DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 3: Không còn là thừa kiền thái tử [2]

Trưởng Tôn ở trước cửa thư phòng dừng lại, phất tay ý bảo đám người Phong Hiệp đi theo phía sau lui ra, mới tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa , bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm “Tiến vào!”

Trưởng Tôn mới đẩy cửa mà vào.

Sau thư trác , nam tử có khuôn mặt tuấn dật trẻ tuổi nhíu mày suy ngẫm, nhìn chằm chằm lên một phong tấu trên bàn.

Trưởng Tôn im lặng đứng chờ, nam tử trước mắt là phu quân nàng, vương gia Đại Đường, cũng là hoàng đế tương lai, nhớ tới Huyền Vũ môn máu tươi đầm đìa, nhớ tới hài tử an tĩnh mỉm cười của nàng nay còn nằm trên giường, Trưởng Tôn trong lòng đau như dao cứa, nhưng trên mặt vẫn là ôn nhu dịu dàng.

Dừng ở nam tử tuấn dật thâm trầm trước mắt, trong mắt nàng là vô tâm , trong lòng  là vô ái .

Gả cho hắn, vì gia tộc. Hắn thú nàng, vì quyền thế.

Những năm gần đây, tương kính như tân, hai người ăn ý vô cùng tốt, vì thế, ở trong mắt người khác, đó là ân ái tình thâm, chỉ có nàng biết, nam tử trước mắt yêu thích sắc đẹp, phong lưu đa tình, nhưng càng đa tình lại cũng tối vô tình, cho nên, nàng chưa bao giờ đem tâm ký thác ở trên người hắn, huống hồ, rất nhiều năm trước, nàng đã đánh mất tâm của mình .

Nay, nàng chỉ cần những hài tử của nàng hảo hảo, nàng chỉ cần gia tộc của nàng an ổn là đủ rồi.

Rốt cục Lý Thế Dân đang trầm tư lấy lại tinh thần , ngẩng đầu, thấy Trường Tôn, liền mỉm cười “Quan Âm Tì đến đây sao không gọi bổn vương?”

Trưởng Tôn nhu uyển cười “Xem Vương gia trầm tư, không dám quấy rầy.”

Lý Thế Dân buông tấu trong tay, biết Trưởng Tôn đến nhất định có việc, mà Trưởng Tôn lại đột ngột đến, nàng rất ít vào ngự thư phòng, khẳng định là có chuyện về mấy hài tử , chắc là Thừa Kiền.

“Kiền Nhi tỉnh ?” Lý Thế Dân trầm giọng hỏi, nhớ tới hài tử bị bỏ lại trong cung, hài tử lại bởi vì náo động mà ngã gãy chân, hắn không khỏi nhíu mày “ Chân Kiền Nhi … ?”

Trưởng Tôn thần sắc có chút buồn bã “Thái y nói, sợ là không có cách nào khỏi hẳn.”

Lý Thế Dân nhíu mày, khẽ gật đầu “Bổn vương đã biết. Quan Âm Tì , ngươi tốn thời gian quan tâm chiếu cố Kiền Nhi một chút đi.”

Trưởng Tôn trong lòng thất vọng, không muốn gặp Kiền Nhi sao? Nhưng nhìn Lý Thế Dân lại cúi đầu tập trung vô tấu sớ, chỉ có thể thở dài trong lòng, xoay người yên lặng rời đi.

Nhìn Trưởng Tôn rời đi, Lý Thế Dân có chút đăm chiêu gõ mặt bàn, chính mình vốn định sau khi đăng cơ, cứ dựa theo trình tự, lập trưởng tử Kiền Nhi làm thái tử, nay xem ra… Cũng tốt.  Hài tử kia tương lai như thế nào, mình cũng không thể rõ, bây giờ lập thái tử chẳng bằng chờ bọn nhỏ sau khi lớn lên nói sau. Chính là, Kiền Nhi chắc đã vô duyên. Bất quá, một trưởng tử không thể đi lại , đối ngôi vị hoàng đế là không có uy hiếp gì, cũng là một loại phúc khí đi . Lý Thế Dân hờ hững nghĩ  .

Bất quá, hài tử kia hình dáng thế nào ? Ở trong đầu tìm tòi một hồi, lại một điểm cũng không nhớ rõ ràng .

