi trước, lần này Lạc Bình không ra mặt, Nguyên Tự moi được sự thực từ trong miệng hắn.
Nguyên Tự dẫn Lạc Bình tới gặp hắn, “Lạc đại nhân, có vài kẻ thật sự lợi hại. Hắn tuy đã bị ngài tẩy não, nhưng vẫn có thể nhớ rõ chuyện mình để tâm nhất.”
Lạc Bình nhìn lời khai, tìm kiếm chuyện khiến Lữ Như Giang để tâm nhất, nhìn tới một hàng chữ, hắn liền hiểu được.
Lữ Như Giang trả thù.
Bởi vì người hắn yêu chết bởi ngai vàng của Chu Đường.
Người hắn yêu từng sống tại Phi Ly Cung, tuy mang danh Hoàng hậu nhưng không được Cảnh Đế ân sủng, mọi người chỉ biết nàng là cháu gái Đổng Vân Tích của Đổng Thái sư, là người thuộc phe Ninh Vương, nhưng chẳng ai biết nàng chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự.
Khi đại hoả thiêu trụi Phi Ly Cung, Lữ Như Giang bị trọng thương nên hôn mê bất tỉnh, thậm chí ngay cả cơ hội đi cứu nàng cũng không có. Tới khi hắn tỉnh lại, Phi Ly Cung đã thành phế tích điêu tàn, chẳng còn ai sống sót.
Vợ của Hoàng đế thì sao?
Dựa vào cái gì mà vợ của Hoàng đế không thể yêu thương người khác?
Vậy nên khi phát hiện Tương Phi vụng trộm, hắn chẳng những không vạch trần nàng ta, mà còn tiếp tay cho nàng ta gặp gỡ nhân tình.
Lời khai tới đây đã chứng minh một vấn đề, Lữ Như Giang không phải cha đứa nhỏ trong bụng Tương Phi.
“Nếu vậy thì người kia cuối cùng là ai?” Lạc Bình nhìn Lữ Như Giang trong phòng giam.
“Một thị vệ. Ta chưa từng trực tiếp chạm mặt hắn, ta không muốn liên lụy quá sâu.” Lữ Như Giang vẫn rất bình tĩnh, “Ta bỏ rơi nhiệm vụ, nhưng không thông đồng với địch phản quốc, hai tội này không giống nhau.”
“Ngươi thật giảo hoạt.” Kỳ thực Lạc Bình rất bội phục hắn, người này thông minh, chỉ có điều kiếp trước hắn dính líu quá nhiều, nên kết quả phải gánh trên lưng tội danh phản quốc…
Lời vừa nói ra được phân nửa, Thiếu khanh bỗng nhiên lao vào, “Lạc đại nhân, Nguyên đại nhân, có chuyện rồi! Tương Phi nương nương đã xảy ra chuyện! Mau, Hoàng Thượng cho mời các ngài khẩn cấp tới Chân Ương Điện!”
________________________________________
Lúc này Chân Ương Điện vô cùng náo nhiệt.
Một thị vệ cả người be bét máu quỳ trên mặt đất, bên cạnh là Tương Phi đang khóc lóc như mưa, Phương Tấn giật luôn ống tay áo rách rưới của mình xuống, nói, “Bệ hạ, đây là tai nạn lao động đó”, Cấm vệ quân có liên can thì đang tự kề đao vào cổ.
Đường nhìn của Lạc Bình dừng lại trên người thị vệ kia, nhất thời ngẩn ra.
Hắn nhớ rõ thân hình và ánh mắt người này, chính là thích khách tới giết hắn diệt khẩu, trên đường hắn bị áp giải đến Vô Xá Lao năm ấy.
Chu Đường lạnh lùng nhìn người nọ, “Cưỡng ép phi tử của trẫm, gây tội lớn như vậy, lá gan ngươi thật không nhỏ nhỉ, kẻ nào ra lệnh cho ngươi? Hoặc nói, ngươi là ai?”
Người nọ quay đầu không đáp, Chu Đường giận dữ nhấc chân định đá hắn một cước, nhưng chưa kịp tung đòn thì Quốc sư đã lảo đảo chạy tới, đau thương nói, “Khẩn cầu Bệ hạ tha cho hắn một mạng!”
Chu Đường thu chân về, dù sao Quốc sư cũng là trọng thần của Tây Chiêu, ít nhiều cũng phải nể mặt gã. Vì thế Chu Đường ban cho gã ngồi, để gã chậm rãi bẩm báo.
