Hứa Vị kinh ngạc nhìn nam nhân vận bào phục màu đen đứng ở trên ngọn cây kia, trong lòng không khỏi kinh hoàng không thôi, tấm lưng kia thật sự rất giống Tiểu Mặc !
Sau đó, Hứa Vị liền thấy, ở sau thời điểm quang quyển màu trắng đột nhiên thoáng hiện , nam nhân vận bào phục màu đen chậm rãi xoay người , Hứa Vị không khỏi trừng lớn mắt, bộ dáng cùng Tiểu Mặc giống nhau như đúc nha!! Đặc biệt cái bộ diện vô biểu tình kia! Mà Hứa Vị lại nhìn về phía quang quyển màu trắng thoáng hiện mới nãy , sau đó xuất hiện nam nhân tuấn mỹ vô song vận nguyệt sắc bào phục, nha, đó là Ngọc Thần Nữ?!
“Mặc Hoàng đến Long Miên sơn làm gì thế ?” Ngọc Thần Nữ hỏi, vẻ mặt băng lãnh.
“Thần chi nhất tộc vì sao phải nhúng tay vào việc của nhân gian ?” Người cùng Tiểu Mặc giống nhau như đúc đến mức nói chuyện cũng không có biểu tình gì, ngữ khí cũng so với Tiểu Mặc càng thêm đạm mạc lạnh lẽo.
“Vốn không phải chủ ý của ta, chỉ vì kiếp số của ta ứng ở trên người Sở Chiêu, phải nhập thế cũng là thiên mệnh!”
“Thiên mệnh?” Nam nhân vận bào phục màu đen kia kéo kéo khóe miệng, tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng đối Hứa Vị mà nói, biểu tình gì trên khuôn mặt này đều là quen thuộc như vậy, giờ phút này, nam nhân được Ngọc Thần Nữ gọi là Mặc Hoàng lại trào phúng cười.“Vậy xem cái thiên mệnh ấy giết được ta hay không !”
Hứa Vị kinh ngạc nhìn Mặc Hoàng đang nói chuyện kia, người này cho cảm giác rất giống Tiểu Mặc ……
**************
Mà ngay sau đó, bạch quang trước mắt lại chợt lóe, người trên ngọn cây kia lại thay đổi!
Lần này là Trang Vân cùng lão cha giống nhau như đúc, còn có một nữ nhân? Tỉ mỉ nhìn nữ nhân kia, gương mặt không tính thập phần xinh đẹp, ít nhất ở trong mắt Hứa Vị, không có xinh đẹp như mẫu thân nhà mình , nhưng nữ nhân này thực dịu dàng, trên mặt tươi cười làm cho người ta có cảm giác phi thường thân thiết cùng dễ thân.
“Mộng Nhi, tiếp qua mấy tháng, cuộc chiến tranh này đã có thể kết thúc rồi ! Đến lúc đó, chúng ta trở về quê cũ Thanh Dương sống qua những ngày tốt đẹp đi !” Trang Vân cười tủm tỉm nói, vẻ mặt tràn đầy hướng về tương lai .
Nữ nhân kêu Mộng Nhi kia cũng cười, tươi cười trên mặt rất ngọt ngào, nhưng lại tựa hồ mang theo lo lắng “Phu quân, có một chuyện không biết ta có nên nói hay không?”
“Ai nha, ngươi có việc cứ nói! Hai ta là phu thê , ngươi sợ cái gì?” Trang Vân giống như nén giận lại ai oán nói tiếp “Mỗi lần ngươi đều khách khí như vậy, thật sự là!”
