DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 36: Thời điểm tiến hành đấu xúc cúc [2]

Cam Lộ điện , Thái Tông đế ngồi nhuyễn *** ở chủ vị, ngồi phía dưới là  một đạo sĩ gầy gò hơn năm mươi tuổi.

Đạo bào trên người đạo sĩ thực cũ, vạt áo chỗ còn có vài mụn vá, nhưng đạo sĩ cũng không có gì quẫn bách hay câu nệ, trên gương mặt gầy gò mang theo ý khiêm cung ( khiêm tốn + cung kính ) , mặt mày một mảnh thanh minh, vẻ mặt thản nhiên, làm cho người ta có cảm giác như một loại tiên phong đạo cốt.

“Như vậy, đạo trưởng, ý của ngươi là nói, Kiền Nhi như vậy rất khó khỏi hẳn?” Thái Tông đế khẽ nhíu mày hỏi.

Đạo sĩ rất là cung kính chắp tay hành lễ , sau mới mở miệng nhẹ giọng nói,“Hồi bệ hạ, bần đạo không dám vọng ngôn, hết thảy còn phải chẩn đoán thêm .”

Thái Tông đế khẽ gật đầu.

Lúc này, thanh âm tiêm tế cao kêu,“Trung Sơn vương điện hạ ngoài điện hầu gặp.”

Thái Tông đế triển mi cười, đối đạo sĩ mỉm cười nói,“Kiền Nhi đến đây.”

Thừa Kiền ngồi ở xe lăn bị nâng vào Cam Lộ điện. Khi xe lăn rơi xuống đất, Thừa Kiền ngẩng đầu đối với Thái Tông đế cười rất là tự nhiên, tươi cười điềm đạm sung sướng.

Nhưng Thái Tông đế cũng là mặt mày căng thẳng, mạnh mẽ đứng dậy, bước nhanh hướng Thừa Kiền đi tới, khi trong ánh mắt Thừa Kiền có chút hoang mang, ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt hai má Thừa Kiền, trong mắt hiện lên  một tia đau lòng, thanh âm trầm thấp có chút tức giận

“Đây là có chuyện gì?!” Ngẩng đầu ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người Ngân cùng Kim đã muốn quỳ rạp trên đất lạnh run,“Các ngươi chính là như vậy chiếu cố điện hạ?!”

Thừa Kiền kéo kéo tay áo Thái Tông đế, ngượng ngùng cười,“Phụ hoàng, cái này không liên quan đến bọn họ, là con bướng bỉnh đi Hiển Đức điện xem xúc cúc ,  không cẩn thận lộng thương…”

Thái Tông đế mày vẫn đang khóa chặt, nhưng thấy Thừa Kiền mặt mày lấy lòng, lại thấy đạo sĩ một bên, vì thế tạm thời kiềm chế tức giận, chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên mở miệng nói,“Các ngươi đều lui ra đi.”

Khi Ngân cùng Kim đều lui ra, vẻ mặt Thái Tông đế mới bình tĩnh xoay người đối với đạo sĩ mở miệng nói : “Đạo trưởng, đây là con ta – Thừa Kiền, Kiền Nhi, đến, kiến quá tôn đạo trưởng — Tôn Tư Mạc.”

Khi Thừa Kiền nhìn thấy đạo sĩ, liền trong lòng khiếp sợ, Tôn Tư Mạc?! Hắn nhờ Trưởng Tôn cậu âm thầm lại không có tin tắc , vậy mà Tôn Tư Mạc lại xuất hiện ở đây ?!

Tôn Tư Mạc thong dong đứng dậy, quỳ sát chỉ lễ nói : “Bần đạo Tôn Tư Mạc kiến quá Trung Sơn vương điện hạ.”

Thừa Kiền vội vàng ý bảo đứng dậy,“Đạo trưởng đa lễ.”

Tôn Tư Mạc thế này mới đứng dậy, cung kính đứng thẳng một bên.

Thái Tông đế thấy Tôn Tư Mạc đứng lên, mở miệng nói : “ Đạo trưởng, chân Kiền Nhi bị thương nhiều năm, người xem xem, có thể hay không trị liệu ? ”

Thừa Kiền vừa nghe, trong lòng chấn động, phụ hoàng thỉnh Tôn Tư Mạc tới là để chữa chân cho mình ?! Ánh mắt không khỏi nhìn về phía phụ hoàng đang đứng ở bên người mình, đã thấy hai tay phụ hoàng lưng gắt gao giao nắm, vẻ mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng mày không tự giác khóa chặt, trong mắt hơi hơi lộ ra khẩn trương.

