Mùng chín tháng giêng. Bông tuyết nhỏ tung bay theo gió .
Hứa Hạo Nhiên đứng thẳng lưng ở cửa thành Thanh Dương Huyền. Phía sau, Tuệ Khả im lặng mà đứng .
Bông tuyết nhỏ theo làn gió nhẹ mà phiêu phiêu trong không trung , có vài bông tuyết dừng ở trên vai Hứa Hạo Nhiên , rất nhanh, liền hóa thành tuyết thủy, chậm rãi thấm vào quần áo Hứa Hạo Nhiên .
Tuệ khả nhìn thấy , có chút lo lắng tiến lên, nghĩ muốn nâng tay phất đi mấy bông tuyết trên vai Hứa Hạo Nhiên , nhưng hắn cũng chỉ cao đến thắt lưng Hứa Hạo Nhiên , cố gắng kiễng mũi chân cũng với không tới.
Tuệ Khả cắn cắn môi , có chút ảo não sao mình lại không đem theo dù !
Nghĩ muốn khuyên Hứa Hạo Nhiên đến dưới mái hiên ở cạnh cửa thành Thanh Dương để tránh tuyết, nhưng nhìn sắc mặt Hứa Hạo Nhiên trầm tĩnh đến cực điểm, lại không dám nói ra.
Tuệ Khả cũng biết, lúc này trong lòng đại ca ca khẳng định phi thường phi thường khó chịu.
Phải nhìn trái ngó , Tuệ Khả rốt cục phát hiện ở trên bụi cỏ bị tuyết vùi lấp có một cái dù hơi rách nát , nhãn tình sáng lên, vội chạy tới , cầm lấy, rồi lại bước trở về , có chút thở hổn hển đứng ở sau lưng Hứa Hạo Nhiên, kiễng mũi chân, cố gắng đem dù giơ lên cao, vì cố hết sức, trên trán Tuệ Khả có chút mồ hôi , sắc mặt vốn bị cóng đến có chút xanh chút trắng lúc này lại có chút đỏ lên , nhưng Tuệ Khả vẫn cố gắng chống dù như cũ.
Nghiêng đầu, lo lắng nhìn đại ca ca vẫn trầm tĩnh như cũ, tựa hồ đã quên mình còn tồn tại, Tuệ Khả lại nhớ tới , trước khi tới cửa thành , vào lúc sáng sớm, Hứa bá phụ gọi đại ca ca cùng Vị Vị, thực bình tĩnh dặn.
“Hạo Tử, Vị Vị, đi đến cửa thành tiễn nương ngươi .”
Nói chuyện bình tĩnh như vậy , nhưng Tuệ Khả cũng biết, trong lòng Hứa bá phụ tuyệt không bình tĩnh, trong lòng Hứa bá phụ…… Liền cùng đại ca ca hiện tại giống nhau, rất khó chịu , phi thường phi thường khổ sở…… Hoặc là nên nói càng thêm khổ sở hơn so với đại ca ca.
Đó là…… bi thương nồng đậm mà hắn hiện tại không thể lý giải.
Mà đại ca ca khi nghe thấy Hứa bá phụ dặn xong , liền ngẩn ngơ.
Mà Vị Vị, lại giống như hiểu được cái gì đó, hoặc là đã biết cái gì, sửng sốt, sau đó, liền yên lặng gật đầu, tiếp theo liền xoay người ly khai.
Tiễn đưa nơi cửa thành , mà lại không phải cửa Hứa phủ .
Mặc Tam nhìn Vị Vị đứng ở trước mặt mình, trong lòng nghĩ, Tống Chân hẳn đã tính lẳng lặng biến mất sao ? Cũng không cùng nhi tử của mình nói lấy một tiếng sao ?
Nhìn Vị Vị đứng ở cửa thành, Mặc Tam đạm mạc tiến lên, nâng tay phất đi bông tuyết bay xuống ở trên vai Vị Vị, đi đến trước mặt Vị Vị, nắm thật chặt áo choàng có phần hơi lớn trên người Vị Vị .
Từ đầu đến cuối, Mặc Tam đều không có nói một câu.
Nhưng Hứa Vị lại trầm thanh mở miệng .
“Tiểu Mặc, cám ơn……”
Mặc Tam chỉ hơi hơi nâng mắt, trầm mặc không nói.