Quốc sư thấy sự tình đã không thể vãn hồi, đành phải nói ra sự thật — Thị vệ kia chính là Tam vương tử Phụng Đức của Tây Chiêu, trước mắt cũng là người thừa kế duy nhất của hoàng tộc Tây Chiêu.
Những năm gần đây, hoàng tộc Tây Chiêu phải gánh thiên khiển (trời phạt). Nhân số trong hoàng tộc càng lúc càng thưa thớt, đầu tiên là vài người bàng hệ (dòng họ nhánh) bị bắt vì phản bội, sau đó Đại vương tử và Nhị vương tử qua đời mà không hiểu tại sao, vận mệnh quốc gia Tây Chiêu ngày càng lụi bại. Tây Chiêu vương nóng như lửa đốt, thỉnh cầu Quốc sư tính toán thiên mệnh. Quốc sư phán, tinh vận của Tây Chiêu không có mũi nhọn, vận số sắp cạn, chỉ có thể tá mệnh (vay mượn vận mệnh), cố giữ bình an.
Tây Chiêu thờ phụng thần minh, bách tính nghe nói Tây Chiêu sắp mất nước, nơi chốn hoảng sợ. Để trấn an dân chúng, Tây Chiêu vương quyết định đem con gái của mình gả tới Đại Thừa, muốn mượn thực lực Đại Thừa để kéo về phù hộ của thần minh.
Chẳng thể ngờ, thiên khiển vẫn không buông tha bọn họ, Tương Vãn Công chúa đã sớm có tư tình với huynh trưởng cùng cha khác mẹ Phụng Đức của mình, mà mối tình loạn luân này lại khiến Tam vương tử Phụng Đức một lòng đuổi tới Đại Thừa.
Cố giữ bình an, bọn họ muốn mượn số mệnh Đại Thừa, lại không dự đoán được trò khôi hài này sẽ diễn ra.
Tương Phi mang bầu con của Phụng Đức, điều này khiến họ trở tay không kịp, mà Hoàng Thượng tựa hồ cũng đã phát hiện ra điều gì đó, bọn họ không thể không nghĩ biện pháp đào tẩu.
“Hừ, cái gì mà tá mệnh?! Tây Chiêu ta cần gì phải dựa hơi Đại Thừa!” Phụng Đức khạc ra một ngụm máu, “Tương Vãn lại đây, y chưa từng thật lòng đối đãi nàng dù chỉ một ngày, cái thứ số mệnh bố thí đó thì có ý nghĩa quái gì!”
Quốc sư thở hổn hển, bước nhanh tới khuyên can Phụng Đức, “Điện hạ đừng nói nữa! Việc này là chúng ta sai, ta đã truyền tin bẩm báo cho Chủ thượng, tất cả cứ để Chủ thượng định đoạt.”
“Ta muốn trước tiên phải mang Tương Vãn…”
Phụng Đức đang muốn nói thêm, Quốc sư phủi ống tay áo, một làn hương thơm thổi tới, hắn lập tức hôn mê.
Tương Vãn đã sợ đến không dám mở miệng, Quốc sư thở dài một tiếng, cung kính hành lễ với Chu Đường, “Bệ hạ, vì bang giao hai nước, thỉnh cho phép thần tạm thời trông coi Tương Phi nương nương và tệ quốc vương tử, chờ mệnh lệnh của Chủ thượng.”
Chu Đường miễn cưỡng đồng ý.
Chuyện bị ngắt ngang, nhưng Lạc Bình đã có một ít lời giải cho sự việc năm ấy, khi đó bọn họ vì để lừa dối, không tiếc vu oan cho hắn, mà sau đó vận mệnh Đại Thừa dần dần suy bại, âu cũng là hậu quả của cái thứ bọn họ gọi là “Tá mệnh”.
Hắn vốn không mấy tin tưởng vào thần linh, nhưng nếu thực sự không có thần linh, thì việc hắn chết đi sống lại phải giải thích như thế nào? Đại phán quan muốn hắn tận lực bảo hộ Đại Thừa thiên thu, chẳng phải cũng đã tiên đoán được thiên mệnh của hắn sao?
________________________________________
Sứ thần khẩn thiết thỉnh cầu Hoàng đế khoan hồng, nói rằng Tây Chiêu nguyện lòng bồi thường chuộc tội, chỉ cần Hoàng đế tha cho Phụng Đức vương tử, bọn họ sẽ đón cả Tương Vãn Công chúa quay về, từ nay về sau không bao giờ đề cập tới chuyện “Tá mệnh” nữa.
Chu Đường không vội vã kết luận, mà hỏi ý Lạc Thừa tướng trước.