Thừa Kiền trong lòng không khỏi có chút toan sáp.

Nguyên lai… Phụ hoàng vẫn đều quan tâm đến chân hắn…

Nhưng là… Ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Tư Mạc, tay Thừa Kiền không khỏi hơi hơi nắm chặt, hắn vẫn là không thể làm một Thừa Kiền khỏe mạnh!

*************

Thời điểm Trưởng Tôn Vô Kỵ bước nhanh đi vào Trí Trúc điện, chỉ thấy đại cung nữ Sương nhi của Trí Trúc điện vội vàng đi ra, vừa thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, liền trước mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên hành lễ.

“Điện hạ xảy ra chuyện sao ?” Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy cảnh tượng Sương nhi vội vàng, liền nhíu mày mở miệng hỏi .

Sương nhi hành lễ xong, thấp giọng trả lời : “Điện hạ không biết sao luôn ho khan không ngừng , nhưng là, dược canh nhóm Thái y đều đúng lúc dùng, nhưng chính là không thấy hảo chuyển biến … Nô tỳ nghĩ muốn tái thỉnh Thái y lại đây, nhưng là điện hạ không chịu. Nô tỳ lúc này nghĩ thật sự không có cách, đang chuẩn bị đi cầu kiến hoàng hậu nương nương.” Sương nhi nói xong, vẻ mặt u sầu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày, cân nhắc một chút, hỏi “Điện hạ dùng chén thuốc có người hầu hạ hay không ?”

Sương nhi sửng sốt, Trưởng Tôn đại nhân hỏi như vậy là có ý gì ? Nhíu mày suy nghĩ một chút, thấp giọng nói,“Không có, điện hạ không chuẩn.”

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu, đối Sương nhi nói,“Hoàng hậu nương nương tạm thời cũng đừng đi quấy rầy.” Dừng một chút, lại thấp giọng nói,“Cho dù xin chỉ thị gì, cũng nên trước cùng Dương phi nương nương nói một tiếng mới phải .”

Sương nhi đầu tiên là chấn động, lập tức phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng cảm kích nói,“Sương nhi tạ quá Trưởng Tôn đại nhân đã chỉ bảo , Sương nhi về sau sẽ chú ý.“Nhưng lại do dự nói,” Chính là… Điện hạ hắn…“

Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói,“Trước để cho ta khuyên  điện hạ đi.”

Dứt lời, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sắp bước hướng hậu điện đi đến.

Còn chưa tiến phòng ngủ, Trưởng Tôn Vô Kỵ chợt nghe đến từng trận áp lực ho khan, cước bộ không khỏi chậm lại , mày nhăn càng nhanh , môi gắt gao mím lại  , chậm rãi đến gần, tay đặt ở cửa phòng , hơi điều chỉnh hô hấp của mình , ý đồ làm cho mình tĩnh lạnh hơn một chút, nhưng khi nghe được bên trong lại truyền đến một trận ho khan , Trưởng Tôn Vô Kỵ rốt cuộc không thể nhẫn nại, mạnh mẽ đẩy ra cửa phòng.

Bước đi vào , chỉ thấy đứa nhỏ làm cho hắn lo lắng đã thành thiếu niên trưởng thành , vẻ mặt ngạc nhiên, ngồi chồm hỗm ở cạnh cửa sổ, mà trong tay chén thuốc lại đổ ra ngoài cửa sổ ..

Cho nên… Đây mới là chân tướng khiến đứa nhỏ này bệnh không thể khỏi sao ?!

Dược đều đổ hết , bệnh sao có thể hảo?!

Nhịn không được trong lòng bay lên hôi hổi lửa giận, Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt âm trầm dọa người, đi nhanh tiến lên, một phen đến gần thiếu niên quá gầy yếu kia, tới gần sắc mặt tái nhợt tiều tụy làm cho người ta lo lắng , Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng một chút, âm trầm mở miệng

“Điện hạ, thần có một loại phương pháp có thể khiến người ta rất nhanh giải quyết chính mình , tội gì dùng loại này phương pháp? Thần cũng không nhớ rõ là có dạy qua điện hạ phải tự mình hại mình đi?”

Thiếu niên — Ngô vương Lí Kính đầu tiên là sửng sốt, lập tức chậm rãi nở nụ cười, tươi cười mang theo tự giễu “Lão sư cho tới bây giờ chỉ dạy Huyền Lân như thế nào hồ đồ, nhưng cho tới bây giờ không có giáo Huyền Lân không thể tự mình hại mình a.”