Câu cám ơn này, không đơn giản là cám ơn quan tâm hiện tại của Tiểu Mặc đối mình, còn có tối hôm qua…… Tiểu Mặc nói cho mình, lời giữa cha cùng nương , quyết định của nương……
Đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên, rất chậm, rất chậm.
Sau đó, một chiếc xe ngựa mộc mạc chậm rãi từ cửa thành đi ra.
Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị đồng thời quay đầu nhìn lại.
Người đánh xe ngựa là một trung niên nam tử. Trung niên nam tử thấy bọn họ liền tỏ vẻ tựa hồ rất kinh ngạc, nhưng lập tức quay đầu đối người trong xe ngựa nói cái gì đó .
Sau đó mành xe ngựa bị xốc lên, Tống Thần Nguyệt nhảy ra khỏi xe, vẻ mặt kinh ngạc cùng không biết làm sao nhìn bọn họ.
“Vị Vị…… Hạo Tử……” Tống Thần Nguyệt có chút bất an há miệng thở dốc, nhưng lại ngậm lại, tựa hồ không biết nên nói điều gì mới tốt.
Mà Hứa Hạo Nhiên cũng tiến lên vài bước, cung kính chắp tay, quỳ xuống đất “Nhi tử Hạo Nhiên bái biệt mẫu thân !”
Lời nói ngắn gọn, thanh âm không cao, nhưng rất trịnh trọng.
Người ngồi trong xe ngựa tựa hồ run rẩy.
Mà ngay sau đó, Hứa Vị chậm rãi tiến lên, cũng quỳ xuống đất, chắp tay, dập đầu “Nhi tử Vị Vị đưa tiễn mẫu thân .”
Lời nói cũng ngắn gọn, nhưng thanh âm Hứa Vị lại nhẹ hơn rất nhiều.
Trong lúc đó , thiên địa đều im lặng.
Sau đó, một tiếng nói tự áp đi tiếng khóc cùng run rẩy vang lên “Vị Vị, Hạo Tử……”
Tiếp theo, từ trên xe ngựa có một người đi xuống .
Vì che diện sa nên thấy không rõ thần sắc , nhưng đôi mắt cũng đã hồng hồng , không tha cùng quyến luyến.
“Hảo hảo chiếu cố chính mình, chiếu cố cha ngươi, biết không?” Dừng ở hai nhi tử đang quỳ trên mặt đất, nàng cố gắng muốn mỉm cười, cũng không thành công, ngược lại thanh âm run rẩy càng lộ ra rằng nàng đang khóc.
Chậm rãi quỳ rạp trên đất, đem Hứa Vị cùng Hứa Hạo Nhiên gắt gao ôm lấy , nàng hít sâu một hơi, thanh âm chậm rãi run rẩy “Về sau, nương sẽ không tái gặp mặt các ngươi nữa , Vị Vị, Hạo Tử, đáp ứng nương, hảo hảo còn sống……”
“Nương…… Vì cái gì?” Hứa Hạo Nhiên cắn chặt môi, không muốn hỏi , nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi “Vì cái gì lại như vậy……”
Vì cái gì lại như vậy?
Nàng thê lương cười, bởi vì đó là hạnh phúc đi trộm lấy , tóm lại không phải của mình , nhưng là —
Chậm rãi buông tay ra , chậm rãi chạm vào mặt Hạo Nhiên, lại nhìn Hứa Vị, yêu thương sờ sờ đầu Hứa Vị, trong lòng nàng có chút thỏa mãn, ít nhất, ít nhất, nàng có hai nhi tử , nàng có con với nam nhân nàng yêu , còn có hơn mười năm tốt đẹp cùng hắn ……
“Bởi vì nương làm chuyện có lỗi với cha ngươi , mười năm trước , nương giết tiểu cô cô của các ngươi……” Nàng chậm rãi nói xong, thảm đạm cười “Nương nghĩ rằng, có thể lừa dối, có thể cứ như vậy…… Cùng cha ngươi sống hết nửa đời còn lại …… Chính là, quả nhiên, làm chuyện xấu là phải chịu báo ứng ……”
Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn nương hắn , khó có thể tin, sao có thể? Nương hắn cho tới bây giờ đều là nữ nhân ôn nhu từ ái , thế nhưng…… Giết người ?!
Nàng thấy Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc, chỉ sầu thảm cười.
Nàng không muốn tái lừa gạt người khác , chính là…… Thẳng thắn như thế , nàng sợ sẽ lại mất thêm cả nhi tử ……
“Nương……”
Thời điểm đang run rẩy , nàng có chút giật mình nhìn tiểu nhi tử đột nhiên ôm lấy nàng.
