DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 30: Thời gian qua nhanh [ hạ ]

Thừa Kiền trở lại Khởi Huy điện, sau khi rửa mặt xong, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, miễn cưỡng nằm ở trên giường, Thừa Kiền nhìn đại thụ già ngoài cửa sổ , đã  có một ít hoa nhỏ , hẳn là khoảng vài ngày nữa sẽ càng đẹp hơn.

Nghĩ đến cô nương  tên Quyên nhi kia giờ chắc đã đi tìm cậu. Bên trong chuyện này có chút kỳ quái, hẳn là có vấn đề, nhưng Thừa Kiền cũng chỉ có thể giúp đến đây, nếu không, chẳng nhưng không giúp được người mà còn gây phiền hà cho một vài người khác.

Cho nên, cậu, vẫn là ngài vất vả chút đi.

Nghĩ đến vẻ mặt cứng đờ của cậu khi thấy ngọc bội kia, Thừa Kiền từ từ nhắm hai mắt lại , nhịn không được cong lên khóe miệng, cho đến khi một đôi tay thon dài mạnh mẽ mà ấm áp mạnh mẽ ôm  lấy hắn –

Mở mắt ra, liền rơi vào ánh mắt sáng ngời mang theo trêu tức cùng sủng nịch sâu thẳm. Thừa Kiền chỉ là đạm cười nhưng rất ấm áp “ Phụ hoàng”

Bốm năm qua, Thừa Kiền đã muốn vô lực sửa đi thói quen thường thường ôm này của phụ hoàng. Theo lời  mẫu hậu, đó là do phụ hoàng khi còn trẻ chưa từng được ôm, cho nên bây giờ ôm Thừa Kiền để bù lại, cho nên hắn nên thông cảm một chút cho phụ hoàng.

Lúc đó Thừa Kiền nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm, đồng thời cũng dùng vẻ mặt này lấy lòng mẫu hậu.

Nói thế nào thì nói, nhưng hắn luôn rất kính nể lời nói của mẫu hậu nha!!

Trong lòng dở khóc dở cười, nhưng vẫn đồng ý mẫu hậu, lúc phụ tử ở gần, vô cùng thân thiết, không tốt sao?

Vì thế, hắn cố gắng bỏ qua những điều trong lòng khó được tự nhiên , mà khi hắn đã bỏ đi những điều ấy, lại phát hiện kỳ thật cũng không cần phải cố gắng.

Thật ra , không phải ở sâu thẳm trong nội tâm hắn luôn khao khát loại vô cùng thân thiết này sao ?

“ Kiền nhi, mới vừa rồi là đang cười cái gì vậy?” Thái Tông đế ôm Thừa Kiền ngồi vào tháp thượng, ôn nhu hỏi.

Thừa Kiền liền đem chuyện tình trên đường tinh tế nói một lần, thuận tiện cũng nói việc mình đem ngọc bội cho cô nương   kia làm tín vật.

Thái Tông đế khẽ nhíu mày, trong lòng có chút hờn giận, ngọc bội kia là do hắn ban thưởng, mấy năm nay, hắn thấy nó cũng không rời Kiền nhi, biết chắc Kiền nhi thích khối ngọc bội này, lại như thế nào đem cho người ta làm tín vật?!

Thừa Kiền nói xong, nhìn Thái Tông đế nhíu mày không vui, không khỏi có chút nghi hoặc, “ Phụ hoàng, là con làm không đúng sao?”

Thái Tông đế thấy Thừa Kiền vẻ mặt nghi hoặc vô tội , đành phải kiềm chế không vui trong lòng, ôn nhu nói, “ Kiền nhi, khối ngọc bội kia không phải ngươi rất thích sao? Vì sao lại đem cho cô nương kia làm tín vật?”

Thừa Kiền khó hiểu, “ Phụ hoàng, có sao đâu? Dù sao khi nàng đến tìm cậu, cậu nhất định giúp ta lấy lại.”

Thái Tông đế nhất thời sửng sốt, trong lòng bị kiềm hãm, có chút cắn răng, vấn đề là khối ngọc bội kia là do trẫm ban cho ngươi , có hiểu được không?! Trẫm đưa cho ngươi cái gì ngươi liền tùy tùy tiện tiện đem cho người ta làm tín vật?! Cho dù là cho người khác ngoạn một chút, trẫm cũng không cho phép!! ( Vấn Nguyệt : thiệt là bá đạo [ = = !] ) ( Nguyệt : Bá đạo nó quen rồi nàng ạ * hô hô * )

Nhưng khi thấy vẻ mặt Thừa Kiền vẫn là một bộ ngây thơ, đành phải áp chế phiền muộn trong lòng, đem Thừa Kiền ôm càng chặt, chuyển đề tài nói “ Kiền nhi bồi phụ hoàng dùng bữa tối đi.”