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị kiềm hãm, trong lòng lửa giận càng sâu, tay không khỏi không dùng lực , đem khuôn mặt tự giễu kia tới gần vài phần, cắn răng nói : “Điện hạ nói như vậy, nhưng thật ra thần thất trách. Hảo, vậy thần hiện tại liền nói cho điện hạ, thân thể phát phu, chịu chi cha mẹ ( gần có nghĩa với câu da thịt là do cha mẹ ban cho mình , không được tự làm hại bản thân đó ) . Điện hạ sao lại lãng phí thân thể của mình chứ , có chỗ không hiểu sao ?!”

Lí Kính chậm rãi cúi đầu, không hề nói , chính là khóe miệng vẫn như cũ có chút giống như vô tình lộ ra một tia trào phúng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn khóe miệng Lí Kính trào phúng, trong lòng giận quá “Điện hạ! Ngươi là muốn thần báo cho Hoàng Thượng cùng hoàng hậu biết sao?!”

“Sẽ có người để ý sao?” Lí Kính cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt.

“Ta bị bệnh lâu như vậy… Trừ bỏ Trường Nhạc muội muội cùng Thừa Kiền ca ca xem qua ba lượt, phụ hoàng chỉ ghé qua một lần, hoàng hậu nương nương đã tới hai lần, mà mẫu phi… cũng chưa đến quá hai lần… Lão sư, ngươi nói, sẽ có người để ý sao?” Lí Kính ngẩng đầu, còn thật sự hỏi, tay không biết khi nào đã gắt gao túm tay áo của Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng ở Lí Kính, xưa nay trên mặt luôn ôn nhuận cười lúc này chỉ còn lại một vẻ cực lực che dấu yếu ớt .

Cho nên, đây mới là nguyên nhân cố ý lãng phí bản thân sao?

Trong lòng thở dài, trước buông ra đôi tay của Lí Kính đang giữ chặt áp mình , mở ra hai tay, đem Lí Kính chậm rãi ôm vào trong lòng, trong nháy mắt Lí Kính kinh ngạc cùng vui sướng, đem đầu Lí Kính ấn nhập trong lòng mình, cúi đầu , trong thanh âm có chút áp lực, có vẻ khàn khàn,“Điện hạ, nếu… Không cần, sẽ không làm .”

Lí Kính thân mình khẽ run lên, lập tức hai tay càng nhanh cầm lấy tay áo Trưởng Tôn Vô Kỵ, thanh âm có chút phát run có chút nghẹn ngào,“Lão sư, không cần chán ghét ta…”

***********

Tôn Tư Mạc xốc lên bào sam của Thừa Kiền, xắn lên ống quần Thừa Kiền, cẩn thận hạ xuống , ngón tay thỉnh thoảng mát xa chân Thừa Kiền, thỉnh thoảng thấp giọng hỏi Thừa Kiền.

Khi nhìn Thừa Kiền lắc đầu nói “Không cảm giác” Liền hơi nhăn mặt cùng lông mày , thở dài một tiếng, nhẹ nhàng buông chân Thừa Kiền, xoay người đối Thái Tông đế vẫn đứng ở bên cạnh đang khẩn trương , nói :

“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, bần đạo bất lực.”

Thái Tông đế vừa nghe, sắc mặt trầm xuống : “Tôn đạo trưởng, ngươi thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?”

Tôn Tư Mạc khẽ lắc đầu, một bên cân nhắc , một bên nói “Bệ hạ, chân điện hạ đã trễ hơn bốn năm . Bần đạo thật sự không có cách nào.”

Thái Tông đế trầm mặc, trên mặt thất vọng cũng không chút nào che dấu.

Mà Thừa Kiền ở một bên, trong lòng cũng là nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của Thái Tông đế, trong lòng có chút khó chịu, dù sao , đối với hắn mà nói,  một đôi chân không khỏe mạnh có thể đổi lại tình cảm phụ tử hiện tại hoà thuận vui vẻ, mẫu thân an khang, hắn thật sự nguyện ý!

Kéo kéo tay áo Thái Tông đế, khi Thái Tông đế quay đầu, Thừa Kiền cười cười mở miệng “Phụ hoàng, con không có việc gì. Phụ hoàng cũng đừng vì con mà lo lắng.”

Thái Tông đế miễn cưỡng cười, sờ sờ đầu Thừa Kiền, thấp giọng nói : “Ân, phụ hoàng biết.”