Cũng chỉ thấy qua vài lần mà thôi. Thôi. Tìm thời gian đi thăm , tốt xấu là cũng là con mình .

Lý Thế Dân cúi đầu hết sức chuyên chú đọc tấu chương .

Thừa Kiền tựa nửa người trên đầu giường , chỉ cung nữ Châu nhi cách mát xa hai chân trước của mình “Ân, Châu nhi tỷ tỷ, đúng , chính là như vậy…”

Cho dù không thể đi lại , Thừa Kiền không muốn cơ thể mình héo rút.

Bởi vì chân vẫn còn cảm nhận được , liền biết rõ hai chân mình kỳ thật còn có thể phục hồi .

Cho dù đối với sự lo lắng của mẫu hậu cho mình mà áy náy,  hắn cũng không muốn cho bất luận kẻ nào biết.

Nhìn chằm chằm vào đôi chân bởi vì đoạn cốt mà có chút dị dạng, Thừa Kiền sợ rằng về sau cơ thể sẽ héo rút đi

Chính mình chịu đựng đau đớn , chỉ Châu nhi cách mát xa hai chân , Trưởng Tôn nắm tay một tiểu cô nương đi vào .

“Kiền Nhi, ngươi đây là …” Trưởng Tôn có chút kinh ngạc. Trong lòng lo lắng, chẳng lẽ Kiền Nhi đã biết chân chính đã …

Châu nhi thấy Trưởng Tôn tiến vào liền vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu thỉnh tội “Châu nhi đáng chết, tối hôm qua làm cho điện hạ ngã, thỉnh Vương phi trách phạt!” Sắc mặt trắng bệch, lạnh run, tuy rằng Vương phi xưa nay ôn hòa, nhưng Châu nhi biết, Vương phi uy nghiêm cùng thủ đoạn không phải là giả.

Trưởng Tôn biến sắc, lớn tiếng hỏi “Điện hạ ngã?! Đây là có chuyện gì?”

“Mẫu phi…” Thừa Kiền mở miệng, đôi mắt hồng, có chút gian nan nói “Kiền Nhi đã biết…”

Trưởng Tôn chấn động, lập tức vội vàng đứng dậy, xoay người vẫy lui cung nữ,  đối với tiểu cô nương mình dẫn vào, cúi đầu thấp giọng nói “Chất nhi, ngươi đi ra ngoài trước , mẫu phi có chuyện nói với ca ca ngươi.”

Là Trường Nhạc? Thừa Kiền thiếu chút nữa thốt ra gọi , Trường Nhạc hiện tại thật đoan trang, thiên sinh lệ chất, dịu dàng lương thiện, lại là hồng nhan bạc mệnh.

Trường Nhạc khi rời đi, khóe mắt liếc nhìn chân Thừa Kiền có chút dị dạng, đôi mắt đỏ lên, che miệng xoay người chạy ra ngoài.

Thừa Kiền nhìn Trường Nhạc chạy ra, trong lòng có chút cười khổ, y theo tính tình Trường Nhạc, lúc này sợ là vì mình mà khổ sở đi. Quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Trưởng Tôn cũng đang nhìn chằm chằm mình, còn có mẫu hậu cũng …

“Mẫu phi, chân Kiền Nhi về sau không thể đi, đúng hay không?” Thừa Kiền cúi đầu hỏi. Hai tay đan vào nhau nhịn không được nắm chặt , không phải vì chân mình, mà là vì bị lừa gạt mà khó chịu.

Trưởng Tôn vốn định khuyên giải an ủi, nhìn Thừa Kiền rõ ràng rất đau khổ lại ra vẻ kiên cường, nghĩ tới nam nhân lạnh lùng ở thư phòng, Trưởng Tôn tâm đau đớn, mạnh mẽ gật đầu, mở miệng nói “Kiền Nhi, ngươi về sau không thể đi …”

Thừa Kiền ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng mẫu hậu sẽ khuyên giải an ủi,  nói dối hống hắn, không nghĩ tới cũng có thể nói thẳng như vậy cho hắn biết, nhìn chằm chằm đôi mắt hồng hồng của mẫu hậu, vẻ mặt kiên định cùng buồn bã, Thừa Kiền chậm rãi nhắm mắt lại, càng nắm chặt hai tay , cúi đầu , thanh âm kiên quyết mang theo nghẹn ngào “Mẫu phi, Kiền Nhi về sau, sẽ hảo hảo, nhất định sẽ hảo .”