“Vị Vị?”
“Nương…… Vĩnh viễn đều là nương mà ta thích nhất, vĩnh viễn đều là!” Hứa Vị nhẹ nhàng nói, hốc mắt có chút lên men phát sáp, ôm nương, mới phát hiện thân thể nương vẫn luôn run rẩy, vẫn luôn lạnh run .
Nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, không khỏi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy tiểu nhi tử mà nàng thương yêu nhất, thanh âm có chút nghẹn ngào “Vị Vị……”
“Tuy rằng nương không thể cùng chúng ta ở một chỗ , nhưng là, nương, ta cùng ca ca, còn có cha, đời này cũng sẽ không quên nương , nương là nương duy nhất của ta cùng ca ca , nương cũng là thê tử duy nhất trong lòng cha.” Vị Vị nhẹ giọng nói, thanh âm cũng bắt đầu có chút run rẩy.
“Nương biết……” Nàng rốt cục nhịn không được khóc ra tiếng “Vị Vị, thực xin lỗi, nương không nên dùng phương pháp xuẩn ngốc như vậy…… Vị Vị…… Nương thực xin lỗi các ngươi……”
Hứa Vị chậm rãi buông tay ra , ngẩng đầu, ánh mắt nhất loan, cố gắng lộ ra tươi cười “Nương, người một nhà, vĩnh viễn đừng nói lời thực xin lỗi.”
Nàng ngơ ngác nhìn tiểu nhi tử trước mắt, người một nhà…… Không nói lời thực xin lỗi…… Nước mắt tích tụ nơi đáy mắt , rốt cục cũng chậm rãi chảy xuống.
Đúng vậy, mặc dù không bao giờ có thể gặp lại nữa, bọn họ…… Vẫn là người một nhà……
Khi xe ngựa bắt đầu chậm rãi khởi hành.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên la lớn “Nương! Hạo Tử sẽ chiếu cố tốt cha cùng Vị Vị !”
Mà lúc này, im lặng , chỉ còn lại có tiếng vó ngựa ở ngoài cửa thành, đột nhiên vang lên tiếng sáo dăng dẳng.
Tiếng sáo du dương, đã có thêm chút bi thương không hiểu.
Trong xe ngựa, nàng đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng ló ra , mơ hồ có thể thấy được trên cửa thành , có một nam tử một thân bào y màu lam nhạt đang thổi sáo.
Nàng ngơ ngác ngước nhìn .
Bông tuyết rơi dồn dập , chặn tầm mắt của nàng, nhưng nàng biết, đó là hắn.
Trước mắt có chút hoảng hốt, nàng nhớ tới lần đầu tiên nghe hắn thổi thủ khúc này, là vào mùa hoa nở lúc sang tháng ba .
Nàng đi tới vùng ngoại ô đạp thanh, tham gia cái gọi là phu nhân tụ hội mà nàng tối chán ghét .
Khi nàng lén lút chuồn đi , nàng nghe thấy tiếng sáo du dương hòa cùng tiếng đàn cổ .
Khi đó, nàng tò mò lặng lẽ theo tiếng mà đi, chỉ thấy, trong rừng đào hoa nở đầy nắng xuân , có hai người ở dưới tàng cây hoa đào, một người đánh đàn, một người thổi sáo .
Thiếu niên đánh đàn tuấn tú phong nhã, thiếu niên thổi sáo tuy rằng khuôn mặt không trưởng thành bằng thiếu niên đánh đàn, nhưng ánh mắt sáng ngời kiền tịnh , cũng đã hấp dẫn nàng thật sâu .
Chính là lần đó, nàng đã thấy cũng quên không được……
Chỉ là……
Có lẽ khi đó nàng nên biết, nàng cùng hắn mặc dù hữu duyên, cũng là……
Chậm rãi nhắm mắt lại, nghe tiếng sáo này lần cuối cùng .
Trên mặt của nàng cũng lộ ra tươi cười, mang theo vài phần hoài niệm , vài phần quyến luyến , còn có…… tuyệt vọng khó thể xóa bỏ ……
********
Khi tiếng sáo vang lên , Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị đều không quay đầu nhìn lại.
Tiếng sáo như vậy, trừ bỏ cha họ – Hứa Chính Nhất ra, còn có ai có thể thổi được ?
Nhìn xe ngựa biến mất ở tầm nhìn , Mặc Tam tiến lên, dắt tay Hứa Vị, nói nhỏ “Đi về thôi.”