Thái Tông đế lại quay đầu đối Tôn Tư Mạc nghiêm túc nói : “Tôn đạo trưởng, ta vẫn phái người điều tra danh y, bốn năm nay, ta chỉ tìm được mình ngươi , trên phố mọi người đồn đãi, Tôn đạo trưởng ‘Bác cực y nguyên, tinh cần không biết mỏi mệt’, ta cũng rất là kính phục điểm ấy của Tôn đạo trưởng, nhưng hôm nay, ta nghĩ cả gan xin hỏi Tôn đạo trưởng, cái gọi là tinh cần không biết mỏi mệt, nếu chỉ chẩn đoán một lần, liền đối chứng bệnh này nói bất lực, khả xứng với câu tinh cần không biết mỏi mệt? Cho nên, lời nói bất lực ngươi trước thu hồi đi, ta không tin, Kiền Nhi đời này cũng không có thể đi đường!”

Thừa Kiền ngẩn ngơ. Lăng lăng nhìn Thái Tông đế.

Phụ hoàng…

Mà Tôn Tư Mạc cũng định thần nhìn về phía Thái Tông đế, thấy Thái Tông đế vẻ mặt rất là bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh đã có một loại kiên nghị vô hình, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ý niệm Hoàng Thượng kiên định như thế sao ?  Liền khẽ gật đầu, nói

“Bần đạo sẽ ghi nhớ chứng bệnh này của điện hạ, nếu bệ hạ tin được bần đạo, cấp bần đạo năm năm . Năm năm sau, mặc kệ có hay không phương pháp, bần đạo đều tiến đến gặp lại bệ hạ.”

Thái Tông đế thế này mới mỉm cười, trong lòng có chút nhẹ nhàng thở ra,“Như thế, liền phiền toái Tôn đạo trưởng.”

Thừa Kiền lấy lại tinh thần, nhẹ giọng mở miệng

“Tôn đạo trưởng, Thừa Kiền nghĩ làm phiền đạo trưởng một việc .”

Tôn Tư Mạc quay đầu, nhìn về phía Thừa Kiền vẻ mặt cười yếu ớt nhìn mình. Cung kính chỉ lễ nói,“Điện hạ khách khí.”

“Ta nghĩ phiền toái đạo trưởng vi phụ hoàng cùng mẫu hậu bắt mạch.”

************

Trưởng Tôn hoàng hậu từ Cam Lộ điện đi ra, chậm rãi tiêu sái hồi Lập Chính điện, nghĩ vừa mới rồi Thừa Kiền vẻ mặt bất đắc dĩ, không khỏi buồn cười.

Vốn cùng Trường Nhạc và Dự Chương nói xong chuyện tình của Cao Dương, lại không nghĩ ý chỉ hoàng thượng muốn mình tới đến Cam Lộ điện, mới biết được, Hoàng Thượng rốt cục tìm được thần y Tôn Tư Mạc trong truyền thuyết dân gian rồi.

Chính là, đáng tiếc, chân Thừa Kiền lại vẫn là không thể chữa khỏi sao?

Tuy rằng đã năm năm…

Nhưng trong lòng Trưởng Tôn cũng không ôm hy vọng gì, đang lo buồn, Thừa Kiền lại nháo nói muốn cho Tôn Tư Mạc cấp mình cùng Hoàng Thượng xem bệnh.

Vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Thừa Kiền mặt mày lo lắng, trong lòng lại nhuyễn, đứa nhỏ này luôn hiếu thuận như vậy…

Không nghĩ tới, lần chuẩn trị này  , thật đúng là nhìn ra khí tật .

Khí tật sao?

Trưởng Tôn hoàng hậu cười nhẹ, thì tính sao? Chính là…, sờ sờ bụng , đối đứa nhỏ có ảnh hưởng không ? Trưởng Tôn hoàng hậu hơi hơi nhăn mày

Trở lại Lập Chính điện, đã gần hoàng hôn.

Vừa mới tiến Lập Chính điện, chợt nghe tiếng khóc, không khỏi đi mau vài bước, đứa nhỏ kia tỉnh sao?

Chuyển tiến tẩm điện, chợt nghe thanh âm bất đắc dĩ của Trường Nhạc cùng Dự Chương,“Được rồi, ngoan a, không khóc a. CaoDương là hảo hài tử, không khóc nga.”

“Ô ô… Ta muốn mẫu thân, ô ô, ta muốn mẫu thân…” Nhu nhu thanh âm thở gấp khóc hô, rõ ràng không có khí lực, cũng tại đã đem hết khí lực khóc kêu.

Trưởng Tôn hoàng hậu vội vàng đi vào, một bên cao giọng kêu,“Mẫu thân đến đây!” Vừa đi hướng tiểu nữ đồng đang ngồi ở trên giường oa oa khóc lớn.

Tiểu nữ đồng dừng khóc, lại mở thật to mắt, nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng hậu “Mẫu thân?”