Lạc Thừa tướng nói, “Tây Chiêu vẫn luôn là lân bang hữu hảo của Đại Thừa, việc này tuy làm cho cả hai nước đều hổ thẹn, nhưng cũng không nhất thiết phải vì vậy mà cắt đứt giao tình của đôi bên. Bệ hạ, thần nghĩ Tây Chiêu vương rất có thành ý, Đại Thừa chúng ta cũng nên đáp lại sao cho thật khí phách.”
“Tốt lắm, cứ theo ý Lạc khanh đi.” Chu Đường nói với sứ thần, “Mang công chúa và vương tử các ngươi về đi. Ngươi xem, còn tặng kèm thêm một đứa nhỏ, Đại Thừa chúng ta quả nhiên quá hào phóng.”
“Dạ… Dạ, Bệ hạ anh minh.” Sứ thần lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ lui ra nhận người.
Chu Đường tâm tình rất tốt, “Lạc khanh, khanh chỉ bằng một vở kịch mà giải được mê cục rối rắm như thế, thật lợi hại! Khanh lập công lớn, nói đi, muốn được ban thưởng gì nào?”
Phương Tấn khẽ ho một cái, ý là mình cũng lập không ít công lao, còn bị tai nạn lao động, hi vọng Hoàng đế Bệ hạ cũng ban thưởng cho mình một chút, đáng tiếc trong mắt Chu Đường chỉ có một người kia, chẳng thèm đếm xỉa gì đến y.
Lạc Bình tiến lên nói, “Hồi bẩm Bệ hạ, thần cả gan xin Người một vị mỹ nhân.”
Đáy lòng Chu Đường rụng “Bộp” một tiếng, nhưng lại không thể lên cơn trước mặt tất cả các đại thần. “Ồ… Lạc khanh muốn mỹ nhân? Được, trẫm đáp ứng khanh.”
________________________________________
Đêm đó Lạc Bình hồi phủ, nghe gia phó nói Hoàng Thượng mang mỹ nhân tới ban cho. Hắn đang buồn bực, vừa bước vào cửa đã rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai là tiếng cười khe khẽ còn ấp ủ giận hờn, “Lạc khanh, trẫm có được xem là mỹ nhân không nào?”
Lạc Bình đỡ trán thở dài, “… Bệ hạ, thần muốn mỹ nhân là để tặng cho vương tử Tây Chiêu.”
“Ơ, hở?…” Chu Đường xấu hổ.
“Bọn họ muốn mượn mệnh số của Đại Thừa, tuy rằng có nguyên nhân, nhưng vẫn quá ác độc. Không trừng phạt bọn họ một chút, sao có thể cho qua?” Lạc Bình giải thích, “Đại Thừa hào phóng, nhưng thần không hào phóng. Huynh muội Phụng Đức và Tương Vãn kia không phải phu thê tình thâm sao, chúng ta sẽ tặng một mỹ nhân Đại Thừa sang hòa thân, để xem bọn họ nhận hay không nhận.”
“Tiểu phu tử… Quả nhiên vẫn oán hận bọn chúng.”
“…” Sao có thể không oán hận được, bọn họ đã hại chết hắn mà.
Chu Đường hôn lên môi hắn, hôn lên mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Không sao, tiểu phu tử, không sao. Chuyện đó sẽ không tái diễn, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
________________________________________
Sau một hồi triền miên, Chu Đường sảng khoái rạng ngời quay về cung, lại nghe bẩm báo nói Tây Chiêu Quốc sư cầu kiến.
Quốc sư? Ngày mai đoàn người Tây Chiêu sẽ rời kinh, lúc này Quốc sư còn tìm đến là có ý gì?
Chu Đường nghĩ nghĩ, cho gã tiến vào.
Quốc sư yết kiến, cúi đầu thật thấp, “Bệ hạ, đêm khuya bái kiến, quả thực mạo muội, nhưng Chủ thượng của thần còn có chuyện muốn thỉnh cầu Người, mong Người nghe một lời này của thần.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.”
“Thỉnh Bệ hạ cho phép Lạc Thừa tướng đi sứ Tây Chiêu một chuyến.”
“Vì sao trẫm phải để hắn đi sứ Tây Chiêu?”
“Bởi vì hắn vốn là hậu duệ của hoàng tộc Tây Chiêu, mẹ của hắn là đường tỷ (chị họ) của Chủ thượng. Hiện giờ trong vương tộc Tây Chiêu, ngoại trừ Phụng Đức vương tử, hắn là người gần nhất với thái tử vị.”