“ Hảo.” Thừa Kiền gật đầu, đại khái là một tháng thì có hơn nửa tháng là cùng phụ hoàng dùng bữa tối, hắn đã sớm thành thói quen.

Khi dùng bữa, Thừa Kiền chậm rãi uống chúc, hắn rất thích ăn thanh đạm, mà Thái Tông đế tuy rằng thích ăn thịt, nhưng khi cùng Thừa Kiền dùng bữa, cũng luôn luôn cùng Thừa Kiền dùng những món thanh đạm.

Thừa Kiền biết điểm ấy, vì thế, khi dùng bữa sẽ ngẫu nhiên hoặc cố ý chọn chút thức ăn Thái Tông đế không thích, nhưng lại có lợi cho cơ thể, tỷ như cho thêm lá trà cùng tỏi vào thức ăn.

Mắt phát hiện, Thái Tông đế đem chiếc đũa vòng vo vài lần trên bàn, lại quay về món cá, Thừa Kiền hơi hơi nhướng mày.

Thái Tông đế đem thịt bò để vào trong bát Thừa Kiền, Thừa Kiền ngẩng đầu, đối với Thái Tông đế lộ ra nhu thuận tươi cười sáng lạn, “ Tạ phụ hoàng .”

Bởi vì nụ cười này của Thừa Kiền, phiền muộn trong lòng Thái Tông đế có chút giảm bớt, gợi lên khóe môi, sờ sờ đầu Thừa Kiền.

Thừa Kiền lập tức vừa mị mị cười ,dùng thìa múc một khối đậu hủ lớn để vào trong bát Thái Tông đế, “ Phụ hoàng thỉnh dùng.”

Ánh mắt Thái Tông đế hơi hơi nhíu lại, đậu hủ? Hắn tối không thích là lá trà cùng đậu hủ, khóe mắt nhìn thoáng qua ánh mắt giảo hoạt của Thừa Kiền, trong lòng Thái Tông đế có chút bất đắc dĩ, Kiền nhi lại trêu cợt hắn, thời điểm dùng bữa tối, Kiền nhi tổng thích trêu cợt hắn, mà hắn, mỗi khi nhìn thấy Kiền nhi lộ ra tia giảo hoạt, luôn ngầm đồng ý Kiền nhi đối hắn trêu cợt.

Buông đũa xuống, cầm lấy cái thìa, Thái Tông đế rất nhanh đem khối đậu hủ trong bát giải quyết. Đang muốn cầm lấy đũa, Thừa Kiền lại múc một khối đậu hủ nữa để vào trong bát của hắn, tủm tỉm cười, “ Phụ hoàng thỉnh dùng.”

Thái Tông đế nhìn chằm chằm khối đậu hủ trong bát một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhướng mày nhìn về phía Thừa Kiền, tựa tiếu phi tiếu nói : “ Kiền nhi thật sự là hiếu thuận a.”

Thừa Kiền sờ sờ cái mũi, ra vẻ ngượng ngùng “ Phụ hoàng quốc sự bận rộn, làm con nếu không thể vì phụ hoàng phân ưu, cũng chỉ có thể ở việc nhỏ này quan tâm phụ hoàng nhiều hơn thôi .”

Quan tâm?! Thái Tông đế hừ một tiếng, bàn tay to duỗi ra, đem Thừa Kiền ôm lấy, trong lúc Thừa Kiền kinh hô, vỗ một cái thật mạnh vào mông Thừa Kiền, vừa hận hận nhéo nhéo mặt Thừa Kiền,

“ Ngươi nha , tiểu tử này rõ ràng là trêu cợt phụ hoàng! Làm sao lại thành hiếu thuận a! Đi ra ngoài một chuyến, liền đem ngọc bội trẫm ban cho đánh mất! Ngươi còn dám nói quan tâm?!”

Thừa Kiền đờ ra một lát, hắn bị đánh đòn!? Trong lòng khóc không ra nước mắt, tốt xấu gì thì hắn cũng là một cái đại nhân ( người lớn), thế nhưng bị phụ hoàng đánh đòn!!!

Trong lòng xấu hổ cùng giận dữ, lại nhìn sắc mặt Thái Tông đế âm trầm sinh khí , chỉ có thể cố gắng giải thích, hắn không ngờ phụ hoàng lại đi để ý chuyện ngọc bội, nhưng trên mặt lại vì hai má bị nhéo, chỉ có thể ô ô mở miệng, “ Phụ hoàng, cái kia cũng là do không có biện pháp thôi!”