Hứa Vị yên lặng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên “Ca, chúng ta trở về đi.”
Hứa Hạo Nhiên cũng chậm rãi lắc đầu “Vị Vị, ngươi cùng Tiểu Mặc đi về trước đi.”
Hứa Vị nhìn Hứa Hạo Nhiên, có chút lo lắng, nhưng thoáng nhìn còn có Tuệ Khả đang kiễng chân che dù , lại chậm rãi gật đầu “Hảo.” Trong lòng nghĩ, có Tuệ Khả ở, hẳn là không có việc gì .
Hứa Vị bị Mặc Tam nắm tay , từng bước một hướng phía trước đi đến.
Rất nhiều chuyện cũng đã không còn giống nhau .
Nương còn sống, nhưng rời khỏi cha .
Hồng Y? Tiểu cô cô ?
Nguyên lai…… chân tướng năm đó đúng là như thế……
Hứa Vị có chút hoảng hốt, nguyên lai thiệt nhiều bí mật năm đó đều bị cha che dấu sao?
Như vậy…… Vì cái gì năm đó nương phải giết tiểu cô cô ? Tiểu Mặc nói là vì làm cho cha sống sót, như vậy , người năm đó muốn làm cho cha chết đi vẫn còn sao ? Vì sao muốn bức tử cha ? Tiểu Mặc nói là vì bát bích kinh thư, chính là, bát bích kinh thư là cái gì? Tiểu Mặc cũng không nói hơn nữa.
Hứa Vị cảm thấy , nơi mình còn rất nhiều chuyện không biết .
“Vị Vị?” Mặc Tam dừng lại cước bộ, xoay người nhìn về phía Hứa Vị ngốc lăng xuất thần.
Hứa Vị lấy lại tinh thần, mờ mịt chớp mắt “Tiểu Mặc?”
“Đừng khổ sở.” Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị, nói.
Hứa Vị đầu tiên là sửng sốt, lập tức chậm rãi gật đầu, lộ ra tươi cười “Ân, ta không sao , đừng lo lắng.”
Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị một hồi lâu, mới nâng tay sờ khóe miệng Hứa Vị, chậm rãi nói “Không muốn cười cũng đừng cười.”
Tươi cười trên mặt Hứa Vị nhất thời cứng lại, không khỏi cúi đầu.
Nếu…… Mọi người đều có thể không muốn cười thì không cười , vậy thật tốt. Hắn không thể không cười, bởi vì hắn không phải người khổ sở nhất , người khổ nhất…… Là cha hắn……
Hiện tại trong nhà này, phải có người cười trước, phải có người phấn chấn trước.
Hắn biết, cha hắn thực kiên cường, cha hắn thường nói rằng bản thân là con gián đánh không chết, chính là, nào có con gián bất tử a? Đời trước, cha hắn chính là buồn bực mà chết.
Người cha thích cười , tối cởi mở , tối kiên cường, lại…… Buồn bực mà chết.
Hắn làm người hai thế, tâm nguyện lớn nhất chính là người một nhà bình an , vui vẻ cùng một chỗ.
Mà hiện giờ, người nhà đều bình an , lại không thể ở bên nhau .
Nương đi rồi. Còn ưng thuận lời hứa, đời này cũng không gặp lại.
Gia đình đã thiếu một nửa .
Hắn phải cố gắng duy trì một nửa còn lại này !
“Vị Vị……” Mặc Tam đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy Hứa Vị, cúi đầu nói nhỏ “Muốn khóc liền khóc, khóc trong ngực ta , sẽ không có việc gì .”
Đã lộ ra cái loại biểu tình sắp khóc này, lại còn miễn cưỡng cười……
Nâng tay nhẹ vuốt đầu Hứa Vị, Mặc Tam thấp giọng nói “Vị Vị, ở bên ta, không cần cậy mạnh như vậy.”
********
Hứa Chính Nhất dựa vào trên tường thành, ngửa đầu nhìn không trung màu xám trắng, bông tuyết bé nhỏ không ngừng bay tán loạn dồn dập.
“Không biết bao giờ tuyết này mới dừng nhỉ ?” Hứa Chính Nhất thì thào hỏi
“Đại khái, rất nhanh sẽ hết đi.” Một thanh âm nhẹ giọng đáp lời, nhu hòa nhàn nhạt .