Trưởng Tôn che miệng, thiếu chút nữa bật ra tiếng nghẹn ngào, vươn tay, đem Thừa Kiền chậm rãi kéo vào trong lòng “Hảo hài tử, Kiền Nhi sẽ hảo hảo, nhất định sẽ hảo…”

Ngày nắng ấm áp . Trên trời một màu xanh vắt .

Thừa Kiền cho Châu nhi phụ mình đi ra cửa, nhìn trời xanh mây trắng, gió thổi ấm áp , miễn cưỡng không muốn động đậy .

Châu nhi cúi đầu nhìn bộ dáng Thừa Kiền sắp ngủ, không khỏi thấp giọng hỏi  “Điện hạ, hay là để nô tỳ đỡ ngài vào trong nghỉ tạm?”

Thừa Kiền mở mắt ra, khẽ lắc đầu, tươi cười nhạt nhẽo “Không cần, Châu nhi tỷ tỷ, ta không ngủ, chính là, hôm nay khí trời thật tốt quá, gió thổi thực thoải mái.” Dứt lời, ánh mắt lại loan mị .

Châu nhi cũng nhịn không được cười nhẹ, nhưng vẫn gọi một cung nữ khác trông coi điện hạ, xoay người đến nội thất lấy chăn mềm cho điện hạ.

Nhẹ nhàng đem cái chăn  đắp trên người Thừa Kiền. Thừa Kiền hơi hơi mở mắt ra, đối với Châu nhi lại cười “Cám ơn Châu nhi tỷ tỷ.”

Châu nhi cũng nhịn không được cười một hồi.

Ngày ấy, Châu nhi vốn nghĩ mình sẽ chết. Đáp ứng với Vương phi hảo hảo chiếu cố hầu hạ điện hạ, lại ngay cả nửa đêm khi điện hạ đứng lên cũng không biết, còn làm hại điện hạ ngã xuống giường.

Vốn nghĩ đến bị trượng đánh là không tránh được , không nghĩ điện hạ lại nói “Mẫu phi, là con cho Châu nhi tỷ tỷ không cần gác đêm, thời điểm con ngủ, không thích bên mình có người, điểm ấy, mẫu phi không phải cũng biết sao? Hơn nữa, tối hôm qua, con cũng là cố ý, con muốn biết, con về sau có phải rốt cuộc không đi được hay không…”

Nhìn điện hạ mang ý cười ấm áp thản nhiên, Châu nhi trong lòng cảm kích, hạ tâm kiên định mình phải hảo hảo chiếu cố điện hạ .

Ngay tại thời điểm Thừa Kiền đang hứng gió , Châu nhi phát hiện ở đại môn có một hài tử đang ló đầu ra nhìn , Châu nhi hoang mang, đó là ai? Đang muốn đi qua hỏi, Thừa Kiền cũng vừa mở mắt, thấy Châu nhi nhìn chằm chằm đại môn, liền theo tầm mắt Châu nhi nhìn lại, vừa nhìn, Thừa Kiền không khỏi ngẩn ngơ, là Thanh Tước?

Trong lòng có chút phức tạp, nhưng thấy Thanh Tước ở nơi đó đảo tới đảo lui, lấp la lấp ló, Thừa Kiền thấy bộ dáng không dám vào cũng không khỏi thấp giọng cười. Thôi. Chính hắn làm quỷ phiêu mấy trăm năm, chẳng lẽ còn có thể cùng tiểu béo bánh bao gây lộn cãi cọ sao ?

Huống hồ, không phải hắn đã quyết định rồi sao?

Phải giúp mẫu hậu chiếu cố đệ đệ muội muội, không cho mẫu hậu mệt nhọc mà ngã xuống.

Cao giọng hô “Thanh Tước!”

Lí Thái bị gọi lại đảo tới đảo lui, ngẩng đầu nhìn , thấy Thừa Kiền ngồi ở xe lăn, mỉm cười nhìn mình, thấy hắn nhìn mình, còn dùng lực huy phất tay gọi lại .

Vì thế, cúi đầu, Lí Thái chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Thừa Kiền.