“ Không có biện pháp?! Không phải có Ngân sao? Không phải có Từ Trụ sao? Nếu không, ngươi có thể tự viết một lá thư là được rồi!! Sao lại lấy ngọc bội trẫm ban làm tín vật!?” Thái Tông đế càng nói càng sinh khí, nhìn hai má bị niết đến hồng hồng, vẻ mặt xấu hổ lại liều mạng che dấu, thật muốn hung hăng đánh thêm vài cái nữa, nhưng trong lòng lại luyến tiếc.

Ôm lấy Thừa Kiền ngồi vào tháp thượng, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thanh tú sạch sẽ của Thừa Kiền, chậm rãi mở miệng

“ Lần sau còn dám đem vật trẫm ban cho người khác, trẫm sẽ không tha cho ngươi!”

Thừa Kiền rầu rĩ gật đầu, trong lòng thật sự không rõ vì sao phụ hoàng lại để ý như vậy, đời trước , khi phụ hoàng ban cung nữ cho hắn, hắn lại tặng cho người khác, phụ hoàng cũng đâu có nói gì.

[ Nguyệt : Đời trước em chưa làm dzợ ngta em à ]

Thái tông đế nhìn Thừa Kiền cúi đầu, lấy tay nâng cằm Thừa Kiền lên, tinh tế nhìn mặt Thừa Kiền, phát hiện thật sự rất hồng, vừa nãy rõ ràng đã rất khống chế lực đạo, trong lòng có chút đau, lấy tay vuốt vuốt một chút, ôn nhu nói, “ Còn đau không?”

Thừa Kiền khẽ lắc đầu, “ Không đau.” Một chút đau như vậy thì tính cái gì. Huống hồ, nhìn trộm vẻ mặt áy náy của Thái Tông đế, trong lòng xấu hổ cùng giận dữ cũng giảm bớt một ít.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má Thừa Kiền, xoa xoa, liền nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái, lại đem Thừa Kiền lãm vào lòng, thấp giọng nói

“ Kiền nhi, lần sau không được đem vật phụ hoàng ban cho đưa cho người khác, biết không?” Do dự một chút, vẫn là nói, “ Hồng ngọc phong phượng bội là hoàng tổ mẫu ngươi lưu cho phụ hoàng.”

Hoàng tổ mẫu?! Thừa Kiền kinh ngạc.

Thế này mới giật mình, khó trách phụ hoàng lại sinh khí như vậy? Ở đời trước hắn từng nghe mẫu hậu nói qua, hoàng tổ mẫu là người mà phụ hoàng tối tôn kính, vật mà hoàng tổ mẫu lưu cho phụ hoàng là cỡ nào quan trọng, phụ hoàng lại ban cho hắn?!

Nhịn không được ngẫng đầu, chống lại ánh mắt nhu hòa sủng nịch của Thái Tông đế, Thừa Kiền ảo não, hắn thật sự không nên đem ngọc bội làm tín vật, vì thế thấp giọng nói, “ Phụ hoàng, lần sau con không dám!”

Thái Tông đế chỉ là vỗ về hai má Thừa Kiền, nhìn chằm chằm ánh mắt nghiêm túc của Thừa Kiền, thấp giọng cười nói, “ Cũng sẽ không tái trêu cợt phụ hoàng nữa?”

Thừa Kiền nháy mắt, bị phát hiện?  “ Phụ hoàng, đậu hủ đối thân thể người có lợi mà.”

Thái tông đế cười cười, buông Thừa Kiền ra, đem Thừa Kiền nhẹ nhàng cẩn thận đặt ở tháp thượng, xoay người, bưng lên bát, mở miệng đem toàn bộ đậu hủ giải quyết hết.

Thừa Kiền kinh ngạc nhìn động tác Thái Tông đế thập phần lưu sướng.

Mà sau khi Thái Tông đế ăn xong đậu hủ, cũng không lau miệng, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, xoay người hướng Thừa Kiền đi tới, khi Thừa Kiền phát hện không đúng, thì một cái môi thật to liền khắc ở trên mặt hắn, Thừa Kiền liền nhịn không được kêu sợ hãi, “ Phụ hoàng!! Ngươi còn chưa lau miệng đâu!!”

“ Đúng vậy, phụ hoàng còn chưa lau miệng, vậy liền để mặt Kiền nhi giúp phụ hoàng lau đi” Thái Tông đế có chút tà mị cười, nhìn Thừa Kiền, đem môi bóng loáng để lên mặt Thừa Kiền, lên mũi, lên trán.