Nữ nhân kêu Mộng Nhi phì một tiếng nở nụ cười, lập tức lại dựa vào bả vai Trang Vân, thấp giọng buồn bã nói “Phu quân, ngươi…… Ngọc Thần Nữ kia mỗi buổi tối đều tới tìm ngươi uống rượu, ta thực lo lắng……”
“Ân? Lo lắng cái gì? Tiểu Ngọc á ? Ai, ngươi sợ cái gì! Tiểu Ngọc hắn là nam nhân! Ngươi không biết đâu, lúc trước sau khi ta với ngươi thành thân, đi theo hoàng thượng đến Long Miên sơn này, chính là vì thỉnh thiên mệnh! Kết quả, thiên mệnh không thỉnh đến, lại thỉnh tới hắn ! Hắc hắc…… Lúc trước hắn tự xưng mình là ngọc, Phượng tộc, ló ra cái khuôn mặt căng cứng , lại gọi hoàng thượng thành Chiêu Lang, nói rằng cùng hắn có sinh tử khế ước, ta liền cố ý gọi hắn là Ngọc Thần Nữ ! Ha ha…… Kết quả, lão Trương lão Phương lão Thiết bọn họ cái gì cũng không biết, liền gọi theo ta ! Ha ha……”
Phiêu phù ở trên không , Hứa Vị nhìn Trang Vân cùng lão cha hắn bộ dáng giống nhau như đúc đang cười gian không thôi, khóe miệng không khỏi co rút.
Mà nữ nhân kêu Mộng Nhi kia lại không cười, ngược lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa “Chỉ là…… Cho dù hắn là nam nhân, mỗi buổi tối đều tìm ngươi uống rượu , như vậy được không?”
“Yêu! Mộng Nhi, chả lẽ ngươi ghen a !” Trang Vân đùa , tựa hồ rất đắc ý.
Mộng Nhi kia quay đầu nhìn chằm chằm Trang Vân, rất nghiêm túc nói “Phu quân, ngươi có thể không cùng Ngọc Thần Nữ kia đi lại thân thiết như thế nữa hay không ? Ta thực lo lắng, cũng thực sợ hãi……”
Trang Vân lúc này thu hồi ý cười, cũng không tái đùa, nhìn Mộng Nhi, rất là khó hiểu “Mộng Nhi, Tiểu Ngọc kia tuy rằng cả ngày không có biểu tình gì, nhưng không phải kẻ có tâm xấu , ngươi sợ cái gì?”
Mộng Nhi dừng ở Trang Vân “Ta tổng có một loại cảm giác, hắn…… Sẽ đem ngươi từ bên người ta cướp đi……”
Trang Vân trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức cười ha ha lên “Ai nha! Mộng Nhi, ngươi nói cái gì thế ! Ha ha, thật buồn cười! Chúng ta đều là nam tử nha!”
Mộng Nhi chỉ gục đầu xuống không nói.
Trang Vân cười sau một lúc lâu, thấy Mộng Nhi rũ đầu, liền ngượng ngùng cười “Được rồi! Được rồi! Ta không cùng hắn đi uống rượu nữa là được!”
**************
Sau đó…… Lại là một trận bạch quang hiện lên!
Hứa Vị nhận mệnh nhắm mắt lại, trong lòng ai oán, chuyện này rốt cuộc là cái gì nha ! Hắn rốt cuộc phải xem tới khi nào nha!
Chờ thời điểm lại mở to mắt, Hứa Vị chỉ thấy trên ngọn cây đứng một nam nhân vận bào phục màu đen, nam nhân cùng Tiểu Mặc bộ dáng giống nhau như đúc……
Hứa Vị giật mình nhìn hắn, đã thấy trong tay hắn nắm một cây đao, đao kia, Hứa Vị định thần vừa thấy, không khỏi hít vào một hơi, đó là Mặc Hồn đao của Tiểu Mặc! Mà hiện tại, cái chuôi Mặc Hồn đao này đang tích huyết.
Sau đó, Hứa Vị thấy, cái bóng sau lưng nam nhân được xưng là Mặc Hoàng kia vặn vẹo hiện ra một cái bóng màu đen , cái bóng màu đen kia cung kính hướng về phía Mặc Hoàng quỳ gối phục sát đất hành lễ .