Hứa Chính Nhất chuyển đầu nhìn về phía nam nhân một thân bào phục đỏ sậm không biết xuất hiện ở bên người mình từ khi nào, nhìn chằm chằm bào phục màu đỏ được thêu kì lân kia , gãi đầu, có chút bất đắc dĩ “Ngươi không phải tý tý lại chạy đến chỗ ta chứ ? Thừa tướng đại nhân……”
Nói , thừa tướng đại nhân ngươi thực quá rảnh có phải không ? Ba ngày hai lần liền chạy tới đây !
Tuy rằng năm nay đã ba mươi , nhưng thừa tướng đại nhân vẫn tuấn tú phong nhã như cũ, chỉ là mặt mày hơn chút thành thục ý nhị, nhìn Hứa Chính Nhất, thừa tướng đại nhân chỉ cười cười, nâng lên vạt áo, ngồi ở bên người Hứa Chính Nhất, chậm rì rì nói “Hôm qua thu được tin tức , nữ nhi đã mất tích hơn mười năm của Tống gia sẽ trở về kinh thành . Ta liền chạy lại đây. Vừa lúc thấy…… hình ảnh cảm động thổi sáo tiễn đưa trong tuyết.”
…… Thừa tướng đại nhân ngài thật sự thực nhàn……
“Ngươi thấy rồi ? Vậy cũng nên trở về đi thôi .” Hứa Chính Nhất có chút tức giận nói.
Thừa tướng đại nhân mỉm cười, không nói, vẫn như cũ dựa vào tường.
Hứa Chính Nhất cũng ngoài ý muốn , trầm mặc xuống .
“…… Ta biết ta nói lời này thực đáng đánh , nhưng là, ta thật nhịn không được mà nghĩ , nếu năm đó các ngươi đều bỏ rơi ta, không cứu ta thì tốt rồi…… Hồng Y sẽ không chết, Chân … Tống Chân sẽ không tốn tuổi thanh xuân vì ta như vậy , con mẹ nó , lụy nhân mệt mình! Ngươi cùng đại ca cũng không cần phải hy sinh nhiều như vậy –”
Ba!
Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên.
Hứa Chính Nhất vuốt hai má đại khái đã đỏ lên của mình , trừng mắt, ta biết ta đáng đánh , ngươi cũng không cần nói đánh là đánh chứ.
Vừa mới đánh xong một cái tát , thừa tướng đại nhân cũng lẳng lặng nhìn Hứa Chính Nhất.
Thực chuyên chú, thực nghiêm túc và chăm chú .
Sau đó, Hứa Chính Nhất vẫn trừng mắt đúng lý hợp tình như cũ “Tốt lắm! Ngươi đánh! Vừa lòng đi!”
“Cũng khá.” Thừa tướng đại nhân bỗng nhiên cười cười, chậm rì rì nói xong.
Hứa Chính Nhất trợn trắng mắt , cảm thấy lời mình mới nói thật ngốc , càng cảm thấy thừa tướng đại nhân thật sự thật sự là rất nhàn !
“Hạo Nhiên, biết không , vì cái gì ta không gọi ngươi Hứa Chính Nhất?” Thừa tướng đại nhân đột ngột đứng dậy, nhìn không trung, nhẹ giọng nói .
“Bởi vì ngươi chỉ thừa nhận một Phương Hạo Nhiên.” Hứa Chính Nhất cũng đứng lên, sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ, dùng lực lớn như vậy sao ?? Nói thầm.
“Đúng vậy. Phương Hạo Nhiên chỉ có một, cho nên, thực trân quý .” Thừa tướng đại nhân chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất , mỉm cười nói.
Hứa Chính Nhất sửng sốt , lập tức cười hắc hắc “ Đúng nha !”
Dứt lời, Hứa Chính Nhất liền xoay người, đang muốn xuống thành, lại xoay người đối thừa tướng đại nhân vẫn đứng ở tại chỗ như cũ , nhếch miệng cười “Phương Hạo Nhiên thừa nhận Trương Minh Thụy chỉ có một, cũng thực trân quý !”
Thừa tướng đại nhân đứng ở tại chỗ, dừng ở bóng lưng tiêu sái kia thật lâu, mới chậm rãi xoay người rời đi.
Chuyện sau cánh gà …
Nhật : Đúng đúng , anh Nhất mau dâng mình a . * Mơ màng * Thụ không viết H , chúng ta đành …. Tưởng tượng thôi a . Haiz….
Khứ : * bò bò bò * Ta là vách tường , ta là không khí ….