Trưởng Tôn hoàng hậu nhu uyển cười, sờ sờ đầu tiểu nữ đồng, từ ái nói,“Đúng vậy. Mẫu thân chính là xuất môn vài ngày, CaoDương như thế nào lại không hiểu chuyện?”

Tiểu nữ đồng thực mờ mịt, bình tĩnh nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu một hồi lâu, mới bỗng nhiên nhào vào trong lòng Trưởng Tôn hoàng hậu, ngửi ngửi ,  sau đó, miệng nhất liệt, oa một tiếng khóc rống lên,“Ô oa… Mẫu thân người xấu, Cao Dương sợ! Buổi tối hắc hắc! Cao Dương sợ!”

Trưởng Tôn tâm đau xót, không khỏi ôm sát tiểu nữ đồng, trong lòng âm thầm trách cứ mình, là chính mình hồ đồ, mẫu thân Cao Dương mất đều đã hơn hai tháng, mình không nên an bài sơ sẩy, làm cho Cao Dương một người ở nơi kia …

Hống vỗ Cao Dương trong lòng, lại không khỏi nhớ tới lời nói của Thừa Kiền khi đi ra tiễn mình  –

“Mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu trăm ngàn coi trọng bản thân .”

“Kiền Nhi, mẫu hậu sẽ hảo hảo chiếu cố mình, ngươi nha! Cố hảo chính ngươi là được rồi .”

“Mẫu hậu… Con cùng Trường Nhạc, Dự Chương, còn có Thanh Tước, cũng không thể không có mẫu hậu…”

Đúng vậy, không có mình…, ngẩng đầu nhìn hướng Trường Nhạc , Dự Chương ngồi vây quanh ở bên người mình , trạc trạc khuôn mặt Cao Dương rồi vui cười, Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng nặng trịch, không có mình… Thừa Kiền, Trường Nhạc, Dự Chương, Thanh Tước, còn có đứa nhỏ trong bụng… Nên làm cái gì bây giờ?

*********

Thừa Kiền ngồi ở nhuyễn ***, tuy rằng trước mắt bày giấy Tuyên Thành cùng nghiên mực, trong tay cầm lấy bút, nhưng hắn cũng đã ngồi như vậy hơn nửa nén hương , lại một chữ cũng viết không được.

Vì cái gì?

Bởi vì nơi này là Cam Lộ điện, không phải Khởi Huy điện a.

Hắn ngồi ở đây thật sự không được tự nhiên a. Đương nhiên, này không phải nguyên nhân chính yếu.

Nguyên nhân trọng yếu nhất  là, phụ hoàng sinh khí. Hơn nữa, là vì hắn.

Nhịn không được ngẩng đầu nhìn hướng Thái Tông đế cách đó không xa còn đang phê duyệt tấu chương.

Thừa Kiền há miệng thở dốc, lại yên lặng đem lời nói đến miệng nuốt trở về.

Nhớ tới khi đưa mẫu hậu rời đi Cam Lộ điện, thuận thế cũng muốn đi theo nàng , phụ hoàng lại tươi cười sang sảng xuất hiện, rất là thoải mái ôm lấy hắn, đối mẫu hậu nói,“Kiền Nhi buổi tối liền ở lại Cam Lộ điện bồi trẫm cùng dùng bữa đi . Quan Âm Tì, thời điểm trở về cẩn thận một chút.”

Mà mẫu hậu nhìn hắn một cái, trong mắt lại xuất hiện ý cười, khẽ gật đầu, lại xoay người li khai .

Mà hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bị phụ hoàng ôm trở về Cam Lộ điện, bị an trí ở  vị trí mà Lí Phúc công công không biết khi nào đã an bài xong xuôi , phía trước bàn đã dọn xong giấy cùng nghiên mực .

“Phụ hoàng?” Hắn khó hiểu.

“Kiền Nhi cũng biết sai?” Phụ hoàng vẻ mặt thực bình thản.

“A?” Hắn mê hoặc.

“Vậy chờ ngươi khi nào biết sai lầm rồi thì nói sau.” Phụ hoàng dứt lời, liền xoay người hồi ngự án ,  tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Nhưng hắn thật sự không biết mình sai ở đâu? Thừa Kiền thập phần không nói gì, nhịn không được sờ sờ thuốc dán trên mặt đã được Tôn Tư Mạc lưu lại , nói cái gì hiệu quả phi thường tốt. Chẳng lẽ là do vết thương này ? Nhưng này chỉ là một chút tiểu thương thôi mà… !!!

Đọc truyện chữ Full