“Cầm cái chuôi đao này, giấu đi, một ngàn năm sau, ta tất sẽ ở trong Sở triều hoàng thất chuyển sang kiếp khác, đến lúc đó, các ngươi liền lấy danh nghĩa Mặc Qủy Đạo trở lại bên người của ta!” Mặc Hoàng đạm mạc nói.
“Dạ!”
Hứa Vị nghe thấy, tim nảy lên ! Một ngàn năm sau? Sở triều hoàng thất? Mặc Qủy Đạo? Mặc Hồn đao?
Chẳng lẽ…… Tiểu Mặc là……
“Thật sự là khờ dại, nghĩ rằng giết được thân thể của ta, chính là hủy đi Mặc Quỷ?” Mặc Hoàng kia lại thấp giọng đùa cợt nói, dứt lời, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời , Hứa Vị rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt tối đen kia lưu động hào quang màu vàng!
“Tiểu Mặc?” Hứa Vị nhịn không được thì thào tự nói “Thật sự là Tiểu Mặc sao?” Hứa Vị nhịn không được la lớn “Tiểu Mặc!”
Mà đúng lúc này, đột nhiên hào quang màu trắng mãnh liệt mà tới làm cho Hứa Vị không thể không nhắm mắt lại!
***********
Hứa Vị theo bản năng nhắm mắt lại rồi lại lần nữa mở ra, chỉ thấy trên ngọn cây lần này chỉ đứng một mình Ngọc Thần Nữ!
Ngọc Thần Nữ kia lẳng lặng đứng , gió thổi bay lên sợi tóc đen nhánh, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tinh điêu tế trác, chính là, trên mặt hắn lần này mang theo mê mang cùng bàng hoàng.
Cho đến khi phía sau đột nhiên thoáng hiện quang quyển màu lam nhạt, Ngọc Thần Nữ mới thu hồi mê mang bàng hoàng trên mặt, mà sau khi nhìn thấy Trang Vân mang vẻ phẫn nộ đi ra khỏi quang quyển, trong mắt Ngọc Thần Nữ rõ ràng hiện lên vui sướng.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!” Trang Vân phẫn nộ nắm áo Ngọc Thần Nữ , nổi giận nói “Ngươi có biết hoàng thượng đã hạ lệnh hay không, tất cả bọn người của Nam Cương thánh nữ đều bị bắt lại !”
Ngọc Thần Nữ nhìn Trang Vân phẫn nộ, rũ mi mắt, thản nhiên nói “Yêu vật mặc quỷ của Nam Cương thánh nữ tuy rằng đều đứng ở bên người chúng ta, nhưng, Trang Vân, ngươi cũng biết , nếu muốn chân chính tiêu trừ chiến hoạn, nhất thống thiên hạ, đám yêu vật mặc quỷ này một kẻ cũng không thể lưu lại!”
“Ngươi thúi lắm!!” Trang Vân cả giận nói “Trong thiên hạ , vạn vật sinh linh nếu có thể tồn tại liền tất có lý do để bọn họ tồn tại! Ai cũng không thể mưu toan diệt trừ đám sinh linh này ! Lúc trước yêu vật mặc quỷ toan tính muốn tàn sát nhân loại là cực đoan ! Hiện giờ chúng ta đem những yêu vật mặc quỷ theo đuổi hòa bình đuổi tận giết tuyệt , chẳng phải cũng là thứ cực đoan?! Cái đó và hành động của yêu đế Mặc Hoàng lúc trước có cái gì bất đồng chứ hả ?!”
Ngọc Thần Nữ nâng lên mi mắt, trong đôi mắt mặc tử sắc bình tĩnh không thôi “Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.”
“Ngươi –” Trang Vân tức tới phát run, đột nhiên buông tay, cả giận nói “Hảo một cái người thắng làm vua kẻ thua làm giặc! Ngọc Thần Nữ ! Một ngày kia nếu ngươi cũng giống như bọn họ vậy, ta xem ngươi còn có thể nói những lời này nữa hay không !”