“ Xem lần sau ngươi còn dám trêu cợt phụ hoàng?!” Thái Tông đế đắc ý cười lớn, một tay thì mơn trớn linh tinh ( Vấn Nguyệt : cái nì là cù nách đó, không suy ngĩ linh tinh nha * ke ke*) trên người Thừa Kiền.

“ Không dám không dám” Thừa Kiền một bên trốn tránh, một bên cười.

********************

Vào đêm, Thừa Kiền nhìn vào màn đêm, buông bút xuống, nhìn về phía Thái Tông đế đang đọc sách “ Phụ hoàng.”

“ Ân?” Thái Tông đế ngẩng đầu, gợi lên khóe miệng cười.

“ Hôm nay, phụ hoàng không quay về sao?” Thừa Kiền nghi hoặc, hôm nay hình như là mười lăm đi??? Không phải đến phiên mẫu hậu sao?

“ Ân, không về.” Thái Tông đế miễn cưỡng nói.

Thừa Kiền rối rắm, không được đâu? Hắn còn chờ phụ hoàng mậu hậu sớm sinh ra Trĩ Nô.

Nhìn vẻ mặt Thừa Kiền như muốn nói lại thôi, Thái Tông đế khẽ nhíu mày, “ Như thế nào, không chào đón phụ hoàng sao?”

Thừa Kiền lắc đầu, “ Con không dám.”

Thái Tông đế nhướng mày, gặp Thừa Kiền vẫn là do dự, thật sự buông sách xuống, đi qua, ôm Thừa Kiền vào lòng. Thấp giọng nói, “ Kiền nhi, không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Thừa Kiền ghé vào lòng Thái Tông đế, yên lặng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu gặp mẫu hậu, phải hỏi mẫu hậu, hắn tổng cảm thấy tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu không giống như đời trước.

Không lâu sau, Thừa Kiền liền vù vù ngủ.

Nhìn thừa Kiền ngủ, Thái Tông đế chăm chú nhìn một hồi, hôi một chút hai má Thừa Kiền, mới chậm rãi đứng dậy.

Đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra ngăn tủ, đem chiếc hộp trong ngăn tủ mở ra, trong đó là một con rối gỗ có bộ dạng tương tự Thừa Kiền, trong mắt Thái Tông đế hiện lên một tia âm ngoan hung ác.

Trong đầu hiện lên lời nói của Từ Trụ ở Cam Lộ điện –

“ Bệ hạ, thần phát hiện, Lỗ vương Lý Nguyên Xương tựa hồ có ý đồ không tốt với Trung sơn vương điện hạ.”

“ Ý đồ không tốt? Ngươi là chỉ cái gì?”

“ Bệ hạ, Lỗ vương từng vài lần có ý đồ muốn tiếp cận Khởi Huy điện, nhưng đều bị thần ngăn cản, hơn nữa nhiều lần đến thăm hỏi điện hạ, hôm nay, còn đưa cho điện hạ một cái hộp gỗ, là một con rối gỗ cùng bộ dáng điện hạ rất tương tự.”

Thái Tông đế nhìn chằm chằm con rối gỗ, bộ dáng cơ hồ cùng Kiền nhi không khác biệt, ngạc nhiên nhất là mi phong mục vận, hệt như Kiền nhi hoạt bát tinh thuần.

Chưa từng cùng Kiền nhi tiếp xúc qua, làm thế nào có thể khắc ra con rối như vậy.

Thái Tông đế lạnh lùng nhìn chằm chằm con rối gỗ, nghĩ đến bên ngoài đồn đãi Lỗ vương Lý Nguyên Xương hảo nam sắc, hơn nữa vài năm gần đây, lại yêu thích luyến đồng cùng thiếu niên.

Mị hí mắt, trong lòng cười lạnh, được lắm!

Lúc này, trên tháp tượng, phát hiện thiếu sự ôm ấp quen thuộc Thừa Kiền vô thức thấp giọng “ Phụ hoàng.”

Thái Tông đế lấy lại tinh thần, thu liễm một thân âm lãnh cùng hơi thở thô bạo. Xoay người, hướng giường đi đến, gặp khuôn mặt thanh tú đáng yêu của Thừa Kiền chìm vào giấc ngủ, đôi mắt không khỏi nhu hòa lại, tận lực không phát ra âm thanh đem Thừa Kiền nhẹ nhàng ôn nhu ôm vào lòng, thấy Thừa Kiền có thói quen cọ cọ, đôi mắt càng thêm nhu hòa, nhịn không được hôn lên trán Thừa Kiền, một cái thật sâu, trong lòng thầm nghĩ, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho bất cứ gì tổn thương ngươi . . .

Đọc truyện chữ Full