Khi Lý Thái đi đến trước mặt Thừa Kiền, Thừa Kiền nhớ tới, lúc trước, bởi vì tranh đoạt tiểu đao phụ hoàng ban cho, Lí Thái cùng mình sinh khí.

Lúc này, tiểu tử này sợ là bởi vì chuyện tình trước kia mà ngượng ngùng khi gặp mình .

Cúi đầu cười, thấy Lí Thái thân mình mập mạp chân ngắn tay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tròn tròn, thật sự là… Thực ngoạn tốt lắm , thật đáng yêu .

Cũng khó trách phụ hoàng đau sủng hắn, đáng yêu như vậy, hơn nữa, vẫn là hài tử đơn thuần , lúc trước dựa vào lực lượng mà muốn cướp lấy địa vị Đông cung của mình, thật sự thực khó tưởng tượng .

Kỳ thật, thời điểm mình còn nhỏ cũng cùng Thanh Tước chơi đùa, hai người tuy hay cãi nhau ầm ĩ nhưng tình cảm thật đúng là thân thiết , chính là… Lúc mình tiến vào Đông cung , bởi vì học tập, bởi vì chính vụ, chậm rãi xa lánh, chậm rãi phai nhạt đi.

“Ca…” Lí Thái cúi đầu, nhìn đôi chân trước mắt bị che khuất ở dưới chăn, nhịn không được đôi mắt đỏ lên.

Chậm rãi vươn tay, từ ca này , hắn đã bao lâu không được nghe ?“Ân.” Ôn nhu đáp lời.

“Về sau… Đệ đệ sẽ chiếu cố ca ca!” Lí Thái bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt có chút hồng , nói.

Thừa Kiền sửng sốt, lập tức cười. Gõ cái trán Lí Thái, cười mắng “Thật ngốc ! Ngươi chiếu cố ta? Ta chiếu cố ngươi còn không xuể a ! Còn có, đừng tưởng rằng ca ca chân tàn sẽ thành phế nhân?! Ca ca ngươi rất lợi hại !”

Lí Thái ngốc hồ hồ gật đầu, sờ sờ đầu mình, có chút xấu hổ ngập ngừng mở miệng “Ca ca, trước kia đều là đệ đệ không tốt, thường so đo , giành giật với ngươi đồ vật này nọ…”

Thừa Kiền trong lòng cười cười, có chút chua xót, đúng vậy, ngươi thật đúng là cùng ta so đo, bất quá, về sau, ngươi muốn cái gì, ca ca sẽ không cùng ngươi giành, đồ gì , ca ca một chút cũng không muốn.

Tiếp nhận vật Châu nhi vừa mới cầm đến, đưa cho Lí Thái, thấp giọng nói “Cầm đi. Về sau nha, nghĩ muốn gì liền cùng ca ca nói. Ca ca cho ngươi.”

Lí Thái tiếp nhận, ngẩn ngơ, lập tức ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt Thừa Kiền tươi cười ấm áp, trong lòng lại xấu hổ.

Ngày ấy trong cung đại loạn, mẫu phi mang theo mình cùng Trưởng Nhạc, còn có Dự Chương, lại để lại ca ca một mình ở trong cung…

Khi đó, hắn rõ ràng nhớ rõ ca ca ở trong cung, vốn định nhắc nhở mẫu phi, lại nghĩ đến trước kia phụ vương đem chủy thủ cấp ca ca, ca ca cũng không nhường cho mình , trong lòng tức giận nên không nói, nhưng là khi đó hắn thật sự không nghĩ tới, sự tình nghiêm trọng như vậy… Ca ca thế nhưng lại ngã gẫy chân !

Trưởng Tôn đứng ở đại môn chỗ, nắm tay Trưởng Nhạc cùng Dự Chương. Nhìn Lí Thái cùng Thừa Kiền, mỉm cười, trong lòng thật được an ủi.

Công nguyên 621 năm, Tần vương Lý Thế Dân đăng cơ vi đế, vào ở Thái Cực cung, niên hiệu Trinh Quán.

Nghe thế , Thừa Kiền ngẩn người, thời gian hình như không đúng  ? Phụ hoàng không phải đăng cơ lúc này. Không giống trước ?

Quên đi, đều giống nhau.

Quay đầu, Thừa Kiền tiếp tục bình tĩnh đọc sách.

Đọc truyện chữ Full