Trang Vân dứt lời, liền giận dữ xoay người, Ngọc Thần Nữ lẳng lặng nhìn bóng lưng giận dữ xoay người của hắn, trong mắt hiện lên mờ mịt cùng khổ sở nói không nên lời.
*************
Hứa Vị kinh ngạc nhìn Trang Vân cùng lão cha hắn giống nhau như đúc đang giận dữ mà đi, quay đầu nhìn Ngọc Thần Nữ đang chuyên chú nhìn bóng lưng người này mà Hứa Vị lại cảm thấy mê hoặc bất giải , chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nha!
Mà ý niệm trong đầu Hứa Vị vừa mới chợt lóe, lại đột nhiên nghe được tiếng gọi nóng vội “Vị Vị! Vị Vị!……”
Hứa Vị sửng sốt, thanh âm này…… Mộc Dĩ Chân? Vội nhìn xung quanh , đang muốn đáp lại, nhưng đột nhiên thân thể bắt đầu trượt xuống, Hứa Vị kinh hô một tiếng, liền phát hiện bản thân đang không ngừng rơi xuống —
Nguy rồi!
Hứa Vị nhắm chặt mắt lại , trong lòng kêu khổ, thời điểm đang chờ đau đớn tới trong tưởng tượng, lại thật lâu không cảm thụ đến, tương phản, dưới thân, mềm ??
Hứa Vị cẩn thận mở to mắt, chỉ sợ thấy cái gì kì kì quái quái, chỉ thấy bốn phía là vách tường?? Hứa Vị ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này chẳng lẽ còn là cung điện ?? Nhưng , lại có chút không giống thường , cung điện này thế nhưng cái gì cũng đều không có!
Hứa Vị đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nghĩ, đại thụ kia thật sự là quái dị nha, chẳng những làm cho bản thân mình thấy nhiều chuyện kỳ quái không thể tưởng tượng như vậy , còn đem mình ném tới một chỗ như vầy, nơi này là cái địa phương gì nha. Hứa Vị trong lòng nghĩ, đang muốn đi qua cửa cung điện, chỉ thấy một trận gió đột nhiên thổi tới, bốn phía thế nhưng bắt đầu xuất hiện sương mù ! Nhưng sương mù xuất hiện thật nhanh, đi cũng nhanh, Hứa Vị nhu nhu đôi mắt, thời điểm nghĩ rằng vẫn là ảo giác, chợt nghe tiếng đàn vang lên.
Hứa Vị theo tiếng đàn nhìn lại, chỉ thấy phía sau mình, không biết khi nào xuất hiện một nam nhân đánh đàn, Hứa Vị nhìn chăm chú, không khỏi sửng sốt, là Ngọc Thần Nữ ?!
Tiếng đàn kia thập phần réo rắt thảm thiết, mang theo bi thương nói không nên lời.
Hứa Vị nghe, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, mà lại nhìn Ngọc Thần Nữ kia, tuy rằng vẫn là biểu tình bình tĩnh, nhưng lại không biết vì sao trên người tản ra hơi thở thống khổ mờ mịt.
Hứa Vị hoang mang nhìn Ngọc Thần Nữ kia, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao? Đợi đến gần thì đã thấy rõ, Hứa Vị không khỏi mở to hai mắt, chỉ thấy trên đùi Ngọc Thần Nữ kia, nằm một người nam nhân, mà khuôn mặt nam nhân kia an tường, nhưng lấy Hứa Vị là kẻ học y hai thế thì vẫn rõ, nam nhân này đã chết rồi ! Mà tái nhìn kỹ nam nhân, Hứa Vị biến sắc, đó là Trang Vân?!
Khi Hứa Vị khó có thể tin đó là Trang Vân, bên tai lại thong thả chậm rãi vang lên tiếng thấp giọng nỉ non của Ngọc Thần Nữ:
“Ngươi nói ta mặc quần áo màu nguyệt sắc là đẹp nhất, mỗi lần ta gặp ngươi đều nhất định sẽ mặc……”
“Ngươi nói nếu uống rượu thì nhất định phải có đồ nhắm rượu , mỗi lần ta tìm ngươi uống rượu, tổng sẽ chuẩn bị một phần, nhưng ngươi lại nói, thê tử của ngươi xuống bếp nấu ngon nhất , ta không thích ngươi nói như vậy , bắt đầu học xuống bếp……”
“Ngươi nói ta hẳn nên học cách cười nhiều hơn, nói ta cười rộ lên rất có nhân khí, mỗi lần ta gặp ngươi, đều cố cười nhiều hơn ……”
“Ngươi nói thê tử của ngươi không thích chúng ta gặp mặt, mong ta về sau không cần lại đi tìm ngươi, ta cũng không có lén đi gặp ngươi. Ngươi có biết lòng ta cỡ nào khó chịu, ta…… nhiều lần nghĩ sẽ giết thê tử ngươi, đem ngươi giấu ở trong Ngọc Thạch cung của ta…… Nhưng nhớ tới ngươi sẽ không thích, ngươi sẽ khổ sở, ta chịu đựng, cố gắng chịu đựng……”
“Ngươi nói ta không hiểu tình ái trên nhân gian, ngươi nói ta không rõ cái gì là chấp thủ nhất sinh , cho dù chỉ có đồ ăn bã thặng cũng là hạnh phúc một đời …… Ta không hiểu, ta giết thê ngươi, ta hủy gia đình của ngươi, ta đem đám hảo hữu yêu vật mặc quỷ của ngươi nhốt ở chỗ này , đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể cựa mình, ngươi là gì chứ …… Vì sao còn muốn tới cứu ta? Còn ngốc như vậy hồ hồ vứt bỏ sinh mệnh của mình ? Ta là Phượng tộc huyết mạch nha. Cho dù Sở Chiêu hắn cường đại thế nào , thần chi nhất tộc là thứ hắn có thể động sao ?”
“Ngươi nói nếu có kiếp sau, chắc chắn cùng ta tái làm tri kỷ hảo hữu…… Nhưng ngươi có biết không , ta chỉ muốn giống với thê tử của ngươi , cùng ngươi trường tương tư thủ……”
“Trang Vân, ta thích thủ tự ngươi cho ta — Minh Thụy, tường thụy ngày mai……”
Hứa Vị ngơ ngác nhìn, nhìn Ngọc Thần Nữ kia một bên thấp giọng nỉ non , một bên nhắm mắt lại, cúi đầu không ngừng hôn lên môi Trang Vân đã chết đi kia, trong lòng Hứa Vị rung động khó có thể nói nên lời! Lại nhìn bộ dáng Ngọc Thần Nữ kia ôn nhu cẩn thận, Hứa Vị nhìn, trong lòng lại có chút toan sáp.
Mà nghe câu nói cuối cùng kia — Minh Thụy?! Hứa Vị không lý do nhớ tới Trương Minh Thụy kia……
Nhưng sau đó, Hứa Vị lại liều mạng lắc đầu, không có khả năng! Kém đến quá xa ! Trương Minh Thụy kia chính là ôn hòa dễ thân thích vui yêu cười, bộ dáng cũng không có dễ xem như Ngọc Thần Nữ này!
Lúc này, thanh âm Ngọc Thần Nữ gọi tâm Hứa Vị quay về:
“Trang Vân…… Kiếp sau, nếu ngươi và ta gặp lại, ta quyết sẽ không, quyết sẽ không buông tay…… Cho dù là thiên mệnh diệt ta, thần thức câu diệt!” Ngọc Thần Nữ lẳng lặng dừng ở Trang Vân, nhẹ nhàng nói ra từng chữ từng lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 114: Truy mộng …
Chương 114: Truy mộng …